Hắn vừa mới nói xong thì thân thể đột nhiên bành trướng Trong lúc tất cả mọi người còn không có chú ý tới thì thân thể hắn đã nổ tung, lập tức biến mất ở trước mặt của mọi người.
Tự sát!
- Ài!
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân khẽ thở dài một tiếng.
Tuy rằng hắn rất muốn giết chết Đại Tế Tự này, thế nhưng hắn cũng biết, trong lòng của người này vẫn có tộc nhân Kiếm Linh cốc, chỉ có điều suy nghĩ của đối phương lại có chút hẹp hòi mà thôi.
Đại Tế Tự tự sát tử vong, những chuyện sau đó đương nhiên sẽ rất đơn giản.
Rất nhiều đồng lõa của hắn, dưới sự khống chế của thuộc hạ Nhị Tế tự, tất cả đều nhận được trừng phạt xứng đáng.
Nhị Tế tự khống chế tám thành rưỡi lực lượng của Kiếm Linh cốc, trở thành Đại Tế Tự mới. Một khi nói ra mệnh lệnh, nhất ngôn cửu đỉnh. Không có ai dám phản bác.
Nhiếp Vân lại ở trong Kiếm Linh cốc thêm vài ngày, phát hiện ra đệ đệ vẫn không có chút động tĩnh nào. Hắn biết rõ, nếu như tiếp tục chờ đợi nữa, như vậy không biết sẽ phải chờ tới năm nào tháng nào. Vì vậy trong lòng mới khẽ động, sinh ra tâm tư muốn đi ra bên ngoài.
Mục đích lần này tới Kiếm Linh cốc chính là vì trợ giúp cho đệ đệ đạt được truyền thừa của Lục Hi Đại Đế. Lúc này mục đích đã đạt tới, hắn cũng nên trở về.
Biết rõ suy nghĩ của hắn, Lục Vân Tử cực lực giữ lại, dưới thịnh tịnh của hắn, Nhiếp Vân lại ở lại trong cốc chừng mười ngày.
Mười ngày này đối với hắn mà nói, có chút lãng phí, thế nhưng trên thực tế cũng có tiến bộ cực lớn.
Kiếm Linh cốc được truyền thừa Lục Hi Đại Đế lại. Đồng thời lại còn trải qua vô số thiên tài sinh sôi nảy nở, lý giải đối với kiếm đạo, đã đạt tới cảnh giới đại đạo hóa vi, lực lượng của kiếm đạo lại được phân cách thành vô số bộ phận, mỗi một bộ phận đều có giải thích không giống nhau, uy lực vô cùng.
Hơn mười ngày học tập và nghiên cứu thảo luận cùng với Lục Vân Tử khiến cho lý giải đối với kiếm đạo của hắn càng thêm thâm hậu, thậm chí còn không ngừng kéo dài ra bên ngoài. Đối với võ đạo cũng có lý giải và nhận thức mới mẻ.
Kiếm đạo, võ đạo có chỗ liên hệ với nhau. Lĩnh ngộ kiếm đạo đến cảnh giới nhất định thì lý giải về võ đạo cũng tăng lên không ít, tuy rằng trên phương diện lực chiến đấu không có tăng trưởng quá lớn. Thế nhưng đối với phát triển về sau lại có trợ giúp rất lớn.
Giống như làm nhà thì phải chú trọng cái móng vậy. Nếu như móng không chặt, cho dù bên trên là lầu các xoa hoa tới đâu thì cũng không thể nào trải qua mưa gió được.
- Cáo từ!
Mười ngày qua đi, thấy đệ đệ vẫn không có khả năng xuất quan như trước, Nhiếp Vân lập tức cáo từ với Lục Vân Tử.
Tính mạng bên trong Kiếm Linh cốc muốn rời đi rất là khó khăn. Thế nhưng tính mạng bên trong Thần giới thì lại rất đơn giản. Chỉ cần đứng ở bên trên truyền tống trận, Nhiếp Vân đã lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng quanh quẩn toàn thân, sau một khắc bản thân hắn đã xuất hiện ở bên ngoài Kiếm Linh tháp.
- Thiếu gia, rốt cục ngươi cũng đã đi ra!
Vừa mới mở mắt ra thì đã nghe thấy có một đạo thanh âm lo lắng vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Đào tộc trưởng đang đi tới, Quy Linh cũng theo sát ở sau lưng của hắn.
Huynh đệ hai người Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng vừa mới tiến vào Kiếm Linh tháp, một lần là hai mươi ngày. Nói bọn hắn không khẩn trương đó là giả.
Trong lúc này, vì muốn ở lại chỗ này cho nên bọn hắn lại phải đóng thêm hai lần phí. Rốt cục cũng có thể chờ đợi tới lúc Nhiếp Vân đi ra ngoài.
- Nhiếp Đồng thiếu gia đâu rồi?
Thấy một mình hắn đi ra ngoài, Văn Đào tộc trưởng có chút nghi hoặc hỏi.
- Đệ đê có việc cho nên đã rời đi từ nơi khác, chúng ta cũng đi thôi!
Nhiếp Vân nói một câu.
Chuyện đệ đệ tiếp nhận truyền thừa, vì ngăn ngừa phiền toái không đáng có cho nên hắn không muốn nói cho quá nhiều người biết. Vì vậy chỉ có thể nói như vậy mà thôi.
- Được!
Biết rõ hắn không muốn nhiều lời, Văn Đào tộc trưởng cũng thức thời không hỏi nhiều nữa. Ba người vừa đi được vài bước thì đã thấy có một bóng người nhào đầu về phía trước, hai chân quỳ rạp xuống đất, miệng hô lớn.
- Sư phụ, xin người thu nhận đồ nhi a!
Nhiếp Vân nhìn lại, chỉ thấy có một thanh niên đang quỳ gối trước mặt hắn. Trong mắt mang theo sự nóng bỏng và hi vọng.
Chính là Dong Nhàn trước đó theo chân bọn họ thông qua ba tầng trước.
Thông qua tầng năm Kiếm Linh tháp, vô luận là tiềm lực hay là thực lực của hắn đều có tăng trưởng rõ rệt. Trước đó phí tốn Thần thạch để có thể ở đây một ngày cũng đã tốn không biết bao nhiêu thời gian của hắn mới có thể đạt được. Thế nhưng lúc này đã có kinh nghiệm vượt tháp. Lại có không ít người nguyện ý xuất tiền nghe hắn giải thích kinh nghiệm. Như vậy thường xuyên qua lại, hắn cũng đã tích lũy không ít, cũng đủ để chờ ở chỗ này hơn hai mươi ngày.
Tuy rằng hắn thu được không ít lợi nhuận, thế nhưng hắn biết rõ, tất cả mọi chuyện đều là do Nhiếp Vân ban cho. Đồng thời hắn cũng biết lý giải đối với kiếm đạo của hai huynh đệ này đã đạt tới cảnh giới khó có thể tưởng tượng được. Cho nên hắn mới cố ý ở lại chỗ này, mục đích là muốn bái sư.
- Ngươi không phải là đệ tử của ta, ta cũng sẽ không thu đệ tử, đi đi!
Nhiếp Vân khoát khoát tay rồi nói một câu.
Trước mắt hắn không có ý định thu đồ đệ, lại nói, Dong Nhàn này ở trong mắt người khác mà nói, đúng là không kém. Thế nhưng đối với hắn mà nói, lại chỉ có thể coi là khá tốt. Còn chưa có đạt tới tiêu chuẩn thu đồ đệ của hắn.
- Sư phụ...
- Được rồi, ngươi nên cố gắng tu luyện đi. Con đường kiếm đạo cần phải không ngừng cảm ngộ và tu luyện, cũng không phải chỉ có con đường bái sư mới có thể đi tới đỉnh cao a. Đương nhiên, nếu như ngươi có thể chính thức lĩnh ngộ kiếm đạo, mở ra kiếm giới thuộc về mình. Như vậy đã có thể tới tìm ta... Ta gọi là Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân khoát khoát tay, mang theo hai người Quy Linh, Văn Đào gia chủ đi xuống dưới núi.
Tuy rằng Dong Nhàn này ở trong mắt hắn mà nói, thiên phú không được coi là đỉnh cấp. Thế nhưng hắn lại quý đối phương ở chỗ có kiên trì và cố gắng. Sau này chưa hẳn đã không thể có một tiền đồ sáng chói. Cho nên hắn mới cho đối phương một cái hứa hẹn, chỉ cần có thể mở kiếm giới, như vậy đã có tư cách đi tìm hắn.
Mà kết quả, đúng như Nhiếp Vân đoán vậy, Dong Nhàn này cố gắng tu luyện, rốt cục sau mấy ngàn năm đã mở ra kiếm giới thuộc về mình. Tuy nhiên, khi đó Nhiếp Vân cũng đã trở thành tồn tại mà cả Thần giới đều ngưỡng mộ không thôi.
Tự sát!
- Ài!
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân khẽ thở dài một tiếng.
Tuy rằng hắn rất muốn giết chết Đại Tế Tự này, thế nhưng hắn cũng biết, trong lòng của người này vẫn có tộc nhân Kiếm Linh cốc, chỉ có điều suy nghĩ của đối phương lại có chút hẹp hòi mà thôi.
Đại Tế Tự tự sát tử vong, những chuyện sau đó đương nhiên sẽ rất đơn giản.
Rất nhiều đồng lõa của hắn, dưới sự khống chế của thuộc hạ Nhị Tế tự, tất cả đều nhận được trừng phạt xứng đáng.
Nhị Tế tự khống chế tám thành rưỡi lực lượng của Kiếm Linh cốc, trở thành Đại Tế Tự mới. Một khi nói ra mệnh lệnh, nhất ngôn cửu đỉnh. Không có ai dám phản bác.
Nhiếp Vân lại ở trong Kiếm Linh cốc thêm vài ngày, phát hiện ra đệ đệ vẫn không có chút động tĩnh nào. Hắn biết rõ, nếu như tiếp tục chờ đợi nữa, như vậy không biết sẽ phải chờ tới năm nào tháng nào. Vì vậy trong lòng mới khẽ động, sinh ra tâm tư muốn đi ra bên ngoài.
Mục đích lần này tới Kiếm Linh cốc chính là vì trợ giúp cho đệ đệ đạt được truyền thừa của Lục Hi Đại Đế. Lúc này mục đích đã đạt tới, hắn cũng nên trở về.
Biết rõ suy nghĩ của hắn, Lục Vân Tử cực lực giữ lại, dưới thịnh tịnh của hắn, Nhiếp Vân lại ở lại trong cốc chừng mười ngày.
Mười ngày này đối với hắn mà nói, có chút lãng phí, thế nhưng trên thực tế cũng có tiến bộ cực lớn.
Kiếm Linh cốc được truyền thừa Lục Hi Đại Đế lại. Đồng thời lại còn trải qua vô số thiên tài sinh sôi nảy nở, lý giải đối với kiếm đạo, đã đạt tới cảnh giới đại đạo hóa vi, lực lượng của kiếm đạo lại được phân cách thành vô số bộ phận, mỗi một bộ phận đều có giải thích không giống nhau, uy lực vô cùng.
Hơn mười ngày học tập và nghiên cứu thảo luận cùng với Lục Vân Tử khiến cho lý giải đối với kiếm đạo của hắn càng thêm thâm hậu, thậm chí còn không ngừng kéo dài ra bên ngoài. Đối với võ đạo cũng có lý giải và nhận thức mới mẻ.
Kiếm đạo, võ đạo có chỗ liên hệ với nhau. Lĩnh ngộ kiếm đạo đến cảnh giới nhất định thì lý giải về võ đạo cũng tăng lên không ít, tuy rằng trên phương diện lực chiến đấu không có tăng trưởng quá lớn. Thế nhưng đối với phát triển về sau lại có trợ giúp rất lớn.
Giống như làm nhà thì phải chú trọng cái móng vậy. Nếu như móng không chặt, cho dù bên trên là lầu các xoa hoa tới đâu thì cũng không thể nào trải qua mưa gió được.
- Cáo từ!
Mười ngày qua đi, thấy đệ đệ vẫn không có khả năng xuất quan như trước, Nhiếp Vân lập tức cáo từ với Lục Vân Tử.
Tính mạng bên trong Kiếm Linh cốc muốn rời đi rất là khó khăn. Thế nhưng tính mạng bên trong Thần giới thì lại rất đơn giản. Chỉ cần đứng ở bên trên truyền tống trận, Nhiếp Vân đã lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng quanh quẩn toàn thân, sau một khắc bản thân hắn đã xuất hiện ở bên ngoài Kiếm Linh tháp.
- Thiếu gia, rốt cục ngươi cũng đã đi ra!
Vừa mới mở mắt ra thì đã nghe thấy có một đạo thanh âm lo lắng vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Đào tộc trưởng đang đi tới, Quy Linh cũng theo sát ở sau lưng của hắn.
Huynh đệ hai người Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng vừa mới tiến vào Kiếm Linh tháp, một lần là hai mươi ngày. Nói bọn hắn không khẩn trương đó là giả.
Trong lúc này, vì muốn ở lại chỗ này cho nên bọn hắn lại phải đóng thêm hai lần phí. Rốt cục cũng có thể chờ đợi tới lúc Nhiếp Vân đi ra ngoài.
- Nhiếp Đồng thiếu gia đâu rồi?
Thấy một mình hắn đi ra ngoài, Văn Đào tộc trưởng có chút nghi hoặc hỏi.
- Đệ đê có việc cho nên đã rời đi từ nơi khác, chúng ta cũng đi thôi!
Nhiếp Vân nói một câu.
Chuyện đệ đệ tiếp nhận truyền thừa, vì ngăn ngừa phiền toái không đáng có cho nên hắn không muốn nói cho quá nhiều người biết. Vì vậy chỉ có thể nói như vậy mà thôi.
- Được!
Biết rõ hắn không muốn nhiều lời, Văn Đào tộc trưởng cũng thức thời không hỏi nhiều nữa. Ba người vừa đi được vài bước thì đã thấy có một bóng người nhào đầu về phía trước, hai chân quỳ rạp xuống đất, miệng hô lớn.
- Sư phụ, xin người thu nhận đồ nhi a!
Nhiếp Vân nhìn lại, chỉ thấy có một thanh niên đang quỳ gối trước mặt hắn. Trong mắt mang theo sự nóng bỏng và hi vọng.
Chính là Dong Nhàn trước đó theo chân bọn họ thông qua ba tầng trước.
Thông qua tầng năm Kiếm Linh tháp, vô luận là tiềm lực hay là thực lực của hắn đều có tăng trưởng rõ rệt. Trước đó phí tốn Thần thạch để có thể ở đây một ngày cũng đã tốn không biết bao nhiêu thời gian của hắn mới có thể đạt được. Thế nhưng lúc này đã có kinh nghiệm vượt tháp. Lại có không ít người nguyện ý xuất tiền nghe hắn giải thích kinh nghiệm. Như vậy thường xuyên qua lại, hắn cũng đã tích lũy không ít, cũng đủ để chờ ở chỗ này hơn hai mươi ngày.
Tuy rằng hắn thu được không ít lợi nhuận, thế nhưng hắn biết rõ, tất cả mọi chuyện đều là do Nhiếp Vân ban cho. Đồng thời hắn cũng biết lý giải đối với kiếm đạo của hai huynh đệ này đã đạt tới cảnh giới khó có thể tưởng tượng được. Cho nên hắn mới cố ý ở lại chỗ này, mục đích là muốn bái sư.
- Ngươi không phải là đệ tử của ta, ta cũng sẽ không thu đệ tử, đi đi!
Nhiếp Vân khoát khoát tay rồi nói một câu.
Trước mắt hắn không có ý định thu đồ đệ, lại nói, Dong Nhàn này ở trong mắt người khác mà nói, đúng là không kém. Thế nhưng đối với hắn mà nói, lại chỉ có thể coi là khá tốt. Còn chưa có đạt tới tiêu chuẩn thu đồ đệ của hắn.
- Sư phụ...
- Được rồi, ngươi nên cố gắng tu luyện đi. Con đường kiếm đạo cần phải không ngừng cảm ngộ và tu luyện, cũng không phải chỉ có con đường bái sư mới có thể đi tới đỉnh cao a. Đương nhiên, nếu như ngươi có thể chính thức lĩnh ngộ kiếm đạo, mở ra kiếm giới thuộc về mình. Như vậy đã có thể tới tìm ta... Ta gọi là Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân khoát khoát tay, mang theo hai người Quy Linh, Văn Đào gia chủ đi xuống dưới núi.
Tuy rằng Dong Nhàn này ở trong mắt hắn mà nói, thiên phú không được coi là đỉnh cấp. Thế nhưng hắn lại quý đối phương ở chỗ có kiên trì và cố gắng. Sau này chưa hẳn đã không thể có một tiền đồ sáng chói. Cho nên hắn mới cho đối phương một cái hứa hẹn, chỉ cần có thể mở kiếm giới, như vậy đã có tư cách đi tìm hắn.
Mà kết quả, đúng như Nhiếp Vân đoán vậy, Dong Nhàn này cố gắng tu luyện, rốt cục sau mấy ngàn năm đã mở ra kiếm giới thuộc về mình. Tuy nhiên, khi đó Nhiếp Vân cũng đã trở thành tồn tại mà cả Thần giới đều ngưỡng mộ không thôi.
/3634
|