Cái gọi là Kiếm Trì, cũng không phải ao nước, mà là đại dương kiếm, tiến vào trận pháp, Nhiếp Vân tựa như tiến vào một thế giới khác, không trung rậm rạp chằng chịt treo đầy các loại kiếm.
Những trường kiếm này đều bị vậy gì đó như kén tằm bao bọc, trôi lơ lửng ở trên đầu, không nhìn ra cấp bậc cùng lực lượng cụ thể.
Kiếm Trì là bội kiếm trên người tổ tiên của Kiếm Linh Cốc hình thành, mặc dù những trường kiếm này bị phong cấm, nhưng không trung vẫn nhộn nhạo ra kiếm khí bén nhọn, khắp nơi kích động, để cho người ta nửa bước khó đi.
Mới đầu hoàn hảo, đi mấy bước, liền phát hiện trong kiếm khí mang theo kiếm ý công kích linh hồn, để cho người ta khó có thể ngăn cản, rất dễ dàng lâm vào hôn mê.
- Khó trách nói Kiếm Trì đáng sợ, những kiếm ý này phức tạp hay thay đổi, đích xác rất dễ dàng để cho người ta tan vở!
Thần sắc của Nhiếp Vân ngưng trọng.
Trường kiếm trong Kiếm Trì, đều là tiền nhân của Kiếm Linh Cốc thai nghén nhiều năm mới hình thành, mỗi một chuôi ẩn chứa ý niệm Kiếm Đạo đặc biệt của tiền nhân, hoàn toàn bất đồng, tu vi thấp, lại không có kinh nghiệm, có thể rất nhanh thì sẽ bị lạc ở trong vô số ý niệm, không cách nào tự kiềm chế.
Cho dù thời gian tu luyện nhiều, tiếp xúc lâu cũng có thể sẽ bị kiếm ý xâm nhập, trở nên không tin mình.
Không thể không nói, những kiếm ý trong Kiếm Trì kia, giống như thang lầu của Kiếm Linh Sơn vậy, mang đầu độc mãnh liệt, để cho người ta trở nên khó có thể lựa chọn.
Thậm chí, những kiếm ý này mang tới cảm giác bị áp bách, còn rung động hơn chữ viết trên thang đá.
Dù sao, chỉ bằng vào bảo kiếm là có thể tạo thành kiếm ý cường đại như vậy, giải thích rõ chủ nhân của kiếm, trước khi chết thực lực đã đạt tới trình độ để cho người ta sợ hãi, đối với Kiếm Đạo hiểu cũng cực sâu, những hồ điêu loạn vẽ ở ngoại giới kia là không thể so sánh.
- Giới vực dung hợp!
Cảm nhận được kiếm ý xâm nhập não hải, để cho hắn cũng không kiềm hãm được có chút cố hết sức. Nhiếp Vân quát khẽ một tiếng, thả giới vực dung hợp ra ngoài.
Leng keng leng keng!
Vô số kiếm ý bị giới vực dung hợp ngăn cản ở bên ngoài, không có biện pháp xông vào.
Thấy giới vực có tác dụng, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước.
Giống như phỏng đoán, càng đi về phía trước, lực áp bách của kiếm khí kiếm ý lại càng lớn, trước đó, giới vực dung hợp còn có thể phát triển đến phạm vi một trăm thước, đi không tới mấy phút, liền bị áp chế chỉ có thể lan tràn đến chung quanh thân thể chưa đủ mười thước.
Đi tới đây, số lượng kiếm nhiều hơn, kiếm khí ngang dọc, để cho không gian chung quanh xuất hiện sụp đổ, tất cả kiếm ý hỗn tạp tụ lại, cho người ta chèn ép mãnh liệt, mồ hôi không nhịn được ướt đẫm y phục.
Cho dù Nhiếp Vân, cũng cảm thấy không cách nào đi về phía trước, khí lực khó có thể duy trì.
- Thử cái này một chút!
Cảm giác không nhúc nhích được nữa, cổ tay của Nhiếp Vân lộn một cái, Lục Hi thiết bài xuất hiện.
Lúc này thiết bài đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, tất cả văn lộ phía trên đều bị kiếm ý phủ đầy, lóe lên ánh sáng màu vàng, mang theo lực lượng cường đại cùng cảm giác bị áp bách.
Nếu như có thể trong nháy mắt thả kiếm ý trên thiết bài ra ngoài, sợ rằng cường giả Đế cảnh cũng phải ăn thiệt thòi!
Hô!
Thiết bài xuất hiện, Nhiếp Vân quả nhiên cảm thấy áp lực giảm bớt không ít, vô số trường kiếm tựa hồ cảm nhận được áp lực của kiếm ý, tránh ra một lối đi.
Dọc theo lối đi chậm rãi đi về phía trước, lại đi tới mấy dặm.
Nếu như để người khác biết hắn đi xa như vậy, khẳng định đã sớm điên rồi.
Kiếm Trì của Kiếm Linh Cốc nương theo thời gian càng ngày càng dài, phạm vi càng ngày càng lớn, thì giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, chậm rãi gia tăng ra phía ngoài.
Từ khi Kiếm Trì xuất hiện đến bây giờ, đã tồn tại không biết bao nhiêu ức vạn năm. Thiên tài siêu cấp sau khi chết trường kiếm chôn vào trong đó, không biết có bao nhiêu.
Vì vậy càng vào trong trường kiếm càng nhiều, kiếm ý lại càng điên cuồng.
Thiên tài kiệt xuất nhất của Kiếm Linh Cốc, ở Kiếm Trì có thể đi lên mấy trăm thước cũng không tệ, dù là Lục Huyền để cho Lục Đào bội phục không thôi, một dặm cũng là cực hạn.
Kiếm Linh Cốc mấy trăm vạn năm qua, có thể vượt qua một dặm, chính là thiên tài tuyệt đỉnh, vượt qua hai dặm, chưa bao giờ xuất hiện...
Hắn bây giờ đi mấy dặm, truyền đi, tuyệt đối có thể hù chết tất cả mọi người.
Bất quá, Nhiếp Vân đang đi tới không biết tình huống như vậy, hắn giờ phút này, trên mặt không những không có dương dương tự đắc cùng hưng phấn, ngược lại lộ ra biểu tình kỳ quái
Nương theo hắn không ngừng tiến vào, càng về phía trước, kiếm ý càng nặng, lực lượng cũng càng hung mãnh, nhưng càng đi về phía trước, tác dụng của thiết bài lại càng lớn, tựa hồ trường kiếm phía sau càng thêm sợ hãi lực lượng trên thiết bài.
- Cái thiết bài này là Lục Hi Đại Đế lưu lại, sau khi dung hợp kiếm ý ở mộ chôn quần áo và di vật, có ý chí của hắn, càng đi vào trong, huyết mạch của người lưu kiếm càng tinh khiết, thì càng bị áp chế!
Trong lòng Nhiếp Vân suy đoán.
Kiếm Trì từ nhỏ đến lớn, là dựa theo thời gian dần dần gia tăng, đã như vậy, địa phương đến gần hạch tâm, khẳng định cách thời đại của Lục Hi Đại Đế càng gần!
Nói cách khác, người thời điểm đó, huyết mạch cực kỳ gần gũi Lục Hi Đại Đế!
Có khi vì vậy, lực áp bách của thiết bài càng lớn hơn.
Trong lòng âm thầm tính toán, chân không có chút ngừng nghỉ nào.
Nếu những trường kiếm này không có ý tứ đối phó hắn, hắn cũng muốn nhìn một chút Kiếm Trì này rốt cuộc có cái gì.
Hoa lạp lạp!
Lại đi tới một hồi, trước mắt trường kiếm rậm rạp chằng chịt đột nhiên trở nên thưa thớt, lại tiếp tục đi mấy bước, rộng mở trong sáng, kiếm khí kiếm ý giống như tất cả đều trong nháy mắt biến mất.
- Chẳng lẽ... đã đi ra Kiếm Trì?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng có chút không dám tin tưởng, mới vừa rồi còn là kiếm khí rậm rạp chằng chịt, không có Lục Hi thiết bài ngăn cản, là quyết đi không tới đây, nhưng bây giờ, lại đột nhiên cái gì cũng không có, tựa như cảnh tượng trước đó là ảo cảnh vậy.
- Chắc là đi ra Kiếm Trì, nếu không, không thể nào một chút kiếm khí cũng không có...
Không có kiếm khí, Nhiếp Vân thu Lục Hi thiết bài vào thế giới nạp vật, chậm rãi đi về phía trước.
Xem ra là trong lúc vô tình đi ra Kiếm Trì, nếu không, dựa theo tình huống vừa rồi, không thể nào một thanh kiếm cũng không có, một tia kiếm khí cũng không nhìn thấy.
Những trường kiếm này đều bị vậy gì đó như kén tằm bao bọc, trôi lơ lửng ở trên đầu, không nhìn ra cấp bậc cùng lực lượng cụ thể.
Kiếm Trì là bội kiếm trên người tổ tiên của Kiếm Linh Cốc hình thành, mặc dù những trường kiếm này bị phong cấm, nhưng không trung vẫn nhộn nhạo ra kiếm khí bén nhọn, khắp nơi kích động, để cho người ta nửa bước khó đi.
Mới đầu hoàn hảo, đi mấy bước, liền phát hiện trong kiếm khí mang theo kiếm ý công kích linh hồn, để cho người ta khó có thể ngăn cản, rất dễ dàng lâm vào hôn mê.
- Khó trách nói Kiếm Trì đáng sợ, những kiếm ý này phức tạp hay thay đổi, đích xác rất dễ dàng để cho người ta tan vở!
Thần sắc của Nhiếp Vân ngưng trọng.
Trường kiếm trong Kiếm Trì, đều là tiền nhân của Kiếm Linh Cốc thai nghén nhiều năm mới hình thành, mỗi một chuôi ẩn chứa ý niệm Kiếm Đạo đặc biệt của tiền nhân, hoàn toàn bất đồng, tu vi thấp, lại không có kinh nghiệm, có thể rất nhanh thì sẽ bị lạc ở trong vô số ý niệm, không cách nào tự kiềm chế.
Cho dù thời gian tu luyện nhiều, tiếp xúc lâu cũng có thể sẽ bị kiếm ý xâm nhập, trở nên không tin mình.
Không thể không nói, những kiếm ý trong Kiếm Trì kia, giống như thang lầu của Kiếm Linh Sơn vậy, mang đầu độc mãnh liệt, để cho người ta trở nên khó có thể lựa chọn.
Thậm chí, những kiếm ý này mang tới cảm giác bị áp bách, còn rung động hơn chữ viết trên thang đá.
Dù sao, chỉ bằng vào bảo kiếm là có thể tạo thành kiếm ý cường đại như vậy, giải thích rõ chủ nhân của kiếm, trước khi chết thực lực đã đạt tới trình độ để cho người ta sợ hãi, đối với Kiếm Đạo hiểu cũng cực sâu, những hồ điêu loạn vẽ ở ngoại giới kia là không thể so sánh.
- Giới vực dung hợp!
Cảm nhận được kiếm ý xâm nhập não hải, để cho hắn cũng không kiềm hãm được có chút cố hết sức. Nhiếp Vân quát khẽ một tiếng, thả giới vực dung hợp ra ngoài.
Leng keng leng keng!
Vô số kiếm ý bị giới vực dung hợp ngăn cản ở bên ngoài, không có biện pháp xông vào.
Thấy giới vực có tác dụng, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước.
Giống như phỏng đoán, càng đi về phía trước, lực áp bách của kiếm khí kiếm ý lại càng lớn, trước đó, giới vực dung hợp còn có thể phát triển đến phạm vi một trăm thước, đi không tới mấy phút, liền bị áp chế chỉ có thể lan tràn đến chung quanh thân thể chưa đủ mười thước.
Đi tới đây, số lượng kiếm nhiều hơn, kiếm khí ngang dọc, để cho không gian chung quanh xuất hiện sụp đổ, tất cả kiếm ý hỗn tạp tụ lại, cho người ta chèn ép mãnh liệt, mồ hôi không nhịn được ướt đẫm y phục.
Cho dù Nhiếp Vân, cũng cảm thấy không cách nào đi về phía trước, khí lực khó có thể duy trì.
- Thử cái này một chút!
Cảm giác không nhúc nhích được nữa, cổ tay của Nhiếp Vân lộn một cái, Lục Hi thiết bài xuất hiện.
Lúc này thiết bài đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, tất cả văn lộ phía trên đều bị kiếm ý phủ đầy, lóe lên ánh sáng màu vàng, mang theo lực lượng cường đại cùng cảm giác bị áp bách.
Nếu như có thể trong nháy mắt thả kiếm ý trên thiết bài ra ngoài, sợ rằng cường giả Đế cảnh cũng phải ăn thiệt thòi!
Hô!
Thiết bài xuất hiện, Nhiếp Vân quả nhiên cảm thấy áp lực giảm bớt không ít, vô số trường kiếm tựa hồ cảm nhận được áp lực của kiếm ý, tránh ra một lối đi.
Dọc theo lối đi chậm rãi đi về phía trước, lại đi tới mấy dặm.
Nếu như để người khác biết hắn đi xa như vậy, khẳng định đã sớm điên rồi.
Kiếm Trì của Kiếm Linh Cốc nương theo thời gian càng ngày càng dài, phạm vi càng ngày càng lớn, thì giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, chậm rãi gia tăng ra phía ngoài.
Từ khi Kiếm Trì xuất hiện đến bây giờ, đã tồn tại không biết bao nhiêu ức vạn năm. Thiên tài siêu cấp sau khi chết trường kiếm chôn vào trong đó, không biết có bao nhiêu.
Vì vậy càng vào trong trường kiếm càng nhiều, kiếm ý lại càng điên cuồng.
Thiên tài kiệt xuất nhất của Kiếm Linh Cốc, ở Kiếm Trì có thể đi lên mấy trăm thước cũng không tệ, dù là Lục Huyền để cho Lục Đào bội phục không thôi, một dặm cũng là cực hạn.
Kiếm Linh Cốc mấy trăm vạn năm qua, có thể vượt qua một dặm, chính là thiên tài tuyệt đỉnh, vượt qua hai dặm, chưa bao giờ xuất hiện...
Hắn bây giờ đi mấy dặm, truyền đi, tuyệt đối có thể hù chết tất cả mọi người.
Bất quá, Nhiếp Vân đang đi tới không biết tình huống như vậy, hắn giờ phút này, trên mặt không những không có dương dương tự đắc cùng hưng phấn, ngược lại lộ ra biểu tình kỳ quái
Nương theo hắn không ngừng tiến vào, càng về phía trước, kiếm ý càng nặng, lực lượng cũng càng hung mãnh, nhưng càng đi về phía trước, tác dụng của thiết bài lại càng lớn, tựa hồ trường kiếm phía sau càng thêm sợ hãi lực lượng trên thiết bài.
- Cái thiết bài này là Lục Hi Đại Đế lưu lại, sau khi dung hợp kiếm ý ở mộ chôn quần áo và di vật, có ý chí của hắn, càng đi vào trong, huyết mạch của người lưu kiếm càng tinh khiết, thì càng bị áp chế!
Trong lòng Nhiếp Vân suy đoán.
Kiếm Trì từ nhỏ đến lớn, là dựa theo thời gian dần dần gia tăng, đã như vậy, địa phương đến gần hạch tâm, khẳng định cách thời đại của Lục Hi Đại Đế càng gần!
Nói cách khác, người thời điểm đó, huyết mạch cực kỳ gần gũi Lục Hi Đại Đế!
Có khi vì vậy, lực áp bách của thiết bài càng lớn hơn.
Trong lòng âm thầm tính toán, chân không có chút ngừng nghỉ nào.
Nếu những trường kiếm này không có ý tứ đối phó hắn, hắn cũng muốn nhìn một chút Kiếm Trì này rốt cuộc có cái gì.
Hoa lạp lạp!
Lại đi tới một hồi, trước mắt trường kiếm rậm rạp chằng chịt đột nhiên trở nên thưa thớt, lại tiếp tục đi mấy bước, rộng mở trong sáng, kiếm khí kiếm ý giống như tất cả đều trong nháy mắt biến mất.
- Chẳng lẽ... đã đi ra Kiếm Trì?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng có chút không dám tin tưởng, mới vừa rồi còn là kiếm khí rậm rạp chằng chịt, không có Lục Hi thiết bài ngăn cản, là quyết đi không tới đây, nhưng bây giờ, lại đột nhiên cái gì cũng không có, tựa như cảnh tượng trước đó là ảo cảnh vậy.
- Chắc là đi ra Kiếm Trì, nếu không, không thể nào một chút kiếm khí cũng không có...
Không có kiếm khí, Nhiếp Vân thu Lục Hi thiết bài vào thế giới nạp vật, chậm rãi đi về phía trước.
Xem ra là trong lúc vô tình đi ra Kiếm Trì, nếu không, dựa theo tình huống vừa rồi, không thể nào một thanh kiếm cũng không có, một tia kiếm khí cũng không nhìn thấy.
/3634
|