Tuy nhiên, Quỷ Huyễn Thiên chu này cũng không giống như Huyễn Tâm thảo nhất giai đê cấp, đây đường đường là huyễn thảo tứ giai, Diệp Bạch trước kia chưa từng gặp qua, ảo cảnh vô cùng đáng sợ, độc tố mãnh liệt, khó có thể tưởng tượng.
Nếu như thật sự không có cách nào Diệp Bạch cũng không muốn nếm thử qua, một khi xảy ra chuyện gì thì Diệp Bạch không cách nào biết trước được.
Tuy nhiên hiện tại phải đánh cuộc một chút, bởi vì trừ cách này thì hắn cũng không có huyễn thảo khác để dùng.
Nhất giai đê cấp huyễn tâm thảo, nhất giai trung cấp Thiên Huyễn già lam, nhị giai trung cấp Thứ Huyễn Đằng, Tam giai đê cấp Hắc Sắc nhiếp hồn hoa…
Những thứ này đều là huyễn thảo nổi danh, vô cùng khủng bố, trước kia Diệp Bạch cũng chỉ dám sử dụng huyễn tâm thảo mà thôi.
Không ngờ hôm nay hắn có được một huyễn thảo tứ giai, tuy hiện tại thể chất của hắn hơn xưa rất nhiều nhưng Diệp Bạch cũng không dám cam đoan mình có thể chịu được.
Dược lực của Huyễn Tâm thảo vô cùng yếu ớt, lúc trước Diệp Bạch cũng chỉ dám thử một phần chứ không dám nuốt nguyên cả cây, mà lần này ăn tứ giai linh thảo trừ phi Diệp Bạch không muốn sống mới nuốt cả cây. Hắn cũng chỉ dám giống như Huyễn Tâm thảo trước kia, xé thành nhiều mảnh nhỏ rồi cho vào trong miệng mà nhai.
- Sống hay chết chính là thời khắc này.
Diệp Bạch không hề do dự mà nhai nuốt vào trong bụng.
Trong nháy mắt một đau đớn khó có thể tưởng tượng được truyền đến, Diệp Bạch chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ thể giống như vỡ ra vậy, hắn đã vô cùng đánh giá cao Quỷ Huyễn Thiên Chu này nhưng bây giờ mới phát hiện ra mình vẫn coi thường nó, loại thống khổ này thật khó có thể thừa nhận.
Tuy nhiên Diệp Bạch vẫn cắn chặt răng, vạt áo của hắn lúc này ưót đẫm mồ hôi, hắn cũng không rên một tiếng nào mà cố gắng kìm chế.
Toàn thân Diệp Bạch nổi gân xanh hắn cố gắng kiên trì, dùng nghị lực vô cùng lớn. Dược hiệu của Quỷ Huyễn Thiên chu này thật là quá lớn.
Một khắc đồng hồ trôi qua, sắc mặt của Diệp Bạch ngày càng kém, toàn thân của hắn nhịn không được mà run lên, cả người lảo đảo. Đau khổ của Quỷ Huyễn Thiên chu có thể Diệp Bạch không ngờ nhưng tác dụng của nó đúng như Diệp Bạch sở liệu.
Dùng độc khắc độc, lấy ảo chế ảo.
Theo thời gian trôi qua, trên người Diệp Bạch bắt đầu xuất hiện một đám sương mù lục sắc, theo gió mà phiêu tán, nơi nào đi qua cây cỏ đều chết héo.
Lục sắc sương mù này chính là độc tố trong cơ thê Diệp Bạch, tuy hiện tại Diệp Bạch chỉ bức ra rất ít, nhưng ít như vậy cũng là hi vọng của hắn.
Một canh giờ sau.
Đầu óc của Diệp Bạch hiện tại đã vô cùng đau nhức, cả người đau đến mức muốn ngất đi, môi của hắn xuất hiện những vết máu, chính là do răng cắn vào.
Hiển nhiên cho dù đã đạt tới lực ý chí cấp mười, trải qua sự rèn luyện nhiều năm của Huyễn Tâm thảo Diệp Bạch cũng không ngờ tới sự thống khổ của Quỷ Huyễn Thiên Chu này mà hôn mê đi.
Tuy nhiên đáng mừng là cuối cùng cũng đã có một ít độc tố được xuất ra, cứ thế này chỉ cần thêm vài lần nữa, nhưng độc tố sẽ được khu trừ sạch sẽ.
Hơn nữa cách giải độc này tuy đau khổ gian nan nhưng sau này quen rồi sẽ dễ dàng, đương nhiên đau khổ này thường nhân khó có thể chịu được, ngoại trừ Diệp Bạch không có mấy người chịu được nó.
Sáu ngày sau.
Cuối cùng mộng mảnh Quỷ Huyễn Thiên Chu đã được Diệp Bạch ăn vào, hắn một lần nữa đau nhức mà ngất đi.
Diệp Bạch lại phục vài viên giải độc đan, giải độc đan vốn không có tác dụng gì nhưng bây giờ cũng đã có thể áp chế dần dần độc tố, hiển nhiên độc tố đã được bài trừ sạch sẽ, chỉ còn một số độc chất không đáng để lo.
Tối đêm.
Diệp Bạch tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân đau khổ khó có thể chịu được, giống như là bị xé nứt trăm nghìn lần, toàn cơ thể máu tươi chảy ra, đem hắn nhuộm thành một huyết nhân.
Đây chính là đau khổ mà hắn phải chịu trong vòng sáu ngày.
Hơn nữa Diệp Bạch vui mừng phát hiện ra, huyền khí vốn đã hết ở trong người mình lúc này đã biến hóa trở nên thuần túy, đồng thời tu vi huyền khí của hắn trước sự tra tấn này cũng đã có một bước tiến.
Bây giờ Diệp Bạch đã chính thức bước vào cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp cao đoạn, cách cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp đỉnh phong không còn xa, tin rằng chỉ qua một thời gian ngắn tu luyện nữa hắn sẽ đạt tới.
Sau đó Diệp Bạch liền bố trí một Trung Cấp Nhiếp Linh kiếm trận, kể từ đó khí lực liền khôi phục.
Tuy nhiên muốn khôi phục đến trạng thái bình thường thì cần phải trải qua một lộ trình, nghĩ tới đây Diệp Bạch liền lấy một cái hộp ngọc hình chữ nhật ra.
Ở bên trong chính là một cây kỳ hoa.
- Tử Khí Nhân Hình hoa, linh dược tứ giai đê cấp, là một trong ba vị thuốc chủ yếu để luyện chế Tích Huyết Tử Kim Đan.
Diệp Bạch lấy ra một ít rồi nhét vào trong miệng, sau đó nhắm mắt điều tức.
Tử Khí Nhân Hình hoa này không có công hiệu giải độc cho nên trước đó Diệp Bạch không dùng nó, tuy nhiên dùng nó để bù đắp huyết khí tổn thương thì rất lớn, hơn bất kỳ linh đan diệu dược nào.
Thứ này vô cùng trân quý chính là một trong ba vị thuốc chủ yếu để luyện chế Tích Huyết Tử Kim Đan.
Sau đó Diệp Bạch đem Tử Khí Nhân Hình hoa nhét lại trong hộp ngọc, cẩn thận cất kỹ, sau đó bắt đầu khôi phục lại huyền khí mà mình bị hao tổn.
Một canh giờ sau.
Huyền khí của Diệp Bạch vốn đã cạn lúc này đã chảy ra, càng ngày càng nhiều ngưng kết thành dịch, cuối cùng biến thành trạng thái sền sệt, tuy chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong nhưng cũng đã không còn xa.
Lúc này Diệp Bạch đã có một chút lực khí, hắn liền bố trí một Trung Cấp Nhiếp linh kiếm trận.
Sau khi bố trí Trung Cấp Nhiếp Linh kiếm trận xong, tốc độ của Diệp Bạch liền khôi phục, hắn một lần nữa mở to mắt ra, hai luồng tử hàn quang mang lóe lên.
Lúc này Diệp Bạch cuối cùng cũng đã không còn là phế nhân nữa, hiện tại hắn có thể chiến đấu và chạy trốn, không phải để mặc người ta chém giết như trước kia nữa.
Sau đó Diệp Bạch bày ra bốn phía một Tiểu Hư Di kiếm trận.
Lúc này hắn thở ra một hơi, một lần nữa ngồi lại ổn định, đánh giá tổn thất lần này của mình.
Lần này bị tổn thất một cây tứ giai đê cấp Quỷ Chu Thiên Huyễn thảo, cái này không đáng gì vì hắn đã lấy được một cây Tử Hà Nguyên quang thảo, hơn nữa huyền khí cũng đã được tăng lên.
Tuy nhiên lần này Diệp Bạch xác định được rằng, trước sự dày vò của sống chết, một cây Quỷ Chu Thiên Huyễn đã khiên cho tâm tính và ý lực của hắn đã đạt tới một trình độ rất cao.
Đợi một thời gian những biến hóa này sẽ mang tới cho hắn những chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.
Trải qua chuyện này, Diệp Bạch hiện tại đã tiến vào trong Tà Vương mộ đến ngày thứ mười lăm.
Hiện tại kỳ đấu giá đại hội cuối năm và thí luyện nội tâm và hạch tâm càng ngày càng tới gần.
Diệp Bạch xoay chuyển ánh mắt, suy nghĩ con đường tiếp theo mình phải đi.
Bây giờ rời đi hay là ở nơi này tu luyện, sau khi đạt tới huyền sư hãy xuất quan.
Chỉ có tiến gian trở thành huyền sư mới có thể bảo vệ mình, bằng không mãi mãi mình chỉ là kẻ xếp cuối, cho dù tu luyện mạnh thế nào, chỉ cần ở trong thế giới huyền sĩ thì mình vẫn là ở tầng thấp nhất.
Sau một lát Diệp Bạch cuối cùng cũng đã quyết định.
Lúc này bế quan, không trở thành huyền sư không thể xuất quan.
Nếu như thật sự không có cách nào Diệp Bạch cũng không muốn nếm thử qua, một khi xảy ra chuyện gì thì Diệp Bạch không cách nào biết trước được.
Tuy nhiên hiện tại phải đánh cuộc một chút, bởi vì trừ cách này thì hắn cũng không có huyễn thảo khác để dùng.
Nhất giai đê cấp huyễn tâm thảo, nhất giai trung cấp Thiên Huyễn già lam, nhị giai trung cấp Thứ Huyễn Đằng, Tam giai đê cấp Hắc Sắc nhiếp hồn hoa…
Những thứ này đều là huyễn thảo nổi danh, vô cùng khủng bố, trước kia Diệp Bạch cũng chỉ dám sử dụng huyễn tâm thảo mà thôi.
Không ngờ hôm nay hắn có được một huyễn thảo tứ giai, tuy hiện tại thể chất của hắn hơn xưa rất nhiều nhưng Diệp Bạch cũng không dám cam đoan mình có thể chịu được.
Dược lực của Huyễn Tâm thảo vô cùng yếu ớt, lúc trước Diệp Bạch cũng chỉ dám thử một phần chứ không dám nuốt nguyên cả cây, mà lần này ăn tứ giai linh thảo trừ phi Diệp Bạch không muốn sống mới nuốt cả cây. Hắn cũng chỉ dám giống như Huyễn Tâm thảo trước kia, xé thành nhiều mảnh nhỏ rồi cho vào trong miệng mà nhai.
- Sống hay chết chính là thời khắc này.
Diệp Bạch không hề do dự mà nhai nuốt vào trong bụng.
Trong nháy mắt một đau đớn khó có thể tưởng tượng được truyền đến, Diệp Bạch chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ thể giống như vỡ ra vậy, hắn đã vô cùng đánh giá cao Quỷ Huyễn Thiên Chu này nhưng bây giờ mới phát hiện ra mình vẫn coi thường nó, loại thống khổ này thật khó có thể thừa nhận.
Tuy nhiên Diệp Bạch vẫn cắn chặt răng, vạt áo của hắn lúc này ưót đẫm mồ hôi, hắn cũng không rên một tiếng nào mà cố gắng kìm chế.
Toàn thân Diệp Bạch nổi gân xanh hắn cố gắng kiên trì, dùng nghị lực vô cùng lớn. Dược hiệu của Quỷ Huyễn Thiên chu này thật là quá lớn.
Một khắc đồng hồ trôi qua, sắc mặt của Diệp Bạch ngày càng kém, toàn thân của hắn nhịn không được mà run lên, cả người lảo đảo. Đau khổ của Quỷ Huyễn Thiên chu có thể Diệp Bạch không ngờ nhưng tác dụng của nó đúng như Diệp Bạch sở liệu.
Dùng độc khắc độc, lấy ảo chế ảo.
Theo thời gian trôi qua, trên người Diệp Bạch bắt đầu xuất hiện một đám sương mù lục sắc, theo gió mà phiêu tán, nơi nào đi qua cây cỏ đều chết héo.
Lục sắc sương mù này chính là độc tố trong cơ thê Diệp Bạch, tuy hiện tại Diệp Bạch chỉ bức ra rất ít, nhưng ít như vậy cũng là hi vọng của hắn.
Một canh giờ sau.
Đầu óc của Diệp Bạch hiện tại đã vô cùng đau nhức, cả người đau đến mức muốn ngất đi, môi của hắn xuất hiện những vết máu, chính là do răng cắn vào.
Hiển nhiên cho dù đã đạt tới lực ý chí cấp mười, trải qua sự rèn luyện nhiều năm của Huyễn Tâm thảo Diệp Bạch cũng không ngờ tới sự thống khổ của Quỷ Huyễn Thiên Chu này mà hôn mê đi.
Tuy nhiên đáng mừng là cuối cùng cũng đã có một ít độc tố được xuất ra, cứ thế này chỉ cần thêm vài lần nữa, nhưng độc tố sẽ được khu trừ sạch sẽ.
Hơn nữa cách giải độc này tuy đau khổ gian nan nhưng sau này quen rồi sẽ dễ dàng, đương nhiên đau khổ này thường nhân khó có thể chịu được, ngoại trừ Diệp Bạch không có mấy người chịu được nó.
Sáu ngày sau.
Cuối cùng mộng mảnh Quỷ Huyễn Thiên Chu đã được Diệp Bạch ăn vào, hắn một lần nữa đau nhức mà ngất đi.
Diệp Bạch lại phục vài viên giải độc đan, giải độc đan vốn không có tác dụng gì nhưng bây giờ cũng đã có thể áp chế dần dần độc tố, hiển nhiên độc tố đã được bài trừ sạch sẽ, chỉ còn một số độc chất không đáng để lo.
Tối đêm.
Diệp Bạch tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân đau khổ khó có thể chịu được, giống như là bị xé nứt trăm nghìn lần, toàn cơ thể máu tươi chảy ra, đem hắn nhuộm thành một huyết nhân.
Đây chính là đau khổ mà hắn phải chịu trong vòng sáu ngày.
Hơn nữa Diệp Bạch vui mừng phát hiện ra, huyền khí vốn đã hết ở trong người mình lúc này đã biến hóa trở nên thuần túy, đồng thời tu vi huyền khí của hắn trước sự tra tấn này cũng đã có một bước tiến.
Bây giờ Diệp Bạch đã chính thức bước vào cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp cao đoạn, cách cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp đỉnh phong không còn xa, tin rằng chỉ qua một thời gian ngắn tu luyện nữa hắn sẽ đạt tới.
Sau đó Diệp Bạch liền bố trí một Trung Cấp Nhiếp Linh kiếm trận, kể từ đó khí lực liền khôi phục.
Tuy nhiên muốn khôi phục đến trạng thái bình thường thì cần phải trải qua một lộ trình, nghĩ tới đây Diệp Bạch liền lấy một cái hộp ngọc hình chữ nhật ra.
Ở bên trong chính là một cây kỳ hoa.
- Tử Khí Nhân Hình hoa, linh dược tứ giai đê cấp, là một trong ba vị thuốc chủ yếu để luyện chế Tích Huyết Tử Kim Đan.
Diệp Bạch lấy ra một ít rồi nhét vào trong miệng, sau đó nhắm mắt điều tức.
Tử Khí Nhân Hình hoa này không có công hiệu giải độc cho nên trước đó Diệp Bạch không dùng nó, tuy nhiên dùng nó để bù đắp huyết khí tổn thương thì rất lớn, hơn bất kỳ linh đan diệu dược nào.
Thứ này vô cùng trân quý chính là một trong ba vị thuốc chủ yếu để luyện chế Tích Huyết Tử Kim Đan.
Sau đó Diệp Bạch đem Tử Khí Nhân Hình hoa nhét lại trong hộp ngọc, cẩn thận cất kỹ, sau đó bắt đầu khôi phục lại huyền khí mà mình bị hao tổn.
Một canh giờ sau.
Huyền khí của Diệp Bạch vốn đã cạn lúc này đã chảy ra, càng ngày càng nhiều ngưng kết thành dịch, cuối cùng biến thành trạng thái sền sệt, tuy chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong nhưng cũng đã không còn xa.
Lúc này Diệp Bạch đã có một chút lực khí, hắn liền bố trí một Trung Cấp Nhiếp linh kiếm trận.
Sau khi bố trí Trung Cấp Nhiếp Linh kiếm trận xong, tốc độ của Diệp Bạch liền khôi phục, hắn một lần nữa mở to mắt ra, hai luồng tử hàn quang mang lóe lên.
Lúc này Diệp Bạch cuối cùng cũng đã không còn là phế nhân nữa, hiện tại hắn có thể chiến đấu và chạy trốn, không phải để mặc người ta chém giết như trước kia nữa.
Sau đó Diệp Bạch bày ra bốn phía một Tiểu Hư Di kiếm trận.
Lúc này hắn thở ra một hơi, một lần nữa ngồi lại ổn định, đánh giá tổn thất lần này của mình.
Lần này bị tổn thất một cây tứ giai đê cấp Quỷ Chu Thiên Huyễn thảo, cái này không đáng gì vì hắn đã lấy được một cây Tử Hà Nguyên quang thảo, hơn nữa huyền khí cũng đã được tăng lên.
Tuy nhiên lần này Diệp Bạch xác định được rằng, trước sự dày vò của sống chết, một cây Quỷ Chu Thiên Huyễn đã khiên cho tâm tính và ý lực của hắn đã đạt tới một trình độ rất cao.
Đợi một thời gian những biến hóa này sẽ mang tới cho hắn những chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.
Trải qua chuyện này, Diệp Bạch hiện tại đã tiến vào trong Tà Vương mộ đến ngày thứ mười lăm.
Hiện tại kỳ đấu giá đại hội cuối năm và thí luyện nội tâm và hạch tâm càng ngày càng tới gần.
Diệp Bạch xoay chuyển ánh mắt, suy nghĩ con đường tiếp theo mình phải đi.
Bây giờ rời đi hay là ở nơi này tu luyện, sau khi đạt tới huyền sư hãy xuất quan.
Chỉ có tiến gian trở thành huyền sư mới có thể bảo vệ mình, bằng không mãi mãi mình chỉ là kẻ xếp cuối, cho dù tu luyện mạnh thế nào, chỉ cần ở trong thế giới huyền sĩ thì mình vẫn là ở tầng thấp nhất.
Sau một lát Diệp Bạch cuối cùng cũng đã quyết định.
Lúc này bế quan, không trở thành huyền sư không thể xuất quan.
/936
|