Muốn hoàn toàn giải quyết phiền toái chỉ có một con đường, đánh bọn họ sợ!
- Nộp tiền chuộc?
Lục Vân Tử nhíu mày, cảm thấy giống như nghe lầm:
- Làm như vậy, tương đương với hoàn toàn đắc tội bọn họ, một khi Đại Tế Ty thi triển áp lực, sợ rằng ta cũng không đở được...
Đả thương người ngược lại cũng thôi, mấu chốt còn đòi tiền chuộc, có phải có chút quá đáng hay không?
Thật ép chó cùng đường quay lại cắn, cho dù hắn là Nhị Tế Ty, sợ rằng cũng không chịu nổi.
- Thi triển áp lực? Không cần hắn thi triển, một lát nữa ta đi Đại Tế Ty phủ, tự mình mang người qua, thuận tiện đòi bồi thường!
Nhiếp Vân nói.
- Đến Đại Tế Ty phủ?
Lục Vân Tử cảm thấy đầu óc có chút không chuyển qua.
Ngươi đánh quản gia của Đại Tế Ty thành như vậy, người ta không tìm ngươi phiền toái đã không tệ, còn đi Đại Tế Ty phủ? Thiệt hay giả?
- Yên tâm đi, hắn không dám làm gì ta...
Nhiếp Vân khẽ mỉm cười, bàn tay trảo một cái, nắm Lục Mông lên:
- Nếu như Nhị Tế Ty không có chuyện gì, thì cùng ta đi qua nhìn một chút!
- Được!
Lục Vân Tử không cự tuyệt, vội vàng gật đầu.
Bất kể nói thế nào, Nhiếp Vân này cũng là hy vọng cuối cùng của hắn, muốn đi Đại Tế Ty phủ, nhất định phải cùng đi qua nhìn một chút!
Hơn nữa, hắn thật rất kỳ quái, thiếu niên trước mắt này rốt cuộc ở đâu ra tự tin, xác định Đại Tế Ty không dám làm gì hắn.
Tốc độ của hai người rất nhanh, thời gian không lâu liền đến trước phủ đệ của Đại Tế Ty, Nhiếp Vân tiện tay ném Lục Mông ở trước cửa đường chính.
- Không cần vào, chúng ta trước qua một bên nhìn kịch hay, không bao lâu, sẽ có người đặc biệt qua mời chúng ta!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, lôi kéo Lục Vân Tử lần nữa bay đến không trung, hai người tiến vào Chức Nữ Toa, núp ở một bên.
- Mời chúng ta?
Bây giờ Lục Vân Tử còn không biết hắn dựa vào đâu, bất quá thấy hắn tự tin như vậy, cố nén nghi ngờ trong lòng, đợi ở trong Chức Nữ Toa, nhìn xuống dưới.
- Đại Tế Ty phủ, người nào ở đây kêu loạn...
Người của Đại Tế Ty phủ nghe được Lục Mông kêu thảm, mấy tên hộ vệ từ trong sân đi ra, lên tiếng quát tháo.
- Nhanh bảo Đại Tế Ty cứu ta...
Thấy có người đi ra, Lục Mông cố nhịn đau, sốt ruột hô.
- A... Đại quản gia, ngươi làm sao vậy...
Nghe được thanh âm, hộ vệ nhận ra người kêu thảm trước mắt là ai, sợ hết hồn, vội vàng tới đở, bất quá bàn tay mới dính vào quản gia, lập tức trở nên ngăm đen, mấy người đồng thời té ngã trên đất, miệng khạc máu tươi, không ngừng kêu thảm thiết.
Con ngươi của Lục Vân Tử co rụt lại.
Đến bây giờ hắn rốt cuộc biết thiếu niên dựa vào cái gì rồi!
Mặc dù trước đoán ra Lục Mông trúng độc, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới độc này lợi hại như vậy, mấy hộ vệ chỉ kia đụng một cái liền bị lây bệnh, thật muốn dính vào, chẳng phải trực tiếp tử vong?
Kịch Độc thật là lợi hại!
- Mọi người cẩn thận, trên người Đại quản gia có độc, nhanh gọi Đại Tế Ty!
Nương theo mấy người co quắp, mấy tên hộ vệ khác rốt cuộc minh bạch chuyện gì xảy ra, từng cái trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Có thể trở thành hộ vệ của Đại Tế Ty phủ, bọn họ đều có tu vi Hoàng cảnh sơ kỳ, thực lực như thế chỉ tiếp xúc người trúng độc một cái, toàn bộ liền ngã nằm dưới đất, độc không khỏi quá đáng sợ đi, không phải là thực lực như bọn hắn có thể chống lại.
Hoa lạp lạp!
Ý thức được điểm này, tất cả mọi người xuất hiện hốt hoảng, lưu lại hai người trông nom Lục Mông, những người khác vội vả chạy vào phủ đệ.
Thời gian không lâu, một bóng người vội vả đi tới, chính là Đại Tế Ty!
- Chuyện gì xảy ra?
Nhìn Lục Mông ở trên đất không ngừng lăn lộn, sắc mặt của Đại Tế Ty trở nên hết sức khó coi.
- Chúng ta cũng không biết, quản gia đi tới nơi này thì trở thành như vậy, Đại Tế Ty mau cứu hắn...
Một tên hộ vệ hoảng sợ nói.
- Hừ!
Sắc mặt của Đại Tế Ty khó coi, lăng không bắt tới Lục Mông, một cổ lực lượng đặc thù bao bọc đối phương ở bên trong.
Tí tách tí tách!
Cổ lực lượng này vừa tiếp xúc Lục Mông, giống như bị mực nước nhuộm qua, khí lưu màu đen lan tràn lên trên.
- Ân?
Không nghĩ tới Kịch Độc này lại có thể dọc theo năng lượng lan tràn, Đại Tế Ty biến sắc, bàn tay rạch một cái, cắt đứt liên lạc với năng lượng.
Dù vậy, tựa hồ cũng hơi trễ, bàn tay của hắn bắt đầu biến thành màu đen, hô hấp trở nên dồn dập, giống như bị độc trên người Lục Mông lây nhiễm.
- Đáng ghét!
Lông mày dựng lên, một cổ lực lượng cường đại từ trên người hắn xông ra, tựa hồ toàn bộ Kiếm Linh cốc trở nên rung động, bị cổ lực lượng này trùng kích, hắc khí trên bàn tay biến mất.
Đăng đăng đăng đăng đăng!
Không biết là vì cưỡng ép thi triển lực lượng hay những nguyên nhân khác. Mặc dù sắp đánh tan hắc khi, nhưng Đại Tế Ty lại không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, mặt mũi có chút khó coi.
- Đi mời Lục Thư y tiên tới!
Thử một cái, thiếu chút nữa trúng độc, Đại Tế Ty không dám tiếp tục động thủ, quay đầu phân phó một câu.
Lục Thư y tiên là y sư lợi hại nhất Kiếm Linh Cốc, người tu luyện trọng thương, trúng độc, đều có hắn xuất thủ chữa trị.
- Vâng!
Hộ vệ biết trễ nãi nhiều một phút, Lục Mông quản gia sẽ hơn một phần nguy hiểm, vội vả rời đi. Không tới thời gian uống cạn chung trà, một lão giả được mang theo tới.
- Lục Thư y tiên, Lục Mông giống như trúng độc, ngươi tới xem một chút!
Thấy hắn đi tới, Đại Tế Ty thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói.
- Trúng độc?
Mấy bước đi tới bên cạnh, vây quanh Lục Mông quay một vòng, Lục Thư y tiên ngẩng đầu lên:
- Chắc là ở trên người hắn cũng vải lên độc phấn, chỉ cần tiếp xúc sẽ trúng độc, bất quá yên tâm, chất độc này chỉ có thể để cho người ta thống khổ khó nhịn, còn không thể chết! Ta bây giờ liền xuất thủ cứu trị!
- Có bao nhiêu nắm chặc có thể chữa khỏi?
Nghe Lục Thư y tiên xác định độc đố, Đại Tế Ty vội vàng gật đầu, không nhịn được hỏi.
- Gần đây ta sửa sang lại di vật của tổ tiên, mới vừa luyện hóa một bộ Giải Độc Y Điển. Dùng bộ y điển này dò xét, có thể rất nhanh tìm ra bệnh căn, sau đó ung dung giải độc!
Trên mặt Lục Thư y tiên tràn đầy tự tin.
- Vậy làm phiền y tiên!
Đại Tế Ty thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm quyền.
- Đại Tế Ty chờ, ta giải độc cho Mông quản gia!
Lục Thư y tiên ngước đầu, đi tới bên cạnh Lục Mông, tinh thần động một cái, một vật bộ dáng quyển sách xuất hiện ở trên đỉnh đầu.
- Nộp tiền chuộc?
Lục Vân Tử nhíu mày, cảm thấy giống như nghe lầm:
- Làm như vậy, tương đương với hoàn toàn đắc tội bọn họ, một khi Đại Tế Ty thi triển áp lực, sợ rằng ta cũng không đở được...
Đả thương người ngược lại cũng thôi, mấu chốt còn đòi tiền chuộc, có phải có chút quá đáng hay không?
Thật ép chó cùng đường quay lại cắn, cho dù hắn là Nhị Tế Ty, sợ rằng cũng không chịu nổi.
- Thi triển áp lực? Không cần hắn thi triển, một lát nữa ta đi Đại Tế Ty phủ, tự mình mang người qua, thuận tiện đòi bồi thường!
Nhiếp Vân nói.
- Đến Đại Tế Ty phủ?
Lục Vân Tử cảm thấy đầu óc có chút không chuyển qua.
Ngươi đánh quản gia của Đại Tế Ty thành như vậy, người ta không tìm ngươi phiền toái đã không tệ, còn đi Đại Tế Ty phủ? Thiệt hay giả?
- Yên tâm đi, hắn không dám làm gì ta...
Nhiếp Vân khẽ mỉm cười, bàn tay trảo một cái, nắm Lục Mông lên:
- Nếu như Nhị Tế Ty không có chuyện gì, thì cùng ta đi qua nhìn một chút!
- Được!
Lục Vân Tử không cự tuyệt, vội vàng gật đầu.
Bất kể nói thế nào, Nhiếp Vân này cũng là hy vọng cuối cùng của hắn, muốn đi Đại Tế Ty phủ, nhất định phải cùng đi qua nhìn một chút!
Hơn nữa, hắn thật rất kỳ quái, thiếu niên trước mắt này rốt cuộc ở đâu ra tự tin, xác định Đại Tế Ty không dám làm gì hắn.
Tốc độ của hai người rất nhanh, thời gian không lâu liền đến trước phủ đệ của Đại Tế Ty, Nhiếp Vân tiện tay ném Lục Mông ở trước cửa đường chính.
- Không cần vào, chúng ta trước qua một bên nhìn kịch hay, không bao lâu, sẽ có người đặc biệt qua mời chúng ta!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, lôi kéo Lục Vân Tử lần nữa bay đến không trung, hai người tiến vào Chức Nữ Toa, núp ở một bên.
- Mời chúng ta?
Bây giờ Lục Vân Tử còn không biết hắn dựa vào đâu, bất quá thấy hắn tự tin như vậy, cố nén nghi ngờ trong lòng, đợi ở trong Chức Nữ Toa, nhìn xuống dưới.
- Đại Tế Ty phủ, người nào ở đây kêu loạn...
Người của Đại Tế Ty phủ nghe được Lục Mông kêu thảm, mấy tên hộ vệ từ trong sân đi ra, lên tiếng quát tháo.
- Nhanh bảo Đại Tế Ty cứu ta...
Thấy có người đi ra, Lục Mông cố nhịn đau, sốt ruột hô.
- A... Đại quản gia, ngươi làm sao vậy...
Nghe được thanh âm, hộ vệ nhận ra người kêu thảm trước mắt là ai, sợ hết hồn, vội vàng tới đở, bất quá bàn tay mới dính vào quản gia, lập tức trở nên ngăm đen, mấy người đồng thời té ngã trên đất, miệng khạc máu tươi, không ngừng kêu thảm thiết.
Con ngươi của Lục Vân Tử co rụt lại.
Đến bây giờ hắn rốt cuộc biết thiếu niên dựa vào cái gì rồi!
Mặc dù trước đoán ra Lục Mông trúng độc, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới độc này lợi hại như vậy, mấy hộ vệ chỉ kia đụng một cái liền bị lây bệnh, thật muốn dính vào, chẳng phải trực tiếp tử vong?
Kịch Độc thật là lợi hại!
- Mọi người cẩn thận, trên người Đại quản gia có độc, nhanh gọi Đại Tế Ty!
Nương theo mấy người co quắp, mấy tên hộ vệ khác rốt cuộc minh bạch chuyện gì xảy ra, từng cái trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Có thể trở thành hộ vệ của Đại Tế Ty phủ, bọn họ đều có tu vi Hoàng cảnh sơ kỳ, thực lực như thế chỉ tiếp xúc người trúng độc một cái, toàn bộ liền ngã nằm dưới đất, độc không khỏi quá đáng sợ đi, không phải là thực lực như bọn hắn có thể chống lại.
Hoa lạp lạp!
Ý thức được điểm này, tất cả mọi người xuất hiện hốt hoảng, lưu lại hai người trông nom Lục Mông, những người khác vội vả chạy vào phủ đệ.
Thời gian không lâu, một bóng người vội vả đi tới, chính là Đại Tế Ty!
- Chuyện gì xảy ra?
Nhìn Lục Mông ở trên đất không ngừng lăn lộn, sắc mặt của Đại Tế Ty trở nên hết sức khó coi.
- Chúng ta cũng không biết, quản gia đi tới nơi này thì trở thành như vậy, Đại Tế Ty mau cứu hắn...
Một tên hộ vệ hoảng sợ nói.
- Hừ!
Sắc mặt của Đại Tế Ty khó coi, lăng không bắt tới Lục Mông, một cổ lực lượng đặc thù bao bọc đối phương ở bên trong.
Tí tách tí tách!
Cổ lực lượng này vừa tiếp xúc Lục Mông, giống như bị mực nước nhuộm qua, khí lưu màu đen lan tràn lên trên.
- Ân?
Không nghĩ tới Kịch Độc này lại có thể dọc theo năng lượng lan tràn, Đại Tế Ty biến sắc, bàn tay rạch một cái, cắt đứt liên lạc với năng lượng.
Dù vậy, tựa hồ cũng hơi trễ, bàn tay của hắn bắt đầu biến thành màu đen, hô hấp trở nên dồn dập, giống như bị độc trên người Lục Mông lây nhiễm.
- Đáng ghét!
Lông mày dựng lên, một cổ lực lượng cường đại từ trên người hắn xông ra, tựa hồ toàn bộ Kiếm Linh cốc trở nên rung động, bị cổ lực lượng này trùng kích, hắc khí trên bàn tay biến mất.
Đăng đăng đăng đăng đăng!
Không biết là vì cưỡng ép thi triển lực lượng hay những nguyên nhân khác. Mặc dù sắp đánh tan hắc khi, nhưng Đại Tế Ty lại không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, mặt mũi có chút khó coi.
- Đi mời Lục Thư y tiên tới!
Thử một cái, thiếu chút nữa trúng độc, Đại Tế Ty không dám tiếp tục động thủ, quay đầu phân phó một câu.
Lục Thư y tiên là y sư lợi hại nhất Kiếm Linh Cốc, người tu luyện trọng thương, trúng độc, đều có hắn xuất thủ chữa trị.
- Vâng!
Hộ vệ biết trễ nãi nhiều một phút, Lục Mông quản gia sẽ hơn một phần nguy hiểm, vội vả rời đi. Không tới thời gian uống cạn chung trà, một lão giả được mang theo tới.
- Lục Thư y tiên, Lục Mông giống như trúng độc, ngươi tới xem một chút!
Thấy hắn đi tới, Đại Tế Ty thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói.
- Trúng độc?
Mấy bước đi tới bên cạnh, vây quanh Lục Mông quay một vòng, Lục Thư y tiên ngẩng đầu lên:
- Chắc là ở trên người hắn cũng vải lên độc phấn, chỉ cần tiếp xúc sẽ trúng độc, bất quá yên tâm, chất độc này chỉ có thể để cho người ta thống khổ khó nhịn, còn không thể chết! Ta bây giờ liền xuất thủ cứu trị!
- Có bao nhiêu nắm chặc có thể chữa khỏi?
Nghe Lục Thư y tiên xác định độc đố, Đại Tế Ty vội vàng gật đầu, không nhịn được hỏi.
- Gần đây ta sửa sang lại di vật của tổ tiên, mới vừa luyện hóa một bộ Giải Độc Y Điển. Dùng bộ y điển này dò xét, có thể rất nhanh tìm ra bệnh căn, sau đó ung dung giải độc!
Trên mặt Lục Thư y tiên tràn đầy tự tin.
- Vậy làm phiền y tiên!
Đại Tế Ty thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm quyền.
- Đại Tế Ty chờ, ta giải độc cho Mông quản gia!
Lục Thư y tiên ngước đầu, đi tới bên cạnh Lục Mông, tinh thần động một cái, một vật bộ dáng quyển sách xuất hiện ở trên đỉnh đầu.
/3634
|