Cho nên hắn rất tự tin, cảm thấy mặc dù thiếu niên trước mắt có ý thuật cao hơn mình thì hắn cũng có thể chiến thắng!
Ông!
Trong nội tâm tự tin, tinh thần Phùng Miểu tiến vào trong vòng tay, qua hai trăm giây liền thoát ra ngoài.
Hô!
Vòng tay tỏa ra ánh sáng màu lam.
Thành công hoàn thành.
- Hai trăm giây chữa khỏi cho mười người... Y thuật của Phùng huynh lại tinh tiến.
- Ta nghe nói qua vòng tay y đạo, có thể xuất hiện trong đó đều là nghi nan tạp chứng, mỗi loại đều hao phí tinh thần, bình quân một người mới hai mươi giây, y thuật của Phùng huynh có thể dương danh lập vạn trong thành Vân Châu.
- Lợi hại, lần trước ta nhìn thấy đại sư trong tộc ra tay thời gian còn dài hơn Phùng thiếu nhiều, trước kia vẫn nghe y thuật của Phùng thiếu cao minh, hôm nay gặp mặt mới biết danh bất hư truyền...
Nhìn thấy ánh sáng màu lam lập loè, mọi người tán thưởng.
Tuy bọn họ không hiểu y đạo nhưng cũng biết hai mươi giây khám và trị bệnh cho một người có ý nghĩa thế nào, không nói đúng sai hay không, chỉ bằng vào loại tốc độ này đã làm người ta giật mình.
- Mọi người khách khí, còn không biết thành công như thế nào...
Nghe được mọi người lấy lòng, Phùng Miểu cười cười, hắn nói khiêm tốn nhưng trong mắt mang theo kiêu ngạo khó kiềm chế.
Không thể không nói khiêu chiến vòng tay y đạo lần này chỉ dùng hai trăm giây, mặc dù là hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có thể nói là lần tốt nhất từ trước tới nay.
Ông!
Sau khi lấy lòng kết thúc, vòng tay tỏa ra hào quang, lúc này màu đỏ liên tục tỏa sáng, chỉ có hai lần là ánh sáng màu vàng và màu đỏ đồng thời lóe sáng.
- Loại ánh sáng màu đỏ ánh sáng màu vàng đồng thời xuất hiện cho thấy không phải không chính xác nhưng cũng không phải sai, sau khi uống thuốc có thể chữa khỏi nhưng hao phí thời gian mà thôi.
Phùng Miểu vẻ mặt hưng phấn giải thích.
Chỉ có hai đạo đỏ vàng luân chuyển, nói rõ thời gian không những tốt nhất từ trước tới nay, kết quả chẩn đoán bệnh cũng là tốt nhất.
Mỗi người lý giải y đạo khác nhau, dược liệu như nhau, chỉ cần một cây không đúng sẽ có kết quả khác biệt rõ ràng.
Hơn nữa dược liệu nhiều mặt, có nhiều chức năng tương tự, cho dù chuẩn đoán bệnh ng nhưng dược liệu khác biệt cũng xuất hiện chênh lệch.
Bởi vậy trị liệu mười người, có tám hoàn toàn chính xác, hai miễn cưỡng đúng, tính toán là kết quả thật tốt, rất nhiều y sư trong thành Vân Châu, người có thể làm được điểm này không tới năm mươi người.
Có thể nói nhìn thấy kết quả lần này... Hắn đã cảm thấy thắng lợi trong tầm mắt, đối phương muốn thắng hắn là không có khả năng.
- Nhiếp huynh, tới ngươi!
Trong nội tâm đắc ý, Phùng Miểu nhẹ nhàng cười cười, cũng đưa vòng tay sang.
- Tốt!
Nhìn thấy hắn tự tin như thế, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, tiện tay tiếp nhận vòng tay sau đó tiến vào bên trong vòng tay.
- Cứ như thế đi vào? Quá lỗ mãng a, xem ra ngươi thua chắc rồi...
Nhìn thấy động tác của hắn, Phùng Miểu hừ lạnh.
“Người bệnh” trong vòng tay y đạo là tùy tiện xuất hiện nhưng có kỹ xảo nhất định, có thể dùng linh hồn bạc nhược tiến vào phân phối người bệnh, từ đó đơn giản hơn một ít, mà dùng cường lực đi vào sẽ gặp rất nhiều nghi nan tạp chứng.
Bệnh nhiều mặt, bất cứ kẻ nào cũng không bảo chứng sẽ là bệnh gì.
Bởi vì nhìn thấy thiếu niên lỗ mãng tiến vào trong vòng tay, đã biết rõ gia hỏa này phải thua không nghi ngờ.
Hô!
Trong lòng của hắn đang đắc ý, loại ý nghĩ này chưa kết thúc đã nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, vòng tay tỏa ra ánh sáng màu lam.
- Cái gì? Trị liệu hết mười người? Làm sao có thể...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phùng Miểu rớt cằm xuống đất, đôi mắt như rơi ra ngoài.
Làm cái gì? Thiệt giả?
Chỉ mới mấy giây? Hai giây? Ba giây?
Hai, ba giây trị liệu mười người... Ngươi có đùa hay không?
- Việc này...
- Không tới ba giây trị liệu mười người? Ngươi xác định là mười mà không phải một?
- Một cũng rất khó a, còn không đủ thời gian xem mạch.
- Đúng thế, vòng tay đã xác nhận tỏa ra ánh sáng màu lam, nói rõ hắn đã thành công...
Không riêng Phùng Miểu giật mình, đám người trong phòng mở to mắt ra, cả đám nhìn nhau với ánh mắt không dám tin tưởng.
Nếu như không phải vừa rồi từng nhìn thấy biểu hiện của Phùng Miểu thì hắn cũng hoài nghi vòng tay y dạo này có bị hư hay không.
Hai, ba giây đừng nói xem bệnh cho mười người, cho dù chỉ xem bệnh cho một người cũng không đủ.
- Ta đã hoàn thành, xem xét như thế nào?
Nhìn thấy biểu lộ của mọi người, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, cười nhạt một tiếng sau đó tiện tay ném vòng tay sang.
Đúng như hắn đoán, “Người bệnh” trong vòng tay còn kém thạch quy quá nhiều, trên cơ bản liếc mắt nhìn đã nhận ra bệnh gì và giải quyết thế nào, cũng tiết kiệm không ít thời gian.
- Nhất định là sai lầm...
Biết rõ vòng tay tỏa ra ánh sáng lam nhất định đã khai ra phương thuốc cho mười người, Phùng Miểu tiếp nhận vòng tay, trong nội tâm âm thầm thấp giọng hô.
Chuẩn đoán bệnh nhanh như thế, gia hỏa này chắc chắn vì theo đuổi tốc độ nên ghi phương thuốc lung tung, bằng không đừng nói hắn, cho dù là Hoằng Nghiệp đại sư cũng không có tốc độ nhanh thế.
Trong phương thuốc y đạo sai một vị thuốc cũng không được, ghi lung tung càng hồ đồ, hắn xem ra gia hỏa trước mắt chắc chắn làm ẩu.
Ông!
Trong nội tâm nghĩ như vậy, đạo hào quang đầu tiên trong vòng tay sinh ra.
Đỏ tươi như máu chiếu sáng gian phòng!
- Đạo đầu tiên là đúng? Vận khí gia hỏa này quá tốt, ta không tin thứ hai lại đúng.
Phùng Miểu vốn sững sờ sau đó sững người.
Ghi loạn phương thuốc nhưng đạo thứ nhất rõ ràng đã đoán đúng, vận khí thật quá tốt.
Cho dù vận khí tốt cũng có thời điểm dùng hết, hắn không tin đối phương đoán đúng lần thứ hai.
Ông!
Trong nội tâm đang suy nghĩ lung tung lại nhìn thấy đạo ánh sáng màu đỏ thứ hai xuất hiện.
Ông ông ông ông ông!
Vào lúc cảm thấy không có khả năng, âm thanh vang lên liên tiếp, hào quang lập loè không ngừng, chỉ trong nháy mắt có sáu đạo hào quang khác sinh ra.
- Điều này sao có thể? Ghi loạn có thể đúng tám lần?
Phùng Miểu hơi sợ hãi.
Hắn ghi đúng tám lần dùng hai trăm giây, đối phương dùng thời gian ngắn như thế ghi đúng tám lần, cho dù hai đạo phái sau là vàng đỏ thì người ta cũng thắng.
- Sai, nhất định là sai, ngàn vạn phải sai...
Khẩn trương ngừng thở, nội tâm Phùng Miểu không ngừng cầu nguyện.
Hiện tại chỉ kỳ vọng hai đạo hào quang sau của đối phương là sai, hắn có hai đạo là đỏ vàng giao thoa, chỉ cần đối phương có một sai lầm thì hắn chiến thắng.
Ông!
Trong nội tâm tự tin, tinh thần Phùng Miểu tiến vào trong vòng tay, qua hai trăm giây liền thoát ra ngoài.
Hô!
Vòng tay tỏa ra ánh sáng màu lam.
Thành công hoàn thành.
- Hai trăm giây chữa khỏi cho mười người... Y thuật của Phùng huynh lại tinh tiến.
- Ta nghe nói qua vòng tay y đạo, có thể xuất hiện trong đó đều là nghi nan tạp chứng, mỗi loại đều hao phí tinh thần, bình quân một người mới hai mươi giây, y thuật của Phùng huynh có thể dương danh lập vạn trong thành Vân Châu.
- Lợi hại, lần trước ta nhìn thấy đại sư trong tộc ra tay thời gian còn dài hơn Phùng thiếu nhiều, trước kia vẫn nghe y thuật của Phùng thiếu cao minh, hôm nay gặp mặt mới biết danh bất hư truyền...
Nhìn thấy ánh sáng màu lam lập loè, mọi người tán thưởng.
Tuy bọn họ không hiểu y đạo nhưng cũng biết hai mươi giây khám và trị bệnh cho một người có ý nghĩa thế nào, không nói đúng sai hay không, chỉ bằng vào loại tốc độ này đã làm người ta giật mình.
- Mọi người khách khí, còn không biết thành công như thế nào...
Nghe được mọi người lấy lòng, Phùng Miểu cười cười, hắn nói khiêm tốn nhưng trong mắt mang theo kiêu ngạo khó kiềm chế.
Không thể không nói khiêu chiến vòng tay y đạo lần này chỉ dùng hai trăm giây, mặc dù là hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có thể nói là lần tốt nhất từ trước tới nay.
Ông!
Sau khi lấy lòng kết thúc, vòng tay tỏa ra hào quang, lúc này màu đỏ liên tục tỏa sáng, chỉ có hai lần là ánh sáng màu vàng và màu đỏ đồng thời lóe sáng.
- Loại ánh sáng màu đỏ ánh sáng màu vàng đồng thời xuất hiện cho thấy không phải không chính xác nhưng cũng không phải sai, sau khi uống thuốc có thể chữa khỏi nhưng hao phí thời gian mà thôi.
Phùng Miểu vẻ mặt hưng phấn giải thích.
Chỉ có hai đạo đỏ vàng luân chuyển, nói rõ thời gian không những tốt nhất từ trước tới nay, kết quả chẩn đoán bệnh cũng là tốt nhất.
Mỗi người lý giải y đạo khác nhau, dược liệu như nhau, chỉ cần một cây không đúng sẽ có kết quả khác biệt rõ ràng.
Hơn nữa dược liệu nhiều mặt, có nhiều chức năng tương tự, cho dù chuẩn đoán bệnh ng nhưng dược liệu khác biệt cũng xuất hiện chênh lệch.
Bởi vậy trị liệu mười người, có tám hoàn toàn chính xác, hai miễn cưỡng đúng, tính toán là kết quả thật tốt, rất nhiều y sư trong thành Vân Châu, người có thể làm được điểm này không tới năm mươi người.
Có thể nói nhìn thấy kết quả lần này... Hắn đã cảm thấy thắng lợi trong tầm mắt, đối phương muốn thắng hắn là không có khả năng.
- Nhiếp huynh, tới ngươi!
Trong nội tâm đắc ý, Phùng Miểu nhẹ nhàng cười cười, cũng đưa vòng tay sang.
- Tốt!
Nhìn thấy hắn tự tin như thế, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, tiện tay tiếp nhận vòng tay sau đó tiến vào bên trong vòng tay.
- Cứ như thế đi vào? Quá lỗ mãng a, xem ra ngươi thua chắc rồi...
Nhìn thấy động tác của hắn, Phùng Miểu hừ lạnh.
“Người bệnh” trong vòng tay y đạo là tùy tiện xuất hiện nhưng có kỹ xảo nhất định, có thể dùng linh hồn bạc nhược tiến vào phân phối người bệnh, từ đó đơn giản hơn một ít, mà dùng cường lực đi vào sẽ gặp rất nhiều nghi nan tạp chứng.
Bệnh nhiều mặt, bất cứ kẻ nào cũng không bảo chứng sẽ là bệnh gì.
Bởi vì nhìn thấy thiếu niên lỗ mãng tiến vào trong vòng tay, đã biết rõ gia hỏa này phải thua không nghi ngờ.
Hô!
Trong lòng của hắn đang đắc ý, loại ý nghĩ này chưa kết thúc đã nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, vòng tay tỏa ra ánh sáng màu lam.
- Cái gì? Trị liệu hết mười người? Làm sao có thể...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phùng Miểu rớt cằm xuống đất, đôi mắt như rơi ra ngoài.
Làm cái gì? Thiệt giả?
Chỉ mới mấy giây? Hai giây? Ba giây?
Hai, ba giây trị liệu mười người... Ngươi có đùa hay không?
- Việc này...
- Không tới ba giây trị liệu mười người? Ngươi xác định là mười mà không phải một?
- Một cũng rất khó a, còn không đủ thời gian xem mạch.
- Đúng thế, vòng tay đã xác nhận tỏa ra ánh sáng màu lam, nói rõ hắn đã thành công...
Không riêng Phùng Miểu giật mình, đám người trong phòng mở to mắt ra, cả đám nhìn nhau với ánh mắt không dám tin tưởng.
Nếu như không phải vừa rồi từng nhìn thấy biểu hiện của Phùng Miểu thì hắn cũng hoài nghi vòng tay y dạo này có bị hư hay không.
Hai, ba giây đừng nói xem bệnh cho mười người, cho dù chỉ xem bệnh cho một người cũng không đủ.
- Ta đã hoàn thành, xem xét như thế nào?
Nhìn thấy biểu lộ của mọi người, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, cười nhạt một tiếng sau đó tiện tay ném vòng tay sang.
Đúng như hắn đoán, “Người bệnh” trong vòng tay còn kém thạch quy quá nhiều, trên cơ bản liếc mắt nhìn đã nhận ra bệnh gì và giải quyết thế nào, cũng tiết kiệm không ít thời gian.
- Nhất định là sai lầm...
Biết rõ vòng tay tỏa ra ánh sáng lam nhất định đã khai ra phương thuốc cho mười người, Phùng Miểu tiếp nhận vòng tay, trong nội tâm âm thầm thấp giọng hô.
Chuẩn đoán bệnh nhanh như thế, gia hỏa này chắc chắn vì theo đuổi tốc độ nên ghi phương thuốc lung tung, bằng không đừng nói hắn, cho dù là Hoằng Nghiệp đại sư cũng không có tốc độ nhanh thế.
Trong phương thuốc y đạo sai một vị thuốc cũng không được, ghi lung tung càng hồ đồ, hắn xem ra gia hỏa trước mắt chắc chắn làm ẩu.
Ông!
Trong nội tâm nghĩ như vậy, đạo hào quang đầu tiên trong vòng tay sinh ra.
Đỏ tươi như máu chiếu sáng gian phòng!
- Đạo đầu tiên là đúng? Vận khí gia hỏa này quá tốt, ta không tin thứ hai lại đúng.
Phùng Miểu vốn sững sờ sau đó sững người.
Ghi loạn phương thuốc nhưng đạo thứ nhất rõ ràng đã đoán đúng, vận khí thật quá tốt.
Cho dù vận khí tốt cũng có thời điểm dùng hết, hắn không tin đối phương đoán đúng lần thứ hai.
Ông!
Trong nội tâm đang suy nghĩ lung tung lại nhìn thấy đạo ánh sáng màu đỏ thứ hai xuất hiện.
Ông ông ông ông ông!
Vào lúc cảm thấy không có khả năng, âm thanh vang lên liên tiếp, hào quang lập loè không ngừng, chỉ trong nháy mắt có sáu đạo hào quang khác sinh ra.
- Điều này sao có thể? Ghi loạn có thể đúng tám lần?
Phùng Miểu hơi sợ hãi.
Hắn ghi đúng tám lần dùng hai trăm giây, đối phương dùng thời gian ngắn như thế ghi đúng tám lần, cho dù hai đạo phái sau là vàng đỏ thì người ta cũng thắng.
- Sai, nhất định là sai, ngàn vạn phải sai...
Khẩn trương ngừng thở, nội tâm Phùng Miểu không ngừng cầu nguyện.
Hiện tại chỉ kỳ vọng hai đạo hào quang sau của đối phương là sai, hắn có hai đạo là đỏ vàng giao thoa, chỉ cần đối phương có một sai lầm thì hắn chiến thắng.
/3634
|