Sau khi rời khỏi ngọn núi, Diệp Bạch lập tức tìm một chỗ nhắm mắt dưỡng thương, đến tối thương thế hắn mới dần khỏi hẳn.
Điều này khiến hắn không thể không kinh hãi thực lực của thanh niên họ La, bất quá hắn vẫn chưa dùng miếng Trọng Hoa Ngọc Lộ Đan, chỉ là cẩn thận lấy ra xem xét, hắn vốn đã xác nhận là thật, xem ra thanh niên họ La kia không gạt hắn, ngày sau có lẽ sẽ hữu dụng, hiện tại chỉ cần chậm rãi khôi phục là được, không cần lãng phí linh đan như thế.
Một đêm vô sự.
Thí luyện ngày thứ năm.
Buổi sáng, một đạo quang mang bắn thẳng lên trời, mười dặm xung quanh đều có thể thấy được, trong lúc nhất thời cả Hàn Băng Hà đại sâm lâm đều sôi nổi, các đệ tử thí luyện hai nhà La, Diệp đều hướng về một nơi mà đến.
Nhưng là, sau khi bọn họ chạy tới, phát hiện kim sắc quang mang đã biến mất, chỉ để lại một tảng đá, kiếm quang lệnh bài bên trong đã biến mất.
Giữa trưa, một đạo hồng sắc kiếm quang bắn thẳng lên trời, bọn họ lại chạy tới lần nữa, nhưng tảng đã cũng bị đánh vỡ, lệnh bài biến mất.
Tất cả mọi người cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng không có cách nào.
Xế chiều, ba nơi khác nhau đồng thời bắn lên kiếm quang tận trời, một lam, một đỏ, một vàng, tất cả mọi người do dự không quyết. Cuối cùng có người đi về phía lam sắc kiếm quang lệnh bài, có người đi về phía hồng sắc kiếm quang lệnh bài, số đồng thì đi về phía kim sắc kiếm quang lệnh bài, lúc này đây mọi người rốt cục không thất bại, nhưng kết quả vẫn khiến bọn họ thất vọng.
Ngay chỗ kim sắc kiếm quang lệnh bài xuất hiện là một người mặc áo trắng phiêu dật đứng thẳng, một mình một người dễ dàng chiến thắng hơn mười cường địch, đem kiếm quang lệnh bài thoải mái rời đi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Chỗ hồng sắc kiếm quang lệnh bài xuất hiện, một gã thanh niên chất phác mặc áo đen chỉ tùy ý vung kiếm một cái, đã đem tất cả những đệ tử thí luyện muốn tranh đoạt kiếm quang lệnh bài với hắn dọa thối lui, hồng sắc kiếm quang lệnh bài dễ dàng rơi vào tay hắn.
Nơi lam sắc kiếm quang lệnh bài xuất hiện cũng thế, một nam một nữ thiên kiều bá mị đứng đó, hai người liên thủ dễ dàng đem tất cả kẻ địch đánh lui, lam sắc kiếm quang lệnh bài dễ dàng rơi vào tay họ.
Suốt một ngày, cả Hàn Băng Hà đại sâm lâm vô cùng sôi nổi, hiện tịa tổng cộng xuất hiện năm kiếm quang lệnh bài, hai kim, hai hồng, một lam, toàn bộ đều bị những thí luyện cường giả không rõ thân phận cướp đi, mà chỉ mấy ngày hôm trước, những người này tựa hồ chưa từng xuất hiện.
Thí luyện ngày thứ sáu.
Kim sắc kiếm quang lệnh bài lần nữa xuất hiện, nhưng cũng bị người ta quỷ dị lấy đi, sau đó màu lam xuất hiện hai lần, màu đỏ xuất hiện một lần.
Thí luyện ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng.
Kim sắc kiếm quang lệnh bài cuối cùng xuất hiện hai cái, bị thế lực Diệp Phá và đôi thanh niên nam nữ họ La cướp đi, hai bên đều được một cái. Khi cái màu đỏ xuất hiện, liền bị thanh niên họ la chất phác cổ quái kia đoạt được, còn màu lam thì xuất hêện hai cái, nhưng bị đôi nam nữ bạch y thần bí cướp đi.
Đến bây giờ, tất cả kiếm quang lệnh bài đều đã xuất hiện, cùng lúc đó cả rừng rậm bắt đầu săn đuổi, các thế lực lớn, những cường giả bạo phát một hồi chiến tranh thảm thiết, kết cục không ai biết, nhưng tình huống tổng thể thì hơn phân nửa kiếm quang lệnh bài rơi vào tay các thế lực lớn, hoặc cường giả ẩn thân, cả thí luyện, những thí luyện đệ tử còn sống không tới hai mươi lăm người.
Mà trong hai mươi lăm người này, có thể có kiếm quang lệnh bài thì mặc dù tạm thời không rõ, nhưng tuyệt đối không tới một nửa, có thể thấy được ngày chiến đấu cuối cùng ngày thảm thiết đến cỡ nào.
Diệp Bạch sờ thắt lưng, bí mật đi trong rừng, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn, thoạt sáng thoạt tối, trong tay cầm một kiếm quang lệnh bài, toàn thân tỏa ra màu vàng óng ánh.
Phía sau hắn là hai thanh niên họ La bị dây mây trói gô lại, không cách nào thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cưỡng đoạt, đây là miếng kim sắc kiếm quang lệnh bài mà bọn họ thật vất vả mới lấy được.
Bên kia, một bạch y nam tử thân hìnhphiêu dật, nhẹ nhàng thổi máu trên mũi kiếm, dưới đất là thi thể chất đống, hắn cầm lấy một bọc vải nhỏ từ trong thi thể lên, mở ra, là hai hồng sắc kiếm quang lệnh bài lẳng lặng nằm bên trong. Hắn cười hài lòng, thân ảnh quỷ dị vừa chuyển, liền biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại những thi thể đã chứng kiến trận thảm sát này.
Đồng dạng giờ phút này, trong một chỗ bí mật trong rừng, thanh niên nam nữ họ la cung kính đưa một bọc nhỏ cho La Long Hạc, bên trong là một kim, một đỏ, một lam. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hắn cười cười, thu hồi bọc vải, nói:
- Các ngươi làm không tệ, ra ngoài đi!
Vung tay lên, hai người khom lưng trở ra, lặng lẽ rời khỏi rừng rậm, chỉ để lại một thanh niên chất phác đứng tại chỗ.
Hắn nhìn ra xa, đột nhiên cười, khẽ nói:
- Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai, không biết giờ phút này các ngươi có bao nhiêu, nhưng ngôi vị số một thì các ngươi có cố gắng đến mấy cũng không chiếm được!
Mỉm cười, thân hình hắn vừa động, người đã hóa thành tàn ảnh, mang theo tiếng rắn rít biến mất tại chỗ.
Trời chiều sắp tối, Hà Băng Hà, trên một ngọn núi.
Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần, La Tang, La Mạnh, bốn vị trưởng lão đứng sánh vai, nhìn phía xa, phảng phất như Hàn Băng Hà đại sâm lâm là một cự thú vô hình. Đột nhiên, Diệp Cửu Thần quay đầu lại, mỉm cười nhìn ba người nói:
- Các vị, thời gian đã tới rồi!
Ánh mắt La Tang chớp động, cười nói:
- Nếu thời gian đã tới thì chúng ta phát ra tín hiệu, gọi các đệ tử thí luyện trở về!
Diệp Cửu Thần nói:
- Ta không ý kiến!
La Mạnh nói:
- Tất cả đều nghe đại ca phân phó!
Diệp Nguyên Vũ nói:
- Được, đã như thế thì phát ra Lưu Tinh Hỏa Tiễn!
Nhất thời, liền có một gã bạch y đệ tử cầm trong tay một ống tròn hình dáng cổ quái, phía trên điêu khắc hỏa vân, dưới đấy là một sợi dây màu xanh đi ra. Một bạch y đệ tử khác cầm ra một cái mồi lửa, mồi vào sợi dây, tiếp theo tiếng "Tư tư" vang lên. "Phanh" một tiêng,s một đạo lưu tinh hỏa tiễn bắn thẳng lên trời, nổ tung sặc sỡ.
Lập tức, lưu tinh hỏa tiễn thứ hai, thứ ba cũng nhanh chóng bắn lên, từ xa ngàn dặm cũng có thể thấy rõ.
Ba hỏa tiễn vừa bắn ra, giữa sân nhất thời yên tĩnh, La Tang nói:
- Hỏa tiễn gọi về đã bắn, chúng ta cứ ở đây đợi!
Diệp Nguyên Vũ cười nói:
- Không biết lần này có bao nhiều người còn sống trở về, lại có bao nhiêu người thành công, đạt được ngoài ngàn điểm, chính thức trở thành đệ tử nội tông hai nhà chúng ta?
Khóe miệng La Tang lộ vẻ cười quỷ dị, nhưng biểu hiện lại không chút để ý:
- Chúng ta cứ đợi xem, có lẽ sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Diệp Nguyên Vũ nhìn hắn, ánh mắt cũng thâm ý nói:
- Cũng tốt, thoạt nhìn có vẻ La Tang huynh rất nắm chắc a.
La Tang chỉ lắc đầu, cao thâm khó lường, không trả lời, tâm niệm Diệp Nguyên Vũ thay đổi thật nhanh, nhưng thấy hắn không trả lời thì cũng không hỏi thêm.
Bốn người đứng trên đỉnh núi nhìn về đại sâm lâm phía xa, muốn xem ai là người đi ra đầu tiên. Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Hàn Băng Hà đại sâm lâm vẫn như trước yên tĩnh, ngay khi mọi người tưởng rằng không có ai đi ra thì rốt cục có một gã La gia đệ tử toàn thân rách nát, cả người đầy máu tươi, chật vật đi ra. Hắn vừa đi tới lập tức té xỉu, may mà có La gia đệ tử đỡ hắn dậy, đem qua một bên trị thương, hiển nhiên đây là một La gia đệ tử còn sống đi ra khỏi rừng, tuy thất bại nhưng cũng là một loại thành tựu, ngày sau trong ở lại La gia ngoại tông, sợ rằng cũng được đãi ngộ hơn xa ngoại tông đệ tử bình thường.
Đã có người thứ nhất, hiển nhiên sẽ có người thứ hai, hai đám người của hai nhà đi ra, bất quá trên mặt đám người không còn chút máu, trên người nhiều ít đều bị thương, vừa ra tới liền ngồi xuống nghỉ ngơi, trị liệu, không ai mở miệng nói lời nào.
Nhưng đám người Diệp Nguyên Vũ lại không rời mắt, hiện tại xuất hiện chỉ là một số pháo hôi, đệ tử hai nhà mà bọn họ chờ đợi vẫn chưa có ai xuất hiện
Điều này khiến hắn không thể không kinh hãi thực lực của thanh niên họ La, bất quá hắn vẫn chưa dùng miếng Trọng Hoa Ngọc Lộ Đan, chỉ là cẩn thận lấy ra xem xét, hắn vốn đã xác nhận là thật, xem ra thanh niên họ La kia không gạt hắn, ngày sau có lẽ sẽ hữu dụng, hiện tại chỉ cần chậm rãi khôi phục là được, không cần lãng phí linh đan như thế.
Một đêm vô sự.
Thí luyện ngày thứ năm.
Buổi sáng, một đạo quang mang bắn thẳng lên trời, mười dặm xung quanh đều có thể thấy được, trong lúc nhất thời cả Hàn Băng Hà đại sâm lâm đều sôi nổi, các đệ tử thí luyện hai nhà La, Diệp đều hướng về một nơi mà đến.
Nhưng là, sau khi bọn họ chạy tới, phát hiện kim sắc quang mang đã biến mất, chỉ để lại một tảng đá, kiếm quang lệnh bài bên trong đã biến mất.
Giữa trưa, một đạo hồng sắc kiếm quang bắn thẳng lên trời, bọn họ lại chạy tới lần nữa, nhưng tảng đã cũng bị đánh vỡ, lệnh bài biến mất.
Tất cả mọi người cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng không có cách nào.
Xế chiều, ba nơi khác nhau đồng thời bắn lên kiếm quang tận trời, một lam, một đỏ, một vàng, tất cả mọi người do dự không quyết. Cuối cùng có người đi về phía lam sắc kiếm quang lệnh bài, có người đi về phía hồng sắc kiếm quang lệnh bài, số đồng thì đi về phía kim sắc kiếm quang lệnh bài, lúc này đây mọi người rốt cục không thất bại, nhưng kết quả vẫn khiến bọn họ thất vọng.
Ngay chỗ kim sắc kiếm quang lệnh bài xuất hiện là một người mặc áo trắng phiêu dật đứng thẳng, một mình một người dễ dàng chiến thắng hơn mười cường địch, đem kiếm quang lệnh bài thoải mái rời đi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Chỗ hồng sắc kiếm quang lệnh bài xuất hiện, một gã thanh niên chất phác mặc áo đen chỉ tùy ý vung kiếm một cái, đã đem tất cả những đệ tử thí luyện muốn tranh đoạt kiếm quang lệnh bài với hắn dọa thối lui, hồng sắc kiếm quang lệnh bài dễ dàng rơi vào tay hắn.
Nơi lam sắc kiếm quang lệnh bài xuất hiện cũng thế, một nam một nữ thiên kiều bá mị đứng đó, hai người liên thủ dễ dàng đem tất cả kẻ địch đánh lui, lam sắc kiếm quang lệnh bài dễ dàng rơi vào tay họ.
Suốt một ngày, cả Hàn Băng Hà đại sâm lâm vô cùng sôi nổi, hiện tịa tổng cộng xuất hiện năm kiếm quang lệnh bài, hai kim, hai hồng, một lam, toàn bộ đều bị những thí luyện cường giả không rõ thân phận cướp đi, mà chỉ mấy ngày hôm trước, những người này tựa hồ chưa từng xuất hiện.
Thí luyện ngày thứ sáu.
Kim sắc kiếm quang lệnh bài lần nữa xuất hiện, nhưng cũng bị người ta quỷ dị lấy đi, sau đó màu lam xuất hiện hai lần, màu đỏ xuất hiện một lần.
Thí luyện ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng.
Kim sắc kiếm quang lệnh bài cuối cùng xuất hiện hai cái, bị thế lực Diệp Phá và đôi thanh niên nam nữ họ La cướp đi, hai bên đều được một cái. Khi cái màu đỏ xuất hiện, liền bị thanh niên họ la chất phác cổ quái kia đoạt được, còn màu lam thì xuất hêện hai cái, nhưng bị đôi nam nữ bạch y thần bí cướp đi.
Đến bây giờ, tất cả kiếm quang lệnh bài đều đã xuất hiện, cùng lúc đó cả rừng rậm bắt đầu săn đuổi, các thế lực lớn, những cường giả bạo phát một hồi chiến tranh thảm thiết, kết cục không ai biết, nhưng tình huống tổng thể thì hơn phân nửa kiếm quang lệnh bài rơi vào tay các thế lực lớn, hoặc cường giả ẩn thân, cả thí luyện, những thí luyện đệ tử còn sống không tới hai mươi lăm người.
Mà trong hai mươi lăm người này, có thể có kiếm quang lệnh bài thì mặc dù tạm thời không rõ, nhưng tuyệt đối không tới một nửa, có thể thấy được ngày chiến đấu cuối cùng ngày thảm thiết đến cỡ nào.
Diệp Bạch sờ thắt lưng, bí mật đi trong rừng, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn, thoạt sáng thoạt tối, trong tay cầm một kiếm quang lệnh bài, toàn thân tỏa ra màu vàng óng ánh.
Phía sau hắn là hai thanh niên họ La bị dây mây trói gô lại, không cách nào thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cưỡng đoạt, đây là miếng kim sắc kiếm quang lệnh bài mà bọn họ thật vất vả mới lấy được.
Bên kia, một bạch y nam tử thân hìnhphiêu dật, nhẹ nhàng thổi máu trên mũi kiếm, dưới đất là thi thể chất đống, hắn cầm lấy một bọc vải nhỏ từ trong thi thể lên, mở ra, là hai hồng sắc kiếm quang lệnh bài lẳng lặng nằm bên trong. Hắn cười hài lòng, thân ảnh quỷ dị vừa chuyển, liền biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại những thi thể đã chứng kiến trận thảm sát này.
Đồng dạng giờ phút này, trong một chỗ bí mật trong rừng, thanh niên nam nữ họ la cung kính đưa một bọc nhỏ cho La Long Hạc, bên trong là một kim, một đỏ, một lam. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hắn cười cười, thu hồi bọc vải, nói:
- Các ngươi làm không tệ, ra ngoài đi!
Vung tay lên, hai người khom lưng trở ra, lặng lẽ rời khỏi rừng rậm, chỉ để lại một thanh niên chất phác đứng tại chỗ.
Hắn nhìn ra xa, đột nhiên cười, khẽ nói:
- Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai, không biết giờ phút này các ngươi có bao nhiêu, nhưng ngôi vị số một thì các ngươi có cố gắng đến mấy cũng không chiếm được!
Mỉm cười, thân hình hắn vừa động, người đã hóa thành tàn ảnh, mang theo tiếng rắn rít biến mất tại chỗ.
Trời chiều sắp tối, Hà Băng Hà, trên một ngọn núi.
Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần, La Tang, La Mạnh, bốn vị trưởng lão đứng sánh vai, nhìn phía xa, phảng phất như Hàn Băng Hà đại sâm lâm là một cự thú vô hình. Đột nhiên, Diệp Cửu Thần quay đầu lại, mỉm cười nhìn ba người nói:
- Các vị, thời gian đã tới rồi!
Ánh mắt La Tang chớp động, cười nói:
- Nếu thời gian đã tới thì chúng ta phát ra tín hiệu, gọi các đệ tử thí luyện trở về!
Diệp Cửu Thần nói:
- Ta không ý kiến!
La Mạnh nói:
- Tất cả đều nghe đại ca phân phó!
Diệp Nguyên Vũ nói:
- Được, đã như thế thì phát ra Lưu Tinh Hỏa Tiễn!
Nhất thời, liền có một gã bạch y đệ tử cầm trong tay một ống tròn hình dáng cổ quái, phía trên điêu khắc hỏa vân, dưới đấy là một sợi dây màu xanh đi ra. Một bạch y đệ tử khác cầm ra một cái mồi lửa, mồi vào sợi dây, tiếp theo tiếng "Tư tư" vang lên. "Phanh" một tiêng,s một đạo lưu tinh hỏa tiễn bắn thẳng lên trời, nổ tung sặc sỡ.
Lập tức, lưu tinh hỏa tiễn thứ hai, thứ ba cũng nhanh chóng bắn lên, từ xa ngàn dặm cũng có thể thấy rõ.
Ba hỏa tiễn vừa bắn ra, giữa sân nhất thời yên tĩnh, La Tang nói:
- Hỏa tiễn gọi về đã bắn, chúng ta cứ ở đây đợi!
Diệp Nguyên Vũ cười nói:
- Không biết lần này có bao nhiều người còn sống trở về, lại có bao nhiêu người thành công, đạt được ngoài ngàn điểm, chính thức trở thành đệ tử nội tông hai nhà chúng ta?
Khóe miệng La Tang lộ vẻ cười quỷ dị, nhưng biểu hiện lại không chút để ý:
- Chúng ta cứ đợi xem, có lẽ sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Diệp Nguyên Vũ nhìn hắn, ánh mắt cũng thâm ý nói:
- Cũng tốt, thoạt nhìn có vẻ La Tang huynh rất nắm chắc a.
La Tang chỉ lắc đầu, cao thâm khó lường, không trả lời, tâm niệm Diệp Nguyên Vũ thay đổi thật nhanh, nhưng thấy hắn không trả lời thì cũng không hỏi thêm.
Bốn người đứng trên đỉnh núi nhìn về đại sâm lâm phía xa, muốn xem ai là người đi ra đầu tiên. Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Hàn Băng Hà đại sâm lâm vẫn như trước yên tĩnh, ngay khi mọi người tưởng rằng không có ai đi ra thì rốt cục có một gã La gia đệ tử toàn thân rách nát, cả người đầy máu tươi, chật vật đi ra. Hắn vừa đi tới lập tức té xỉu, may mà có La gia đệ tử đỡ hắn dậy, đem qua một bên trị thương, hiển nhiên đây là một La gia đệ tử còn sống đi ra khỏi rừng, tuy thất bại nhưng cũng là một loại thành tựu, ngày sau trong ở lại La gia ngoại tông, sợ rằng cũng được đãi ngộ hơn xa ngoại tông đệ tử bình thường.
Đã có người thứ nhất, hiển nhiên sẽ có người thứ hai, hai đám người của hai nhà đi ra, bất quá trên mặt đám người không còn chút máu, trên người nhiều ít đều bị thương, vừa ra tới liền ngồi xuống nghỉ ngơi, trị liệu, không ai mở miệng nói lời nào.
Nhưng đám người Diệp Nguyên Vũ lại không rời mắt, hiện tại xuất hiện chỉ là một số pháo hôi, đệ tử hai nhà mà bọn họ chờ đợi vẫn chưa có ai xuất hiện
/936
|