Đạm Đài Lăng Nguyệt!
Nàng và Nhiếp Vân là phu thê, tâm linh sớm đã tương thông, coi như hắn muốn tận lực giấu diếm, cũng đâu thể giấu diếm được, phát hiện hắn đang giấu giếm sự tình Đế Huyền, liền lặng lẽ đi theo, kết quả nhìn thấy màn này.
- Hắn là Thần Nông Đại Đế, Y đạo Đại Đế được người người Thần giới kính ngưỡng, ngươi động thủ với hắn, thật sự không có đường lui rồi!
Trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt chảy ra lệ ngân.
Bất kể nói thế nào, vị trước mắt này cũng là sư phụ của nàng, vì vun bón nàng, mà dốc hết tất cả, phần ân tình này, không phải nói cắt liền cắt!
- Đường lui? Ta còn có đường lui sao? Ha ha! Từ khi hắn bức ta hiện ra bản thể, ta liền không có đường lui! Đường lui chân chính là... tất cả các ngươi chết! Chỉ cần đến lúc đó lần nữa ngưng tụ một Thần giới mới, sẽ không ai nhận biết ta, ta vẫn là Thần giới đệ nhất mỹ nữ cao cao tại thượng, thuần khiết vô hạ kia!
Đế Huyền lộ ra vẻ dữ tợn, đã điên rồi.
- Đã như vậy, đệ tử... cũng chỉ có thể động thủ!
Thấy đối phương nói ra lời này, Đạm Đài Lăng Nguyệt cố nén nước mắt rơi xuống, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất:
- Sư phụ, đây là ân bồi dưỡng của ngươi, cũng là lần cuối cùng ta kêu một tiếng sư phụ, sau khi dập đầu, ngươi ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay chỉ là cừu nhân!
Nói xong, Đạm Đài Lăng Nguyệt lần nữa dập đầu một cái, đứng dậy, toàn thân tản mát ra khí tức cường đại.
Thiên Đạo Đại Đế, Thần giới ngoại trừ Nhiếp Vân là Đại Đế mạnh nhất, thực lực của nàng cường đại hơn Thần Nông Đại Đế nhiều lắm.
Ầm ầm!
Đạm Đài Lăng Nguyệt đi đầu xuất thủ.
Bàn tay trảo một cái, thiên địa tối tăm, một khe hở thời không thẳng tắp lao qua Đế Huyền.
- Ta có thể bồi dưỡng ngươi, tự nhiên cũng có thể hủy ngươi, đây là ngươi tự tìm chết!
Thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt lại dám ra tay với nàng, Đế Huyền nhíu mày, trong mắt mang theo băng lãnh, bàn tay nhẹ nhàng điểm một cái, khe hở lập tức đình trệ, không còn cách nào tiến lên.
Nhiếp Vân có lực lượng 23 châu, cũng bị nàng một chiêu đả thương, mặc dù Đạm Đài Lăng Nguyệt cường đại, vẫn như cũ không phải là đối thủ!
Bất quá, cái sau tựa hồ sớm biết sẽ có kết quả này, tú mi hơi giương, một ngọc thủ khác bắt tới Thần Nông Đại Đế.
Một chiêu công kích, một chiêu cứu người.
Động tác của nàng ăn khớp, phảng phất như luyện tập vô số lần, lại như linh dương móc giác, không có dấu vết mà tìm kiếm.
Hô!
Thời điểm Đế Huyền phản ứng lại, Thần Nông Đại Đế đã bị nàng cứu ra, rơi vào lòng bàn tay của nàng.
- Còn nghĩ cứu người? Hôm nay các ngươi đều phải chết!
Thấy người được cứu đi, da mặt Đế Huyền run rẩy, bàn tay cuồn cuộn, lần nữa đánh tới hai người.
Lần này mười phần lực lượng, coi như Thần giới hai châu chi địa, cũng sẽ ở dưới một chưởng này biến thành bột mịn.
Coi như lấy thực lực của Nhiếp Vân trước đó, chỉ sợ cũng ngăn cản không nổi, Đạm Đài Lăng Nguyệt càng không có khả năng ngăn cản.
- Nhanh trốn tới bản nguyên!
Thần Nông Đại Đế quát.
- Bản nguyên?
- Nhanh, bản thân ngươi là bộ phận cốt lõi nhất của Thần giới bản nguyên luyện chế thành, ngươi đi qua bản nguyên sẽ không tổn thương ngươi, ngược lại sẽ còn hội tụ tới ngươi!
Thần Nông Đại Đế nóng nảy hô.
- Được!
Biết thời gian không đợi người, lại trễ nải, rất có thể chết ở chỗ này, Đạm Đài Lăng Nguyệt không chút do dự, thân thể mềm mại nhoáng một cái, mang theo Thần Nông Đại Đế vọt tới Thần giới bản nguyên.
Ầm ầm!
Quả nhiên, nàng khẽ dựa gần, bản nguyên giải tán bỗng nhiên lao qua nàng, để khí tức của nàng cấp tốc bạo tăng.
Xem ra, tốc độ thôn phệ bổn nguyên còn nhanh hơn Nhiếp Vân nhiều lần.
- Đáng giận...
Nhiếp Vân thôn phệ bản nguyên, vốn đã để Thiên Đạo tức giận, giờ phút này Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng thôn phệ, tốc độ càng nhanh, thiên địa lập tức run rẩy, Thiên Đạo triệt để nổi giận!
Ầm ầm!
U Ma cảnh kéo dài không biết bao nhiêu ức vạn dặm trong nháy mắt nổ thành bột phấn, Thần giới cũng xuất hiện khe nứt to lớn, vô số sinh linh trong nháy mắt hóa thành hư không.
- Các ngươi đã muốn chết, vậy đều chết đi cho ta!
Đế Huyền làm người phát ngôn của Thiên Đạo, có thể rõ ràng cảm nhận được Thiên Đạo phẫn nộ, rít lên một tiếng, thiên địa xanh đen, trong nháy mắt vỡ ra, giống như kéo ra màn che, từ chỗ sâu không biết tên, một đám Thần thú to lớn thẳng tắp lao đến.
Ô ép… chừng hơn vạn, từng cái mang theo khí tức cường đại.
Đế thú!
Rõ ràng đều là Đế thú!
- Tiêu diệt toàn bộ sinh linh Thần giới cho ta, một tên cũng không để lại!
Khuôn mặt Đế Huyền vặn vẹo, điên cuồng quát.
Ầm ầm!
Nghe được tiếng rống của nàng, Đế thú hung mãnh vọt tới Thần giới, vô số sinh linh trong nháy mắt đồ thán.
- Đáng giận!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nhìn một màn này ở trong mắt, nắm đấm xiết chặt.
Nàng là Thiên Đạo sư, bản thân thì có tâm trách trời thương dân, thấy bởi vì nàng mà Thần giới lâm vào nguy nan, vô số sinh linh hủy diệt, làm sao có thể chịu được.
Ngay thời điểm nàng dự định lao ra, cùng Đế Huyền, vô số Đế thú liều mạng, một bàn tay ấm áp đè ở trên bờ vai của nàng.
- Ta tới đi! Ngươi ở nơi này tiếp tục thôn phệ bản nguyên, không cần lưu lại một phần cho Thiên Đạo! Lưu cho nó càng nhiều, sinh linh chết đi sẽ càng nhiều!
Nhiếp Vân cười nhìn qua.
Đạm Đài Lăng Nguyệt thôn phệ bổn nguyên tốc độ nhanh hơn hắn nhiều, tiếp tục đợi ở chỗ này, mặc dù có thể tranh đoạt càng nhiều bản nguyên, nhưng Thần giới chỉ sợ cũng phải bởi vậy triệt để hủy diệt!
Nếu như Thần giới thực diệt vong, mình kiên trì lại có tác dụng gì?
Cho nên, nhất định phải có người rời đi, cứu vớt Thần giới!
Mà Nhiếp Vân biết, coi như hiện tại Đạm Đài Lăng Nguyệt ra ngoài, cũng không có khả năng là đối thủ của Đế Huyền, chờ tao ngộ nguy hiểm, còn không bằng chính hắn rời đi.
- Ta biết!
Nhiếp Vân nghĩ thông suốt, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng rõ ràng, lúc này gật đầu.
- Không cần lưu một chút cho Thiên Đạo!
Nhiếp Vân bàn giao một câu, bàn tay trảo một cái, thu Thần Nông Đại Đế vào thế giới nạp vật, nhẹ nhàng nhảy lên, rời khỏi phạm vi bản nguyên, một lần nữa trở lại U Ma cảnh.
Thời khắc này U Ma cảnh đã triệt để biến thành phế tích, một vết rách vắt ngang qua không trung, tựa như một vết sẹo to lớn.
Không hổ là Thiên Đạo, Thần giới đệ nhất hiểm địa, ở dưới cơn nóng giận của nó, triệt để biến thành phế tích, không thể nào sửa chữa.
- Ngươi cũng dám đi ra?
Thấy hắn xuất hiện, hận ý trong mắt Đế Huyền như nước sông cuồn cuộn.
Không phải thiếu niên trước mắt này, nàng làm sao có thể trở nên như hiện tại, người không ra người quỷ không ra quỷ!
Nàng và Nhiếp Vân là phu thê, tâm linh sớm đã tương thông, coi như hắn muốn tận lực giấu diếm, cũng đâu thể giấu diếm được, phát hiện hắn đang giấu giếm sự tình Đế Huyền, liền lặng lẽ đi theo, kết quả nhìn thấy màn này.
- Hắn là Thần Nông Đại Đế, Y đạo Đại Đế được người người Thần giới kính ngưỡng, ngươi động thủ với hắn, thật sự không có đường lui rồi!
Trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt chảy ra lệ ngân.
Bất kể nói thế nào, vị trước mắt này cũng là sư phụ của nàng, vì vun bón nàng, mà dốc hết tất cả, phần ân tình này, không phải nói cắt liền cắt!
- Đường lui? Ta còn có đường lui sao? Ha ha! Từ khi hắn bức ta hiện ra bản thể, ta liền không có đường lui! Đường lui chân chính là... tất cả các ngươi chết! Chỉ cần đến lúc đó lần nữa ngưng tụ một Thần giới mới, sẽ không ai nhận biết ta, ta vẫn là Thần giới đệ nhất mỹ nữ cao cao tại thượng, thuần khiết vô hạ kia!
Đế Huyền lộ ra vẻ dữ tợn, đã điên rồi.
- Đã như vậy, đệ tử... cũng chỉ có thể động thủ!
Thấy đối phương nói ra lời này, Đạm Đài Lăng Nguyệt cố nén nước mắt rơi xuống, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất:
- Sư phụ, đây là ân bồi dưỡng của ngươi, cũng là lần cuối cùng ta kêu một tiếng sư phụ, sau khi dập đầu, ngươi ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay chỉ là cừu nhân!
Nói xong, Đạm Đài Lăng Nguyệt lần nữa dập đầu một cái, đứng dậy, toàn thân tản mát ra khí tức cường đại.
Thiên Đạo Đại Đế, Thần giới ngoại trừ Nhiếp Vân là Đại Đế mạnh nhất, thực lực của nàng cường đại hơn Thần Nông Đại Đế nhiều lắm.
Ầm ầm!
Đạm Đài Lăng Nguyệt đi đầu xuất thủ.
Bàn tay trảo một cái, thiên địa tối tăm, một khe hở thời không thẳng tắp lao qua Đế Huyền.
- Ta có thể bồi dưỡng ngươi, tự nhiên cũng có thể hủy ngươi, đây là ngươi tự tìm chết!
Thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt lại dám ra tay với nàng, Đế Huyền nhíu mày, trong mắt mang theo băng lãnh, bàn tay nhẹ nhàng điểm một cái, khe hở lập tức đình trệ, không còn cách nào tiến lên.
Nhiếp Vân có lực lượng 23 châu, cũng bị nàng một chiêu đả thương, mặc dù Đạm Đài Lăng Nguyệt cường đại, vẫn như cũ không phải là đối thủ!
Bất quá, cái sau tựa hồ sớm biết sẽ có kết quả này, tú mi hơi giương, một ngọc thủ khác bắt tới Thần Nông Đại Đế.
Một chiêu công kích, một chiêu cứu người.
Động tác của nàng ăn khớp, phảng phất như luyện tập vô số lần, lại như linh dương móc giác, không có dấu vết mà tìm kiếm.
Hô!
Thời điểm Đế Huyền phản ứng lại, Thần Nông Đại Đế đã bị nàng cứu ra, rơi vào lòng bàn tay của nàng.
- Còn nghĩ cứu người? Hôm nay các ngươi đều phải chết!
Thấy người được cứu đi, da mặt Đế Huyền run rẩy, bàn tay cuồn cuộn, lần nữa đánh tới hai người.
Lần này mười phần lực lượng, coi như Thần giới hai châu chi địa, cũng sẽ ở dưới một chưởng này biến thành bột mịn.
Coi như lấy thực lực của Nhiếp Vân trước đó, chỉ sợ cũng ngăn cản không nổi, Đạm Đài Lăng Nguyệt càng không có khả năng ngăn cản.
- Nhanh trốn tới bản nguyên!
Thần Nông Đại Đế quát.
- Bản nguyên?
- Nhanh, bản thân ngươi là bộ phận cốt lõi nhất của Thần giới bản nguyên luyện chế thành, ngươi đi qua bản nguyên sẽ không tổn thương ngươi, ngược lại sẽ còn hội tụ tới ngươi!
Thần Nông Đại Đế nóng nảy hô.
- Được!
Biết thời gian không đợi người, lại trễ nải, rất có thể chết ở chỗ này, Đạm Đài Lăng Nguyệt không chút do dự, thân thể mềm mại nhoáng một cái, mang theo Thần Nông Đại Đế vọt tới Thần giới bản nguyên.
Ầm ầm!
Quả nhiên, nàng khẽ dựa gần, bản nguyên giải tán bỗng nhiên lao qua nàng, để khí tức của nàng cấp tốc bạo tăng.
Xem ra, tốc độ thôn phệ bổn nguyên còn nhanh hơn Nhiếp Vân nhiều lần.
- Đáng giận...
Nhiếp Vân thôn phệ bản nguyên, vốn đã để Thiên Đạo tức giận, giờ phút này Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng thôn phệ, tốc độ càng nhanh, thiên địa lập tức run rẩy, Thiên Đạo triệt để nổi giận!
Ầm ầm!
U Ma cảnh kéo dài không biết bao nhiêu ức vạn dặm trong nháy mắt nổ thành bột phấn, Thần giới cũng xuất hiện khe nứt to lớn, vô số sinh linh trong nháy mắt hóa thành hư không.
- Các ngươi đã muốn chết, vậy đều chết đi cho ta!
Đế Huyền làm người phát ngôn của Thiên Đạo, có thể rõ ràng cảm nhận được Thiên Đạo phẫn nộ, rít lên một tiếng, thiên địa xanh đen, trong nháy mắt vỡ ra, giống như kéo ra màn che, từ chỗ sâu không biết tên, một đám Thần thú to lớn thẳng tắp lao đến.
Ô ép… chừng hơn vạn, từng cái mang theo khí tức cường đại.
Đế thú!
Rõ ràng đều là Đế thú!
- Tiêu diệt toàn bộ sinh linh Thần giới cho ta, một tên cũng không để lại!
Khuôn mặt Đế Huyền vặn vẹo, điên cuồng quát.
Ầm ầm!
Nghe được tiếng rống của nàng, Đế thú hung mãnh vọt tới Thần giới, vô số sinh linh trong nháy mắt đồ thán.
- Đáng giận!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nhìn một màn này ở trong mắt, nắm đấm xiết chặt.
Nàng là Thiên Đạo sư, bản thân thì có tâm trách trời thương dân, thấy bởi vì nàng mà Thần giới lâm vào nguy nan, vô số sinh linh hủy diệt, làm sao có thể chịu được.
Ngay thời điểm nàng dự định lao ra, cùng Đế Huyền, vô số Đế thú liều mạng, một bàn tay ấm áp đè ở trên bờ vai của nàng.
- Ta tới đi! Ngươi ở nơi này tiếp tục thôn phệ bản nguyên, không cần lưu lại một phần cho Thiên Đạo! Lưu cho nó càng nhiều, sinh linh chết đi sẽ càng nhiều!
Nhiếp Vân cười nhìn qua.
Đạm Đài Lăng Nguyệt thôn phệ bổn nguyên tốc độ nhanh hơn hắn nhiều, tiếp tục đợi ở chỗ này, mặc dù có thể tranh đoạt càng nhiều bản nguyên, nhưng Thần giới chỉ sợ cũng phải bởi vậy triệt để hủy diệt!
Nếu như Thần giới thực diệt vong, mình kiên trì lại có tác dụng gì?
Cho nên, nhất định phải có người rời đi, cứu vớt Thần giới!
Mà Nhiếp Vân biết, coi như hiện tại Đạm Đài Lăng Nguyệt ra ngoài, cũng không có khả năng là đối thủ của Đế Huyền, chờ tao ngộ nguy hiểm, còn không bằng chính hắn rời đi.
- Ta biết!
Nhiếp Vân nghĩ thông suốt, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng rõ ràng, lúc này gật đầu.
- Không cần lưu một chút cho Thiên Đạo!
Nhiếp Vân bàn giao một câu, bàn tay trảo một cái, thu Thần Nông Đại Đế vào thế giới nạp vật, nhẹ nhàng nhảy lên, rời khỏi phạm vi bản nguyên, một lần nữa trở lại U Ma cảnh.
Thời khắc này U Ma cảnh đã triệt để biến thành phế tích, một vết rách vắt ngang qua không trung, tựa như một vết sẹo to lớn.
Không hổ là Thiên Đạo, Thần giới đệ nhất hiểm địa, ở dưới cơn nóng giận của nó, triệt để biến thành phế tích, không thể nào sửa chữa.
- Ngươi cũng dám đi ra?
Thấy hắn xuất hiện, hận ý trong mắt Đế Huyền như nước sông cuồn cuộn.
Không phải thiếu niên trước mắt này, nàng làm sao có thể trở nên như hiện tại, người không ra người quỷ không ra quỷ!
/3634
|