Trong đám hoa trong tiểu viện, một viên trái cây như trân châu xuất hiện trước mặt.
Trái cây lớn như móng tay, trong suốt như ngọc, từng viên mượt mà như trân châu.
Trân châu có màu thanh thiên phản xạ hào quang, cho người ta cảm giác ôn nhuận, cho dù nhìn từ điểm nào cũng vô cùng đẹp.
- Không đúng, không phải Trân Châu Thảo, mà Bán Nguyệt Trân Châu Hoa... Hai loại dược liệu phi thường tương tự, công hiệu lại hoàn toàn trái lại, Trân Châu Thảo mang khí tức ôn nhuận, có thể làm cho lòng người buông lỏng, Bán Nguyệt Trân Châu Hoa mang theo khí âm tà, trường kỳ bị hương khí xâm nhập có thể làm cho linh hồn táo bạo, dễ dàng táo bạo... Chẳng lẽ là Đổng Hân tiểu thư trồng sai?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Trân Châu Thảo và Bán Nguyệt Trân Châu Thảo tương tự nhau nhưng công hiệu trái ngược hoàn toàn, một khi lầm, chẳng những không tốt còn mang tai nạn.
Chẳng lẽ Đổng Hân tiểu thư tính sao?
- Không có khả năng!
Bán Nguyệt Trân Châu Hoa trân quý, hạt giống quý hiếm hơn xa Trân Châu Hoa, hơn nữa hoàn cảnh sinh trưởng không giống nhau, muốn trồng sai cũng khó.
Nhớ tới Thần Nông Bách Thảo Kinh ghi lại, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Bán Nguyệt Trân Châu Hoa, hắn phát hiện địa phương không tầm thường.
Gốc Bán Nguyệt Trân Châu Hoa này trồng cạnh lương đình, lại nằm ở hòn non bộ, phía dưới có tôm cá chơi đùa gần đó, hẳn là người nuôi thường cho cá ăn.
Từ điểm này có thể thấy được Đổng Hân hoặc là Việt lão thường xuyên cho cá ăn.
Nếu như là Đổng Hân cũng bỏ đi, nếu Việt lão cũng thường xuyên tới, nơi đó có Bán Nguyệt Trân Châu Hoa, có thể đoán được vì sao bệnh của Việt lão nặng thế.
Như vậy xem ra gốc dược liệu này không phải trồng sai, mà là cố ý.
Chẳng lẽ là Đổng Hân?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Đổng Hân là nghĩa nữ của Việt lão, từ lời Diệp Đào nói thập phần trung tâm, nếu quả thật muốn hại Việt lão, bằng vào nàng gặp mặt mỗi ngày không khó thực hiện, vì sao phải phí nhiều công phu trồng một gốc dược liệu như vậy?
Bởi vậy phán đoán hẳn không phải là nàng!
Không phải nàng thì kẻ nào muốn hại Việt lão?
Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm, hắn đang suy nghĩ liền cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.
Hắn giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đổng Hân phía trước dừng lại nhìn hắn.
- Ngươi có đi hay không?
Đổng Hân quát lớn.
Vừa rồi Nhiếp Vân nhìn thấy Bán Nguyệt Trân Châu Hoa liền dừng lại, từ đó làm nàng tức giận.
- Ah, lập tức đi, vừa rồi nhìn thấy dược thảo kỳ quái nên thất thần.
Nhiếp Vân cười nói.
- Đúng rồi, Đổng Hân tiểu thư, những hoa cỏ này đều là dược liệu an thần tĩnh khí, muốn gieo trồng nhiều như thế chắc tốn hao nhiều công phu lắm.
- Những dược liệu này đa số là kẻ khác tìm được, tốn hao không ít một công sức, bồi dưỡng tốn không ít tâm tư.
Nghe hắn nói dược liệu, sắc mặt Đổng Hân hòa hoãn và gật đầu.
Có thể nhận ra những đóa hoa này là dược liệu ngưng thần tĩnh khí, nói rõ thiếu niên trước mắt không tới mức không chịu nổi, ít nhất vẫn còn có chút ánh mắt và kiến thức.
- Ha ha, từ những hoa cỏ này có thể nhìn ra Đổng Hân tiểu thư rất dụng tâm với Việt lão.
Nhìn thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, Nhiếp Vân cười cười, đôi mắt nhìn Bán Nguyệt Trân Châu Hoa.
- Gốc dược liệu này đặc thù, không biết là cái gì, tiểu thư có thể giới thiệu cho ta nghe không?
Nói xong, Nhiếp Vân thông qua thiên nhãn nhìn nữ hài, hắn quan sát biểu lộ của nàng.
Tuy hắn suy đoán không quan hệ với nữ hài nhưng vẫn không thể chủ quan, dù sao thực lực của nàng mạnh hơn hắn, vạn nhất đối phương thật muốn hại Việt lão, biết rõ chính mình phát hiện khó tránh có nguy hiểm.
- Đó là Trân Châu Thảo, ta tốn cái giá lớn mới cầu được, thập phần trân quý và thưa thớt, chưa gặp qua cũng bình thường!
Sắc mặt Đổng Hân không thay đổi, ánh mắt mang theo kiêu ngạo.
Nhìn thấy nàng không biết về nó, Nhiếp Vân cũng khẳng định không liên quan tới nàng, lúc này hắn thở ra và tươi cười.
Nhận lầm dược liệu còn ngông nghênh như thế, thật không biết nàng có cái gì mà kiêu ngạo.
- Trân Châu Thảo? Tên rất hình tượng, không biết có công dụng gì?
Nhìn thấy nữ hài kiêu ngạo, Nhiếp Vân cũng không đâm phá, nhẹ nhàng cười cười.
- Trân Châu Thảo là dược hiệu giúp người ta ngưng thần tĩnh tâm, trong phòng có một gốc, hoàn toàn có thể áp chế phá cảnh bạo động, làm cho lòng người khoan khoái dễ chịu!
Đổng Hân hừ một tiếng:
- Ta thẩm tra dược liệu thật lâu, tìm được từ một vị tiền bối, ngươi mặc dù biết chút ít y thuật nhưng Trân Châu Thảo không phải thông thường, ngươi không biết cũng không có gì.
- Ah...
Nghe được đối phương khinh bỉ, Nhiếp Vân cười khổ lắc đầu, nói sang chuyện khác:
- Đình viện này là nơi Việt lão hay tới?
- Đương nhiên!
- Có Trân Châu Thảo ở đó, Việt lão thường xuyên tới đó cho cá ăn và ngắm cảnh.
Đổng Hân cau mày nói:
- Được rồi, nếu không muốn gặp Việt lão kính xin rời đi, nói nhảm làm cái gì?
- Đi thôi!
Nhiếp Vân không nói thêm lời nào, lúc này theo sau.
Đi qua bụi hoa tiến vào nội viện, lúc này nơi đây co trận pháp cách âm và cực kỳ yên tĩnh, bầu trời trời xanh mây trắng, chim tước bay lượn giống như thế ngoại đào viên, thích ý không nói thành lời.
Đám người Diệp Đào theo phía sau, tấy Nhiếp Vân dám nói nhiều với Đổng Hân như vậy thì dựng ngón cái với hắn.
Tuy hắn có danh khí lớn với đám công tử, mặc dù Diệp Đào không sợ trời không sợ đất nhưng gặp gỡ phải khúm núm, sợ chọc giận đối phương, Nhiếp Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngữ khí lạnh nhạt, chỉ phần trấn định này đã làm người ta bội phục.
- Việt lão, Diệp Đào muốn gặp ngươi!
Đi vào nội viện, Đổng Hân dứng trước gian phòng và nói vào.
- Diệp Đào? Tiểu tử kia tới đây làm gì?
Một giọng nói vang lên.
Giọng nói không già na, ngược lại mang theo lực lượng mạnh mẽ như quân nhân, dứt khoát vang dội không dài dòng.
Két..
Âm thanh chấm dứt, cửa phòng mở ra, một người xuất hiện trước mặt mọi người.
Bóng lưng thẳng tắp cao ngất như cây tùng cao ngất, cho người ta cảm giác áp bách.
Tuy không nhìn thấy chính diện nhưng chỉ bóng lưng cũng làm Nhiếp Vân bị áp chế, thực lực lão giả rất mạnh, chỉ sợ còn mạnh hơn Nam Hoa lão tiên lúc trước.
- Xem khí huyết, xem người tổn hao, chắc vị đứng bên cạnh Diệp Đào chính là y sư.
Vào lúc nói chuyện, Việt lão thản nhiên lên tiếng.
- Ah...
Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Đối phương có nhãn lực thật đáng sợ.
Phương thức nhìn người của y sư khác với người khác, cái gọi là vọng, văn, vấn, thiết thì nhìn là một môn học ấn, Việt lão nói đúng, muốn xem khí huyết, xem người tổn hao... Từ đó có thể nhìn ra thân thể khỏe mạnh hay không.
Trái cây lớn như móng tay, trong suốt như ngọc, từng viên mượt mà như trân châu.
Trân châu có màu thanh thiên phản xạ hào quang, cho người ta cảm giác ôn nhuận, cho dù nhìn từ điểm nào cũng vô cùng đẹp.
- Không đúng, không phải Trân Châu Thảo, mà Bán Nguyệt Trân Châu Hoa... Hai loại dược liệu phi thường tương tự, công hiệu lại hoàn toàn trái lại, Trân Châu Thảo mang khí tức ôn nhuận, có thể làm cho lòng người buông lỏng, Bán Nguyệt Trân Châu Hoa mang theo khí âm tà, trường kỳ bị hương khí xâm nhập có thể làm cho linh hồn táo bạo, dễ dàng táo bạo... Chẳng lẽ là Đổng Hân tiểu thư trồng sai?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Trân Châu Thảo và Bán Nguyệt Trân Châu Thảo tương tự nhau nhưng công hiệu trái ngược hoàn toàn, một khi lầm, chẳng những không tốt còn mang tai nạn.
Chẳng lẽ Đổng Hân tiểu thư tính sao?
- Không có khả năng!
Bán Nguyệt Trân Châu Hoa trân quý, hạt giống quý hiếm hơn xa Trân Châu Hoa, hơn nữa hoàn cảnh sinh trưởng không giống nhau, muốn trồng sai cũng khó.
Nhớ tới Thần Nông Bách Thảo Kinh ghi lại, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Bán Nguyệt Trân Châu Hoa, hắn phát hiện địa phương không tầm thường.
Gốc Bán Nguyệt Trân Châu Hoa này trồng cạnh lương đình, lại nằm ở hòn non bộ, phía dưới có tôm cá chơi đùa gần đó, hẳn là người nuôi thường cho cá ăn.
Từ điểm này có thể thấy được Đổng Hân hoặc là Việt lão thường xuyên cho cá ăn.
Nếu như là Đổng Hân cũng bỏ đi, nếu Việt lão cũng thường xuyên tới, nơi đó có Bán Nguyệt Trân Châu Hoa, có thể đoán được vì sao bệnh của Việt lão nặng thế.
Như vậy xem ra gốc dược liệu này không phải trồng sai, mà là cố ý.
Chẳng lẽ là Đổng Hân?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Đổng Hân là nghĩa nữ của Việt lão, từ lời Diệp Đào nói thập phần trung tâm, nếu quả thật muốn hại Việt lão, bằng vào nàng gặp mặt mỗi ngày không khó thực hiện, vì sao phải phí nhiều công phu trồng một gốc dược liệu như vậy?
Bởi vậy phán đoán hẳn không phải là nàng!
Không phải nàng thì kẻ nào muốn hại Việt lão?
Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm, hắn đang suy nghĩ liền cảm thấy có ánh mắt nhìn mình.
Hắn giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đổng Hân phía trước dừng lại nhìn hắn.
- Ngươi có đi hay không?
Đổng Hân quát lớn.
Vừa rồi Nhiếp Vân nhìn thấy Bán Nguyệt Trân Châu Hoa liền dừng lại, từ đó làm nàng tức giận.
- Ah, lập tức đi, vừa rồi nhìn thấy dược thảo kỳ quái nên thất thần.
Nhiếp Vân cười nói.
- Đúng rồi, Đổng Hân tiểu thư, những hoa cỏ này đều là dược liệu an thần tĩnh khí, muốn gieo trồng nhiều như thế chắc tốn hao nhiều công phu lắm.
- Những dược liệu này đa số là kẻ khác tìm được, tốn hao không ít một công sức, bồi dưỡng tốn không ít tâm tư.
Nghe hắn nói dược liệu, sắc mặt Đổng Hân hòa hoãn và gật đầu.
Có thể nhận ra những đóa hoa này là dược liệu ngưng thần tĩnh khí, nói rõ thiếu niên trước mắt không tới mức không chịu nổi, ít nhất vẫn còn có chút ánh mắt và kiến thức.
- Ha ha, từ những hoa cỏ này có thể nhìn ra Đổng Hân tiểu thư rất dụng tâm với Việt lão.
Nhìn thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, Nhiếp Vân cười cười, đôi mắt nhìn Bán Nguyệt Trân Châu Hoa.
- Gốc dược liệu này đặc thù, không biết là cái gì, tiểu thư có thể giới thiệu cho ta nghe không?
Nói xong, Nhiếp Vân thông qua thiên nhãn nhìn nữ hài, hắn quan sát biểu lộ của nàng.
Tuy hắn suy đoán không quan hệ với nữ hài nhưng vẫn không thể chủ quan, dù sao thực lực của nàng mạnh hơn hắn, vạn nhất đối phương thật muốn hại Việt lão, biết rõ chính mình phát hiện khó tránh có nguy hiểm.
- Đó là Trân Châu Thảo, ta tốn cái giá lớn mới cầu được, thập phần trân quý và thưa thớt, chưa gặp qua cũng bình thường!
Sắc mặt Đổng Hân không thay đổi, ánh mắt mang theo kiêu ngạo.
Nhìn thấy nàng không biết về nó, Nhiếp Vân cũng khẳng định không liên quan tới nàng, lúc này hắn thở ra và tươi cười.
Nhận lầm dược liệu còn ngông nghênh như thế, thật không biết nàng có cái gì mà kiêu ngạo.
- Trân Châu Thảo? Tên rất hình tượng, không biết có công dụng gì?
Nhìn thấy nữ hài kiêu ngạo, Nhiếp Vân cũng không đâm phá, nhẹ nhàng cười cười.
- Trân Châu Thảo là dược hiệu giúp người ta ngưng thần tĩnh tâm, trong phòng có một gốc, hoàn toàn có thể áp chế phá cảnh bạo động, làm cho lòng người khoan khoái dễ chịu!
Đổng Hân hừ một tiếng:
- Ta thẩm tra dược liệu thật lâu, tìm được từ một vị tiền bối, ngươi mặc dù biết chút ít y thuật nhưng Trân Châu Thảo không phải thông thường, ngươi không biết cũng không có gì.
- Ah...
Nghe được đối phương khinh bỉ, Nhiếp Vân cười khổ lắc đầu, nói sang chuyện khác:
- Đình viện này là nơi Việt lão hay tới?
- Đương nhiên!
- Có Trân Châu Thảo ở đó, Việt lão thường xuyên tới đó cho cá ăn và ngắm cảnh.
Đổng Hân cau mày nói:
- Được rồi, nếu không muốn gặp Việt lão kính xin rời đi, nói nhảm làm cái gì?
- Đi thôi!
Nhiếp Vân không nói thêm lời nào, lúc này theo sau.
Đi qua bụi hoa tiến vào nội viện, lúc này nơi đây co trận pháp cách âm và cực kỳ yên tĩnh, bầu trời trời xanh mây trắng, chim tước bay lượn giống như thế ngoại đào viên, thích ý không nói thành lời.
Đám người Diệp Đào theo phía sau, tấy Nhiếp Vân dám nói nhiều với Đổng Hân như vậy thì dựng ngón cái với hắn.
Tuy hắn có danh khí lớn với đám công tử, mặc dù Diệp Đào không sợ trời không sợ đất nhưng gặp gỡ phải khúm núm, sợ chọc giận đối phương, Nhiếp Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngữ khí lạnh nhạt, chỉ phần trấn định này đã làm người ta bội phục.
- Việt lão, Diệp Đào muốn gặp ngươi!
Đi vào nội viện, Đổng Hân dứng trước gian phòng và nói vào.
- Diệp Đào? Tiểu tử kia tới đây làm gì?
Một giọng nói vang lên.
Giọng nói không già na, ngược lại mang theo lực lượng mạnh mẽ như quân nhân, dứt khoát vang dội không dài dòng.
Két..
Âm thanh chấm dứt, cửa phòng mở ra, một người xuất hiện trước mặt mọi người.
Bóng lưng thẳng tắp cao ngất như cây tùng cao ngất, cho người ta cảm giác áp bách.
Tuy không nhìn thấy chính diện nhưng chỉ bóng lưng cũng làm Nhiếp Vân bị áp chế, thực lực lão giả rất mạnh, chỉ sợ còn mạnh hơn Nam Hoa lão tiên lúc trước.
- Xem khí huyết, xem người tổn hao, chắc vị đứng bên cạnh Diệp Đào chính là y sư.
Vào lúc nói chuyện, Việt lão thản nhiên lên tiếng.
- Ah...
Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Đối phương có nhãn lực thật đáng sợ.
Phương thức nhìn người của y sư khác với người khác, cái gọi là vọng, văn, vấn, thiết thì nhìn là một môn học ấn, Việt lão nói đúng, muốn xem khí huyết, xem người tổn hao... Từ đó có thể nhìn ra thân thể khỏe mạnh hay không.
/3634
|