- Công tử có chỗ không biết, Lạc Á dung nhập tâm huyết cả đời vào tiêu phổ, tự nhiên không phải kẻ nào cũng có thể đạt được, chỉ có chính thức y bát truyền nhân mới có thể mang tiêu phổ ra, thực lực của ta mạnh và lý giải tiên âm đạo lý cũng không yếu, đáng tiếc... Cũng không phải tiêu âm truyền nhân, không chiếm được rất bình thường!
Diệu Âm tiên tử giải thích một câu.
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân gật gật đầu hiểu ra.
Cũng đúng, Lăng Thiên tiêu phổ dễ đạt được như vậy đã sớm hiện thế, cũng không có khả năng không biết ở nơi nào như hiện tại.
- Đây là ngọc phù đưa tin của ta, tiên tử có tin tức, có thể trực tiếp đưa tin cho ta.
Nhiếp Vân trao đổi ngọc phù đưa tin sau đó rời đi.
Chuyện đã hoàn thành, có lưu lại cũng không có ý nghĩa, còn không bằng rời đi.
Thấy hắn nói đi là đi, không có chút dây dưa dài dòng, cũng không có lưu luyến, Diệu Âm tiên tử ngạc nhiên lẳng lặng ngồi tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Nàng biết rõ mị lực của mình, đổi lại những người khác đều muốn ở chun với nàng lâu hơn một chút, thiếu niên trước mắt không có mập mờ, cũng không có ý đặc thù, hiển nhiên chỉ xem nàng như người bình thường, loại cảm giác này làm cho nàng không thể thích ứng.
Chẳng lẽ mị lực của nàng trong mắt đối phương không mạnh hay sao?
- Tiểu thư...
Đang trầm tư, nha hoàn lúc trước chạy tới.
- Tiểu Thư, nói với Thúy Ngọc Các, từ hôm nay trở đi, ta phải rời khỏi đây, bảo bọn họ an bài người đi.
Diệu Âm tiên tử mở miệng nói.
- Tiểu thư rời đi?
Nha hoàn tiểu Thư sững sờ.
- Ân, hiện tại tựu đi!
Diệu Âm tiên tử đứng dậy và hất tay áo lên, nàng bay lên cao sau đó biến mất ở chân trời.
Cường giả Hoàng cảnh viên mãn đều có bản lĩnh đặc thù, Diệu Âm tiên tử tinh thông tiên âm đại đạo, nếu thật muốn rời đi, đừng nói Thúy Ngọc Các, cho dù cả thành Vân Châu, cường giả Đại Đế không ra tay cũng khó có ai bắt được nàng.
- Ai!
Thấy nàng rời đi, tiểu Thư thở dài.
Sở dĩ Thúy Ngọc Các có thể làm vô số công tử tới đây nối liền không dứt, cũng bởi vì có được Diệu Âm tiên tử, nàng vừa đi... Chỉ sợ sau này Thúy Ngọc Các sẽ suy sụp.
Không biết hắn vừa rời đi, Diệu Âm tiên tử cũng rời khỏi Thúy Ngọc Các, Nhiếp Vân đi trên đường đã bị vài người vây quanh.
- Nhiếp huynh, tiên tử lưu ngươi một mình nói gì?
- Có chuyện tốt cứ nói với huynh đệ một chút, đừng không nói lời nào ah!
- Nhiếp huynh lợi hại ah, vô thanh vô tức đã trở thành tri âm của Diệu Âm tiên tử, chỉ danh đầu này đã làm cho vô số công tử thành Vân Châu khóc lóc.
- Thật không nhìn ra Nhiếp huynh có loại bản lĩnh này, ca, ngươi là ca của ta, giáo ta được không? Ta biết rõ bây giờ không có hi vọng gì với Diệu Âm tiên tử, nha hoàn của nàng không tệ, dạy ta vài chiêu, đừng để huynh đệ tay không mà về.
- Đúng vậy, chỉ dạy cho ta với!
Vào lúc này hắn gặp được rất nhiều công tử trong Linh Lung Thủy Gian, những người này không ngừng thảo luận, cả đám không có người nào chịu buông tay.
- Bị mọi người vây quanh thật không tốt...
Nhiếp Vân ngồi trên xe ngựa, thở ra một hơi.
May mắn Trác Dương, Diệp Đào hỗ trợ giải vây, nếu không hắn còn bị đám công tử quấn lấy.
Vừa rồi đám kia công tử thấy tận mắt Diệu Âm tiên tử xưng hô hắn là người tri âm, cả đám xem hắn như thần tượng, hận không thể học được mấy chiêu về sau tán gái dùng tốt, chỉ có điều Nhiếp Vân nào có phương pháp tán gái gì, mặc dù ba ngàn đại đạo có sức hấp dẫn khác phái, gia tăng mị lực nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng qua, lại nói thi triển với một Hoàng cảnh viên mãn chẳng phải tìm chết sao?
Diệp Đào, Trác Dương nhìn ra hắn không có biện pháp, lúc này mới kiếm cớ giải vây cho hắn sau đó lên xe về Diệp phủ.
- Nhiếp huynh, Trác Dương ta cho tới bây giờ chưa phục người nào, hiện tại chỉ bội phục ngươi!
- Ngươi biết không, ta đi Thúy Ngọc Các rất nhiều lần, cho dù mỗi lần lấy nhiều tiền ra Diệu Âm tiên tử cũng không nhìn một chút... Mà ngươi đi lần thứ nhất đã thành người tri âm của nàng, còn gặp mặt trong tiểu lâu... Có thể nói đãi ngộ như ngươi thật tức chết nhiều người.
Nhiếp Vân trên xe ngựa, vốn tưởng rằng thoát khỏi rất nhiều công tử liền nhẹ nhõm, chợt nghe Trác Dương nói chuyện đầy hưng phấn và sùng bái như thế...
- ...
Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm.
Chẳng phải một Diệu Âm tiên tử sao? Về phần như vậy nha...
- Diệu Âm tiên tử không đơn giản, có thể trong thời gian thật ngắn nổi danh người trong thành Vân Châu đều biết, rất nhiều công tử càng điên cuồng, nếu như nói không có thủ đoạn gì thì ta không tin.
Khác với Trác Dương sùng bái, Diệp Đào xem như còn lý trí, lúc nhìn Nhiếp Vân liền nói:
- Đúng rồi, Nhiếp huynh, tiên tử ở chung với ngươi trong tiêu lâu dài như vậy, các ngươi nói cái gì? Có thể nói cho chúng ta nghe một chút hay không?
- ...
Nhìn thấy hai người bát quái như thế, Nhiếp Vân đành phải thuận miệng kể một ít, cũng không nói đối phương là Hoàng cảnh viên mãn, hơn nữa muốn tìm người cầm tiêu hợp tấu, chỉ nói mình vô tình học qua đàn, đối phương xem như người tri âm, hỏi rõ liền bảo mình tới gặp.
Sở dĩ nói như vậy, hắn cũng không muốn dùng thanh danh tri âm của Diệu Âm tiên tử để bị mọi người vây xem mỗi ngày.
Nếu như thế hắn không cần làm chuyện gì cả.
Sau khi đưa hai người tới Diệp phủ, Trác Dương đã rời đi, Nhiếp Vân Diệp Đào vừa quay về đã nhìn thấy vẻ mặt Liễu Hạo đầy lo lắng đứng chờ.
Thời điểm trước khi ra ngoài không có nói với hắn, lặng lẽ đi, thiếu gia biến mất nên hắn sốt ruột.
- Thiếu gia...
Hai người vừa vào cửa, Liễu Hạo thở ra một hơi sau đó đi lên và nói.
- Như thế nào?
Diệp Đào thấy hắn không riêng sốt ruột vì mình mất tích, có khả năng còn chuyện khác nên hỏi.
- Diệp Tân thiếu gia trở lại...
Liễu Hạo vội nói.
- Hắn trở lại? Hắn và ta cùng đi ra ngoài, ta đã trở lại, hắn trở lại là bình thường.
Diệp Đào không biết đối phương muốn biểu đạt cái gì, có chút kỳ quái.
- Không đúng, đúng rồi... Diệp Tân thiếu gia mang đến một người, bẩm báo gia chủ, xin trở thành cung phụng thái trưởng lão trong gia tộc, trong gia tộc tổ chức hội nghị và tùy thời thông qua.
Liễu Hạo nói.
- Cung phụng thái trưởng lão?
Diệp Đào ngẩng đầu lên, sắc mặt khó coi.
- Cung phụng thái trưởng lão là vị trí cung phụng tối cao trong gia tộc, trong tộc chỉ có một gã người, thiếu thốn nhiều năm không ai bổ khuyết, địa vị tôn sùng, có thể sánh vai với thái thượng trưởng lão trong tộc, có quản chế các cung phụng khác... Hắn dẫn người là ai? Ai có tư cách này?
Diệu Âm tiên tử giải thích một câu.
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân gật gật đầu hiểu ra.
Cũng đúng, Lăng Thiên tiêu phổ dễ đạt được như vậy đã sớm hiện thế, cũng không có khả năng không biết ở nơi nào như hiện tại.
- Đây là ngọc phù đưa tin của ta, tiên tử có tin tức, có thể trực tiếp đưa tin cho ta.
Nhiếp Vân trao đổi ngọc phù đưa tin sau đó rời đi.
Chuyện đã hoàn thành, có lưu lại cũng không có ý nghĩa, còn không bằng rời đi.
Thấy hắn nói đi là đi, không có chút dây dưa dài dòng, cũng không có lưu luyến, Diệu Âm tiên tử ngạc nhiên lẳng lặng ngồi tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.
Nàng biết rõ mị lực của mình, đổi lại những người khác đều muốn ở chun với nàng lâu hơn một chút, thiếu niên trước mắt không có mập mờ, cũng không có ý đặc thù, hiển nhiên chỉ xem nàng như người bình thường, loại cảm giác này làm cho nàng không thể thích ứng.
Chẳng lẽ mị lực của nàng trong mắt đối phương không mạnh hay sao?
- Tiểu thư...
Đang trầm tư, nha hoàn lúc trước chạy tới.
- Tiểu Thư, nói với Thúy Ngọc Các, từ hôm nay trở đi, ta phải rời khỏi đây, bảo bọn họ an bài người đi.
Diệu Âm tiên tử mở miệng nói.
- Tiểu thư rời đi?
Nha hoàn tiểu Thư sững sờ.
- Ân, hiện tại tựu đi!
Diệu Âm tiên tử đứng dậy và hất tay áo lên, nàng bay lên cao sau đó biến mất ở chân trời.
Cường giả Hoàng cảnh viên mãn đều có bản lĩnh đặc thù, Diệu Âm tiên tử tinh thông tiên âm đại đạo, nếu thật muốn rời đi, đừng nói Thúy Ngọc Các, cho dù cả thành Vân Châu, cường giả Đại Đế không ra tay cũng khó có ai bắt được nàng.
- Ai!
Thấy nàng rời đi, tiểu Thư thở dài.
Sở dĩ Thúy Ngọc Các có thể làm vô số công tử tới đây nối liền không dứt, cũng bởi vì có được Diệu Âm tiên tử, nàng vừa đi... Chỉ sợ sau này Thúy Ngọc Các sẽ suy sụp.
Không biết hắn vừa rời đi, Diệu Âm tiên tử cũng rời khỏi Thúy Ngọc Các, Nhiếp Vân đi trên đường đã bị vài người vây quanh.
- Nhiếp huynh, tiên tử lưu ngươi một mình nói gì?
- Có chuyện tốt cứ nói với huynh đệ một chút, đừng không nói lời nào ah!
- Nhiếp huynh lợi hại ah, vô thanh vô tức đã trở thành tri âm của Diệu Âm tiên tử, chỉ danh đầu này đã làm cho vô số công tử thành Vân Châu khóc lóc.
- Thật không nhìn ra Nhiếp huynh có loại bản lĩnh này, ca, ngươi là ca của ta, giáo ta được không? Ta biết rõ bây giờ không có hi vọng gì với Diệu Âm tiên tử, nha hoàn của nàng không tệ, dạy ta vài chiêu, đừng để huynh đệ tay không mà về.
- Đúng vậy, chỉ dạy cho ta với!
Vào lúc này hắn gặp được rất nhiều công tử trong Linh Lung Thủy Gian, những người này không ngừng thảo luận, cả đám không có người nào chịu buông tay.
- Bị mọi người vây quanh thật không tốt...
Nhiếp Vân ngồi trên xe ngựa, thở ra một hơi.
May mắn Trác Dương, Diệp Đào hỗ trợ giải vây, nếu không hắn còn bị đám công tử quấn lấy.
Vừa rồi đám kia công tử thấy tận mắt Diệu Âm tiên tử xưng hô hắn là người tri âm, cả đám xem hắn như thần tượng, hận không thể học được mấy chiêu về sau tán gái dùng tốt, chỉ có điều Nhiếp Vân nào có phương pháp tán gái gì, mặc dù ba ngàn đại đạo có sức hấp dẫn khác phái, gia tăng mị lực nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng qua, lại nói thi triển với một Hoàng cảnh viên mãn chẳng phải tìm chết sao?
Diệp Đào, Trác Dương nhìn ra hắn không có biện pháp, lúc này mới kiếm cớ giải vây cho hắn sau đó lên xe về Diệp phủ.
- Nhiếp huynh, Trác Dương ta cho tới bây giờ chưa phục người nào, hiện tại chỉ bội phục ngươi!
- Ngươi biết không, ta đi Thúy Ngọc Các rất nhiều lần, cho dù mỗi lần lấy nhiều tiền ra Diệu Âm tiên tử cũng không nhìn một chút... Mà ngươi đi lần thứ nhất đã thành người tri âm của nàng, còn gặp mặt trong tiểu lâu... Có thể nói đãi ngộ như ngươi thật tức chết nhiều người.
Nhiếp Vân trên xe ngựa, vốn tưởng rằng thoát khỏi rất nhiều công tử liền nhẹ nhõm, chợt nghe Trác Dương nói chuyện đầy hưng phấn và sùng bái như thế...
- ...
Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm.
Chẳng phải một Diệu Âm tiên tử sao? Về phần như vậy nha...
- Diệu Âm tiên tử không đơn giản, có thể trong thời gian thật ngắn nổi danh người trong thành Vân Châu đều biết, rất nhiều công tử càng điên cuồng, nếu như nói không có thủ đoạn gì thì ta không tin.
Khác với Trác Dương sùng bái, Diệp Đào xem như còn lý trí, lúc nhìn Nhiếp Vân liền nói:
- Đúng rồi, Nhiếp huynh, tiên tử ở chung với ngươi trong tiêu lâu dài như vậy, các ngươi nói cái gì? Có thể nói cho chúng ta nghe một chút hay không?
- ...
Nhìn thấy hai người bát quái như thế, Nhiếp Vân đành phải thuận miệng kể một ít, cũng không nói đối phương là Hoàng cảnh viên mãn, hơn nữa muốn tìm người cầm tiêu hợp tấu, chỉ nói mình vô tình học qua đàn, đối phương xem như người tri âm, hỏi rõ liền bảo mình tới gặp.
Sở dĩ nói như vậy, hắn cũng không muốn dùng thanh danh tri âm của Diệu Âm tiên tử để bị mọi người vây xem mỗi ngày.
Nếu như thế hắn không cần làm chuyện gì cả.
Sau khi đưa hai người tới Diệp phủ, Trác Dương đã rời đi, Nhiếp Vân Diệp Đào vừa quay về đã nhìn thấy vẻ mặt Liễu Hạo đầy lo lắng đứng chờ.
Thời điểm trước khi ra ngoài không có nói với hắn, lặng lẽ đi, thiếu gia biến mất nên hắn sốt ruột.
- Thiếu gia...
Hai người vừa vào cửa, Liễu Hạo thở ra một hơi sau đó đi lên và nói.
- Như thế nào?
Diệp Đào thấy hắn không riêng sốt ruột vì mình mất tích, có khả năng còn chuyện khác nên hỏi.
- Diệp Tân thiếu gia trở lại...
Liễu Hạo vội nói.
- Hắn trở lại? Hắn và ta cùng đi ra ngoài, ta đã trở lại, hắn trở lại là bình thường.
Diệp Đào không biết đối phương muốn biểu đạt cái gì, có chút kỳ quái.
- Không đúng, đúng rồi... Diệp Tân thiếu gia mang đến một người, bẩm báo gia chủ, xin trở thành cung phụng thái trưởng lão trong gia tộc, trong gia tộc tổ chức hội nghị và tùy thời thông qua.
Liễu Hạo nói.
- Cung phụng thái trưởng lão?
Diệp Đào ngẩng đầu lên, sắc mặt khó coi.
- Cung phụng thái trưởng lão là vị trí cung phụng tối cao trong gia tộc, trong tộc chỉ có một gã người, thiếu thốn nhiều năm không ai bổ khuyết, địa vị tôn sùng, có thể sánh vai với thái thượng trưởng lão trong tộc, có quản chế các cung phụng khác... Hắn dẫn người là ai? Ai có tư cách này?
/3634
|