Người khác đừng nói luyện chế cửu phẩm Tụ Linh, cho dù nhìn thấy đan phương cũng không dám xác định là thật hay không, nhưng hắn biết rõ đan phương của mình là thật trăm phần trăm.
Thần Nông Đại Đế lưu truyền thừa cho mình, làm sao có thể sai?
- Thật xấu hổ, các vị tham gia thọ yến của ta, ta lại tới chậm...
Thời điểm hắn muốn nói gì đó, lúc này có tiếng nói vang lên bên tai mọi người.
- Nguyên Dương Đế Quân!
Trong nháy mắt mọi người nhìn thấy người tới là ai, thần sắc bọn họ nghiêm túc lẳng lặng đứng trong đại điện.
Xem ra Đế Quân lúc này đã xã giao với các Đế Quân khác xong mới tới đây!
- Đây là Nguyên Dương Đế Quân?
Khác với mọi người yên tĩnh, Nhiếp Vân nghe được lời nói liền sững sờ.
Bởi vì giọng nói này quá quen thuộc.
Hô!
Thời điểm đang nghi hoặc, một thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân ảnh cao lớn uy vũ, mặc trường bào, yên tĩnh đứng trong đại điện.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, chỉ bằng vào linh hồn quét qua sẽ không phát hiện cái gì, sẽ cảm thấy trước mắt không có vật gì, càng không có ai.
- Đây là thực lực cường giả Đại Đế? Thật đáng sợ!
Nội tâm mọi người đồng thời sinh ra suy nghĩ như thế.
Ngay cả linh hồn cũng bị áp bách, đánh lén chém giết không ai ngăn cản nổi.
Đương nhiên, cường giả Đại Đế đánh chính diện cũng không đỡ nổi, chỉ chỉ thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, năng lực vô tung vô ảnh đã làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên xuất hiện Nguyên Dương Đế Quân, Nhiếp Vân đứng quay lưng về phía sau nên không rõ dung mạo, hiện tại giọng nói lại quen thuộc.
Đồng tử co rụt lại, hắn đã nhận ra người kia, đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy Nguyên Dương Đại Đế nói với hắn.
- Nhiếp Vân lão đệ, chúng ta lại gặp mặt!
- Duẫn Duyên huynh... Tại sao là ngươi!
Nhiếp Vân cười khổ.
Vừa rồi nghe giọng nói quen thuộc, nhìn thấy thân ảnh kia thế mới biết Nguyên Dương Đế Quân lại là... Duẫn Duyên!
Phụ thân Dao Sương, là trung niên nhân áy náy với con gái của mình.
Nhận ra đối phương là Duẫn Duyên, Nhiếp Vân cũng hiểu ra.
Khó trách mình có thể nhận được thư mời, Kiếp Ma lão nhân lại cung kính với mình như thế, một hồ lô rượu lại có thể đứng đầu.
Rất rõ ràng, vị Duẫn Duyên huynh sớm bàn giao với Kiếp Ma lão nhân, phải chiếu cố mình thật nhiều, hoặc là biết rõ chính mình cứu tiểu thư nhà bọn họ nên mới như thế.
Trươc skia hắn chỉ biết Duẫn Duyên huynh là Đại Đế của thành Vân Châu, nằm cũng không nghĩ tới lại là Nguyên dương Đế Quân xếp hàng thứ ba!
Hai người nói chuyện không lớn nhưng làm mọi người hóa đá tại chỗ.
Nguyên Dương Đế Quân dùng một câu “Nhiếp Vân lão đệ “ đã nói rõ quan hệ!
Có thể làm cho cường giả Đại Đế xưng hô lão đệ, đủ thấy thái độ cỡ nào.
- Này... Này... Làm sao có thể?
Da mặt Đa Ba vương tử không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Trước kia Nhiếp Vân chưa cho hắn mặt mũi, còn nói hắn là con lừa lắm miệng đã làm hắn nổi sát tâm, ý định vừa ra khỏi Đế Quân phủ sẽ phái người động thủ, Nguyên Dương Đế Quân một câu Nhiếp Vân lão đệ làm hắn sợ hãi.
Bằng vào những lời này, hắn biết rõ dám động thủ với Nhiếp Vân, Nguyên Dương Đế Quân tuyệt đối dám giết hắn.
Bằng vào địa vị và thân phận Đế Quân, cho dù giết hắn Phổ Thiên Đại Đế cũng sẽ không nói cái gì, gây chuyện không tốt còn liên quan tới vương phủ, từ đó cả vương phủ cũng bị tiêu diệt.
Trong mắt Đại Đế, chỉ cần không trở thành Đại Đế thì không phải cái gì, tùy tiện diệt sát cũng không nói nhảm nửa câu.
- Đế Quân... Xưng hô hắn lão đệ...
Diệp gia lão gia tử Diệp Huyền cảm giác trái tim không ngừng run rẩy, cảm giác sắp điên.
Đây không phải sự thật!
Vừa rồi hắn nói nhảm đối phương là lang y vườn, kết quả người ta là bằng hữu Đế Quân... Mấu chốt trước kia hắn từng xuất thủ muốn giết đối phương.
Ra tay với bằng hữu Đế Quân...
PHỐC!
Diệp Huyền phun máu tươi lần nữa.
Hắn khổ cực chuẩn bị lễ vật như thế, lại mang Diệp Tân tới, vì cái gì? Chẳng phải là vì nịnh nọt Đế Quân, từ đó làm tước vị của Diệp phủ công có thể bảo tồn vĩnh viễn sao? Tốn hao nhiều tâm huyết như thế, cái gì không đạt được không nói, còn đắc tội bằng hữu Đế Quân, đây là hành vi không biết sống chết.
- Đều là phế vật Diệp Tân này...
Càng nghĩ càng giận, Diệp Huyền cảm thấy ánh mắt tối sầm, hắn lập tức bất tỉnh.
Diệp Huyền đột nhiên hôn mê làm mọi người tỉnh táo trong khiếp sợ.
Đắc tội Nhiếp Vân hối hận không thôi, bọn họ không nói chuyện, cũng đang suy nghĩ làm sao làm tốt quan hệ với thiếu niên này.
- Lão gia tử...
Diệp Tân vội vàng đi tới nâng lão gia tử lên.
- Mau xem hắn thé nào...
Với hắn mà nói, lão gia tử hiện tại vẫn không thể chết, một khi tử vong thì hắn không có chỗ tốt gì cả.
Nam Thiên Y Thánh đang ở ngay trước mặt, vội vàng bắt mạch một lúc và lắc đầu.
- Ta cũng xem một chút.
Vân Lang Y Tiên đi tới.
Nhìn thấy hắn đi tới, Nam Thiên Y Thánh vội vàng tránh ra.
Vân Lang Y Tiên là y đạo đại sư nổi danh cả Thần gới, hắn muốn xem bệnh, Nam Thiên Y Thánh không dám nói thêm cái gì.
Ngón tay vừa bắt mạch đập, Vân Lang Y Tiên dần dần cau mày, ngón tay điểm vào mi tâm của lão gia tử, hắn rót lực lượng đặc thù vào trong thức hải đối phương.
Hô!
Lực lượng này tiến vào thân thể làm lão gia tử tỉnh lại.
- Đa tạ y tiên cứu mạng...
Nhìn thấy động tác của Vân Lang Y Tiên, lão gia tử biết là đối phương cứu nên cảm tạ.
- Không cần khách khí, ta chỉ làm ngươi tỉnh táo thôi, cũng không cứu ngươi...
Vân Lang Y Tiên lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của đối phương.
Hắn vừa rồi làm chỉ là làm đối phương tỉnh táo lại mà thôi, cũng không có trị liệu cho hắn, lại nói bằng vào thực lực của hắn cũng không thể trị bệnh cho đối phương.
- Có thể làm cho ta tỉnh táo lại đã rất cảm kích...
Lão gia tử già nua đi không biết bao nhiêu tuổi, thở dài lên tiếng.
Thân thể của hắn hắn biết rõ, vốn tưởng rằng lần này hôn mê không tỉnh lại, có thể thanh tỉnh lần nữa là vạn hạnh rồi.
- Ngươi gần đây có ăn dược vật tiêu hao sinh mệnh sao? Có thể cho ta xem không?
Vân Lang Y Tiên cũng không trả lời đối phương, hắn buông tay đối phương và khó hiểu nói một câu.
Bằng vào y thuật của hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh đối phương đang trôi qua, loại tình huống này cho dù đối phương thân bệnh nặng cũng có chút không đúng, chỉ sợ có quan hệ tới việc phục dụng đan dược.
- Là thuốc này... Nam Thiên Y Thánh chuyên môn luyện chế cho ta, hiệu quả rất tốt, trước kia thân thể suy yếu không thể nhúc nhích, ăn thuốc này vào khôi phục không ít.
Lão gia tử cầm lấy một chai thuốc, xuất ra một dược hoàn và tán dương không thôi.
Thần Nông Đại Đế lưu truyền thừa cho mình, làm sao có thể sai?
- Thật xấu hổ, các vị tham gia thọ yến của ta, ta lại tới chậm...
Thời điểm hắn muốn nói gì đó, lúc này có tiếng nói vang lên bên tai mọi người.
- Nguyên Dương Đế Quân!
Trong nháy mắt mọi người nhìn thấy người tới là ai, thần sắc bọn họ nghiêm túc lẳng lặng đứng trong đại điện.
Xem ra Đế Quân lúc này đã xã giao với các Đế Quân khác xong mới tới đây!
- Đây là Nguyên Dương Đế Quân?
Khác với mọi người yên tĩnh, Nhiếp Vân nghe được lời nói liền sững sờ.
Bởi vì giọng nói này quá quen thuộc.
Hô!
Thời điểm đang nghi hoặc, một thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân ảnh cao lớn uy vũ, mặc trường bào, yên tĩnh đứng trong đại điện.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, chỉ bằng vào linh hồn quét qua sẽ không phát hiện cái gì, sẽ cảm thấy trước mắt không có vật gì, càng không có ai.
- Đây là thực lực cường giả Đại Đế? Thật đáng sợ!
Nội tâm mọi người đồng thời sinh ra suy nghĩ như thế.
Ngay cả linh hồn cũng bị áp bách, đánh lén chém giết không ai ngăn cản nổi.
Đương nhiên, cường giả Đại Đế đánh chính diện cũng không đỡ nổi, chỉ chỉ thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, năng lực vô tung vô ảnh đã làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên xuất hiện Nguyên Dương Đế Quân, Nhiếp Vân đứng quay lưng về phía sau nên không rõ dung mạo, hiện tại giọng nói lại quen thuộc.
Đồng tử co rụt lại, hắn đã nhận ra người kia, đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy Nguyên Dương Đại Đế nói với hắn.
- Nhiếp Vân lão đệ, chúng ta lại gặp mặt!
- Duẫn Duyên huynh... Tại sao là ngươi!
Nhiếp Vân cười khổ.
Vừa rồi nghe giọng nói quen thuộc, nhìn thấy thân ảnh kia thế mới biết Nguyên Dương Đế Quân lại là... Duẫn Duyên!
Phụ thân Dao Sương, là trung niên nhân áy náy với con gái của mình.
Nhận ra đối phương là Duẫn Duyên, Nhiếp Vân cũng hiểu ra.
Khó trách mình có thể nhận được thư mời, Kiếp Ma lão nhân lại cung kính với mình như thế, một hồ lô rượu lại có thể đứng đầu.
Rất rõ ràng, vị Duẫn Duyên huynh sớm bàn giao với Kiếp Ma lão nhân, phải chiếu cố mình thật nhiều, hoặc là biết rõ chính mình cứu tiểu thư nhà bọn họ nên mới như thế.
Trươc skia hắn chỉ biết Duẫn Duyên huynh là Đại Đế của thành Vân Châu, nằm cũng không nghĩ tới lại là Nguyên dương Đế Quân xếp hàng thứ ba!
Hai người nói chuyện không lớn nhưng làm mọi người hóa đá tại chỗ.
Nguyên Dương Đế Quân dùng một câu “Nhiếp Vân lão đệ “ đã nói rõ quan hệ!
Có thể làm cho cường giả Đại Đế xưng hô lão đệ, đủ thấy thái độ cỡ nào.
- Này... Này... Làm sao có thể?
Da mặt Đa Ba vương tử không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Trước kia Nhiếp Vân chưa cho hắn mặt mũi, còn nói hắn là con lừa lắm miệng đã làm hắn nổi sát tâm, ý định vừa ra khỏi Đế Quân phủ sẽ phái người động thủ, Nguyên Dương Đế Quân một câu Nhiếp Vân lão đệ làm hắn sợ hãi.
Bằng vào những lời này, hắn biết rõ dám động thủ với Nhiếp Vân, Nguyên Dương Đế Quân tuyệt đối dám giết hắn.
Bằng vào địa vị và thân phận Đế Quân, cho dù giết hắn Phổ Thiên Đại Đế cũng sẽ không nói cái gì, gây chuyện không tốt còn liên quan tới vương phủ, từ đó cả vương phủ cũng bị tiêu diệt.
Trong mắt Đại Đế, chỉ cần không trở thành Đại Đế thì không phải cái gì, tùy tiện diệt sát cũng không nói nhảm nửa câu.
- Đế Quân... Xưng hô hắn lão đệ...
Diệp gia lão gia tử Diệp Huyền cảm giác trái tim không ngừng run rẩy, cảm giác sắp điên.
Đây không phải sự thật!
Vừa rồi hắn nói nhảm đối phương là lang y vườn, kết quả người ta là bằng hữu Đế Quân... Mấu chốt trước kia hắn từng xuất thủ muốn giết đối phương.
Ra tay với bằng hữu Đế Quân...
PHỐC!
Diệp Huyền phun máu tươi lần nữa.
Hắn khổ cực chuẩn bị lễ vật như thế, lại mang Diệp Tân tới, vì cái gì? Chẳng phải là vì nịnh nọt Đế Quân, từ đó làm tước vị của Diệp phủ công có thể bảo tồn vĩnh viễn sao? Tốn hao nhiều tâm huyết như thế, cái gì không đạt được không nói, còn đắc tội bằng hữu Đế Quân, đây là hành vi không biết sống chết.
- Đều là phế vật Diệp Tân này...
Càng nghĩ càng giận, Diệp Huyền cảm thấy ánh mắt tối sầm, hắn lập tức bất tỉnh.
Diệp Huyền đột nhiên hôn mê làm mọi người tỉnh táo trong khiếp sợ.
Đắc tội Nhiếp Vân hối hận không thôi, bọn họ không nói chuyện, cũng đang suy nghĩ làm sao làm tốt quan hệ với thiếu niên này.
- Lão gia tử...
Diệp Tân vội vàng đi tới nâng lão gia tử lên.
- Mau xem hắn thé nào...
Với hắn mà nói, lão gia tử hiện tại vẫn không thể chết, một khi tử vong thì hắn không có chỗ tốt gì cả.
Nam Thiên Y Thánh đang ở ngay trước mặt, vội vàng bắt mạch một lúc và lắc đầu.
- Ta cũng xem một chút.
Vân Lang Y Tiên đi tới.
Nhìn thấy hắn đi tới, Nam Thiên Y Thánh vội vàng tránh ra.
Vân Lang Y Tiên là y đạo đại sư nổi danh cả Thần gới, hắn muốn xem bệnh, Nam Thiên Y Thánh không dám nói thêm cái gì.
Ngón tay vừa bắt mạch đập, Vân Lang Y Tiên dần dần cau mày, ngón tay điểm vào mi tâm của lão gia tử, hắn rót lực lượng đặc thù vào trong thức hải đối phương.
Hô!
Lực lượng này tiến vào thân thể làm lão gia tử tỉnh lại.
- Đa tạ y tiên cứu mạng...
Nhìn thấy động tác của Vân Lang Y Tiên, lão gia tử biết là đối phương cứu nên cảm tạ.
- Không cần khách khí, ta chỉ làm ngươi tỉnh táo thôi, cũng không cứu ngươi...
Vân Lang Y Tiên lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của đối phương.
Hắn vừa rồi làm chỉ là làm đối phương tỉnh táo lại mà thôi, cũng không có trị liệu cho hắn, lại nói bằng vào thực lực của hắn cũng không thể trị bệnh cho đối phương.
- Có thể làm cho ta tỉnh táo lại đã rất cảm kích...
Lão gia tử già nua đi không biết bao nhiêu tuổi, thở dài lên tiếng.
Thân thể của hắn hắn biết rõ, vốn tưởng rằng lần này hôn mê không tỉnh lại, có thể thanh tỉnh lần nữa là vạn hạnh rồi.
- Ngươi gần đây có ăn dược vật tiêu hao sinh mệnh sao? Có thể cho ta xem không?
Vân Lang Y Tiên cũng không trả lời đối phương, hắn buông tay đối phương và khó hiểu nói một câu.
Bằng vào y thuật của hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh đối phương đang trôi qua, loại tình huống này cho dù đối phương thân bệnh nặng cũng có chút không đúng, chỉ sợ có quan hệ tới việc phục dụng đan dược.
- Là thuốc này... Nam Thiên Y Thánh chuyên môn luyện chế cho ta, hiệu quả rất tốt, trước kia thân thể suy yếu không thể nhúc nhích, ăn thuốc này vào khôi phục không ít.
Lão gia tử cầm lấy một chai thuốc, xuất ra một dược hoàn và tán dương không thôi.
/3634
|