Trên mặt đất khắp nơi đều là những ngọn lửa bập bùng, chỉ cần sơ sẩy một chút, dẫm phải nó thì bùng một cái lửa ở dưới đất sẽ dâng lên đến hơn một trượng, đem cả than người nướng cháy đen không còn gì.
Diệp Bạch lớn tiếng chửi bới, tuy nhiên hắn ngẩng đầu lên lại không thấy bóng dáng đâu hết, tựa hồ nơi này là một hỏa động phong bế vậy, chỉ có đi về phía trước mới có thể có lối ra.
Vô số hỏa hồng tinh thạch trải trên mặt đất, hỏa diễm cực nóng được nung thành đỏ bừng, ở bốn vách tường, các tinh thạch đỏ thẫm bốc lên, từ từ thoát ra, phát ra những khí tức cháy rực, tất cả đều là cao giai hỏa tinh, là nguyên liệu luyện khí tốt nhất, hấp dẫn tất cả mọi người, chỉ cần nhảy qua dòng sông nham thạch này là có thể lấy được.
Tuy nhiên, Diệp Bạch cũng không thèm nhìn chúng, hắn bị những ngọn lửa cao hơn một trượng liếm lấy da thịt, toàn thân mồ hôi toát ra đầm đìa, hắn hận không thể đem nham thạch dưới mặt đất uống lấy một ngụm, tuy nhiên Diệp Bạch vẫn nhịn được đau khổ.
Hắn một mực đi về phía trước, không hề quay đầu lại, đúng lúc này thanh âm của lão giả truyền tới:
- Thế nào, tư vị của hỏa quật thế nào? Đây là bước rèn luyện ý chí đầu tiên chỉ cần ngươi hét lên một tiếng ta sẽ tha cho, sẽ cho ngươi trở lại trên mặt đất, chỉ cần từ nay về sau ngươi không kiên trì được, kêu lên một tiếng thì ta sẽ tha cho, giải thoát khỏi cái nóng này cho ngươi, ngươi có muốn kêu hay không? Kêu lên một tiếng đi, kêu một tiếng nữa thì ngươi sẽ không phải chịu sự đau khổ này nữa.
Lão nhân không ngừng dùng khốn cảnh để tra tấn Diệp Bạch, hơn nữa còn dùng cả lợi ích để dụ dỗ hắn, Diệp Bạch không trả lời, đỉnh đầu hắn chỉ nghe thấy thanh âm của lão mà thôi, hắn lại nhìn bốn phía, tất cả đều một màu đỏ rực của lửa, hắn biết rõ, lão giả bất cứ lúc nào cũng quan sát hắn, tuy nhiên hắn không rảnh thời gian mà đáp lời, không bao giờ có chuyện hắn hô lên ba tiếng” tha cho ta”
Diệp Bạch vẫn kiên trì tiến về phía trước.
Thanh âm của lão giả vang lên mấy lần, khi thấy hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước thì không vang lên nữa, dường như đã buông tha.
Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên từ trên mặt đất tỏa ra từng ngọn lửa cao tới cả trượng, Diệp Bạch đưa chân bước vào trong lửa, tai hắn nghe thấy từng tiếng xèo xèo do bàn chân bị ngọn lửa thiêu đốt, thậm chí có cả mùi khét lẹt truyền tới khiến cho người ta vô cùng thống khổ. Diệp Bạch vặn vẹo thân người, tựa như muốn bỏ cuộc, đúng lúc này, thanh âm của lão giả lại vang lên đầy dụ hoặc:
- Thế nào? Bỏ cuộc đi, đau khổ này ngươi không thể chịu được đâu, phía trước con đường còn rất dài, có lẽ ngươi không thể đi đến cùng đâu, có lẽ đây là một con đường không thể đi đến cuối cùng, ngươi hoàn toàn không nên chịu những đau khổ này, có lẽ cuối cùng tất cả những đau khổ mà ngươi chịu đựng cũng chỉ là vô ích, tại sao không bỏ cuộc, cầu xin tat ha cho, không cần phải đi tiếp.
Đây là lần dụ dỗ thứ hai.
Trong long Diệp Bạch khẽ động tâm tuy nhiên hắn vẫn kiên định tiến về phía trước không trả lời của lão giả.
Thanh âm của lão giả một lần nữa lại biến mất.
Diệp Bạch lại đi về phía trước.
Ở xung quanh nhiệt độ bỗng nhiên dâng lên rất cao, mỗi lần hít hơi là mỗi lần rất gian nan, vô cùng nóng bỏng, tựa hồ như muốn đem than mình nướng chín vậy, tựa hồ như làm cho con người ta không thể hít hơn được. Toàn thân Diệp Bạch đều bị cháy đen, nhưng hắn vẫn cắn răng tiến về phía trước.
Thanh âm của lão giả lúc này không truyền tới nữa.
Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước.
Ở giữa con đường bắt đầu xuất hiện những khối đứt gãy, mặt đất dưới chân bất cứ khi nào cũng có thể sụp xuống, cái này dường như là muốn khảo nghiệm cảm giác chịu đựng nguy cơ của con người, lúc nào cũng phải bảo trì trạng thái tốt nhất, một khi cảm thấy không tốt thì phải lập tức lao ra. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Tuy nhiên cái này cũng vô cùng tiêu hao tâm lực và thể lực của con người.
Thanh âm của lão giả một lần nữa lại truyền tới, tràn đầy sự ấm áp, lão cất tiếng nói:
- Lên đây đi, ngươi đã thông qua được cuộc khảo nghiệm rồi, ta sẽ truyền kiếm trận cho ngươi, không cần đến cửa động đâu, lên đây đi, nói tha cho ta đi, ngươi sẽ thoát khỏi cái cảnh khốn khổ này, sẽ tự động được trở lại trên mặt đất. Nói tha cho ta đi, ta sẽ truyền kiếm trận cho ngươi.
Diệp Bạch không để ý tới.
Hắn dùng thân hình cứng nhắc của mình, cắn răng kiên trì mà tiến về phía trước.
Đây là lừa gạt.
Lại đi một đoạn đường nữa, con đường đứt gãy đã biến mất, bốn phía đều là vách đá, lúc này bắt đầu xuất hiện vô số tiểu hỏa xà bay về phía Diệp Bạch, vô cùng chằng chịt, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị những hỏa xà này lao trúng, với thể lực của Diệp Bạch hiện tại, chỉ sợ hắn phải lập tức rớt xuống dòng nham thạch nóng vô tận kia, hài cốt không còn. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng né tránh, dùng kinh nghiệm nhiều năm đi rừng của mình mà vượt qua được thời điểm gian nan nhất này.
Thanh âm của lão giả kia lại không truyền đến nữa.
Lại đi một đoạn đường nữa, hỏa xả, đứt gãy đồng thời xuất hiện, ý chí của Diệp Bạch cũng đã mơ hồ đi, cả người hắn chóng mặt vô cùng, chỉ còn một chút khí lực ở đâu đó thôi, mồ hôi của hắn vã ra, thể lực lúc này cũng đã tiêu hao hết, điều duy nhất khiến hắn tiến về phía trước bất quá chỉ là bản năng mà thôi.
Hắn dựa vào bản năng mà từng bước từng bước tiến về phía trước, không hề bỏ cuộc.
Ở đằng sau, địa tâm liệt diễm lại bay lên cao hơn cả người, Diệp Bạch gắng gượng mà vượt qua.
Lại ở đằng sau, hỏa xà điên cuồng lao tới, hình thành một con hỏa long, Diệp Bạch cũng không e ngại, không né tránh mà kiên cường đi qua.
Long ta kiên cố, vạn vật bất động, cứ như vậy từng bước một, Diệp Bạch chỉ biết tiến về phía trước, dần dần trước mặt hắn đã xuất hiện ánh sang, một cái động khẩu màu tím xuất hiện trước mặt Diệp Bạch, tuy nhiên Diệp Bạch hoàn toàn không nhìn thấy, hắn vẫn đi thẳng về phía trước, tiếp tục đi, ngay cả cửa hỏa động cũng không phát hiện ra.
Toàn thân hắn đã không còn một chút khí lực nào, thậm chí ngay cả công năng suy nghĩ cũng không còn nữa.
Vừa ra khỏi huyệt động, gió lạnh thổi đến, thân thể kiên trì lâu như vậy lập tức nghiêng một cái, muốn ngã xuống mặt đất. Đúng lúc này, lão nhân đã tiến đến ôm thân thể của hắn.
Trong mộng, hắn đã trải qua vô tận ảo cảnh, nhưng hắn không buông tha, thời gian cũng không biết qua bao lâu chỉ là không biết qua bao lâu thân thể của hắn đã khô cạn, sau đó từng giọt nước lạnh buốt đao quanh thân hình của hắn, thân hình cua hắn giống như là lữ nhân khát nước bao nhiêu năm, nhanh chóng hấp thu những chất lỏng đó, trong ảo mộng, hắn thấy thân thể của mình từ từ khôi phục, dần dần có sinh khí trở lại.
Sau đó, không biết đã qua bao nhiêu thời gian hắn đã mở mắt ra, trong không gian màu tím kia hắn nhìn thấy lão nhân.
Lão nhân khẽ cười, huớng về phía hắn nói:
- Chúc mừng ngươi, hài tử ngươi đã vượt qua được hỏa quật, vượt qua được khảo nghiệm ý chí cấp một.
Sau đó Diệp Bạch nhớ lại, tất cả tựa như là thủy triều ào tới vậy, trong dây lát, những ký ức mấy ngày nay ùa về trong đầu của hắn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hắn cũng hướng về phía lão nhân mà cười cười, đó là một nụ cười vui mừng.
Lão nhân hướng về phía hắn mà nói:
- Muốn tu luyện kiếm trận, phải trải qua những đau khổ mà người bình thường không thể chịu nổi, cho nên yêu cầu một ý chí rất lớn, rất cao siêu so với sự tưởng tượng của phàm nhân, hài tử ngươi đã không để ta thất vọng.
- Ở trên con đường kia, ta đã bố trí lừa gạt, hấp dẫn bẫy rập, còn có cực khổ…. Ngươi đã vượt qua được tất cả, ta cho ngươi đi lên đó là hấp dẫn khảo nghiệm ngươi, ta nói sẽ truyền kiếm trận cho ngươi đó chỉ là lừa gạt, mặt đất phía trước đầy bẫy rập, nhiệt độ vô cùng cao thiêu đốt thân thể, lực ý chí không kiên cường ở trong hoàn cảnh này thì không thể nào tiếp tục nổi. Ngươi nghe ta nói muốn đưa ngươi lên mặt đất trong mười thành thì đến chín thành không kiên trì nổi, chỉ còn một thành mới khiến ngươi kiên trì được. Từ một nghìn năm nay, đi qua được con đường này, tính cả ta thì ngươi chính là người thứ ba.
- Ngươi kinh ngạc lắm đúng không, lực ý chí của ngươi thật là quá mạnh, thậm chí còn vượt qua cả sự tưởng tượng của ta.
Nói đến đây, hắn hướng về phía Diệp Bạch cười cười không hề che dấu sự tán thưởng.
- Tuy nhiên…
Đột nhiên lão nhân trở nên nghiêm túc lại, nhìn khuôn mặt của Diệp Bạch mà trịnh trọng nói:
- Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, hỏa quật thí luyện chỉ là bước đầu tiên, sau này muốn đạt tới lực ý chí cấp mười thì phai chịu đựng nhiều đau khô hơn, quá nặng, lúc này ngươi hối hận muốn dừng lại vẫn còn kịp.
Diệp Bạch nhìn lão nhân, ánh mắt vô cùng kiên định, trong ánh mắt hiện ra một sự quật cường chưa từng có từ trước đến nay:
- Nếu như trước kia có lẽ kiếm trận này đối với đệ tử không có quá nhiều hứng thú nhưng lần này nó đã khiến cho đệ tử minh bạch hơn rất nhiều. Sư phụ, con hiện tại có thể nói cho người biết, cho dù chết….
Hắn dừng lại, vô cùng kiên nghị nói:
- Con cũng quyết không hối hận
Diệp Bạch lớn tiếng chửi bới, tuy nhiên hắn ngẩng đầu lên lại không thấy bóng dáng đâu hết, tựa hồ nơi này là một hỏa động phong bế vậy, chỉ có đi về phía trước mới có thể có lối ra.
Vô số hỏa hồng tinh thạch trải trên mặt đất, hỏa diễm cực nóng được nung thành đỏ bừng, ở bốn vách tường, các tinh thạch đỏ thẫm bốc lên, từ từ thoát ra, phát ra những khí tức cháy rực, tất cả đều là cao giai hỏa tinh, là nguyên liệu luyện khí tốt nhất, hấp dẫn tất cả mọi người, chỉ cần nhảy qua dòng sông nham thạch này là có thể lấy được.
Tuy nhiên, Diệp Bạch cũng không thèm nhìn chúng, hắn bị những ngọn lửa cao hơn một trượng liếm lấy da thịt, toàn thân mồ hôi toát ra đầm đìa, hắn hận không thể đem nham thạch dưới mặt đất uống lấy một ngụm, tuy nhiên Diệp Bạch vẫn nhịn được đau khổ.
Hắn một mực đi về phía trước, không hề quay đầu lại, đúng lúc này thanh âm của lão giả truyền tới:
- Thế nào, tư vị của hỏa quật thế nào? Đây là bước rèn luyện ý chí đầu tiên chỉ cần ngươi hét lên một tiếng ta sẽ tha cho, sẽ cho ngươi trở lại trên mặt đất, chỉ cần từ nay về sau ngươi không kiên trì được, kêu lên một tiếng thì ta sẽ tha cho, giải thoát khỏi cái nóng này cho ngươi, ngươi có muốn kêu hay không? Kêu lên một tiếng đi, kêu một tiếng nữa thì ngươi sẽ không phải chịu sự đau khổ này nữa.
Lão nhân không ngừng dùng khốn cảnh để tra tấn Diệp Bạch, hơn nữa còn dùng cả lợi ích để dụ dỗ hắn, Diệp Bạch không trả lời, đỉnh đầu hắn chỉ nghe thấy thanh âm của lão mà thôi, hắn lại nhìn bốn phía, tất cả đều một màu đỏ rực của lửa, hắn biết rõ, lão giả bất cứ lúc nào cũng quan sát hắn, tuy nhiên hắn không rảnh thời gian mà đáp lời, không bao giờ có chuyện hắn hô lên ba tiếng” tha cho ta”
Diệp Bạch vẫn kiên trì tiến về phía trước.
Thanh âm của lão giả vang lên mấy lần, khi thấy hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước thì không vang lên nữa, dường như đã buông tha.
Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên từ trên mặt đất tỏa ra từng ngọn lửa cao tới cả trượng, Diệp Bạch đưa chân bước vào trong lửa, tai hắn nghe thấy từng tiếng xèo xèo do bàn chân bị ngọn lửa thiêu đốt, thậm chí có cả mùi khét lẹt truyền tới khiến cho người ta vô cùng thống khổ. Diệp Bạch vặn vẹo thân người, tựa như muốn bỏ cuộc, đúng lúc này, thanh âm của lão giả lại vang lên đầy dụ hoặc:
- Thế nào? Bỏ cuộc đi, đau khổ này ngươi không thể chịu được đâu, phía trước con đường còn rất dài, có lẽ ngươi không thể đi đến cùng đâu, có lẽ đây là một con đường không thể đi đến cuối cùng, ngươi hoàn toàn không nên chịu những đau khổ này, có lẽ cuối cùng tất cả những đau khổ mà ngươi chịu đựng cũng chỉ là vô ích, tại sao không bỏ cuộc, cầu xin tat ha cho, không cần phải đi tiếp.
Đây là lần dụ dỗ thứ hai.
Trong long Diệp Bạch khẽ động tâm tuy nhiên hắn vẫn kiên định tiến về phía trước không trả lời của lão giả.
Thanh âm của lão giả một lần nữa lại biến mất.
Diệp Bạch lại đi về phía trước.
Ở xung quanh nhiệt độ bỗng nhiên dâng lên rất cao, mỗi lần hít hơi là mỗi lần rất gian nan, vô cùng nóng bỏng, tựa hồ như muốn đem than mình nướng chín vậy, tựa hồ như làm cho con người ta không thể hít hơn được. Toàn thân Diệp Bạch đều bị cháy đen, nhưng hắn vẫn cắn răng tiến về phía trước.
Thanh âm của lão giả lúc này không truyền tới nữa.
Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước.
Ở giữa con đường bắt đầu xuất hiện những khối đứt gãy, mặt đất dưới chân bất cứ khi nào cũng có thể sụp xuống, cái này dường như là muốn khảo nghiệm cảm giác chịu đựng nguy cơ của con người, lúc nào cũng phải bảo trì trạng thái tốt nhất, một khi cảm thấy không tốt thì phải lập tức lao ra. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Tuy nhiên cái này cũng vô cùng tiêu hao tâm lực và thể lực của con người.
Thanh âm của lão giả một lần nữa lại truyền tới, tràn đầy sự ấm áp, lão cất tiếng nói:
- Lên đây đi, ngươi đã thông qua được cuộc khảo nghiệm rồi, ta sẽ truyền kiếm trận cho ngươi, không cần đến cửa động đâu, lên đây đi, nói tha cho ta đi, ngươi sẽ thoát khỏi cái cảnh khốn khổ này, sẽ tự động được trở lại trên mặt đất. Nói tha cho ta đi, ta sẽ truyền kiếm trận cho ngươi.
Diệp Bạch không để ý tới.
Hắn dùng thân hình cứng nhắc của mình, cắn răng kiên trì mà tiến về phía trước.
Đây là lừa gạt.
Lại đi một đoạn đường nữa, con đường đứt gãy đã biến mất, bốn phía đều là vách đá, lúc này bắt đầu xuất hiện vô số tiểu hỏa xà bay về phía Diệp Bạch, vô cùng chằng chịt, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị những hỏa xà này lao trúng, với thể lực của Diệp Bạch hiện tại, chỉ sợ hắn phải lập tức rớt xuống dòng nham thạch nóng vô tận kia, hài cốt không còn. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng né tránh, dùng kinh nghiệm nhiều năm đi rừng của mình mà vượt qua được thời điểm gian nan nhất này.
Thanh âm của lão giả kia lại không truyền đến nữa.
Lại đi một đoạn đường nữa, hỏa xả, đứt gãy đồng thời xuất hiện, ý chí của Diệp Bạch cũng đã mơ hồ đi, cả người hắn chóng mặt vô cùng, chỉ còn một chút khí lực ở đâu đó thôi, mồ hôi của hắn vã ra, thể lực lúc này cũng đã tiêu hao hết, điều duy nhất khiến hắn tiến về phía trước bất quá chỉ là bản năng mà thôi.
Hắn dựa vào bản năng mà từng bước từng bước tiến về phía trước, không hề bỏ cuộc.
Ở đằng sau, địa tâm liệt diễm lại bay lên cao hơn cả người, Diệp Bạch gắng gượng mà vượt qua.
Lại ở đằng sau, hỏa xà điên cuồng lao tới, hình thành một con hỏa long, Diệp Bạch cũng không e ngại, không né tránh mà kiên cường đi qua.
Long ta kiên cố, vạn vật bất động, cứ như vậy từng bước một, Diệp Bạch chỉ biết tiến về phía trước, dần dần trước mặt hắn đã xuất hiện ánh sang, một cái động khẩu màu tím xuất hiện trước mặt Diệp Bạch, tuy nhiên Diệp Bạch hoàn toàn không nhìn thấy, hắn vẫn đi thẳng về phía trước, tiếp tục đi, ngay cả cửa hỏa động cũng không phát hiện ra.
Toàn thân hắn đã không còn một chút khí lực nào, thậm chí ngay cả công năng suy nghĩ cũng không còn nữa.
Vừa ra khỏi huyệt động, gió lạnh thổi đến, thân thể kiên trì lâu như vậy lập tức nghiêng một cái, muốn ngã xuống mặt đất. Đúng lúc này, lão nhân đã tiến đến ôm thân thể của hắn.
Trong mộng, hắn đã trải qua vô tận ảo cảnh, nhưng hắn không buông tha, thời gian cũng không biết qua bao lâu chỉ là không biết qua bao lâu thân thể của hắn đã khô cạn, sau đó từng giọt nước lạnh buốt đao quanh thân hình của hắn, thân hình cua hắn giống như là lữ nhân khát nước bao nhiêu năm, nhanh chóng hấp thu những chất lỏng đó, trong ảo mộng, hắn thấy thân thể của mình từ từ khôi phục, dần dần có sinh khí trở lại.
Sau đó, không biết đã qua bao nhiêu thời gian hắn đã mở mắt ra, trong không gian màu tím kia hắn nhìn thấy lão nhân.
Lão nhân khẽ cười, huớng về phía hắn nói:
- Chúc mừng ngươi, hài tử ngươi đã vượt qua được hỏa quật, vượt qua được khảo nghiệm ý chí cấp một.
Sau đó Diệp Bạch nhớ lại, tất cả tựa như là thủy triều ào tới vậy, trong dây lát, những ký ức mấy ngày nay ùa về trong đầu của hắn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hắn cũng hướng về phía lão nhân mà cười cười, đó là một nụ cười vui mừng.
Lão nhân hướng về phía hắn mà nói:
- Muốn tu luyện kiếm trận, phải trải qua những đau khổ mà người bình thường không thể chịu nổi, cho nên yêu cầu một ý chí rất lớn, rất cao siêu so với sự tưởng tượng của phàm nhân, hài tử ngươi đã không để ta thất vọng.
- Ở trên con đường kia, ta đã bố trí lừa gạt, hấp dẫn bẫy rập, còn có cực khổ…. Ngươi đã vượt qua được tất cả, ta cho ngươi đi lên đó là hấp dẫn khảo nghiệm ngươi, ta nói sẽ truyền kiếm trận cho ngươi đó chỉ là lừa gạt, mặt đất phía trước đầy bẫy rập, nhiệt độ vô cùng cao thiêu đốt thân thể, lực ý chí không kiên cường ở trong hoàn cảnh này thì không thể nào tiếp tục nổi. Ngươi nghe ta nói muốn đưa ngươi lên mặt đất trong mười thành thì đến chín thành không kiên trì nổi, chỉ còn một thành mới khiến ngươi kiên trì được. Từ một nghìn năm nay, đi qua được con đường này, tính cả ta thì ngươi chính là người thứ ba.
- Ngươi kinh ngạc lắm đúng không, lực ý chí của ngươi thật là quá mạnh, thậm chí còn vượt qua cả sự tưởng tượng của ta.
Nói đến đây, hắn hướng về phía Diệp Bạch cười cười không hề che dấu sự tán thưởng.
- Tuy nhiên…
Đột nhiên lão nhân trở nên nghiêm túc lại, nhìn khuôn mặt của Diệp Bạch mà trịnh trọng nói:
- Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, hỏa quật thí luyện chỉ là bước đầu tiên, sau này muốn đạt tới lực ý chí cấp mười thì phai chịu đựng nhiều đau khô hơn, quá nặng, lúc này ngươi hối hận muốn dừng lại vẫn còn kịp.
Diệp Bạch nhìn lão nhân, ánh mắt vô cùng kiên định, trong ánh mắt hiện ra một sự quật cường chưa từng có từ trước đến nay:
- Nếu như trước kia có lẽ kiếm trận này đối với đệ tử không có quá nhiều hứng thú nhưng lần này nó đã khiến cho đệ tử minh bạch hơn rất nhiều. Sư phụ, con hiện tại có thể nói cho người biết, cho dù chết….
Hắn dừng lại, vô cùng kiên nghị nói:
- Con cũng quyết không hối hận
/936
|