Hiển nhiên, mặc dù Diệp Bạch hiện tại đánh ra một kích, nhưng Thiên Ma Hàn Dương Tử phát ra Cửu Chuyển Thiên Kích, kích tại Diệp Bạch nguyên lai biến mất Địa phương lúc, còn thị bị bám nhất trận đáng sợ biến hóa.
Lãnh ý kịch liệt, như một luồng không khí lạnh, trong nháy mắt đem tất cả đóng băng lại, sau đó nứt toác ra, phát ra thanh âm to lớn.
Băng Thạch từ trên trời giáng xuống, giống như trời mưa, lúc này Sương Chi Huyễn Cảnh như đang vào cảnh tận thế.
Sắc mặt Diệp Bạch, có chút trắng bạch, bất quá vòng vo một hơi, liền khôi phục lại.
Điểm vết thương nhỏ ấy, đối hắn mà nói, còn không là gì.
- Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ.
Đột nhiên tại chỗ xoay tròn mấy vòng, thân hình Diệp Bạch lại một lần nữa bỗng nhiên biến mất, Thiên Ma" Hàn Dương Tử một kích thất bại, mắt thấy thân hình Diệp Bạch bỗng nhiên biến mất, ngay lập tức cả kinh, đồng tử co rụt lại.
Hắn đột nhiên huy động liên tục mấy trăm chưởng ảnh, để ngừa Diệp Bạch thừa cơ công kích, tuy nhiên, cũng đã muộn rồi. Diệp Bạch sau khi thi triển Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ thì Lục cấp Ưng Quỷ Bộ của hắn sao có thể sánh bằng, hắn xem thường tốc độ thân pháp Huyền kỹ Diệp Bạch, cho nên, khi hắn phản ứng thì đã muộn một bước rồi.
Một bàn tay, đột nhiên âm thầm đánh ra, thân hình Diệp Bạch xuất hiện, như một con rồng xanh, từ lòng bàn tay Diệp Bạch đột nhiên trào ra, ngẩng cao một tiếng, đánh thẳng vào vai trái.
- Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, Ngũ Trọng Liên Châu, Ngũ Ám Kình.
Diệp Bạch vừa chạm vào tức thối lui, mà chưởng ảnh đối phương lúc này cũng không còn kịp nữa rồi, trong ánh mắt Diệp Bạch, cũng không ra ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng, tứ trọng ám kình đã là cực hạn, lúc này hắn lại không ngờ đến, vận khí tốt như thế nào lại đánh ra ngũ trọng ám kình.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ vang lên, sau khi Diệp Bạch sử dụng Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng ám kình đánh ra, mặc dù Thiên Ma Hàn Dương Tử có Tử Hộ Nguyên Thuật rất là bất phàm. Nhưng cả người lúc này như một cái bọt biển, trực tiếp bị Diệp Bạch đánh bại.
Lập tức, một chưởng này liền đánh vào đầu vai hắn, một luồng cuồng phong mãnh liệt mặc dù bị Tử Hộ Nguyên Thuật triệt tiêu năm thành nhưng hắn cũng không thể thừa nhận được.
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, Thiên Ma Hàn Dương Tử sắc mặt nhất thời trắng bạch, một ngụm khí huyết ngay lập tức phun ra khỏi miệng.
Thiên Ma Hàn Dương Tử loạng choạng thối lui hơn mười bước mới đứng vững, trên mặt không còn lấy một tia huyết sắc.
Mà trong mắt của hắn, càng là một mảnh tro tàn, hiển nhiên, một kích này đối với thân thể của hắn tạo thành vết thương thật lớn.
Tưởng hắn đường đường là một vị Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn, thành danh hơn mười năm với danh là Thiên Ma, mà cũng không thể chống đỡ nổi.
Nhưng sau khi hắn thi triển Đại Huyết Bạo thuật, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, với trạng thái cuồng nộ còn có Lục cấp Đỉnh cấp phòng ngự Huyền kỹ, Tử Hộ Nguyên Thuật hộ thể. Nhưng mà hắn lại bị một tên bất quá chỉ là Đỉnh cấp Huyền sư hai mươi năm tuổi đánh bại, ngay cả chống đỡ cũng đều ngăn không được, chẳng những hộ thân Huyền kỹ bị phá, bản thân bị một kích này mà cũng không có cách nào đón nhận.
Như thế nào có thể, nếu như hắn liều mạng, có lẽ đối phương còn có thể bởi vì nội tình thâm hậu đã không kịp. Nhưng chính mình đường đường một vị Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn, hơn nữa lại có Đại Huyết Bạo thuật chính diện so đấu Huyền lực mà không chống nổi.
Đây là điều mà hắn không muốn đón nhận nhất.
Đây là căn bản không có khả năng xảy ra, hắn căn bản không thể nào tin nổi. Cho nên, đúng là bởi vì như thế mà làm cho hắn tâm như tro tàn, thậm chí, lúc này đối thực lực của mình, đều sinh ra hoài nghi.
- Chẳng lẽ, ta thực lực Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn, cũng là giả sao, vì sao mà không chịu nổi một kích, không chịu nổi một kích a, ha ha ha ha. . .
Thiên Ma Hàn Dương Tử ngửa mặt lên trời cười cuồng tiếu, chỉ là nước mắt cùng với vết máu chảy xuống, vào lúc này, trong đời hắn chưa từng có thống khổ như vậy.
Mà Diệp Bạch đánh ra một chưởng rồi rút đi, đứng ở cách đó không xa thấy vậy, cũng không có gì kỳ quái.
Nếu như bình thường, dưới tình huống như vậy là không có khả năng, nếu liều mạng Diệp Bạch còn có thể chiến thắng Hàn Dương Tử. Nhưng nếu chính diện so đấu Huyền lực, hắn mới tới đạt Đỉnh cấp Huyền sư sơ đoạn như thế nào có thể cùng Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn có thể sánh bằng.
Tất cả nguyên nhân này, đều là bởi vì chính mình mới thành công thi triển Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng ám kình.
Ngũ trọng ám kình điệp lãng, lực trước chưa hết thì lực mới đã tới, một chưởng ngũ trọng lực như thế, tương đương với năm lần thực lực của Diệp Bạch.
Thực lực của Diệp Bạch, vốn dĩ thấp hơn Thiên Ma Hàn Dương Tử, nhưng đều là Đỉnh cấp Huyền sư, có thấp cũng thấp không nhiều, nhưng mà thực lực Diệp Bạch viễn siêu hơn thường nhân, cũng không phải phổ thông Đỉnh cấp Huyền sư có thể so sánh.
Nói cách khác, thực lực của Diệp Bạch, mặc dù chỉ là sơ cấp Đỉnh cấp Huyền sư có thể tương đương với hai vị Đỉnh cấp Huyền sư sơ kỳ, tại tình huống như vậy năm lần bộc phát, đừng nói là Thiên Ma Hàn Dương Tử, ngay cả một vị nửa bước Huyền Tông cường giả, Diệp Bạch cũng nắm chắc đánh lui.
Nếu như không phải Thiên Ma Hàn Dương Tử có Đại Huyết Bạo thuật và hộ thân Huyền kỹ Tử Hộ Nguyên Thuật, thì với một chưởng của Diệp Bạch đánh ra, Thiên Ma Hàn Dương Tử cũng không còn ở tại nơi đó cười to, mà là đã sớm chết oan chết uổng rồi.
Lúc này ngay cả Diệp Bạch, cũng không khỏi thán phục Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, mặc dù phẩm cấp không cao, chỉ là phụ trợ Huyền kỹ, nhưng uy lực lại thật sự là không thể xem thường.
Ngũ trọng ám kình, cường đại như vậy.
Đáng tiếc, đến tận lúc này hắn cũng chưa thực sự nắm vững được, hơn nữa, Diệp Bạch bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra tứ trọng ám kình mà thôi.
Ngũ trọng muốn đánh ra được thì phải xem cơ duyên, không biết ngày sau Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng đại thành thì muốn phát ra ngũ trọng này Diệp Bạch có cơ hội thu được lực lượng càng cường đại hơn.
Đương nhiên, Diệp Bạch biết dạng bí kíp này, khẳng định trân quý vô cùng, không biết muốn hao phí bao nhiêu vốn liếng mới có được.
Ngay cả Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng ám kình cũng chưa có luyện thành thì cũng không lên nói cơ hội ngày sau nữa.
Hơn nữa, rất rõ ràng ám kình thuật này tu luyện gian nan, Diệp Bạch hiện tại là Đỉnh cấp Huyền sư, hơn nữa không phải là một loại Đỉnh cấp Huyền sư bình thường. Nhưng chỉ tới tứ kình mà thôi, muốn tu luyện Điếu Thiềm Ngũ Châu Kìnhđến đại thành cũng không dễ dàng.
Cho nên, coi như hiện tại nói cũng là vô dụng, còn trước hết đem tu luyện ngũ trọng ám kình thành công, mà lúc đánh ra cũng không phải nhìn vận khí, cơ duyên là được rồi.
Bất quá lúc này, chiến sự quan trọng hơn, Thiên Ma Hàn Dương Tử bị một chưởng đã trọng thương. Mà lúc này tâm linh của hắn, đã bị đả kích quá nặng, đến bây giờ, vẫn không có phản ứng gì. Hắn lúc này cũng không thể tin được chính mình bị thương, lúc này không giết hắn thì là khi nào?
Hai mắt Diệp Bạch hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không chần chờ nữa, thân hình nhoáng lên, Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ triển khai, cả người như cầu vồng lược tới, năm ngón tay tay phải có chút nhất hoa.
"Phốc" Huyết quang tan ra, Thiên Ma Hàn Dương Tử, căn bản không có phản ứng, liền bị Diệp Bạch tiện tay đánh ra một kích, đâm trúng cổ họng.
Huyết phun như hoa đào nở rộ, trong ánh mắt Thiên Ma Hàn Dương Tử, còn mang sắc thái không thể tin chậm rãi ngã xuống đất.
Nhất đại Thiên Ma như vậy bị mất mạng, bị chết tại hai ngón tay của Diệp Bạch.
Tâm thần nhất động, Diệp Bạch từ trong Huyễn Cảnh thối lui, kiếm quang nhanh nhẹn lần nữa thu vào trong ống tay áo Diệp Bạch.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn về phía thi thể Thiên Địa Nhị Ma, lúc này, hai người đã ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy đất.
Tung hoành nhất thời, uy chấn bắc vực Thiên Địa Nhân Tam Ma rốt cục đền tội, từ đó về sau không bao giờ còn mối họa này nữa.
Ánh mắt Diệp Bạch phức tạp, lại hơi có một tia khoái ý.
Mặc kệ như thế nào, việc Mạnh Dương Trang đã hoàn tất, mặc dù không có thấy người sống nhưng chính mình tới đây, nhiệm vụ chỉ là dò xét, hiện tại, có thể vì bọn họ báo đại cừu này, đã xem như thỏa mãn rồi.
Diệp Bạch mặc dù cường đại, lại cũng không có thuật cứu người sống lại, vô phương đem những người chết này làm sống lại.
Hao hết tâm lực, báo đại cừu này, nói vậy bọn họ dưới suối vàng, cũng có thể an tâm đi.
Diệp Bạch khe khẽ thở dài, nhưng cũng là cảm thấy một trận bi thương, một trăm sáu mươi nhân khẩu, vốn đều cùng một nhà, đáng tiếc, cái thế giới này, chưa bao giờ tồn tại cái gì công bình, đơn giản là cùng Tử Cảnh Cốc cấu kết, lão nhân, hài tử, liền toàn bộ chết dưới quỷ đầu đao, đáng tiếc, đáng tiếc.
Có lẽ chính cái Huyền sĩ thế giới này vô cùng tàn khốc, Diệp Bạch không có thời gian cảm thán, gặp chuyện này cũng chỉ có thể nghe Thiên Mệnh mà thôi.
Bởi vì chính mình hắn, cũng trốn không thoát khỏi cái gông xiềng này, tự cổ như thế, ai nắm tay lớn chính là đạo lý.
Tựa như hôm nay, nếu như hắn không phải là Diệp Bạch, mà là Tử Cảnh Cốc bất cứ một tên Tam đại đệ tử đến, chỉ sợ không phải là Thiên Địa Nhân Tam Ma chết, mà là chính hắn.
Cho nên, đối với chính mình kích sát Tam đại Đỉnh cấp Huyền sư, tối nay đánh một trận này nhất định danh chấn bắc vực, Diệp Bạch cũng không có cảm thấy hân hoan, ngược lại, chỉ là vô tận bi thương mà thôi.
Lãnh ý kịch liệt, như một luồng không khí lạnh, trong nháy mắt đem tất cả đóng băng lại, sau đó nứt toác ra, phát ra thanh âm to lớn.
Băng Thạch từ trên trời giáng xuống, giống như trời mưa, lúc này Sương Chi Huyễn Cảnh như đang vào cảnh tận thế.
Sắc mặt Diệp Bạch, có chút trắng bạch, bất quá vòng vo một hơi, liền khôi phục lại.
Điểm vết thương nhỏ ấy, đối hắn mà nói, còn không là gì.
- Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ.
Đột nhiên tại chỗ xoay tròn mấy vòng, thân hình Diệp Bạch lại một lần nữa bỗng nhiên biến mất, Thiên Ma" Hàn Dương Tử một kích thất bại, mắt thấy thân hình Diệp Bạch bỗng nhiên biến mất, ngay lập tức cả kinh, đồng tử co rụt lại.
Hắn đột nhiên huy động liên tục mấy trăm chưởng ảnh, để ngừa Diệp Bạch thừa cơ công kích, tuy nhiên, cũng đã muộn rồi. Diệp Bạch sau khi thi triển Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ thì Lục cấp Ưng Quỷ Bộ của hắn sao có thể sánh bằng, hắn xem thường tốc độ thân pháp Huyền kỹ Diệp Bạch, cho nên, khi hắn phản ứng thì đã muộn một bước rồi.
Một bàn tay, đột nhiên âm thầm đánh ra, thân hình Diệp Bạch xuất hiện, như một con rồng xanh, từ lòng bàn tay Diệp Bạch đột nhiên trào ra, ngẩng cao một tiếng, đánh thẳng vào vai trái.
- Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, Ngũ Trọng Liên Châu, Ngũ Ám Kình.
Diệp Bạch vừa chạm vào tức thối lui, mà chưởng ảnh đối phương lúc này cũng không còn kịp nữa rồi, trong ánh mắt Diệp Bạch, cũng không ra ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng, tứ trọng ám kình đã là cực hạn, lúc này hắn lại không ngờ đến, vận khí tốt như thế nào lại đánh ra ngũ trọng ám kình.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ vang lên, sau khi Diệp Bạch sử dụng Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng ám kình đánh ra, mặc dù Thiên Ma Hàn Dương Tử có Tử Hộ Nguyên Thuật rất là bất phàm. Nhưng cả người lúc này như một cái bọt biển, trực tiếp bị Diệp Bạch đánh bại.
Lập tức, một chưởng này liền đánh vào đầu vai hắn, một luồng cuồng phong mãnh liệt mặc dù bị Tử Hộ Nguyên Thuật triệt tiêu năm thành nhưng hắn cũng không thể thừa nhận được.
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, Thiên Ma Hàn Dương Tử sắc mặt nhất thời trắng bạch, một ngụm khí huyết ngay lập tức phun ra khỏi miệng.
Thiên Ma Hàn Dương Tử loạng choạng thối lui hơn mười bước mới đứng vững, trên mặt không còn lấy một tia huyết sắc.
Mà trong mắt của hắn, càng là một mảnh tro tàn, hiển nhiên, một kích này đối với thân thể của hắn tạo thành vết thương thật lớn.
Tưởng hắn đường đường là một vị Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn, thành danh hơn mười năm với danh là Thiên Ma, mà cũng không thể chống đỡ nổi.
Nhưng sau khi hắn thi triển Đại Huyết Bạo thuật, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, với trạng thái cuồng nộ còn có Lục cấp Đỉnh cấp phòng ngự Huyền kỹ, Tử Hộ Nguyên Thuật hộ thể. Nhưng mà hắn lại bị một tên bất quá chỉ là Đỉnh cấp Huyền sư hai mươi năm tuổi đánh bại, ngay cả chống đỡ cũng đều ngăn không được, chẳng những hộ thân Huyền kỹ bị phá, bản thân bị một kích này mà cũng không có cách nào đón nhận.
Như thế nào có thể, nếu như hắn liều mạng, có lẽ đối phương còn có thể bởi vì nội tình thâm hậu đã không kịp. Nhưng chính mình đường đường một vị Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn, hơn nữa lại có Đại Huyết Bạo thuật chính diện so đấu Huyền lực mà không chống nổi.
Đây là điều mà hắn không muốn đón nhận nhất.
Đây là căn bản không có khả năng xảy ra, hắn căn bản không thể nào tin nổi. Cho nên, đúng là bởi vì như thế mà làm cho hắn tâm như tro tàn, thậm chí, lúc này đối thực lực của mình, đều sinh ra hoài nghi.
- Chẳng lẽ, ta thực lực Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn, cũng là giả sao, vì sao mà không chịu nổi một kích, không chịu nổi một kích a, ha ha ha ha. . .
Thiên Ma Hàn Dương Tử ngửa mặt lên trời cười cuồng tiếu, chỉ là nước mắt cùng với vết máu chảy xuống, vào lúc này, trong đời hắn chưa từng có thống khổ như vậy.
Mà Diệp Bạch đánh ra một chưởng rồi rút đi, đứng ở cách đó không xa thấy vậy, cũng không có gì kỳ quái.
Nếu như bình thường, dưới tình huống như vậy là không có khả năng, nếu liều mạng Diệp Bạch còn có thể chiến thắng Hàn Dương Tử. Nhưng nếu chính diện so đấu Huyền lực, hắn mới tới đạt Đỉnh cấp Huyền sư sơ đoạn như thế nào có thể cùng Đỉnh cấp Huyền sư Đại Viên Mãn có thể sánh bằng.
Tất cả nguyên nhân này, đều là bởi vì chính mình mới thành công thi triển Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng ám kình.
Ngũ trọng ám kình điệp lãng, lực trước chưa hết thì lực mới đã tới, một chưởng ngũ trọng lực như thế, tương đương với năm lần thực lực của Diệp Bạch.
Thực lực của Diệp Bạch, vốn dĩ thấp hơn Thiên Ma Hàn Dương Tử, nhưng đều là Đỉnh cấp Huyền sư, có thấp cũng thấp không nhiều, nhưng mà thực lực Diệp Bạch viễn siêu hơn thường nhân, cũng không phải phổ thông Đỉnh cấp Huyền sư có thể so sánh.
Nói cách khác, thực lực của Diệp Bạch, mặc dù chỉ là sơ cấp Đỉnh cấp Huyền sư có thể tương đương với hai vị Đỉnh cấp Huyền sư sơ kỳ, tại tình huống như vậy năm lần bộc phát, đừng nói là Thiên Ma Hàn Dương Tử, ngay cả một vị nửa bước Huyền Tông cường giả, Diệp Bạch cũng nắm chắc đánh lui.
Nếu như không phải Thiên Ma Hàn Dương Tử có Đại Huyết Bạo thuật và hộ thân Huyền kỹ Tử Hộ Nguyên Thuật, thì với một chưởng của Diệp Bạch đánh ra, Thiên Ma Hàn Dương Tử cũng không còn ở tại nơi đó cười to, mà là đã sớm chết oan chết uổng rồi.
Lúc này ngay cả Diệp Bạch, cũng không khỏi thán phục Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, mặc dù phẩm cấp không cao, chỉ là phụ trợ Huyền kỹ, nhưng uy lực lại thật sự là không thể xem thường.
Ngũ trọng ám kình, cường đại như vậy.
Đáng tiếc, đến tận lúc này hắn cũng chưa thực sự nắm vững được, hơn nữa, Diệp Bạch bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra tứ trọng ám kình mà thôi.
Ngũ trọng muốn đánh ra được thì phải xem cơ duyên, không biết ngày sau Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng đại thành thì muốn phát ra ngũ trọng này Diệp Bạch có cơ hội thu được lực lượng càng cường đại hơn.
Đương nhiên, Diệp Bạch biết dạng bí kíp này, khẳng định trân quý vô cùng, không biết muốn hao phí bao nhiêu vốn liếng mới có được.
Ngay cả Điếu Thiềm Ngũ Châu Kình, ngũ trọng ám kình cũng chưa có luyện thành thì cũng không lên nói cơ hội ngày sau nữa.
Hơn nữa, rất rõ ràng ám kình thuật này tu luyện gian nan, Diệp Bạch hiện tại là Đỉnh cấp Huyền sư, hơn nữa không phải là một loại Đỉnh cấp Huyền sư bình thường. Nhưng chỉ tới tứ kình mà thôi, muốn tu luyện Điếu Thiềm Ngũ Châu Kìnhđến đại thành cũng không dễ dàng.
Cho nên, coi như hiện tại nói cũng là vô dụng, còn trước hết đem tu luyện ngũ trọng ám kình thành công, mà lúc đánh ra cũng không phải nhìn vận khí, cơ duyên là được rồi.
Bất quá lúc này, chiến sự quan trọng hơn, Thiên Ma Hàn Dương Tử bị một chưởng đã trọng thương. Mà lúc này tâm linh của hắn, đã bị đả kích quá nặng, đến bây giờ, vẫn không có phản ứng gì. Hắn lúc này cũng không thể tin được chính mình bị thương, lúc này không giết hắn thì là khi nào?
Hai mắt Diệp Bạch hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không chần chờ nữa, thân hình nhoáng lên, Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ triển khai, cả người như cầu vồng lược tới, năm ngón tay tay phải có chút nhất hoa.
"Phốc" Huyết quang tan ra, Thiên Ma Hàn Dương Tử, căn bản không có phản ứng, liền bị Diệp Bạch tiện tay đánh ra một kích, đâm trúng cổ họng.
Huyết phun như hoa đào nở rộ, trong ánh mắt Thiên Ma Hàn Dương Tử, còn mang sắc thái không thể tin chậm rãi ngã xuống đất.
Nhất đại Thiên Ma như vậy bị mất mạng, bị chết tại hai ngón tay của Diệp Bạch.
Tâm thần nhất động, Diệp Bạch từ trong Huyễn Cảnh thối lui, kiếm quang nhanh nhẹn lần nữa thu vào trong ống tay áo Diệp Bạch.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn về phía thi thể Thiên Địa Nhị Ma, lúc này, hai người đã ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy đất.
Tung hoành nhất thời, uy chấn bắc vực Thiên Địa Nhân Tam Ma rốt cục đền tội, từ đó về sau không bao giờ còn mối họa này nữa.
Ánh mắt Diệp Bạch phức tạp, lại hơi có một tia khoái ý.
Mặc kệ như thế nào, việc Mạnh Dương Trang đã hoàn tất, mặc dù không có thấy người sống nhưng chính mình tới đây, nhiệm vụ chỉ là dò xét, hiện tại, có thể vì bọn họ báo đại cừu này, đã xem như thỏa mãn rồi.
Diệp Bạch mặc dù cường đại, lại cũng không có thuật cứu người sống lại, vô phương đem những người chết này làm sống lại.
Hao hết tâm lực, báo đại cừu này, nói vậy bọn họ dưới suối vàng, cũng có thể an tâm đi.
Diệp Bạch khe khẽ thở dài, nhưng cũng là cảm thấy một trận bi thương, một trăm sáu mươi nhân khẩu, vốn đều cùng một nhà, đáng tiếc, cái thế giới này, chưa bao giờ tồn tại cái gì công bình, đơn giản là cùng Tử Cảnh Cốc cấu kết, lão nhân, hài tử, liền toàn bộ chết dưới quỷ đầu đao, đáng tiếc, đáng tiếc.
Có lẽ chính cái Huyền sĩ thế giới này vô cùng tàn khốc, Diệp Bạch không có thời gian cảm thán, gặp chuyện này cũng chỉ có thể nghe Thiên Mệnh mà thôi.
Bởi vì chính mình hắn, cũng trốn không thoát khỏi cái gông xiềng này, tự cổ như thế, ai nắm tay lớn chính là đạo lý.
Tựa như hôm nay, nếu như hắn không phải là Diệp Bạch, mà là Tử Cảnh Cốc bất cứ một tên Tam đại đệ tử đến, chỉ sợ không phải là Thiên Địa Nhân Tam Ma chết, mà là chính hắn.
Cho nên, đối với chính mình kích sát Tam đại Đỉnh cấp Huyền sư, tối nay đánh một trận này nhất định danh chấn bắc vực, Diệp Bạch cũng không có cảm thấy hân hoan, ngược lại, chỉ là vô tận bi thương mà thôi.
/936
|