Vô luận là việc phân phối hay việc truyền công cho đệ tử đều là do các trưởng lão làm. Diệp Bạch dĩ nhiên chắc chắn không bỏ qua chuyện quan trọng đó.
Hơn nữa, ở trong lễ đại điển thề nguyền hắn đã lấy được đan dược, ngoại trừ Bồi Nguyên đan còn thừa thì những thứ còn lại hắn đều muốn lĩnh thêm lần nữa, cho nên cuối cùng hắn phải rời khỏi căn phòng của mình.
Ở bên cạnh Chấp sự đường lúc này, thỉnh thoảng lại có một số thân ảnh đệ tử nội tông, hiển nhiên bọn họ cũng vì việc truyền công mà tới đây, bởi vậy lúc bình thường nơi này không có người trong tông nhưng lúc này lại vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đến Chấp sự đường, tiếp đãi Diệp Bạch chính là chấp sự, những chuyện nhỏ nhặt này, mỗi tháng đều xuất hiện rất nhiều lần, trưởng lão Diệp Chuẩn dĩ nhiên không đích thân ra làm mà phải có tiểu chấp sự xử lý, dẫn Diệp Bạch tới một gian thuốc, ngay tức thời, vô số bình thuốc hiện ra trước mặt Diệp Bạch.
Tuy nhiên Diệp Bạch không nhìn nhiều, hắn chỉ lấy hai bình mà lúc trước mình đã dùng, chính là Định Thần Đan và Huyền Nguyên đan bởi vì đây là hai thứ mà hiện tại hắn cần có nhất, về phần cái bình thứ ba được phân phối, bởi vì Bối Nguyên đan vẫn còn đến hơn nửa bình cho nên Diệp Bạch quyết định chọn một cái bình đan dược đê cấp khác, đó chính là Dưỡng Hồn đan, có thể tu bổ thần hồn, tăng tinh thần lực khi tu luyện kiếm trận.
Tiểu chấp sự kia cũng không làm khó Diệp Bạch, y nhanh chóng đưa đan dược cho hắn, sau khi đưa minh tạp ghi chép một lúc, Diệp Bạch rời khỏi đó, lúc đi ngang qua động viện, hắn nghe một hồi ồn ào, Diệp Bạch ngẩng đầu lên thì thấy một cái biển hiệu màu đen treo ở đó:
- Nhiệm vụ đường của gia tộc.
Lúc này Diệp Bạch mới chợt hiểu, hóa ra chỗ đó chính là các đại trưởng lão và một số đệ tử cao giai cho vay điểm cống hiến hoặc nhiệm vụ tìm bảo vật, khó trách ở đó lại có nhiều tiếng ầm ĩ và ồn ào như vậy. Diệp Bạch lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua một chút rồi xoay người rời đi, không hề đi vào.
Đối với hắn hiện tại mà nói, tu luyện mới là điều quan trọng nhất, còn những thứ khác hãy để khi khắc tới xem.
Diệp Bạch không chút nào lưu luyến rời khỏi chấp sự đường, sau đó hắn quay người đi về hướng đông. Ở đó có một tòa lầu các cổ xưa đứng sừng sững trong nội viên, ở trên tòa lầu đó có ghi năm chữ loang lổ to to:
- Truyền công thụ pháp các.
Đây chính là nơi truyền công của Diệp gia nội tông, truyền công các. Diệp Bạch đi tới gần, dần dần những đám người cũng bắt đầu xếp dày đặc, ở trong đó ngoài Diệp Bạch ra cũng có từng tốp đệ tử nội tông đến nghe giảng, bọn họ tốp năm tốp ba nói chuyện một chỗ với nhau, cũng có người giống như Diệp Bạch, lẻ loi không thích nói chuyện với ai mà đứng qua một bên.
Trong đám người, Diệp Bạch trông thấy được bọn Diệp Phá Và Diệp Bất Phàm, thậm chí cả Diệp Huyễn và Diệp Thiên Mị, tuy nhiên lại không thấy Diệp Bồng Lai. Mà bốn người kia lại như cá với nước, trò chuyện vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười giòn giã, quả nhiên sự hòa đồng của bọn họ thật không tệ.
Diệp Bạch đứng ở trong góc mà không tiến tới, mấy người kia cũng không phát hiện ra hắn.
Đám người kia tụ tập ngày càng nhiều, cuối cùng cửa lớn truyền công cũng mở ra, tất cả mọi người nối đuôi nhau mà vào. Bọn họ đều chọn một tấm bồ đoàn mà ngồi xuống, sau đó ba hồi chuông vang lên, một lão giả mạc áo màu xám tiến lên phía trước, đứng ở trước đài.
Trên người của lão giả mặc áo màu xám này tràn đầy nếp nhăn, không nhìn ra tuổi tác của lão được tuy nhiên thần tình của lão vẫn rất quắc thước, toàn thân không còn tu vi huyền khí nữa, phảng phất tựa như là một cành cây khô vậy, không hề có chút sinh khí. Lão đứng ở trước mặt mọi người khiến cho mọi mục quang đều đổ dồn vè phía lão.
Diệp Bạch thầm kinh hãi, tu vi đến mức này chỉ sợ Diệp Chuẩn, Diệp Nam Sơn cũng không bằng, hơn nữa, nội tông khi nào lại xuất hiện một trưởng lão kỳ quái như vậy?
Số người nghi hoặc giống như Diệp Bạch cũng không hề ít, bọn họ nhất thời đều nghị luận, sau đó một trung niên mặc tử y tiến lên trên đài vẫy vẫy tay, khiến cho mọi người phải yên tĩnh lại.
Người mặc tử y này chính là chấp sự truyền công các, phụ trách công việc bắt đầu bài giảng hàng ngày, ngoại trừ Truyền công trưởng lão Diệp Nam Sơn, không dưới bất kỳ người nào.
Lão ta đi tới trước đài mà phẩy phẩy tay, hướng về phía lão giả mặc áo màu xám mà giới thiệu:
- Ta chính là một trong tứ đại trưởng lão trông coi Thiên Huyễn Vạn tâm động, bình thường các ngươi không thể nhìn thấy trưởng lão, nhưng lần này, ta đã mời trưởng lão đến giảng bài cho chúng ta, đề mục bài giảng lần này chính là Tâm Ma Hư Vọng chi pháp.
Trong nhất thời các đệ tử ở phía dưới đài đều kinh ngạc không thôi, Thiên Huyễn Vạn Tâm thủ hộ trưởng lão, đây tuyệt đối là nhân vật đỉnh phong hạng nhất của Diệp gia, bốn người này có thể không nhập vào trong Trưởng lão đường, ngay cả thái thượng trưởng lão Diệp Thần Quang cũng không thể mời bọn họ.
Vậy hôm nay tại sao vị trưởng lão này lại tới đây giảng dạy? Tất cả mọi người đều không kìm chế được sự kích động, cơ hội này quả là rất khó gặp> Nghe nói Thiên Huyễn Vạn tâm động trưởng lão dạy học, tất cả mọi người đều cảm thấy mình rất may mắn, thầm tiếc cho các đệ tử nội tông khác bỏ lỡ cuộc giảng dạy ngày hôm nay.
Trong truyền công ác, châm rơi có thể nghe thấy tiếng, tất cả mọi người đều ngưng thở, yên lặng chờ vị trưởng lão già như cây khô kia bắt đầu bài giảng.
- Tốt lắm! Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Đột nhiên vị trưởng lão kia phát ra thanh âm, truyền vào âm thanh mọi người:
- Ta chính là Khô Mộc, hôm nay ta giảng bài cho mọi người chủ yếu là phương pháp khu trừ tâm ma, phá giải ảo cảnh pháp mon, tâm ma hư vọng chi pháp.
Thanh âm này vừa thoát ra toàn trường đều vô cùng ngạc nhiên, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, tuy nhiên không ai có thể thấy Khô Mộc trưởng lão mở miệng nói chuyện, thanh âm này tựa hồ như vang lên từ tận trong đáy lòng bọn họ vậy.
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc, thanh âm trầm thấp kia tựa như là do lão giả Khô Mộc quỷ dị vang lên trong lòng bọn họ.
- Các ngươi không cần tìm, đây là Khô Mộc Long Ngâm thuật, ta ngậm miệng tu luyện huyền công năm mươi năm, sớm đã không thể mở miệng nói chuyện rồi.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Diệp Bạch đột nhiên cả trong lòng cảm thấy động đậy, hắn đã từng nghe nói có người không mở miệng cũng có thể phát ra thanh âm, loại công pháp này có rất nhiều loại, có cái gọi là bụng ngữ, loại Khô Mộc Long Ngâm thuật này xem ra là một trong những loại đó.
Nghe nói có thể sử dụng phúc ngữ nhiều nhất cũng phải là một kỳ sĩ nhưng có thể sử dụng Khô Mộc Long Ngâm truyền tâm thuật thì huyền khí nhất địn phải tu luyện tới cảnh giới cao siêu, vậy phải tu luyện thế nào đây?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Khô Mộc lão nhân, Diệp Bạch lúc này cũng không kìm được cảm thấy kính trọng lão hơn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Một người vì tu luyện một môn công pháp mà năm mươi năm nay chưa từng mở miệng nói chuyện ra, đây là một loại việc làm cố chấp đến mức nào, loại khổ tu này, Diệp Bạch trong nháy mắt nghĩ đến Thiên Huyễn Vạn tâm động. Ở quá khứ hắn cho rằng mình nắm trong tay Huyễn Thạch đã là nhất đẳng trong thiên hạ, không có ảo cảnh nào bì được, tuy nhiên khi nghe Khô Mộc trưởng lão này nói ra việc khổ tu của ông ta, Diệp Bạch đột nhiên nghĩ thầm, chỗ đó nhất định mình phải đến xem một lần.
Hơn nữa, ở trong lễ đại điển thề nguyền hắn đã lấy được đan dược, ngoại trừ Bồi Nguyên đan còn thừa thì những thứ còn lại hắn đều muốn lĩnh thêm lần nữa, cho nên cuối cùng hắn phải rời khỏi căn phòng của mình.
Ở bên cạnh Chấp sự đường lúc này, thỉnh thoảng lại có một số thân ảnh đệ tử nội tông, hiển nhiên bọn họ cũng vì việc truyền công mà tới đây, bởi vậy lúc bình thường nơi này không có người trong tông nhưng lúc này lại vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đến Chấp sự đường, tiếp đãi Diệp Bạch chính là chấp sự, những chuyện nhỏ nhặt này, mỗi tháng đều xuất hiện rất nhiều lần, trưởng lão Diệp Chuẩn dĩ nhiên không đích thân ra làm mà phải có tiểu chấp sự xử lý, dẫn Diệp Bạch tới một gian thuốc, ngay tức thời, vô số bình thuốc hiện ra trước mặt Diệp Bạch.
Tuy nhiên Diệp Bạch không nhìn nhiều, hắn chỉ lấy hai bình mà lúc trước mình đã dùng, chính là Định Thần Đan và Huyền Nguyên đan bởi vì đây là hai thứ mà hiện tại hắn cần có nhất, về phần cái bình thứ ba được phân phối, bởi vì Bối Nguyên đan vẫn còn đến hơn nửa bình cho nên Diệp Bạch quyết định chọn một cái bình đan dược đê cấp khác, đó chính là Dưỡng Hồn đan, có thể tu bổ thần hồn, tăng tinh thần lực khi tu luyện kiếm trận.
Tiểu chấp sự kia cũng không làm khó Diệp Bạch, y nhanh chóng đưa đan dược cho hắn, sau khi đưa minh tạp ghi chép một lúc, Diệp Bạch rời khỏi đó, lúc đi ngang qua động viện, hắn nghe một hồi ồn ào, Diệp Bạch ngẩng đầu lên thì thấy một cái biển hiệu màu đen treo ở đó:
- Nhiệm vụ đường của gia tộc.
Lúc này Diệp Bạch mới chợt hiểu, hóa ra chỗ đó chính là các đại trưởng lão và một số đệ tử cao giai cho vay điểm cống hiến hoặc nhiệm vụ tìm bảo vật, khó trách ở đó lại có nhiều tiếng ầm ĩ và ồn ào như vậy. Diệp Bạch lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua một chút rồi xoay người rời đi, không hề đi vào.
Đối với hắn hiện tại mà nói, tu luyện mới là điều quan trọng nhất, còn những thứ khác hãy để khi khắc tới xem.
Diệp Bạch không chút nào lưu luyến rời khỏi chấp sự đường, sau đó hắn quay người đi về hướng đông. Ở đó có một tòa lầu các cổ xưa đứng sừng sững trong nội viên, ở trên tòa lầu đó có ghi năm chữ loang lổ to to:
- Truyền công thụ pháp các.
Đây chính là nơi truyền công của Diệp gia nội tông, truyền công các. Diệp Bạch đi tới gần, dần dần những đám người cũng bắt đầu xếp dày đặc, ở trong đó ngoài Diệp Bạch ra cũng có từng tốp đệ tử nội tông đến nghe giảng, bọn họ tốp năm tốp ba nói chuyện một chỗ với nhau, cũng có người giống như Diệp Bạch, lẻ loi không thích nói chuyện với ai mà đứng qua một bên.
Trong đám người, Diệp Bạch trông thấy được bọn Diệp Phá Và Diệp Bất Phàm, thậm chí cả Diệp Huyễn và Diệp Thiên Mị, tuy nhiên lại không thấy Diệp Bồng Lai. Mà bốn người kia lại như cá với nước, trò chuyện vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười giòn giã, quả nhiên sự hòa đồng của bọn họ thật không tệ.
Diệp Bạch đứng ở trong góc mà không tiến tới, mấy người kia cũng không phát hiện ra hắn.
Đám người kia tụ tập ngày càng nhiều, cuối cùng cửa lớn truyền công cũng mở ra, tất cả mọi người nối đuôi nhau mà vào. Bọn họ đều chọn một tấm bồ đoàn mà ngồi xuống, sau đó ba hồi chuông vang lên, một lão giả mạc áo màu xám tiến lên phía trước, đứng ở trước đài.
Trên người của lão giả mặc áo màu xám này tràn đầy nếp nhăn, không nhìn ra tuổi tác của lão được tuy nhiên thần tình của lão vẫn rất quắc thước, toàn thân không còn tu vi huyền khí nữa, phảng phất tựa như là một cành cây khô vậy, không hề có chút sinh khí. Lão đứng ở trước mặt mọi người khiến cho mọi mục quang đều đổ dồn vè phía lão.
Diệp Bạch thầm kinh hãi, tu vi đến mức này chỉ sợ Diệp Chuẩn, Diệp Nam Sơn cũng không bằng, hơn nữa, nội tông khi nào lại xuất hiện một trưởng lão kỳ quái như vậy?
Số người nghi hoặc giống như Diệp Bạch cũng không hề ít, bọn họ nhất thời đều nghị luận, sau đó một trung niên mặc tử y tiến lên trên đài vẫy vẫy tay, khiến cho mọi người phải yên tĩnh lại.
Người mặc tử y này chính là chấp sự truyền công các, phụ trách công việc bắt đầu bài giảng hàng ngày, ngoại trừ Truyền công trưởng lão Diệp Nam Sơn, không dưới bất kỳ người nào.
Lão ta đi tới trước đài mà phẩy phẩy tay, hướng về phía lão giả mặc áo màu xám mà giới thiệu:
- Ta chính là một trong tứ đại trưởng lão trông coi Thiên Huyễn Vạn tâm động, bình thường các ngươi không thể nhìn thấy trưởng lão, nhưng lần này, ta đã mời trưởng lão đến giảng bài cho chúng ta, đề mục bài giảng lần này chính là Tâm Ma Hư Vọng chi pháp.
Trong nhất thời các đệ tử ở phía dưới đài đều kinh ngạc không thôi, Thiên Huyễn Vạn Tâm thủ hộ trưởng lão, đây tuyệt đối là nhân vật đỉnh phong hạng nhất của Diệp gia, bốn người này có thể không nhập vào trong Trưởng lão đường, ngay cả thái thượng trưởng lão Diệp Thần Quang cũng không thể mời bọn họ.
Vậy hôm nay tại sao vị trưởng lão này lại tới đây giảng dạy? Tất cả mọi người đều không kìm chế được sự kích động, cơ hội này quả là rất khó gặp> Nghe nói Thiên Huyễn Vạn tâm động trưởng lão dạy học, tất cả mọi người đều cảm thấy mình rất may mắn, thầm tiếc cho các đệ tử nội tông khác bỏ lỡ cuộc giảng dạy ngày hôm nay.
Trong truyền công ác, châm rơi có thể nghe thấy tiếng, tất cả mọi người đều ngưng thở, yên lặng chờ vị trưởng lão già như cây khô kia bắt đầu bài giảng.
- Tốt lắm! Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Đột nhiên vị trưởng lão kia phát ra thanh âm, truyền vào âm thanh mọi người:
- Ta chính là Khô Mộc, hôm nay ta giảng bài cho mọi người chủ yếu là phương pháp khu trừ tâm ma, phá giải ảo cảnh pháp mon, tâm ma hư vọng chi pháp.
Thanh âm này vừa thoát ra toàn trường đều vô cùng ngạc nhiên, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, tuy nhiên không ai có thể thấy Khô Mộc trưởng lão mở miệng nói chuyện, thanh âm này tựa hồ như vang lên từ tận trong đáy lòng bọn họ vậy.
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc, thanh âm trầm thấp kia tựa như là do lão giả Khô Mộc quỷ dị vang lên trong lòng bọn họ.
- Các ngươi không cần tìm, đây là Khô Mộc Long Ngâm thuật, ta ngậm miệng tu luyện huyền công năm mươi năm, sớm đã không thể mở miệng nói chuyện rồi.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Diệp Bạch đột nhiên cả trong lòng cảm thấy động đậy, hắn đã từng nghe nói có người không mở miệng cũng có thể phát ra thanh âm, loại công pháp này có rất nhiều loại, có cái gọi là bụng ngữ, loại Khô Mộc Long Ngâm thuật này xem ra là một trong những loại đó.
Nghe nói có thể sử dụng phúc ngữ nhiều nhất cũng phải là một kỳ sĩ nhưng có thể sử dụng Khô Mộc Long Ngâm truyền tâm thuật thì huyền khí nhất địn phải tu luyện tới cảnh giới cao siêu, vậy phải tu luyện thế nào đây?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Khô Mộc lão nhân, Diệp Bạch lúc này cũng không kìm được cảm thấy kính trọng lão hơn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Một người vì tu luyện một môn công pháp mà năm mươi năm nay chưa từng mở miệng nói chuyện ra, đây là một loại việc làm cố chấp đến mức nào, loại khổ tu này, Diệp Bạch trong nháy mắt nghĩ đến Thiên Huyễn Vạn tâm động. Ở quá khứ hắn cho rằng mình nắm trong tay Huyễn Thạch đã là nhất đẳng trong thiên hạ, không có ảo cảnh nào bì được, tuy nhiên khi nghe Khô Mộc trưởng lão này nói ra việc khổ tu của ông ta, Diệp Bạch đột nhiên nghĩ thầm, chỗ đó nhất định mình phải đến xem một lần.
/936
|