Liên tiếp mười lăm ngày không có ai vào đây. Diệp Bạch lúc này đang một mình ngồi xuống, tiếp tục việc tu luyện.
Định Thần Đan, Huyền Nguyên đan được sử dụng nhiều lần xen kẽ với tiểu linh khí pháp trận. Dù sao trong vòng mười lăm ngày qua Diệp Bạch đã nghỉ ngơi rất nhiều rồi.
Trong lòng Diệp Bạch có một sự kích động, một sự khởi động. Tuy chỉ ở Truyền công các một thời gian ngắn ngủi, được giảng bài trong tích tắc nhưng hắn đã ngộ ra rất nhiều điều. Hắn cảm giác được rằng mình đang cách Huyền khí tầng thứ mười một khoảng không còn xa, mà tất cả ngọn nguồn đều là do mấy câu chữ không có gì lạ của Khô Mộc trưởng lão. Không biết tại sao nhưng khi trở về bế quan, tu vi huyền khí của hắn đã tăng thêm một tầng.
Huyền nguyên đan, tiểu linh khí pháp trận, hai thứ này đã khiến cho tốc độ tu luyện của Diệp Bạch tăng lên tới mức cao nhất. Sau mười lăm ngày hắn cảm giác được rằng mình đã đạt tới ngưỡng cửa của tầng thứ mười. Sau đó hắn bắt đầu ngưng lại, đi ra khỏi “Đoạn cư” ba ngày rồi mới trở về. Toàn thân hắn đầy máu vì bị thương, tuy nhiên tinh thần lại vô cùng thư sướng. Sau khi trở lại “Đoạn cư” hắn một lần nữa lại bế quan.
Cánh cửa này khép lại mười lăm ngày.
Một tháng thời gian qua đi, hôm nay gia tộc Chấp sự đường lại phân phối mà Diệp Bạch lúc này đang ngồi bất động ở trên giường đột nhiên bay cả thân hình không gió mà bay, ống tay áo của hắn có một biến hóa kịch liệt, lắc lư liên tục, phảng phất như muốn xé rách vậy.
Ở trên đỉnh đầu của Diệp Bạch, tiểu linh khí pháp trận bắt đầu toát ra một hào quang nhàn nhạt, không ngừng đem linh khí trong thiên địa hấp thu, chuyển hóa vào trong người của Diệp Bạch. Mà Huyền Nguyên đan, Định Thần đan, hai dược hoàn kia lúc này đã được đưa vào trong miệng Diệp Bạch, chuyển hóa dược lực vô tận, ổn định tâm thần Diệp Bạch.
- Ầm.
Một thanh âm vang lên, đột nhiên Diệp Bạch ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, đôi mắt hắn mở ra. “phụt” một tiếng, máu tươi bắn vào vách tường đối diện làm thành một vòng tròn màu đỏ lớn. Toàn thân Diệp Bạch quay cuồng kịch liệt, sau một lúc hắn mới ổn định, trong khoảnh khắc Diệp Bạch đã đột phá một cảnh giới.
Huyền khí tầng thứ mười.
Tất cả huyền khí trong người của Diệp Bạch đều chuyển hóa thành màu trắng sữa, hơi đặc hơn. Đây là huyền khí đã tích lũy tới mức độ tối đa, xem ra sau tầng thứ mười, huyền khí sẽ bắt đầu hóa lỏng.
Một khi huyền khí chính thức biến thành chất lỏng trở thành Huyền lực hì Diệp Bạch cũng chân chính bước vào cánh cửa tu luyện của Huyền Sĩ.
Dâng hương, tắm rửa, tĩnh tâm.
Liên tiếp mấy ngày sau, Diệp Bạch đều ở trong tình trạng đó. Hiện tại hắn không tu luyện Huyền khí nữa mà là đang bảo trì trạng thái cao nhất, đi dạo bốn phía ngắm hoa thưởng nguyệt, nghe tiếng nước chảy trong vòng ba ngày. Trong thời gian này hắn quay về Chấp Sự đường, nhận ba bình đan dược, hai bình vẫn không thay đổi như trước kia bao gồm đê cấp Định Thần Đan, đê cấp Huyền Nguyên đan và một lọ khác chính là đê cấp Tẩy cốt đan. Tháng trước hắn đã nhận một lọ Dưỡng hồn đan, hiện tại vẫn chưa sử dụng xong. Bây giờ, Diệp Bạch đang bế quan cho nên việc hắn chọn lựa Tẩy cốt đan, sau này có thể tẩy gân phạt tủy, còn Bồi Nguyên đan, đây là thứ dùng để tăng căn cơ, thay đổi thể chất, tuy rằng có chút tác dụng tẩy rửa gân cốt nhưng không thể nào sánh nổi loại Tẩy Cốt đan này.
Cứ như vậy, Diệp Bạch bắt đầu uống Tẩy Cốt đan để cải thiện kinh mạch trong cơ thể của mình. Lúc này hắn bắt đầu nếm trải cảm giác sống không bằng chết, tựa hồ như có hàng trăm con dao đang cạo xương của hắn vậy. Tuy nhiên mặc dù mồ hôi ứa ra rất nhiều nhưng Diệp Bạch vẫn cắn răng kiên cường chịu đựng.
Ba ngày sau khi dược lực của Tẩy cốt đan hết hiệu quả, Diệp Bạch cảm thấy cả người mình bắt đầu nhẹ đi đến hơn ba phần, thân pháp như chim bay, trong người có một cảm giác tẩy rửa gân cốt, một lần nữa trong lúc tu luyện, huyền khí trong cơ thể của hắn giống như là được lên dây cót vậy, hắn tự động vận hành tốc độ của mình, lúc này tốc độ đã tăng lên so với trước kia gấp rưỡi, huyền khí càng lúc càng vận chuyển nhanh hơn.
Cái này là nhờ việc Diệp Bạch đã đột phá tới Huyền Khí tầng thứ mười, mặt khắc chính là công dụng do Tẩy Cốt đan đem lại.
Sau đó Diệp Bạch lại bắt đầu uống Dưỡng hồn đan, một ngày một viên, suốt một tháng, ba mươi hạt Dưỡng hồn đan đê cấp đã trôi toàn bộ vào trong bụng của hắn,.
Mỗi một lần ăn rồi tu luyện sau đó Diệp Bạch cảm thấy tinh thần lực của hắn gia tăng lên rất nhiều, tuy thoạt nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thành tựu là rất lớn. Chỉ ba mươi ngày sau, tinh thần lực của Diệp Bạch đã đạt tới mức rất cao.
Lúc này Kiếm lão đã biết mất từ lâu không biết tại sao hôm nay lại đi ra, thanh âm nghiêm túc hướng về phía Diệp Bạch mà thấp giọng nói:
- Tu vi huyền khí ngươi hãy tạm thời hoãn lại một chút, tu vi của ngươi hiện tại tăng lên quá nhanh, cái này dĩ nhiên là nhờ đan dược và tiểu linh pháp trận, tuy nhiên nhanh quá thì sẽ hóa dở.
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Sư phụ, đệ tử biết rõ.
Kiếm lão vui mừng cười nói:
- Ta biết là ngươi sẽ biết bằng không thì sẽ không xuất hiện. Ngươi đó tuổi còn trẻ mà đã có cảm giác giống như là một ông cụ non, vô cùng cẩn thận. Mà có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân mà ta chọn ngươi.
Tinh thần của Diệp Bạch chấn động, hắn cất tiếng nói:
- Con có thể bắt đầu kế hoạch tu luyện lực ý chí được chưa? Con muốn sớm ngày tu luyện lên lực ý chí cấp mười, sớm ngày học được kiếm trận.
Kiếm lão cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng kiếm trận dễ dàng học như vậy sao, ngươi muốn học nó thì còn nhiều thứ phải học trước, chỉ có điều….
Ánh mắt của lão nhìn về phía Diệp Bạch, thần sắc hơi trầm trọng lại rồi mới tiếp lời:
- Ngươi xác định rằng mình đã sẵn sàng chưa? Ta nói cho ngươi biết lực ý chí sau khi vượt qua mốc năm sẽ càng ngày càng khó hơn, khó hơn rất nhiều thứ mà trước đó ngươi đã từng trải qua, ngươi quả thật muốn đi vào đó?
- Có lẽ không may là ta với ngươi có duyên phận sư đồ, cho nên ta muốn khuyên ngươi. Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể sao?
Thanh âm của Kiếm lão hơn trầm hấp. Diệp Bạch nghe vậy thì thần sắc cũng dần dần trở nên ngưng trọng hơn, hắn nghĩ lại rồi thầm quyết định, mình đã chuẩn bị lâu như vậy, một tháng liên tục dùng Dưỡng Hồn đan không phải là vì ngày này sao?
Nếu như hiện tại mình nhát gan thì sau này tinh thần lực dĩ nhiên tăng thêm nhưng niềm tin đã dao động thì không thể nào vượt qua được lực ý chí cấp sáu được, khi đó tinh thần lực có mạnh mẽ cũng chẳng có tác dụng gì. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Lúc trước, Khô mộc trưởng lão đã ở truyền công các giảng cho hắn nghe phải “Kiên thủ bản tâm, bát phong bất động”
Trong nháy mắt Diệp Bạch hạ quyết định, nhìn về phía Kiếm lão mà trịnh trọng gật nhẹ đầu:
- Sư phụ, đệ tử đã chuẩn bị xong.
Kiếm lão vui mừng cười nói:
- Ngươi không bị ta hù dọa mà ngã, sau khi trải qua khảo nghiệm tầng thứ sáu này thì nếu ngươi rút lui, dù chỉ là thất thần trong khoảnh khắc cũng sẽ thất bại. Vì vậy phải tiến về phía trước, không được do dự, úy kỵ gian nan, chúc mừng ngươi, ngươi đã trải qua tần thứ sáu khảo nghiệm, ta sẽ lập tức đưa ngươi đến khảo nghiệm tầng thứ bảy, nhân tình bách thái. Nào, đi thôi!
Diệp Bạch ứng phó không kịp, sợ hãi kêu “a” lên một tiếng. Sau đó Diệp Bạch được ném vào một không gian kỳ quái, tựa như mộng mà không phải là mộng, như ảo mà không phải là ảo, ký ức trong nháy mắt tựa như thủy triều bao phủ cả người của Diệp Bạch.
Diệp Bạch ngây người trong khoảnh khắc, khảo nghiệm lực ý chí tầng thứ bảy này quả nhiên là quá khứ của mình.
Định Thần Đan, Huyền Nguyên đan được sử dụng nhiều lần xen kẽ với tiểu linh khí pháp trận. Dù sao trong vòng mười lăm ngày qua Diệp Bạch đã nghỉ ngơi rất nhiều rồi.
Trong lòng Diệp Bạch có một sự kích động, một sự khởi động. Tuy chỉ ở Truyền công các một thời gian ngắn ngủi, được giảng bài trong tích tắc nhưng hắn đã ngộ ra rất nhiều điều. Hắn cảm giác được rằng mình đang cách Huyền khí tầng thứ mười một khoảng không còn xa, mà tất cả ngọn nguồn đều là do mấy câu chữ không có gì lạ của Khô Mộc trưởng lão. Không biết tại sao nhưng khi trở về bế quan, tu vi huyền khí của hắn đã tăng thêm một tầng.
Huyền nguyên đan, tiểu linh khí pháp trận, hai thứ này đã khiến cho tốc độ tu luyện của Diệp Bạch tăng lên tới mức cao nhất. Sau mười lăm ngày hắn cảm giác được rằng mình đã đạt tới ngưỡng cửa của tầng thứ mười. Sau đó hắn bắt đầu ngưng lại, đi ra khỏi “Đoạn cư” ba ngày rồi mới trở về. Toàn thân hắn đầy máu vì bị thương, tuy nhiên tinh thần lại vô cùng thư sướng. Sau khi trở lại “Đoạn cư” hắn một lần nữa lại bế quan.
Cánh cửa này khép lại mười lăm ngày.
Một tháng thời gian qua đi, hôm nay gia tộc Chấp sự đường lại phân phối mà Diệp Bạch lúc này đang ngồi bất động ở trên giường đột nhiên bay cả thân hình không gió mà bay, ống tay áo của hắn có một biến hóa kịch liệt, lắc lư liên tục, phảng phất như muốn xé rách vậy.
Ở trên đỉnh đầu của Diệp Bạch, tiểu linh khí pháp trận bắt đầu toát ra một hào quang nhàn nhạt, không ngừng đem linh khí trong thiên địa hấp thu, chuyển hóa vào trong người của Diệp Bạch. Mà Huyền Nguyên đan, Định Thần đan, hai dược hoàn kia lúc này đã được đưa vào trong miệng Diệp Bạch, chuyển hóa dược lực vô tận, ổn định tâm thần Diệp Bạch.
- Ầm.
Một thanh âm vang lên, đột nhiên Diệp Bạch ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, đôi mắt hắn mở ra. “phụt” một tiếng, máu tươi bắn vào vách tường đối diện làm thành một vòng tròn màu đỏ lớn. Toàn thân Diệp Bạch quay cuồng kịch liệt, sau một lúc hắn mới ổn định, trong khoảnh khắc Diệp Bạch đã đột phá một cảnh giới.
Huyền khí tầng thứ mười.
Tất cả huyền khí trong người của Diệp Bạch đều chuyển hóa thành màu trắng sữa, hơi đặc hơn. Đây là huyền khí đã tích lũy tới mức độ tối đa, xem ra sau tầng thứ mười, huyền khí sẽ bắt đầu hóa lỏng.
Một khi huyền khí chính thức biến thành chất lỏng trở thành Huyền lực hì Diệp Bạch cũng chân chính bước vào cánh cửa tu luyện của Huyền Sĩ.
Dâng hương, tắm rửa, tĩnh tâm.
Liên tiếp mấy ngày sau, Diệp Bạch đều ở trong tình trạng đó. Hiện tại hắn không tu luyện Huyền khí nữa mà là đang bảo trì trạng thái cao nhất, đi dạo bốn phía ngắm hoa thưởng nguyệt, nghe tiếng nước chảy trong vòng ba ngày. Trong thời gian này hắn quay về Chấp Sự đường, nhận ba bình đan dược, hai bình vẫn không thay đổi như trước kia bao gồm đê cấp Định Thần Đan, đê cấp Huyền Nguyên đan và một lọ khác chính là đê cấp Tẩy cốt đan. Tháng trước hắn đã nhận một lọ Dưỡng hồn đan, hiện tại vẫn chưa sử dụng xong. Bây giờ, Diệp Bạch đang bế quan cho nên việc hắn chọn lựa Tẩy cốt đan, sau này có thể tẩy gân phạt tủy, còn Bồi Nguyên đan, đây là thứ dùng để tăng căn cơ, thay đổi thể chất, tuy rằng có chút tác dụng tẩy rửa gân cốt nhưng không thể nào sánh nổi loại Tẩy Cốt đan này.
Cứ như vậy, Diệp Bạch bắt đầu uống Tẩy Cốt đan để cải thiện kinh mạch trong cơ thể của mình. Lúc này hắn bắt đầu nếm trải cảm giác sống không bằng chết, tựa hồ như có hàng trăm con dao đang cạo xương của hắn vậy. Tuy nhiên mặc dù mồ hôi ứa ra rất nhiều nhưng Diệp Bạch vẫn cắn răng kiên cường chịu đựng.
Ba ngày sau khi dược lực của Tẩy cốt đan hết hiệu quả, Diệp Bạch cảm thấy cả người mình bắt đầu nhẹ đi đến hơn ba phần, thân pháp như chim bay, trong người có một cảm giác tẩy rửa gân cốt, một lần nữa trong lúc tu luyện, huyền khí trong cơ thể của hắn giống như là được lên dây cót vậy, hắn tự động vận hành tốc độ của mình, lúc này tốc độ đã tăng lên so với trước kia gấp rưỡi, huyền khí càng lúc càng vận chuyển nhanh hơn.
Cái này là nhờ việc Diệp Bạch đã đột phá tới Huyền Khí tầng thứ mười, mặt khắc chính là công dụng do Tẩy Cốt đan đem lại.
Sau đó Diệp Bạch lại bắt đầu uống Dưỡng hồn đan, một ngày một viên, suốt một tháng, ba mươi hạt Dưỡng hồn đan đê cấp đã trôi toàn bộ vào trong bụng của hắn,.
Mỗi một lần ăn rồi tu luyện sau đó Diệp Bạch cảm thấy tinh thần lực của hắn gia tăng lên rất nhiều, tuy thoạt nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thành tựu là rất lớn. Chỉ ba mươi ngày sau, tinh thần lực của Diệp Bạch đã đạt tới mức rất cao.
Lúc này Kiếm lão đã biết mất từ lâu không biết tại sao hôm nay lại đi ra, thanh âm nghiêm túc hướng về phía Diệp Bạch mà thấp giọng nói:
- Tu vi huyền khí ngươi hãy tạm thời hoãn lại một chút, tu vi của ngươi hiện tại tăng lên quá nhanh, cái này dĩ nhiên là nhờ đan dược và tiểu linh pháp trận, tuy nhiên nhanh quá thì sẽ hóa dở.
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Sư phụ, đệ tử biết rõ.
Kiếm lão vui mừng cười nói:
- Ta biết là ngươi sẽ biết bằng không thì sẽ không xuất hiện. Ngươi đó tuổi còn trẻ mà đã có cảm giác giống như là một ông cụ non, vô cùng cẩn thận. Mà có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân mà ta chọn ngươi.
Tinh thần của Diệp Bạch chấn động, hắn cất tiếng nói:
- Con có thể bắt đầu kế hoạch tu luyện lực ý chí được chưa? Con muốn sớm ngày tu luyện lên lực ý chí cấp mười, sớm ngày học được kiếm trận.
Kiếm lão cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng kiếm trận dễ dàng học như vậy sao, ngươi muốn học nó thì còn nhiều thứ phải học trước, chỉ có điều….
Ánh mắt của lão nhìn về phía Diệp Bạch, thần sắc hơi trầm trọng lại rồi mới tiếp lời:
- Ngươi xác định rằng mình đã sẵn sàng chưa? Ta nói cho ngươi biết lực ý chí sau khi vượt qua mốc năm sẽ càng ngày càng khó hơn, khó hơn rất nhiều thứ mà trước đó ngươi đã từng trải qua, ngươi quả thật muốn đi vào đó?
- Có lẽ không may là ta với ngươi có duyên phận sư đồ, cho nên ta muốn khuyên ngươi. Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể sao?
Thanh âm của Kiếm lão hơn trầm hấp. Diệp Bạch nghe vậy thì thần sắc cũng dần dần trở nên ngưng trọng hơn, hắn nghĩ lại rồi thầm quyết định, mình đã chuẩn bị lâu như vậy, một tháng liên tục dùng Dưỡng Hồn đan không phải là vì ngày này sao?
Nếu như hiện tại mình nhát gan thì sau này tinh thần lực dĩ nhiên tăng thêm nhưng niềm tin đã dao động thì không thể nào vượt qua được lực ý chí cấp sáu được, khi đó tinh thần lực có mạnh mẽ cũng chẳng có tác dụng gì. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Lúc trước, Khô mộc trưởng lão đã ở truyền công các giảng cho hắn nghe phải “Kiên thủ bản tâm, bát phong bất động”
Trong nháy mắt Diệp Bạch hạ quyết định, nhìn về phía Kiếm lão mà trịnh trọng gật nhẹ đầu:
- Sư phụ, đệ tử đã chuẩn bị xong.
Kiếm lão vui mừng cười nói:
- Ngươi không bị ta hù dọa mà ngã, sau khi trải qua khảo nghiệm tầng thứ sáu này thì nếu ngươi rút lui, dù chỉ là thất thần trong khoảnh khắc cũng sẽ thất bại. Vì vậy phải tiến về phía trước, không được do dự, úy kỵ gian nan, chúc mừng ngươi, ngươi đã trải qua tần thứ sáu khảo nghiệm, ta sẽ lập tức đưa ngươi đến khảo nghiệm tầng thứ bảy, nhân tình bách thái. Nào, đi thôi!
Diệp Bạch ứng phó không kịp, sợ hãi kêu “a” lên một tiếng. Sau đó Diệp Bạch được ném vào một không gian kỳ quái, tựa như mộng mà không phải là mộng, như ảo mà không phải là ảo, ký ức trong nháy mắt tựa như thủy triều bao phủ cả người của Diệp Bạch.
Diệp Bạch ngây người trong khoảnh khắc, khảo nghiệm lực ý chí tầng thứ bảy này quả nhiên là quá khứ của mình.
/936
|