Diệp Bạch đương nhiên không công khai mình không phải là huyền sĩ đỉnh cấp mà đã là huyền sư trung cấp, nếu như bọn họ biết rõ tin này thì không biết tâm tình sẽ thế nào.
Nhưng rất rõ ràng địch ý của bọn họ biến mất, khi thực lực của người khác hơn bọn họ, bọn họ không thể đối địch chỉ có thể hâm mộ và ghen ghét.
Nếu như là Diệp Bạch lúc trước, chỉ có thực lực huyền sĩ cao cấp sơ giai thì Tiết Thần Tinh bại vào tay của hắn dĩ nhiên không phục, nhưng lúc này khi Diệp Bạch trở thành huyền sĩ đỉnh cấp sau khi trở về sẽ là đệ tử hạch tâm thì hắn biết rằng mình không thể chống lại.
Sự thật kỳ lạ như thế, nếu thật sự đệ tử nội tông thua ở dưới tay đệ tử ngoại tông thì thấy mất mặt mũi nhưng nếu thua ở dưới tay một đệ tử hạch tâm thì đó là chuyện đương nhiên.
Không có bất kỳ người nào xem thường họ, tuy nhiên trước lúc đó Diệp Bạch chỉ là một đệ tử ngoại tông mà thôi.
Ở trong thế giới huyền tu, từ trước đến nay thực lực vi tôn, tất cả đều không qua nổi nó.
Không quản bọn họ làm gì nhưng thực lực của Diệp Bạch cao như vậy, người ta không cách nào thay đổi.
Mà những người khác nhìn không thấu, hiện tại tu vi của Diệp Bạch đã mạnh hơn bọn họ, nhưng bọn họ cũng không ngờ hắn đã tiến giai trở thành huyền sư trung cấp.
Cốc Tâm Hoa mơ hồ cảm thấy Diệp Bạch đã đạt tới cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp đỉnh phong mà thôi, tuy nhiên như vậy đã đủ khiến nàng kinh ngạc.
Nàng tưởng rằng mình đã đánh giá cao Diệp Bạch rồi, không ngờ vẫn còn thấp.
Một người mới gia nhập ngoại tông không lâu mà sau đó đã đột phá trở thành huyền sĩ cao cấp, sau mấy tháng thời gian đã trở thành huyền sĩ đỉnh cấp, bước vào cảnh giới đỉnh phong, so với nhiều đệ tử hạch tâm thì còn khủng bố hơn.
- Hẳn là lần này tiến vào trong Tà vương mộ hắn gặp không kỳ ngộ.
Nghĩ tới đây nàng liền cảm thấy thoải mái, Cốc Tâm Lan Phó Băng Vũ Hoàng Linh ba người thì cao hứng vây lấy Diệp Bạch, không suy nghĩ phức tạp như vậy.
Sau khi gặp lại, mọi người thu thập một phen, sau đó cáo biệt chủ nhân nơi này rồi lặng lẽ rời khỏi Vạn Thương Sơn, nhanh chóng chạy về Tử Cảnh Cốc.
Bất kể là kỳ đấu giá đại hội cuối năm hay là kỳ thí luyện sang năm hiển nhiên bọn họ đều không muốn bỏ qua, thời gian đã khẩn cấp bọn họ không thể trì hoãn, nếu như không phải vì đợi Diệp Bạch chỉ sợ mấy ngày trước bọn họ đã trở về tông môn.
Tám ngày sau.
Rời khỏi tông môn hai tháng, bọn người Diệp Bạch cuối cùng cũng nhìn thấy ngọn núi phía trước.
- Tử Khí trùng tiêu chi cảnh, thiên hạ độc thử nhất sơn.
Tâm tình của mọi người xoay chuyển lần này ra ngoài sau khi gặp các đại tông môn bọn họ trở về, thấy ngọn nui như vậy tâm tình rất khác biệt.
Bọn họ có một cảm giác tự hào, một cảm giác ấm áp, quyến luyến, so với việc sát phạt ở Bái Kiếm cốc mấy tháng nay thì cảm thấy cảnh vật nhân gian như tuyệt mỹ hơn.
Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa di chuyển dừng lại trước con đường bằng đá, những người khác thấy vậy cũng hưng phấn đi theo, hận không thể ngay lập tức trở về Tử Cảnh Cốc.
Với sức của bọn họ không bao lâu sau đã vào cửa chính của Tử Cảnh Cốc.
Trong lúc bọn người Diệp Bạch khởi hành trở lại tông môn.
Ở ngoài ngàn dăm phía nam, tại Đa Văn Quốc một trong những bát phẩm tông môn giống như Tử Cảnh Cốc, Trường Kiếm môn.
Một đệ tử ngoại tông đang tu luyện trong mật thất.
Trong mật thất bỗng nhiên truyền tới một tiếng xôn xao, hàn quang chiếu rọi, một thanh kiếm như hàn điện nhanh chóng đâm ra, phảng phất như chín đóa hoa sen.
- Kiếm Cửu trọng hoa.
Một tiếng vỗ tay vang lên, sau đó hai lam y thanh niên đi về phía người bế quan mà mỉm cười nói:
- Chúc mừng Hân huynh đã đột phá tới cảnh giới cực đạo chí cảnh, xem ra cũng đã sắp thăng cấp tới huyền sĩ đỉnh cấp.
Trong bóng tối một đôi mắt sáng như hàn tinh bỗng nhiên lóe lên, hoàng y thanh niên này hàn khí dày đặc, khí thế vô cùng cường đại.
Người này không phải là ai khác chính là người ba tháng trước đạt tới cảnh giới kiếm thuật bình cảnh, từ Tử Cảnh Cốc xa xôi đến Trường Kiếm môn thỉnh giáo kiếm thuật, Bình công tử. Trước kia hắn ngang hàng với Lam Phong nhưng lần này trở lại tông nhất định sẽ oanh động sẽ trở thành đệ nhất ngoại tông, thậm chí mượn cơ hội này mà trở thành đệ tử nội tông cũng không phải là không thể.
Giờ phút này kiếm thuật của hắn đã đại thành, ánh mắt càng thêm có nhiều sát khí rét lạnh, toàn thân kiếm khí lưu chuyển, như ngân hà chớp động.
Tuy nhiên đúng vào lúc này một con chim từ bên ngoài bay tới, rơi vào trong tay của hắn.
Đây chính là tin tức từ Tử Cảnh Cốc truyền tới, trước đó hắn đã ra lệnh, bất kỳ kẻ nào gây náo loạn đều phải dùng hàn điểm truyền tin cho mình, chỉ là ba tháng nay hắn một mực bế quan, hàn điểu không thể đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, sau khi xuất quan hắn liền đi ra.
Sau khi mở ra, ánh mắt của hắn lóe lên, mỉm cười nói:
- Chỉ là một tên đệ tử ngoại tông vừa mới tiến vào, lại ầm ĩ như vậy, thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Hắn giơ tay lên, tờ giấy nhỏ kia lập tức tan thành tro bụi rơi xuống mặt đất, hắn nhìn lam y thanh niên của Trường Kiếm môn mà mỉm cười nói:
- Tiết huynh, Triệu huynh đa tạ hai người lần này đã giúp ta Ngự Kiếm quyết giúp ta đạt tới cảnh giới kiếm thuật này, sau này nếu có dịp nhất định sẽ báo đáp.
Hai lam y thanh niên liếc nhìn nhau một cái mà mỉm cười nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, Hàn huynh bây giờ phải trở lại tông môn sao?
Hàn Vô Cữu nói:
- Không sai, trong tông sắp có kỳ đấu giá đại hội cuối năm cộng thêm kỳ thí luyện nội tông sắp diễn ra, hơn nữa ba tháng này ta đi đám tôm tép gây ầm ỹ, trước ta không biết bây giờ đã biết thì phải trở lại tông môn.
Hai lam y thanh niên thấy thế thì cười nói:
- Vậy không giữ Hàn huynh lại nữa Hàn huynh cứ đi thong thả, nếu như có nhu cầu gì thì sau này cứ tìm bọn ta.
Hàn Vô Cữu nghe vậy thì cười ha hả nói:
- Đúng thế Tiết Huynh, Triệu huynh, khi nào rảnh thì cứ tới Tử Cảnh Cốc chúng ta, Hàn mỗ mặc dù bần hàn nhưng nhất định sẽ chuẩn bị đủ rượu và thức ăn đón chào để hai vị cao hứng trở về.
- Nói hay lắm, Hàn huynh đi thong thả, không tiễn!
Diệp Bạch ôm quyền, Hàn Vô Cữu lóe thân hình lên, nảy sinh một luồng đạm quang mà bay về phía Tử Cảnh Cốc.
Ở phía sau hắn, hàn quang lập lòe không ngừng, đúng là hàn điểu cũng có thể đuổi theo.
Hắn cũng không biết rằng Phương Long Xà đã chết chỉ biết rằng đám người bọn họ xung đột với Diệp Bạch, ngay cả Phương Long Xà cũng bị bại trong tay của Diệp Bạch cho nên bất đắc dĩ phải mời hắn trở về.
Hắn lại không biết thực lực của Diệp Bạch là như thế nào.
Bọn người Diệp Bạch đặt chân vào Tử Cảnh cốc có một cảm giác hưng phấn khó nói nên lời.
Ở trước mặt những dãy nhà hiện lên, đây chính là cảnh tượng của Tử Cảnh cốc.
- Cuối cùng ở trước kỳ hạn bọn họ đã trở về, lúc này chúng ta nên tới lĩnh tiền thưởng, hai nghìn năm trăm điểm cống hiến có thể mua được không ít thứ tốt.
Có một số người không thể chờ đợi được muốn tiến đến cống hiến điện mà đi. Cống hiến điện chính là nơi các tông môn ban thưởng cho các nhiệm vụ, bọn họ lần này đi sứ tới Bái Kiếm cốc, hiển lộ uy danh của Tử Cảnh cốc lần này phần thưởng chắc chắn là vô cùng lớn, khó trách bọn họ hưng phấn như thế.
Đệ tử ngoại tông tùy tùng như Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Diệp Bạch… cũng được mỗi người hai nghìn năm trăm điểm cống hiến, đệ tử nội tông thì được nhiều hơn còn đệ tử hạch tâm như Cốc Tâm Hoa thì khỏi hải nói.
Lúc này nghe thấy lời nói đề nghị tới đó các đệ tử ngoại tông đều gật đầu, Cốc Tâm Hoa thì sao cũng được, bọn họ sau đó liền tiến tới cống hiến điện.
Một khắc sau.
Sau khi xác định, bọn họ tới cống hiến điện được chấp sự ở đó giao điểm cống hiến cho. Đồng thời vì đại lễ sáu mươi năm đại thọ không hoàn thành, hai thanh kiếm thọ lễ cũng được Cốc Tâm Hoa mang về, để vào trong tay của chấp sự điện. Chấp sự điện dĩ nhiên cũng nghe nói tới chuyện của Bái Kiếm cốc cho nên cũng thu lấy.
Đám người Diệp Bạch đi ra ngoài cống hiến điện, mặc dù nhiệm vụ lần này chưa hoàn thành chưa hoàn mỹ thậm chí chúc thọ cũng chưa thành công nhưng ít ra nhiệm vụ của bọn họ cũng không tính là thất bại. Sau đó bọn họ nhìn nhau, Cốc Tâm Hoa ra lệnh giải tán, đám người bọn họ có đệ tử hạch tâm nội tông ngoại tông dĩ nhiên là không thể tụ lại cùng một chỗ. Đúng vào lúc này, ở trên đỉnh núi có một đạo Kinh thiên kiếm khí xông lên trời, tỏa sáng rõ một mảng.
- Đây là…
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về sau núi của Tử Cảnh cốc mà giật mình.
Nhưng rất rõ ràng địch ý của bọn họ biến mất, khi thực lực của người khác hơn bọn họ, bọn họ không thể đối địch chỉ có thể hâm mộ và ghen ghét.
Nếu như là Diệp Bạch lúc trước, chỉ có thực lực huyền sĩ cao cấp sơ giai thì Tiết Thần Tinh bại vào tay của hắn dĩ nhiên không phục, nhưng lúc này khi Diệp Bạch trở thành huyền sĩ đỉnh cấp sau khi trở về sẽ là đệ tử hạch tâm thì hắn biết rằng mình không thể chống lại.
Sự thật kỳ lạ như thế, nếu thật sự đệ tử nội tông thua ở dưới tay đệ tử ngoại tông thì thấy mất mặt mũi nhưng nếu thua ở dưới tay một đệ tử hạch tâm thì đó là chuyện đương nhiên.
Không có bất kỳ người nào xem thường họ, tuy nhiên trước lúc đó Diệp Bạch chỉ là một đệ tử ngoại tông mà thôi.
Ở trong thế giới huyền tu, từ trước đến nay thực lực vi tôn, tất cả đều không qua nổi nó.
Không quản bọn họ làm gì nhưng thực lực của Diệp Bạch cao như vậy, người ta không cách nào thay đổi.
Mà những người khác nhìn không thấu, hiện tại tu vi của Diệp Bạch đã mạnh hơn bọn họ, nhưng bọn họ cũng không ngờ hắn đã tiến giai trở thành huyền sư trung cấp.
Cốc Tâm Hoa mơ hồ cảm thấy Diệp Bạch đã đạt tới cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp đỉnh phong mà thôi, tuy nhiên như vậy đã đủ khiến nàng kinh ngạc.
Nàng tưởng rằng mình đã đánh giá cao Diệp Bạch rồi, không ngờ vẫn còn thấp.
Một người mới gia nhập ngoại tông không lâu mà sau đó đã đột phá trở thành huyền sĩ cao cấp, sau mấy tháng thời gian đã trở thành huyền sĩ đỉnh cấp, bước vào cảnh giới đỉnh phong, so với nhiều đệ tử hạch tâm thì còn khủng bố hơn.
- Hẳn là lần này tiến vào trong Tà vương mộ hắn gặp không kỳ ngộ.
Nghĩ tới đây nàng liền cảm thấy thoải mái, Cốc Tâm Lan Phó Băng Vũ Hoàng Linh ba người thì cao hứng vây lấy Diệp Bạch, không suy nghĩ phức tạp như vậy.
Sau khi gặp lại, mọi người thu thập một phen, sau đó cáo biệt chủ nhân nơi này rồi lặng lẽ rời khỏi Vạn Thương Sơn, nhanh chóng chạy về Tử Cảnh Cốc.
Bất kể là kỳ đấu giá đại hội cuối năm hay là kỳ thí luyện sang năm hiển nhiên bọn họ đều không muốn bỏ qua, thời gian đã khẩn cấp bọn họ không thể trì hoãn, nếu như không phải vì đợi Diệp Bạch chỉ sợ mấy ngày trước bọn họ đã trở về tông môn.
Tám ngày sau.
Rời khỏi tông môn hai tháng, bọn người Diệp Bạch cuối cùng cũng nhìn thấy ngọn núi phía trước.
- Tử Khí trùng tiêu chi cảnh, thiên hạ độc thử nhất sơn.
Tâm tình của mọi người xoay chuyển lần này ra ngoài sau khi gặp các đại tông môn bọn họ trở về, thấy ngọn nui như vậy tâm tình rất khác biệt.
Bọn họ có một cảm giác tự hào, một cảm giác ấm áp, quyến luyến, so với việc sát phạt ở Bái Kiếm cốc mấy tháng nay thì cảm thấy cảnh vật nhân gian như tuyệt mỹ hơn.
Ánh mắt của Cốc Tâm Hoa di chuyển dừng lại trước con đường bằng đá, những người khác thấy vậy cũng hưng phấn đi theo, hận không thể ngay lập tức trở về Tử Cảnh Cốc.
Với sức của bọn họ không bao lâu sau đã vào cửa chính của Tử Cảnh Cốc.
Trong lúc bọn người Diệp Bạch khởi hành trở lại tông môn.
Ở ngoài ngàn dăm phía nam, tại Đa Văn Quốc một trong những bát phẩm tông môn giống như Tử Cảnh Cốc, Trường Kiếm môn.
Một đệ tử ngoại tông đang tu luyện trong mật thất.
Trong mật thất bỗng nhiên truyền tới một tiếng xôn xao, hàn quang chiếu rọi, một thanh kiếm như hàn điện nhanh chóng đâm ra, phảng phất như chín đóa hoa sen.
- Kiếm Cửu trọng hoa.
Một tiếng vỗ tay vang lên, sau đó hai lam y thanh niên đi về phía người bế quan mà mỉm cười nói:
- Chúc mừng Hân huynh đã đột phá tới cảnh giới cực đạo chí cảnh, xem ra cũng đã sắp thăng cấp tới huyền sĩ đỉnh cấp.
Trong bóng tối một đôi mắt sáng như hàn tinh bỗng nhiên lóe lên, hoàng y thanh niên này hàn khí dày đặc, khí thế vô cùng cường đại.
Người này không phải là ai khác chính là người ba tháng trước đạt tới cảnh giới kiếm thuật bình cảnh, từ Tử Cảnh Cốc xa xôi đến Trường Kiếm môn thỉnh giáo kiếm thuật, Bình công tử. Trước kia hắn ngang hàng với Lam Phong nhưng lần này trở lại tông nhất định sẽ oanh động sẽ trở thành đệ nhất ngoại tông, thậm chí mượn cơ hội này mà trở thành đệ tử nội tông cũng không phải là không thể.
Giờ phút này kiếm thuật của hắn đã đại thành, ánh mắt càng thêm có nhiều sát khí rét lạnh, toàn thân kiếm khí lưu chuyển, như ngân hà chớp động.
Tuy nhiên đúng vào lúc này một con chim từ bên ngoài bay tới, rơi vào trong tay của hắn.
Đây chính là tin tức từ Tử Cảnh Cốc truyền tới, trước đó hắn đã ra lệnh, bất kỳ kẻ nào gây náo loạn đều phải dùng hàn điểm truyền tin cho mình, chỉ là ba tháng nay hắn một mực bế quan, hàn điểu không thể đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, sau khi xuất quan hắn liền đi ra.
Sau khi mở ra, ánh mắt của hắn lóe lên, mỉm cười nói:
- Chỉ là một tên đệ tử ngoại tông vừa mới tiến vào, lại ầm ĩ như vậy, thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Hắn giơ tay lên, tờ giấy nhỏ kia lập tức tan thành tro bụi rơi xuống mặt đất, hắn nhìn lam y thanh niên của Trường Kiếm môn mà mỉm cười nói:
- Tiết huynh, Triệu huynh đa tạ hai người lần này đã giúp ta Ngự Kiếm quyết giúp ta đạt tới cảnh giới kiếm thuật này, sau này nếu có dịp nhất định sẽ báo đáp.
Hai lam y thanh niên liếc nhìn nhau một cái mà mỉm cười nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, Hàn huynh bây giờ phải trở lại tông môn sao?
Hàn Vô Cữu nói:
- Không sai, trong tông sắp có kỳ đấu giá đại hội cuối năm cộng thêm kỳ thí luyện nội tông sắp diễn ra, hơn nữa ba tháng này ta đi đám tôm tép gây ầm ỹ, trước ta không biết bây giờ đã biết thì phải trở lại tông môn.
Hai lam y thanh niên thấy thế thì cười nói:
- Vậy không giữ Hàn huynh lại nữa Hàn huynh cứ đi thong thả, nếu như có nhu cầu gì thì sau này cứ tìm bọn ta.
Hàn Vô Cữu nghe vậy thì cười ha hả nói:
- Đúng thế Tiết Huynh, Triệu huynh, khi nào rảnh thì cứ tới Tử Cảnh Cốc chúng ta, Hàn mỗ mặc dù bần hàn nhưng nhất định sẽ chuẩn bị đủ rượu và thức ăn đón chào để hai vị cao hứng trở về.
- Nói hay lắm, Hàn huynh đi thong thả, không tiễn!
Diệp Bạch ôm quyền, Hàn Vô Cữu lóe thân hình lên, nảy sinh một luồng đạm quang mà bay về phía Tử Cảnh Cốc.
Ở phía sau hắn, hàn quang lập lòe không ngừng, đúng là hàn điểu cũng có thể đuổi theo.
Hắn cũng không biết rằng Phương Long Xà đã chết chỉ biết rằng đám người bọn họ xung đột với Diệp Bạch, ngay cả Phương Long Xà cũng bị bại trong tay của Diệp Bạch cho nên bất đắc dĩ phải mời hắn trở về.
Hắn lại không biết thực lực của Diệp Bạch là như thế nào.
Bọn người Diệp Bạch đặt chân vào Tử Cảnh cốc có một cảm giác hưng phấn khó nói nên lời.
Ở trước mặt những dãy nhà hiện lên, đây chính là cảnh tượng của Tử Cảnh cốc.
- Cuối cùng ở trước kỳ hạn bọn họ đã trở về, lúc này chúng ta nên tới lĩnh tiền thưởng, hai nghìn năm trăm điểm cống hiến có thể mua được không ít thứ tốt.
Có một số người không thể chờ đợi được muốn tiến đến cống hiến điện mà đi. Cống hiến điện chính là nơi các tông môn ban thưởng cho các nhiệm vụ, bọn họ lần này đi sứ tới Bái Kiếm cốc, hiển lộ uy danh của Tử Cảnh cốc lần này phần thưởng chắc chắn là vô cùng lớn, khó trách bọn họ hưng phấn như thế.
Đệ tử ngoại tông tùy tùng như Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Diệp Bạch… cũng được mỗi người hai nghìn năm trăm điểm cống hiến, đệ tử nội tông thì được nhiều hơn còn đệ tử hạch tâm như Cốc Tâm Hoa thì khỏi hải nói.
Lúc này nghe thấy lời nói đề nghị tới đó các đệ tử ngoại tông đều gật đầu, Cốc Tâm Hoa thì sao cũng được, bọn họ sau đó liền tiến tới cống hiến điện.
Một khắc sau.
Sau khi xác định, bọn họ tới cống hiến điện được chấp sự ở đó giao điểm cống hiến cho. Đồng thời vì đại lễ sáu mươi năm đại thọ không hoàn thành, hai thanh kiếm thọ lễ cũng được Cốc Tâm Hoa mang về, để vào trong tay của chấp sự điện. Chấp sự điện dĩ nhiên cũng nghe nói tới chuyện của Bái Kiếm cốc cho nên cũng thu lấy.
Đám người Diệp Bạch đi ra ngoài cống hiến điện, mặc dù nhiệm vụ lần này chưa hoàn thành chưa hoàn mỹ thậm chí chúc thọ cũng chưa thành công nhưng ít ra nhiệm vụ của bọn họ cũng không tính là thất bại. Sau đó bọn họ nhìn nhau, Cốc Tâm Hoa ra lệnh giải tán, đám người bọn họ có đệ tử hạch tâm nội tông ngoại tông dĩ nhiên là không thể tụ lại cùng một chỗ. Đúng vào lúc này, ở trên đỉnh núi có một đạo Kinh thiên kiếm khí xông lên trời, tỏa sáng rõ một mảng.
- Đây là…
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về sau núi của Tử Cảnh cốc mà giật mình.
/936
|