Diệp Bạch ở một địa phương phía tây bắc cực kỳ vắng vẻ, rất ít người qua lại. Sở dĩ Diệp Bạch chọn nơi này bởi vì hắn không muốn bị người khác quấy rầy, lúc ấy ở trên bàn đồ, chỉ có khu vực yên tĩnh này là có một điểm màu lục, cho nên hắn không hề do dự mà chọn nơi này.
Lúc trước thị nữ đã dẫn Diệp Bạch tới nơi đây. Đây là một gian các cô linh, phân làm hai tầng, trên các có treo một tấm biển ghi hai chữ”Đoạn cư”
Lúc này, Diệp Bạch đang hít một hơi sâu còn bạch y thị nữ lúc trước dẫn hắn tới thì đi vào đoạn cư trước, nàng đưa tay cầm lấy chìa khóa mở cái khóa hình thù kì dị kia. Căn phòng vừa được mở ra thì một hương thơm hoa cỏ thơm mát truyền đến, cả căn phòng đều được lắp đặt bởi những vật trân quý, bố trí vô cùng trang nhã, các gia cụ vật phẩm đều đầy đủ.
Diệp Bạch hài lòng gật đầu một cái rồi phất tay kêu thị nữ lùi đi. Hắn lập tức đánh giá nơi này một chút, sau khi đi một vòng, Diệp Bạch xác định căn nhà này có tổng cộng hai tầng và ba gian phòng. Ở phía trên có hai phòng, phía dưới có một phòng, chính giữa là đại sảnh. Cuối cùng Diệp Bạch chọn một gian phòng tên Lục Thủy làm gian để ở thường xuyên. Hắn đi xuống lầu, đóng cửa chính lại, nghĩ ngợi một chút rồi lấy trong người ra một ít đồ vật. Sau khi quan sát xung quanh không thấy ai, hắn bày ra đại sảnh rồi một lần nữa lên lầu hai, trở về căn phòng của mình.
Bây giờ không có bất kỳ ai quấy rầy hắn nữa, chỉ cần có người đi vào gian nhã các này thì hắn sẽ là người phát giác ra trước tiên bởi vì hắn đã bố trí cơ quan ở đại sảnh. Diệp Bạch vừa mới đến đây mà đã cẩn thận, cho dù đây là Diệp gia nội tông hắn cũng không dám lơi lỏng.
Không có ý định hại người nhưng có ý định phòng bị thì rất tốt. Ai muốn đi xa, muốn đi cao mà lúc nào cũng phải sống trong lo âu, không yên ổn thì không thể nào làm được.
Sau khi trở lại gian phòng, Diệp Bạch mới an tĩnh lại. hắn lo nghĩ một chút rồi lấy từ trong người ra một bọc lớn, đầu tiên là tấm minh tạp màu đỏ, một cái chìa khóa, ba cái bình ngọc màu sắc không giống nhau, cùng với một thanh chủy thủ đen kịt.
Diệp Bạch đem minh tạp màu hồng và chiếc chìa khóa hình dáng kỳ lạ kia đẩy qua một bên sau đó đem ba bình thuốc tới gần. Bàn tay của hắn lấy ra bình thuốc thứ nhất, đổ từ đó ra một viên thuốc màu lục, to tròn như là trân châu. Từ viên thuốc toát ra một mùi hương kỳ lạ, đây chính là viên Bồi nguyên đan nhất giai, có tác dụng bồi nguyên tốt thể, rất nhiều thế gia đệ tử cần phải dùng nó. Diệp Bạch hít một hơi, sau khi xác định là chính phẩm liền cất lại trong bình, đậy nắp kỹ lại rồi bỏ qua một bên. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Bình thuốc thứ hai có màu đỏ rực, đây chính là Định Tâm Đan. Diệp Bạch đổ viên thuốc ra cầm trong tay, sau khi xem xét cẩn thận Định Tâm Đan, trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm giác thoải mái, an tâm định thần. Một lọ này có hai mươi viên, đây là viên thuốc để khi tu luyện có thể chống lại tâm ma, gia tăng tỷ lệ tập trung, tỷ lệ trùng quan, là một đan dược phù trợ tối quan trọng.
Diệp Bạch thỏa mãn khẽ gật đầu rồi cất Định Tâm đan vào trong chiếc bình, sau đó hắn cầm cái bình thuốc cuối cùng lên, cũng là cái bình quý giá nhất.
Đê cấp huyền nguyên đan, đan dược này có công năng phù trợ, xúc tiến sự phát triển của tu vi huyền khí. Tuy rằng hiện tại không nhìn thấy tác dụng của nó nhưng lâu ngày nó sẽ xúc tiến huyền khí tăng trưởng. Viên thuốc này không giống như là La Ách đan, không bá đạo như vậy, dược tính nó thuộc loại ôn hòa nhất, không có bất kỳ nguy hại nào đối với việc gia tăng tu vi.
Diệp Bạch mở nắp bình ngay ra, ngay sau đó có một luồng linh khí mắt thường có thể nhìn thấy toát ra từ đó, tích tụ thành một đám sương. Diệp Bạch đổ một hạt ra, thanh sắc mượt mà trơn bóng, nhẹ nhàng như không có gì. Vừa mở nắp bình, linh khí bốn phía lập tức toát ra gấp đôi, Diệp Bạch nhắm mắt lại, mê say mà cảm nhận loại khí tức này, cảm thấy trong mũi mát rượi, thoải mái đến cực điểm.
Đây chính là Huyền Nguyên đan, Diệp Bạch cười thỏa mãn. Sau đó hắn liền cất chiếc bình lại, đem ba cái bình thuốc giấu đi thật kỹ, tuy nhiên vẫn có một cảm giác không thực tế, những đan dược này trước kia mình một viên đều khó có khả năng có được, bây giờ mỗi tháng đều được ba bình này, làm đệ tử nội tông thật là có chỗ tốt. Chỉ cần có những đan dược này tốt độ tu luyện của mình chắc chắn sẽ nhanh hơn gấp đôi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Cuối cùng, ánh mắt của Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào thứ còn lại ở trên bàn. Thanh huyền binh chủy thủ đen kịt không phát ra ánh sáng kia hiện đang hiện ra trước mặt hắn. Thanh chủy thủ này có tên là Chí Điểu Chi Chùy, một cái tên kỳ quái.
Diệp Bạch suy nghĩ một chút rồi đưa tay lấy khối sắt ra. Bàn tay của hắn nắm lấy thanh chủy thủ, nhẹ nhàng vung lên, khối sắt kia vô thanh vô tức bị chém đứt làm hai đoạn, chỗ chém bóng loáng như gương, không hề có một uốn nếp nào, sắc bén như vậy sao?
Nhất thời, Diệp Bạch vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng hắn biet rằng thanh chủy thủ này là vật bất phàm nhưng hắn thật không ngờ lại có thể cắt khối sắt này ngọt như thế, ngay cả một thanh âm cũng không phát ra.
Diệp Bạch một lần nữa lục lọi trong phòng, cuối cùng tìm khắp ngõ ngách được một khối luyện cương. Lần này hắn huy động thanh chủy thủ Chí Điều, chém mạnh một cái, cũng vô thanh vô tức, tát cả rơi xuốt, keng một tiếng, khối thép đã bị cắt thành hai mảnh rớt xuống mặt đất.
Sự kinh ngạc của Diệp Bạch càng ngày càng lớn, hắn cúi đầu trầm ngâm một lúc. Ngay từ đầu khi nhìn thấy thanh chủy thủ Chí Điểu này hắn đã cảm giác được nó là một vật dị thường. Huyền binh dĩ nhiên là sắc bén, nhưng thanh chủy thủ này thì phải dùng bốn chữ vô cùng sắc bén để hình dung. Nói về Xích Kim Chỉ, cái này Diệp Bạch biết rõ, đây chính là giấy mà các đại gia nhiều tiền thường dùng để làm sách vở trân quý, ví dụ như là gia phổ, thiệp mời, thậm chí là giấy viết thư. Loại giấy này có pha lẫn vàng nên vừa mềm vừa cứng rắn dị thường, dao kéo bình thường không thể cắt rách nó được. Vậy mà thanh chủy thủ Chí Điều này lại có thể một lúc phá mười tờ giấy vàng, thật là chuyện hiếm thấy, xưa nay chưa nghe nói qua.
Lần này, Diệp Bạch đã biết rõ ràng mình đã nhặt được bảo vật. Cho dù thanh chủy thủ Chí Điểu này không có một chút gì kỳ dị ngoại trừ vẻ sắc bén của nó thì cũng đã rất đáng giá rồi. Binh khí bình thường, thậm chí đạt tới Bách luyện thanh cương cũng không thể một nhát mà cắt đứt như vậy, không phát ra thanh âm. Trình độ này chỉ sợ rằng huyền binh bình thường cũng không có thê cắt được, cái này trong chiên đấu há không phải là một thứ vũ khí lợi hại sao. Nếu như binh khí của ngươi khi đánh nhau với người ta bị cắt đứt, vậy ngươi sẽ có phản ứng gì?
Chắc chắn lúc đó ngươi phải ngây người một lúc, rồi sau đó phải chết.
sau đó, Diệp Bạch đi tìm vài thứ chắc chắn khác. Sau nhiều lần, hắn phát hiện ra thứ nào cũng thế, dễ dàng bị cắt gọt, chỉ sợ nếu như không phải là huyền binh cùng giai thì bất kỳ thứ gì cũng không thể không bị thanh chủy thủ Chí Điểu này chém đứt. Đáng tiếc cho dù có hắn cũng không nỡ dùng chủy thủ Chí Điều này ra thử.
Diệp Bạch cẩn thận cất kỹ đi, sau khi đã cất kỹ, Diệp Bạch quyết định rằng nếu không phải là thời khắc vạn bát đắc dĩ thì tuyệt đối không thể sử dụng thanh chủy thủ Chí Điểu này. Chỉ đến thời khắc mấu chốt, cần đòn trí mạng thì mới phải dùng nó. Hiện tại hắn sử dụng Tử Âm Thiết Kiếm là đã tốt lắm rồi nhưng chẳng hiểu sao, Diệp Bạch đối với thanh thiết kiếm mà vì nó bị kiếm lão mắng một trận vẫn có một cảm giác bất thường.
Lúc trước khi hắn chần chừ chọn lựa huyền binh Xích Hỏa Xuyên Hoa kiếm cũng là tại vì như thế, nếu không hắn cũng không lấy được thanh chủy thủ Chí Điểu này.
Hiện tại xem ra cũng bởi vì Tử Âm Thiết Kiêm mà mình lại lấy được Chí Điểu
Lúc trước thị nữ đã dẫn Diệp Bạch tới nơi đây. Đây là một gian các cô linh, phân làm hai tầng, trên các có treo một tấm biển ghi hai chữ”Đoạn cư”
Lúc này, Diệp Bạch đang hít một hơi sâu còn bạch y thị nữ lúc trước dẫn hắn tới thì đi vào đoạn cư trước, nàng đưa tay cầm lấy chìa khóa mở cái khóa hình thù kì dị kia. Căn phòng vừa được mở ra thì một hương thơm hoa cỏ thơm mát truyền đến, cả căn phòng đều được lắp đặt bởi những vật trân quý, bố trí vô cùng trang nhã, các gia cụ vật phẩm đều đầy đủ.
Diệp Bạch hài lòng gật đầu một cái rồi phất tay kêu thị nữ lùi đi. Hắn lập tức đánh giá nơi này một chút, sau khi đi một vòng, Diệp Bạch xác định căn nhà này có tổng cộng hai tầng và ba gian phòng. Ở phía trên có hai phòng, phía dưới có một phòng, chính giữa là đại sảnh. Cuối cùng Diệp Bạch chọn một gian phòng tên Lục Thủy làm gian để ở thường xuyên. Hắn đi xuống lầu, đóng cửa chính lại, nghĩ ngợi một chút rồi lấy trong người ra một ít đồ vật. Sau khi quan sát xung quanh không thấy ai, hắn bày ra đại sảnh rồi một lần nữa lên lầu hai, trở về căn phòng của mình.
Bây giờ không có bất kỳ ai quấy rầy hắn nữa, chỉ cần có người đi vào gian nhã các này thì hắn sẽ là người phát giác ra trước tiên bởi vì hắn đã bố trí cơ quan ở đại sảnh. Diệp Bạch vừa mới đến đây mà đã cẩn thận, cho dù đây là Diệp gia nội tông hắn cũng không dám lơi lỏng.
Không có ý định hại người nhưng có ý định phòng bị thì rất tốt. Ai muốn đi xa, muốn đi cao mà lúc nào cũng phải sống trong lo âu, không yên ổn thì không thể nào làm được.
Sau khi trở lại gian phòng, Diệp Bạch mới an tĩnh lại. hắn lo nghĩ một chút rồi lấy từ trong người ra một bọc lớn, đầu tiên là tấm minh tạp màu đỏ, một cái chìa khóa, ba cái bình ngọc màu sắc không giống nhau, cùng với một thanh chủy thủ đen kịt.
Diệp Bạch đem minh tạp màu hồng và chiếc chìa khóa hình dáng kỳ lạ kia đẩy qua một bên sau đó đem ba bình thuốc tới gần. Bàn tay của hắn lấy ra bình thuốc thứ nhất, đổ từ đó ra một viên thuốc màu lục, to tròn như là trân châu. Từ viên thuốc toát ra một mùi hương kỳ lạ, đây chính là viên Bồi nguyên đan nhất giai, có tác dụng bồi nguyên tốt thể, rất nhiều thế gia đệ tử cần phải dùng nó. Diệp Bạch hít một hơi, sau khi xác định là chính phẩm liền cất lại trong bình, đậy nắp kỹ lại rồi bỏ qua một bên. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Bình thuốc thứ hai có màu đỏ rực, đây chính là Định Tâm Đan. Diệp Bạch đổ viên thuốc ra cầm trong tay, sau khi xem xét cẩn thận Định Tâm Đan, trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm giác thoải mái, an tâm định thần. Một lọ này có hai mươi viên, đây là viên thuốc để khi tu luyện có thể chống lại tâm ma, gia tăng tỷ lệ tập trung, tỷ lệ trùng quan, là một đan dược phù trợ tối quan trọng.
Diệp Bạch thỏa mãn khẽ gật đầu rồi cất Định Tâm đan vào trong chiếc bình, sau đó hắn cầm cái bình thuốc cuối cùng lên, cũng là cái bình quý giá nhất.
Đê cấp huyền nguyên đan, đan dược này có công năng phù trợ, xúc tiến sự phát triển của tu vi huyền khí. Tuy rằng hiện tại không nhìn thấy tác dụng của nó nhưng lâu ngày nó sẽ xúc tiến huyền khí tăng trưởng. Viên thuốc này không giống như là La Ách đan, không bá đạo như vậy, dược tính nó thuộc loại ôn hòa nhất, không có bất kỳ nguy hại nào đối với việc gia tăng tu vi.
Diệp Bạch mở nắp bình ngay ra, ngay sau đó có một luồng linh khí mắt thường có thể nhìn thấy toát ra từ đó, tích tụ thành một đám sương. Diệp Bạch đổ một hạt ra, thanh sắc mượt mà trơn bóng, nhẹ nhàng như không có gì. Vừa mở nắp bình, linh khí bốn phía lập tức toát ra gấp đôi, Diệp Bạch nhắm mắt lại, mê say mà cảm nhận loại khí tức này, cảm thấy trong mũi mát rượi, thoải mái đến cực điểm.
Đây chính là Huyền Nguyên đan, Diệp Bạch cười thỏa mãn. Sau đó hắn liền cất chiếc bình lại, đem ba cái bình thuốc giấu đi thật kỹ, tuy nhiên vẫn có một cảm giác không thực tế, những đan dược này trước kia mình một viên đều khó có khả năng có được, bây giờ mỗi tháng đều được ba bình này, làm đệ tử nội tông thật là có chỗ tốt. Chỉ cần có những đan dược này tốt độ tu luyện của mình chắc chắn sẽ nhanh hơn gấp đôi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Cuối cùng, ánh mắt của Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào thứ còn lại ở trên bàn. Thanh huyền binh chủy thủ đen kịt không phát ra ánh sáng kia hiện đang hiện ra trước mặt hắn. Thanh chủy thủ này có tên là Chí Điểu Chi Chùy, một cái tên kỳ quái.
Diệp Bạch suy nghĩ một chút rồi đưa tay lấy khối sắt ra. Bàn tay của hắn nắm lấy thanh chủy thủ, nhẹ nhàng vung lên, khối sắt kia vô thanh vô tức bị chém đứt làm hai đoạn, chỗ chém bóng loáng như gương, không hề có một uốn nếp nào, sắc bén như vậy sao?
Nhất thời, Diệp Bạch vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng hắn biet rằng thanh chủy thủ này là vật bất phàm nhưng hắn thật không ngờ lại có thể cắt khối sắt này ngọt như thế, ngay cả một thanh âm cũng không phát ra.
Diệp Bạch một lần nữa lục lọi trong phòng, cuối cùng tìm khắp ngõ ngách được một khối luyện cương. Lần này hắn huy động thanh chủy thủ Chí Điều, chém mạnh một cái, cũng vô thanh vô tức, tát cả rơi xuốt, keng một tiếng, khối thép đã bị cắt thành hai mảnh rớt xuống mặt đất.
Sự kinh ngạc của Diệp Bạch càng ngày càng lớn, hắn cúi đầu trầm ngâm một lúc. Ngay từ đầu khi nhìn thấy thanh chủy thủ Chí Điểu này hắn đã cảm giác được nó là một vật dị thường. Huyền binh dĩ nhiên là sắc bén, nhưng thanh chủy thủ này thì phải dùng bốn chữ vô cùng sắc bén để hình dung. Nói về Xích Kim Chỉ, cái này Diệp Bạch biết rõ, đây chính là giấy mà các đại gia nhiều tiền thường dùng để làm sách vở trân quý, ví dụ như là gia phổ, thiệp mời, thậm chí là giấy viết thư. Loại giấy này có pha lẫn vàng nên vừa mềm vừa cứng rắn dị thường, dao kéo bình thường không thể cắt rách nó được. Vậy mà thanh chủy thủ Chí Điều này lại có thể một lúc phá mười tờ giấy vàng, thật là chuyện hiếm thấy, xưa nay chưa nghe nói qua.
Lần này, Diệp Bạch đã biết rõ ràng mình đã nhặt được bảo vật. Cho dù thanh chủy thủ Chí Điểu này không có một chút gì kỳ dị ngoại trừ vẻ sắc bén của nó thì cũng đã rất đáng giá rồi. Binh khí bình thường, thậm chí đạt tới Bách luyện thanh cương cũng không thể một nhát mà cắt đứt như vậy, không phát ra thanh âm. Trình độ này chỉ sợ rằng huyền binh bình thường cũng không có thê cắt được, cái này trong chiên đấu há không phải là một thứ vũ khí lợi hại sao. Nếu như binh khí của ngươi khi đánh nhau với người ta bị cắt đứt, vậy ngươi sẽ có phản ứng gì?
Chắc chắn lúc đó ngươi phải ngây người một lúc, rồi sau đó phải chết.
sau đó, Diệp Bạch đi tìm vài thứ chắc chắn khác. Sau nhiều lần, hắn phát hiện ra thứ nào cũng thế, dễ dàng bị cắt gọt, chỉ sợ nếu như không phải là huyền binh cùng giai thì bất kỳ thứ gì cũng không thể không bị thanh chủy thủ Chí Điểu này chém đứt. Đáng tiếc cho dù có hắn cũng không nỡ dùng chủy thủ Chí Điều này ra thử.
Diệp Bạch cẩn thận cất kỹ đi, sau khi đã cất kỹ, Diệp Bạch quyết định rằng nếu không phải là thời khắc vạn bát đắc dĩ thì tuyệt đối không thể sử dụng thanh chủy thủ Chí Điểu này. Chỉ đến thời khắc mấu chốt, cần đòn trí mạng thì mới phải dùng nó. Hiện tại hắn sử dụng Tử Âm Thiết Kiếm là đã tốt lắm rồi nhưng chẳng hiểu sao, Diệp Bạch đối với thanh thiết kiếm mà vì nó bị kiếm lão mắng một trận vẫn có một cảm giác bất thường.
Lúc trước khi hắn chần chừ chọn lựa huyền binh Xích Hỏa Xuyên Hoa kiếm cũng là tại vì như thế, nếu không hắn cũng không lấy được thanh chủy thủ Chí Điểu này.
Hiện tại xem ra cũng bởi vì Tử Âm Thiết Kiêm mà mình lại lấy được Chí Điểu
/936
|