Lão gia tử bệnh gì hắn không biết, nếu dược hoàn của đối phương có công hiệu, chỉ sợ đến có chuẩn bị, lúc này còn muốn vãn hồi không dễ dàng như vậy.
- Ta muốn đi hội nghị xem.
Biết rõ thời gian không đợi người, Diệp Đào nói.
- Thiếu gia, hội nghị chỉ có trưởng lão mới vào được, tuy địa vị của ngươi không kém nhưng không thể tham gia, còn nữa, Diệp Tân đã sớm động thủ, khẳng định có chỗ chuẩn bị, nếu không có đủ lý do đi vào, ta sợ có người mượn cơ hội làm khó dễ, được không bù mất...
Liễu Hạo vội hỏi.
Diệp Đào là người thừa kế hậu tuyển, trên thực tế hắn không có tư cách tham gia loại hội nghị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão như thé này, yên tĩnh đợi không bị ảnh hưởng, một khi không có lý do gì đi vào sẽ phá hư quy củ, được không bù mất.
Có lẽ Diệp Tân đã chờ cơ hội này, chuẩn bị tốt bẫy rập chờ hắn.
- Đúng thế... Có thể, bây giờ có thể có biện pháp nào? Không đi chẳng lẽ trơ mắt chờ chết?
Diệp Đào vô cùng sốt ruột.
Không thể tham gia hội nghị, chẳng lẽ cũng chỉ có thể chờ?
- Đừng có gấp, khẳng định có biện pháp, vừa rồi ngươi cũng nói mấu chốt chính là lão gia tử, đã như thế có thể tìm hắn, cho ta xem đối phương bệnh gì và có chuẩn bị.
Nhiếp Vân nói.
- Tìm lão gia tử?
Diệp Đào cười khổ lắc đầu:
- Ta cũng biết đây là biện pháp tốt nhất nhưng... Lão gia tử hiện tại bệnh nặng, chân không bước ra khỏi nhà, không tiếp khách, mặc dù ta muốn đi bái phỏng cũng xin sớm, gia chủ đồng ý mới được.
Nương theo bệnh tình tăng thêm, lão gia tử cần nhiều thời gian dưỡng bệnh, miễn gặp người ngoài, thậm chí người trong tộc gặp cũng phiền toái, nếu như không là thế cũng không cần phải xoắn xuýt.
- Chẳng lẽ không có những biện pháp khác?
Nhiếp Vân cau mày.
- Không có!
Diệp Đào lắc đầu:
- Trừ khi...
- Trừ khi cái gì?
- Aizzz, đó cũng là nhiệm vụ không thể hoàn thành, khẳng định không được!
Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Đào cảm thấy khó khăn và bác bỏ.
- Nói nghe một chút!
- Ah...
Nhìn sang thiếu niên, Diệp Đào do dự sau đó nói:
- Trừ khi đi tìm Việt lão nhân gia, chỉ cần hắn chịu ra mặt, gặp lão gia tử vô cùng đơn giản!
- Việt lão?
- Việt lão là bạn chơi từ nhỏ tới lớn với lão gia tử, là quản gia, lại là bằng hữu, người khác muốn gặp lão gia tử, dù là gia chủ cũng sớm xin mới được nhưng hắn thì khác, có thể tùy thời đi gặp, cũng không bị ảnh hưởng gì...
Nói đến đây Diệp Đào dừng lại.
Nhiếp Vân biết chắc không dễ dàng như vậy, nếu như không khó khăn, hắn cũng không xoắn xuýt như thế.
- Việt lão tính tình rất quái lạ, gần đây bất cận nhân tình, đừng nói chúng ta, cho dù gia chủ đi qua cũng thường bị mắng một trận, khó có thể vào cửa.
- Cho nên... Mọi người chúng ta cũng sợ hắn, đừng nói qua đi tìm, trốn cũng không kịp...
Diệp Đào cười khổ.
- Tính tình rất quái lạ?
- Đúng vậy a, Việt lão lúc trước đi theo lão gia tử chinh chiến không ít nơi, lập nhiều công huân hiển hách, cũng bởi vậy bị không ít nội thương, nghe nói có bệnh đau đầu, qua thời gian nhất định sẽau đớn khó nhịn, bắt đầu nổi điên, không có ai nguyện ý chọc, vạn nhất bởi vì nổi điên giết ngươi cũng là chết vô ích, không có người nào xuất đầu vì ngươi.
Liễu Hạo mở miệng nói.
- Chúng ta không có biện pháp, Việt lão bây giờ mặc kệ chuyện trong tộc, bởi vì địa vị hắn cao nên không ai dám đắc tội.
- Nhờ hắn dẫn đi tìm lão gia tử là tốt nhất, đáng tiếc... Chúng ta gặp cũng không dám gặp.
Diệp Đào chậm rãi nói.
- Ngươi dẫn ta đi gặp Việt lão này, tính tình cổ quái chưa hẳn không có thể thuyết phục!
Nhiếp Vân nói.
- Ngươi muốn đi gặp?
Diệp Đào đã giật mình.
- Đúng thế, không thể gặp, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp tìm lão gia tử sao?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Không... Không có!
Diệp Đào đau khổ.
- Được rồi, Nhiếp huynh có một số việc ta phải nói sớm, Việt lão tính tình cổ quái, một khi thực động thủ phải lập tức đào tẩu, không thể dừng lại, ngươi là người mới, cũng là bằng hữu của ta, không hi vọng bởi vì thế mà gặp chuyện không may.
Qua một hồi nhìn thấy Nhiếp Vân kiên định như thế, không giống đang nói giỡn, Diệp Đào gật đầu, sắc mặt của hắn ngưng trọng.
Trong mắt Diệp Đào nịnh nọt Việt lão tiếp cận lão gia tử tuy quan trọng nhưng quan trọng hơn là thiếu niên này.
Hắn chỉ có Vương cảnh viên mãn, vạn nhất Việt lão thật nổi điên, một khi động thủ không ai ngăn cản được.
- Yên tâm đi, ta có chừng mực!
Nhiếp Vân biết rõ hảo ý của đối phương nên gật gật đầu:
- Lại nói, khâu minh giáp ngươi cho ta có thể ngăn cản một hai.
Cho dù Việt lão là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, nếu thật muốn chém giết mình cũng không dễ dàng như vậy, hắn không quá lo lắng an toàn bản thân.
- Ân, như thế, ta sẽ đi cùng, Việt lão thật tức giận, cùng lắm bảo Liễu Hạo ngăn cản một hai.
Diệp Đào ngẫm lại cũng đúng, không nói thêm lời nào.
Việt lão có thực lực rất mạnh trong gia tộc nhưng dù sao lớn tuổi, lại có thương tích trong người, hơn nữa thời điểm nôi điên vẫn bảo tồn lý trí, lực lượng không thể phát huy đến cực hạn, Liễu Hạo hoàn toàn có thể ngăn cản.
- Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền đi thôi!
Nhiếp Vân gật đầu nói.
Cũng không phải hắn tích cực, mà là thời điểm này Diệp Đào bị chèn ép, gặp chuyện không may sẽ ảnh hưởng tới hành động của hắn, còn nữa, có thể thừa cơ kết giao lão gia tử này, về sau hắn có thể hành động thuận tiện trong thành Vân Châu.
- Ta dẫn đường!
Diệp Đào cũng không xoắn xuýt, lúc này dẫn Liễu Hạo đi cùng.
Việt lão ở trong tiểu viện độc lập, là nơi hẻo lánh nhất trong cả Diệp phủ, hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, còn chưa tới nơi đã có hương hoa nhàn nhạt.
- Việt lão là người tao nhã, chuyên trồng nhiều hoa cỏ.
Tuy còn không có vào tiểu viện nhưng Nhiếp Vân ngửi được vài trăm loại hương hoa, có thể trồng nhiều hoa cỏ như thế, vị Việt lão này nhất định là người tao nhã.
- Những hoa cỏ này không phải Việt lão trồng... Là Hân tỷ trồng!
Diệp Đào nói.
- Hân tỷ?
- Đúng rồi, vừa rồi ta quên nói với ngươi, Hân tỷ tên là Đổng Hân, là nghĩa nữ của Việt lão, những năm qua vẫn chiếu cố Việt lão, cũng ở trong tiểu viện này, hoa cỏ là
nàng trồng.
Diệp Đào nói đến đây dừng một chút.
- Hân tỷ thực lực rất cao, qua một lúc nói chuyện với nàng ngàn vạn phải cẩn thận, bằng không sẽ phiền toái.
- Ân!
Trong khi nói chuyện, hai người đi vào tiểu viện và đẩy cửa tiến vào.
- Người nào?
Vừa đi vào tiểu viện, một giọng nói lạnh như băng vang lên, lập tức có bóng người lóe lên, một cô gái áo tím xuất hiện trước mặt ba người.
- Ta muốn đi hội nghị xem.
Biết rõ thời gian không đợi người, Diệp Đào nói.
- Thiếu gia, hội nghị chỉ có trưởng lão mới vào được, tuy địa vị của ngươi không kém nhưng không thể tham gia, còn nữa, Diệp Tân đã sớm động thủ, khẳng định có chỗ chuẩn bị, nếu không có đủ lý do đi vào, ta sợ có người mượn cơ hội làm khó dễ, được không bù mất...
Liễu Hạo vội hỏi.
Diệp Đào là người thừa kế hậu tuyển, trên thực tế hắn không có tư cách tham gia loại hội nghị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão như thé này, yên tĩnh đợi không bị ảnh hưởng, một khi không có lý do gì đi vào sẽ phá hư quy củ, được không bù mất.
Có lẽ Diệp Tân đã chờ cơ hội này, chuẩn bị tốt bẫy rập chờ hắn.
- Đúng thế... Có thể, bây giờ có thể có biện pháp nào? Không đi chẳng lẽ trơ mắt chờ chết?
Diệp Đào vô cùng sốt ruột.
Không thể tham gia hội nghị, chẳng lẽ cũng chỉ có thể chờ?
- Đừng có gấp, khẳng định có biện pháp, vừa rồi ngươi cũng nói mấu chốt chính là lão gia tử, đã như thế có thể tìm hắn, cho ta xem đối phương bệnh gì và có chuẩn bị.
Nhiếp Vân nói.
- Tìm lão gia tử?
Diệp Đào cười khổ lắc đầu:
- Ta cũng biết đây là biện pháp tốt nhất nhưng... Lão gia tử hiện tại bệnh nặng, chân không bước ra khỏi nhà, không tiếp khách, mặc dù ta muốn đi bái phỏng cũng xin sớm, gia chủ đồng ý mới được.
Nương theo bệnh tình tăng thêm, lão gia tử cần nhiều thời gian dưỡng bệnh, miễn gặp người ngoài, thậm chí người trong tộc gặp cũng phiền toái, nếu như không là thế cũng không cần phải xoắn xuýt.
- Chẳng lẽ không có những biện pháp khác?
Nhiếp Vân cau mày.
- Không có!
Diệp Đào lắc đầu:
- Trừ khi...
- Trừ khi cái gì?
- Aizzz, đó cũng là nhiệm vụ không thể hoàn thành, khẳng định không được!
Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Đào cảm thấy khó khăn và bác bỏ.
- Nói nghe một chút!
- Ah...
Nhìn sang thiếu niên, Diệp Đào do dự sau đó nói:
- Trừ khi đi tìm Việt lão nhân gia, chỉ cần hắn chịu ra mặt, gặp lão gia tử vô cùng đơn giản!
- Việt lão?
- Việt lão là bạn chơi từ nhỏ tới lớn với lão gia tử, là quản gia, lại là bằng hữu, người khác muốn gặp lão gia tử, dù là gia chủ cũng sớm xin mới được nhưng hắn thì khác, có thể tùy thời đi gặp, cũng không bị ảnh hưởng gì...
Nói đến đây Diệp Đào dừng lại.
Nhiếp Vân biết chắc không dễ dàng như vậy, nếu như không khó khăn, hắn cũng không xoắn xuýt như thế.
- Việt lão tính tình rất quái lạ, gần đây bất cận nhân tình, đừng nói chúng ta, cho dù gia chủ đi qua cũng thường bị mắng một trận, khó có thể vào cửa.
- Cho nên... Mọi người chúng ta cũng sợ hắn, đừng nói qua đi tìm, trốn cũng không kịp...
Diệp Đào cười khổ.
- Tính tình rất quái lạ?
- Đúng vậy a, Việt lão lúc trước đi theo lão gia tử chinh chiến không ít nơi, lập nhiều công huân hiển hách, cũng bởi vậy bị không ít nội thương, nghe nói có bệnh đau đầu, qua thời gian nhất định sẽau đớn khó nhịn, bắt đầu nổi điên, không có ai nguyện ý chọc, vạn nhất bởi vì nổi điên giết ngươi cũng là chết vô ích, không có người nào xuất đầu vì ngươi.
Liễu Hạo mở miệng nói.
- Chúng ta không có biện pháp, Việt lão bây giờ mặc kệ chuyện trong tộc, bởi vì địa vị hắn cao nên không ai dám đắc tội.
- Nhờ hắn dẫn đi tìm lão gia tử là tốt nhất, đáng tiếc... Chúng ta gặp cũng không dám gặp.
Diệp Đào chậm rãi nói.
- Ngươi dẫn ta đi gặp Việt lão này, tính tình cổ quái chưa hẳn không có thể thuyết phục!
Nhiếp Vân nói.
- Ngươi muốn đi gặp?
Diệp Đào đã giật mình.
- Đúng thế, không thể gặp, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp tìm lão gia tử sao?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Không... Không có!
Diệp Đào đau khổ.
- Được rồi, Nhiếp huynh có một số việc ta phải nói sớm, Việt lão tính tình cổ quái, một khi thực động thủ phải lập tức đào tẩu, không thể dừng lại, ngươi là người mới, cũng là bằng hữu của ta, không hi vọng bởi vì thế mà gặp chuyện không may.
Qua một hồi nhìn thấy Nhiếp Vân kiên định như thế, không giống đang nói giỡn, Diệp Đào gật đầu, sắc mặt của hắn ngưng trọng.
Trong mắt Diệp Đào nịnh nọt Việt lão tiếp cận lão gia tử tuy quan trọng nhưng quan trọng hơn là thiếu niên này.
Hắn chỉ có Vương cảnh viên mãn, vạn nhất Việt lão thật nổi điên, một khi động thủ không ai ngăn cản được.
- Yên tâm đi, ta có chừng mực!
Nhiếp Vân biết rõ hảo ý của đối phương nên gật gật đầu:
- Lại nói, khâu minh giáp ngươi cho ta có thể ngăn cản một hai.
Cho dù Việt lão là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, nếu thật muốn chém giết mình cũng không dễ dàng như vậy, hắn không quá lo lắng an toàn bản thân.
- Ân, như thế, ta sẽ đi cùng, Việt lão thật tức giận, cùng lắm bảo Liễu Hạo ngăn cản một hai.
Diệp Đào ngẫm lại cũng đúng, không nói thêm lời nào.
Việt lão có thực lực rất mạnh trong gia tộc nhưng dù sao lớn tuổi, lại có thương tích trong người, hơn nữa thời điểm nôi điên vẫn bảo tồn lý trí, lực lượng không thể phát huy đến cực hạn, Liễu Hạo hoàn toàn có thể ngăn cản.
- Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền đi thôi!
Nhiếp Vân gật đầu nói.
Cũng không phải hắn tích cực, mà là thời điểm này Diệp Đào bị chèn ép, gặp chuyện không may sẽ ảnh hưởng tới hành động của hắn, còn nữa, có thể thừa cơ kết giao lão gia tử này, về sau hắn có thể hành động thuận tiện trong thành Vân Châu.
- Ta dẫn đường!
Diệp Đào cũng không xoắn xuýt, lúc này dẫn Liễu Hạo đi cùng.
Việt lão ở trong tiểu viện độc lập, là nơi hẻo lánh nhất trong cả Diệp phủ, hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, còn chưa tới nơi đã có hương hoa nhàn nhạt.
- Việt lão là người tao nhã, chuyên trồng nhiều hoa cỏ.
Tuy còn không có vào tiểu viện nhưng Nhiếp Vân ngửi được vài trăm loại hương hoa, có thể trồng nhiều hoa cỏ như thế, vị Việt lão này nhất định là người tao nhã.
- Những hoa cỏ này không phải Việt lão trồng... Là Hân tỷ trồng!
Diệp Đào nói.
- Hân tỷ?
- Đúng rồi, vừa rồi ta quên nói với ngươi, Hân tỷ tên là Đổng Hân, là nghĩa nữ của Việt lão, những năm qua vẫn chiếu cố Việt lão, cũng ở trong tiểu viện này, hoa cỏ là
nàng trồng.
Diệp Đào nói đến đây dừng một chút.
- Hân tỷ thực lực rất cao, qua một lúc nói chuyện với nàng ngàn vạn phải cẩn thận, bằng không sẽ phiền toái.
- Ân!
Trong khi nói chuyện, hai người đi vào tiểu viện và đẩy cửa tiến vào.
- Người nào?
Vừa đi vào tiểu viện, một giọng nói lạnh như băng vang lên, lập tức có bóng người lóe lên, một cô gái áo tím xuất hiện trước mặt ba người.
/3634
|