Trong óc của hắn đột nhiên vang lên một thanh âm của ông lão, khiến cho Diệp Bạch đang đắm chìm trong cơn đau mắt cũng bừng tỉnh lại.
- Ai, là ai mở miệng vậy, mau ra đây nói chuyện, đi ra.
Diệp Bạch ngẩng đầu lên, bất chấp đau đớn lùi về phía sau từng bước, bày ra một tư thế phòng vệ, cẩn thận mở miệng hỏi.
- Ha ha…
Thanh âm già nua kia một lần nữa truyền đến, lần này rõ ràng hơn rất nhiều, còn mang theo một vẻ giễu cợt, thanh âm già nua này hỏi:
- Ngươi không cần lùi lại, ngươi tìm không thấy đâu, bây giờ ngươi tốt nhất nên ngồi xuống nghỉ ngơi, sau một canh giờ khi ánh mắt của ngươi khôi phục lại bình thường, lúc đó ngươi có thể nhìn thấy ta.
Tuy nhiên, Diệp Bạch không lập tức làm theo lời nói của lão nhân này mà vẫn cẩn thận như cũ hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai, giả ma giả quỷ, không dám ra đây gặp người?
Lão nhân kia nghe vậy thì tựa hồ hơi tức giận, lão trầm mặc một lát rồi mới cất tiếng nói tiếp:
- Tên tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, vọng động Vọng Khí quyết nếu không vận công hồi phục chỉ sợ con mắt của ngươi không thể nhìn thấy thái dương ngày mai.
Nói tới đây, lão nhân ngừng một lúc rồi mới tiếp tục:
- Tuy nhiên, tên tiểu tử ngươi làm việc rất cẩn thận, điều này ta thực sự tán thưởng, ta có thể đi ra, gây bất lợi cho ngươi từ lúc ngươi mê man việc gì phải chờ tới bây giờ? Ta nói ngươi tìm không thấy ta là sẽ tìm không thấy, đừng uổng phí công sức nữa, không bằng ngồi xuống vận công đi. Ánh mắt của ngươi không sáng ra được thì làm sao ngươi có thể nhìn thấy?
Lời này vừa thốt ra, thanh âm kia lập tức biến mất, vô luận Diệp Bạch cất tiếng nào cũng không hề đáp lại. Điều này khiến cho Diệp Bạch cảm thấy thật không có cách nào, đồng thời trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, lão giả này làm thế nào lặng yên không một tiếng động ẩn náu ở bên cạnh mình, hơn nữa còn không bị mình phát hiện ra. Dựa vào lời nói của lão thì dường như không có ác ý với mình, tuy nhiên với thực lực của mình thì bất kể thế nào tìm kiếm cũng không ra nơi phát ra thanh âm đó, nó tựa như là trong lòng mình phát ra, từ bốn phía tụ lại, không có một phương hướng chuẩn xác.
Diệp Bạch do dự một lúc, cảm thấy đôi mắt của mình càng ngày càng đau, “Vọng Khí Quyết” trong lời nói của lão già kia là cái gì vậy, tại sao mình lại có quái công quyết này mà mình không hề biết. Còn có ánh mắt dị biến, chuyện gì đã xảy ra? Lão già kia rốt cuộc là ai, đêm qua sau khi mình mê man, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mình vốn trúng độc sắp chết mà hiện tại vẫn sống tốt, hơn nữa Huyền khí trong cơ thể càng ngày càng tăng, mạnh mẽ hơn một phần?
Trong óc của Diệp Bạch có vô số vấn đề phát triển nên, tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn không thể tìm ra đáp án. Một lúc sau, hai mắt của Diệp Bạch nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy giống như là bị vạn cây kim châm vào. Hắn không dám chậm trễ nữa, tuy rằng không biết lời nói kỉa lão già kia là thật hay là giả nhưng dù sao một khi mình không nghe theo lời lão thì hậu quả đúng là như thế, sẽ trở nên mù lòa, đây là điều Diệp Bạch không muốn.
Suy nghĩ một lúc thấy lời nói của lão nhân rất đúng, nếu như lão muốn gây bất lợi cho mình thì đã sớm động thủ hoàn toàn không phải đợi cho tới bây giờ, mình bây giờ tìm không thấy thì không nên tìm nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch liền xoay người, tựa vào vách tường rồi từ từ tĩnh tọa, hắn nhắm mắt vận công, chỉ cảm thấy trụ cột Huyền Quyết trong cơ thể của hắn ngày càng vận hành, sự đau đớn trong đôi mắt lập tức giảm đi vài phần, cuối cùng đã có một cảm giác thông suốt, thoải mái không nói nên lời, đôi mắt dần khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Một canh giờ sau, hắn đột nhiên giương đôi mắt đứng lên từ trên mặt đất. Khi nhìn vào trong sơn động, Diệp Bạch thấy một đạo thaanh ảnh màu trắng lóe qua, hắn nhịn khong được kên lên:
- Tiền bối, tiền bối, vãn bối đã khỏe rồi, vãn bối phải làm sao để gặp tiền bối đây?
Cương ngạnh cũng vô dụng, chẳng bằng mềm mại một chút, sau đó trong óc của hắn vang lên thanh âm kỳ dị của lão già kia, lão hơn tán dương gật đầu:
- Khá lắm, vừa mới nhập môn đã đạt tới cảnh giới “Hư Thất Sinh bạch” so với ta năm đó thì giỏi hơn không ít, kế tiếp là luyện tới cảnh giới “Luyện Mục Sinh Hồng” là ngươi có thể dễ dàng sử dụng Vọng Khí nhất quyết.
Diệp Bạch nghe vậy thì càng thêm mờ mịt, hắn nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Tiền bối, Vọng Khí Quyết này rốt cuộc là gì vậy, tại sao vãn bối lại tu luyện mà hoàn toàn không hề hay biết?
Thanh âm của lão giả trở nên trầm mặc một chút, Diệp Bạch tưởng rằng lão đã rời đi, thật lâu sau lão mới cất tiếng, chỉ nghe lão chậm rãi nói:
- Muốn biết chuyện về Vọng Khí quyết, ngươi đi vào đi.
- Đi vào, làm sao đi vào?
Diệp Bạch ngơ ngác run sợ, hắn không hề nhìn thấy cánh cửa nào, đúng lúc này đôi mắt của hắn đau nhói, ở trên tay hắn khối ngọc tím kia bỗng phát ra từng luồng tử quan mãnh liệt, bao phủ cả sơn độc. Trước mắt Diệp Bạch chỉ cảm thấy một màn đen, tựa hồ như là có hấp lực mãnh liệt, ngay sau đó hắn đã nhìn thấy một không gian màu tím kìa quái. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Toàn bộ không gian này lớn không thể tưởng tượng được, vô biến vô hạn, tất cả đều là màu tím, nơi này giống như là một hải dương màu tím, tuy nhiên ở trên đỉnh đầu có vô số lợi kiếm, có cái màu xanh, có cái màu trắng, có cái màu đen, màu lam, màu đỏ, màu vàng màu lục. Nhìn lên trên đó giống như là sao tren trời, chi chít không ngừng, không biết có bao nhiêu thanh kiếm ở trên đó.
Những thanh kiếm này, có cái thô, có cái nhỏ, có cái dài, có cái ngắn, có cái rộng, có cái hẹp, có cái hoa lệ, có cái giản dị, linh khí thoát ra bức người, có cái giống như là một khối sắt cùn, có cái quang hoa vạn trượng, đủ loại kiểu dáng. Ở chuôi kiếm không có cái nào là giống nhau, tựa hồ toàn bộ bảo kiếm trong thiên hạ đều tập trung ở nơi này, làm cho mỗi người khi chứng kiến cảnh tượng này đều phải nghẹn họng trân trối, không thể tin nổi đôi mắt của mình.
Vạn kiếm kết hợp. Theo thanh âm bí ảo của lão giả, các thanh kiếm đều đầu nhập xuống phía dưới, trong nháy mắt chỉ cảm thấy một cỗ kiếm khí bức người, có thể đem cả người áp bách. Mức độ mạnh mẽ này, cho dù là ngay cả Huyền Thánh tới đây chỉ sợ cũng không chống nổi, không dám động một ngón tay, đừng nói đến người chỉ đạt tới cảnh giới Huyền Giả như Diệp Bạch. Trong nhất thời, hắn liền cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập, mồ hôi sau lưng chảy ra ròng ròng, toàn thân đều trở nên cứng ngắc, hai chân không tự chủ được mà nhũn ra, tựa hò như phải quỳ rạp xuống vạn kiếm. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Tuy nhiên hắn vẫn cứng rắn đứng thẳng người, kiên quyết không chịu khuất phục, cho dù là trời đất hắn cũng không quỳ lạy, hắn không thể quỳ xuống, tuy nhiên áp lực này quá mạnh, đến mức hai chân của hắn vẫn khụy xuống, khụy xuống gần chạm xuống mặt đất. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Không, ta không phục.
Diệp Bạch ngửa mặt lên trời rống to, bỗng nhiên cơ thể của hắn được cuồng hóa lên vậy, trên trán gân xanh bắt đầu nổi lên, tựa hồ như sẽ đứng lại lên, tuy nhiên vạn kiếm kia lại ép xuống thêm một lần nữa, trong nhất thời cả người Diệp Bạch thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất, quỳ rạp xuống đất như là loài sâu bọ.
Ánh mắt của hắn hiện lên một vẻ không cam lòng, vô cùng phẫn nộ, tuy nhiên vào lúc này, ở trong tử vụ vô tận hư không, thân ảnh của lão giả kia bỗng nhiên hơi vung tay lên, trong khoảnh khắc tất cả kiếm khí đều biến mất, bầu trời lại không phục lại vẻ mờ mịt như bình thường, chỉ còn lại thân ảnh của lão, đứng sừng sững ở đó, phát ra quang mang nghìn trượng. So với Diệp Bạch ở dưới, thì Diệp Bạch vô cùng bé nhỏ, tựa hồ như chỉ cần một cơn gió đã thổi hắn bay không biết tới nơi nào.
- Ngươi muốn làm gì.
Thấy như vậy, Diệp Bạch không thể không nối giận, hắn hướng về phía thân ảnh lão giả trong hư không lớn tiếng quát hỏi, hoàn toàn không hề có một vẻ e ngại.
Lão giả thấy thế thì hơi lộ ra một vẻ tán thưởng, cất tiếng nói:
- Khá lắm, khá lắm, Phương Thiên Nhập Kiếm cảnh thoi mà đã có ý chí đến mức này, trong vòng ba trăm năm trở lại đây tuyệt không có người thứ hai, khá lắm, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.
Nhìn thấy thần sắc tức giận của Diệp Bạch, lão giả mỉm cười nói:
- Được rồi, ngươi cũng không phải muốn biết đây là chỗ nào hay sao? Ta là người như thế nào hay sao? Ngươi đi theo ta, ta đem mọi chuyện nói hết cho ngươi biết, tiểu tử ngươi là người duy nhất trong ba trăm năm trở lại đây bước vào không gian kiếm cảnh này
- Ai, là ai mở miệng vậy, mau ra đây nói chuyện, đi ra.
Diệp Bạch ngẩng đầu lên, bất chấp đau đớn lùi về phía sau từng bước, bày ra một tư thế phòng vệ, cẩn thận mở miệng hỏi.
- Ha ha…
Thanh âm già nua kia một lần nữa truyền đến, lần này rõ ràng hơn rất nhiều, còn mang theo một vẻ giễu cợt, thanh âm già nua này hỏi:
- Ngươi không cần lùi lại, ngươi tìm không thấy đâu, bây giờ ngươi tốt nhất nên ngồi xuống nghỉ ngơi, sau một canh giờ khi ánh mắt của ngươi khôi phục lại bình thường, lúc đó ngươi có thể nhìn thấy ta.
Tuy nhiên, Diệp Bạch không lập tức làm theo lời nói của lão nhân này mà vẫn cẩn thận như cũ hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai, giả ma giả quỷ, không dám ra đây gặp người?
Lão nhân kia nghe vậy thì tựa hồ hơi tức giận, lão trầm mặc một lát rồi mới cất tiếng nói tiếp:
- Tên tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, vọng động Vọng Khí quyết nếu không vận công hồi phục chỉ sợ con mắt của ngươi không thể nhìn thấy thái dương ngày mai.
Nói tới đây, lão nhân ngừng một lúc rồi mới tiếp tục:
- Tuy nhiên, tên tiểu tử ngươi làm việc rất cẩn thận, điều này ta thực sự tán thưởng, ta có thể đi ra, gây bất lợi cho ngươi từ lúc ngươi mê man việc gì phải chờ tới bây giờ? Ta nói ngươi tìm không thấy ta là sẽ tìm không thấy, đừng uổng phí công sức nữa, không bằng ngồi xuống vận công đi. Ánh mắt của ngươi không sáng ra được thì làm sao ngươi có thể nhìn thấy?
Lời này vừa thốt ra, thanh âm kia lập tức biến mất, vô luận Diệp Bạch cất tiếng nào cũng không hề đáp lại. Điều này khiến cho Diệp Bạch cảm thấy thật không có cách nào, đồng thời trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, lão giả này làm thế nào lặng yên không một tiếng động ẩn náu ở bên cạnh mình, hơn nữa còn không bị mình phát hiện ra. Dựa vào lời nói của lão thì dường như không có ác ý với mình, tuy nhiên với thực lực của mình thì bất kể thế nào tìm kiếm cũng không ra nơi phát ra thanh âm đó, nó tựa như là trong lòng mình phát ra, từ bốn phía tụ lại, không có một phương hướng chuẩn xác.
Diệp Bạch do dự một lúc, cảm thấy đôi mắt của mình càng ngày càng đau, “Vọng Khí Quyết” trong lời nói của lão già kia là cái gì vậy, tại sao mình lại có quái công quyết này mà mình không hề biết. Còn có ánh mắt dị biến, chuyện gì đã xảy ra? Lão già kia rốt cuộc là ai, đêm qua sau khi mình mê man, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mình vốn trúng độc sắp chết mà hiện tại vẫn sống tốt, hơn nữa Huyền khí trong cơ thể càng ngày càng tăng, mạnh mẽ hơn một phần?
Trong óc của Diệp Bạch có vô số vấn đề phát triển nên, tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn không thể tìm ra đáp án. Một lúc sau, hai mắt của Diệp Bạch nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy giống như là bị vạn cây kim châm vào. Hắn không dám chậm trễ nữa, tuy rằng không biết lời nói kỉa lão già kia là thật hay là giả nhưng dù sao một khi mình không nghe theo lời lão thì hậu quả đúng là như thế, sẽ trở nên mù lòa, đây là điều Diệp Bạch không muốn.
Suy nghĩ một lúc thấy lời nói của lão nhân rất đúng, nếu như lão muốn gây bất lợi cho mình thì đã sớm động thủ hoàn toàn không phải đợi cho tới bây giờ, mình bây giờ tìm không thấy thì không nên tìm nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch liền xoay người, tựa vào vách tường rồi từ từ tĩnh tọa, hắn nhắm mắt vận công, chỉ cảm thấy trụ cột Huyền Quyết trong cơ thể của hắn ngày càng vận hành, sự đau đớn trong đôi mắt lập tức giảm đi vài phần, cuối cùng đã có một cảm giác thông suốt, thoải mái không nói nên lời, đôi mắt dần khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Một canh giờ sau, hắn đột nhiên giương đôi mắt đứng lên từ trên mặt đất. Khi nhìn vào trong sơn động, Diệp Bạch thấy một đạo thaanh ảnh màu trắng lóe qua, hắn nhịn khong được kên lên:
- Tiền bối, tiền bối, vãn bối đã khỏe rồi, vãn bối phải làm sao để gặp tiền bối đây?
Cương ngạnh cũng vô dụng, chẳng bằng mềm mại một chút, sau đó trong óc của hắn vang lên thanh âm kỳ dị của lão già kia, lão hơn tán dương gật đầu:
- Khá lắm, vừa mới nhập môn đã đạt tới cảnh giới “Hư Thất Sinh bạch” so với ta năm đó thì giỏi hơn không ít, kế tiếp là luyện tới cảnh giới “Luyện Mục Sinh Hồng” là ngươi có thể dễ dàng sử dụng Vọng Khí nhất quyết.
Diệp Bạch nghe vậy thì càng thêm mờ mịt, hắn nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Tiền bối, Vọng Khí Quyết này rốt cuộc là gì vậy, tại sao vãn bối lại tu luyện mà hoàn toàn không hề hay biết?
Thanh âm của lão giả trở nên trầm mặc một chút, Diệp Bạch tưởng rằng lão đã rời đi, thật lâu sau lão mới cất tiếng, chỉ nghe lão chậm rãi nói:
- Muốn biết chuyện về Vọng Khí quyết, ngươi đi vào đi.
- Đi vào, làm sao đi vào?
Diệp Bạch ngơ ngác run sợ, hắn không hề nhìn thấy cánh cửa nào, đúng lúc này đôi mắt của hắn đau nhói, ở trên tay hắn khối ngọc tím kia bỗng phát ra từng luồng tử quan mãnh liệt, bao phủ cả sơn độc. Trước mắt Diệp Bạch chỉ cảm thấy một màn đen, tựa hồ như là có hấp lực mãnh liệt, ngay sau đó hắn đã nhìn thấy một không gian màu tím kìa quái. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Toàn bộ không gian này lớn không thể tưởng tượng được, vô biến vô hạn, tất cả đều là màu tím, nơi này giống như là một hải dương màu tím, tuy nhiên ở trên đỉnh đầu có vô số lợi kiếm, có cái màu xanh, có cái màu trắng, có cái màu đen, màu lam, màu đỏ, màu vàng màu lục. Nhìn lên trên đó giống như là sao tren trời, chi chít không ngừng, không biết có bao nhiêu thanh kiếm ở trên đó.
Những thanh kiếm này, có cái thô, có cái nhỏ, có cái dài, có cái ngắn, có cái rộng, có cái hẹp, có cái hoa lệ, có cái giản dị, linh khí thoát ra bức người, có cái giống như là một khối sắt cùn, có cái quang hoa vạn trượng, đủ loại kiểu dáng. Ở chuôi kiếm không có cái nào là giống nhau, tựa hồ toàn bộ bảo kiếm trong thiên hạ đều tập trung ở nơi này, làm cho mỗi người khi chứng kiến cảnh tượng này đều phải nghẹn họng trân trối, không thể tin nổi đôi mắt của mình.
Vạn kiếm kết hợp. Theo thanh âm bí ảo của lão giả, các thanh kiếm đều đầu nhập xuống phía dưới, trong nháy mắt chỉ cảm thấy một cỗ kiếm khí bức người, có thể đem cả người áp bách. Mức độ mạnh mẽ này, cho dù là ngay cả Huyền Thánh tới đây chỉ sợ cũng không chống nổi, không dám động một ngón tay, đừng nói đến người chỉ đạt tới cảnh giới Huyền Giả như Diệp Bạch. Trong nhất thời, hắn liền cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập, mồ hôi sau lưng chảy ra ròng ròng, toàn thân đều trở nên cứng ngắc, hai chân không tự chủ được mà nhũn ra, tựa hò như phải quỳ rạp xuống vạn kiếm. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Tuy nhiên hắn vẫn cứng rắn đứng thẳng người, kiên quyết không chịu khuất phục, cho dù là trời đất hắn cũng không quỳ lạy, hắn không thể quỳ xuống, tuy nhiên áp lực này quá mạnh, đến mức hai chân của hắn vẫn khụy xuống, khụy xuống gần chạm xuống mặt đất. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Không, ta không phục.
Diệp Bạch ngửa mặt lên trời rống to, bỗng nhiên cơ thể của hắn được cuồng hóa lên vậy, trên trán gân xanh bắt đầu nổi lên, tựa hồ như sẽ đứng lại lên, tuy nhiên vạn kiếm kia lại ép xuống thêm một lần nữa, trong nhất thời cả người Diệp Bạch thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất, quỳ rạp xuống đất như là loài sâu bọ.
Ánh mắt của hắn hiện lên một vẻ không cam lòng, vô cùng phẫn nộ, tuy nhiên vào lúc này, ở trong tử vụ vô tận hư không, thân ảnh của lão giả kia bỗng nhiên hơi vung tay lên, trong khoảnh khắc tất cả kiếm khí đều biến mất, bầu trời lại không phục lại vẻ mờ mịt như bình thường, chỉ còn lại thân ảnh của lão, đứng sừng sững ở đó, phát ra quang mang nghìn trượng. So với Diệp Bạch ở dưới, thì Diệp Bạch vô cùng bé nhỏ, tựa hồ như chỉ cần một cơn gió đã thổi hắn bay không biết tới nơi nào.
- Ngươi muốn làm gì.
Thấy như vậy, Diệp Bạch không thể không nối giận, hắn hướng về phía thân ảnh lão giả trong hư không lớn tiếng quát hỏi, hoàn toàn không hề có một vẻ e ngại.
Lão giả thấy thế thì hơi lộ ra một vẻ tán thưởng, cất tiếng nói:
- Khá lắm, khá lắm, Phương Thiên Nhập Kiếm cảnh thoi mà đã có ý chí đến mức này, trong vòng ba trăm năm trở lại đây tuyệt không có người thứ hai, khá lắm, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.
Nhìn thấy thần sắc tức giận của Diệp Bạch, lão giả mỉm cười nói:
- Được rồi, ngươi cũng không phải muốn biết đây là chỗ nào hay sao? Ta là người như thế nào hay sao? Ngươi đi theo ta, ta đem mọi chuyện nói hết cho ngươi biết, tiểu tử ngươi là người duy nhất trong ba trăm năm trở lại đây bước vào không gian kiếm cảnh này
/936
|