Phùng Chấn tỉnh lại, tất cả mọi người cũng đã biết chuyện năm đó. Cừu hận cũng đã phai nhạt đi không ít, hơn nữa lại có Nhiếp Vân chấn nhiếp. Lúc này hai đại bộ lạc muốn lần nữa trở về trạng thái trước kia cũng không cần quá lâu.
- Thiếu gia, ta nghĩ đến một chuyện...
Chuyện này chấm dứt, Phí Đồng đi lên phía trước, lại truyền âm cho Nhiếp Vân.
- Mục đích ta tới đây lần này là vì tìm Giác Linh hoa, liệu nó có thể đang ở trong sơn cốc mà hai người Điêu Vịnh đi hay không?
- Tại sao ngươi lại có loại suy đoán này?
Nhiếp Vân nhìn về phía đối phương.
Hắn biết, nếu như đối phương đã nói như vậy, nhất định không phải là thuận miệng nói bậy, tất đã có suy đoán của bản thân.
- Trước đó ta cũng đã nói, phượng hoàng không bảo không xuống. Trên thực tế Cầu Long Thú cũng giống như vậy. Ở trong dãy núi này, thực lực của dã thú trên cơ bản đều chừng Chúa Tể. Cao nhất cũng không quá Bán bộ Phong vương, xuất hiện một đầu Cầu Long Thú trưởng thành, có được cấp bậc Vương giả viên mãn. Chuyện này sao không khiến cho người ta hoài nghi cơ chứ?
Phí Đồng nói ra suy đoán của mình.
- Đúng vậy.
Nhiếp Vân trầm tư.
Quả thực là có chuyện như vậy, người vì lợi mà phân, ngưu tầm ngưu mã tầm ma. Đây đã là thiên lý. Ở trong dãy núi này, nếu như là ở Hỗn Độn đại dương mà nói, có thể nói là cao thủ nhiều như mây. Thế nhưng ở phạm vi của Hoàn Vũ Thần giới, chỉ tương đương với một góc hẻo lánh, căn bản không đáng để nhắc tới.
Đường đường là Cầu Long Thú sau khi trưởng thành có được thực lực Vương giả viên mãn, thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này. Tất sẽ có mục đích gì đó.
- Bất quá... Cầu Long Thú đã mất đi hài tử, có lẽ đã sớm rời đi. Nếu như nó đã rời đi. Cho dù có bảo vật gì thì nhất định cũng đã bị cuốn sạch sẽ. Cho dù có đi tới thì cũng là trống không.
Trầm tư trong chốc lát, Nhiếp Vân lại nói một câu.
Hài tử mà Cầu Long Thú mới sinh ra đã bị giết, không cẩn thận nó đã rời khỏi nơi này. Mà nếu như thực sự rời khỏi đây, cho dù có nhiều bảo vật hơn nữa nhất định cũng sẽ bị mang đi. Làm sao có thể để lại cho người khác tới nhặt cơ chứ.
- Chuyện này cũng đúng a.
Trước đó Phí Đồng không nghĩ tới, thế nhưng sau khi nghe hắn giải thích lập tức cười khổ một tiếng. Sắc mặt hắn có chút nghiêm túc:
- Điện hạ, dù sau nơi này cũng không phải là nơi mà người có thể ở dài. Không bằng bây giờ ta sẽ dẫn người đi gặp Chí Hào tướng quân. Sau đó lại thương nghị chuyện hồi cung! Ta tin, nếu như bệ hạ biết được đã tìm thấy người, nhất định bệ hạ sẽ rất là vui mừng!
- Hồi cung?
Sắc mặt Nhiếp Vân có chút cổ quái.
Hắn là người giả mạo, nhất định không thể hồi cung gì đó được. Nếu như thực sự đi về, một khi gặp mặt Phổ Thiên Đại Đế tất sẽ bị lộ.
Nhưng nếu như cố ý không trở về cung, nhất định đối phương sẽ hoài nghi. Hơn nữa, đối phương cho rằng thân phận của hắn hoàng tử, có lẽ có thể dùng thân phận này để làm một chút chuyện. Mau chóng tăng lên thực lực, hoặc là đi tìm đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Do dự trong chốc lát, Nhiếp Vân mới hỏi:
- Thực lực của vị Chí Hào tướng quân này đã đạt tới cấp bậc gì rồi?
Cũng không phải là không thể đi gặp đối phương được, thế nhưng phải hiểu rõ rốt cuộc là thực lực gì rồi mới nói sau. Nếu như thực lực quá mạnh mẽ thì sẽ rất dễ bị nhìn thấu, hơn nữa cũng khó có thể chạy trốn. Nếu thực lực thấp, bằng vào thực lực của hắn có lẽ có thể cân nhắc lừa bịp một chút.
- Chí Hào tướng quân là một thủ lĩnh của một trong chín chín tám mươi mốt kỳ tinh quân Phổ Thiên hoàng triều, có thực lực Hoàng giả hạ phẩm!
Trong mắt Phí Đồng tràn ngập lửa nóng.
- Hoàng giả hạ phẩm?
Trong lòng Nhiếp Vân giật thót một cái.
Mặc dù chưa nhìn thấy qua cường giả Hoàng cảnh, thế nhưng hắn cũng biết thực lực giữa mình và đối phương cách biệt như trời và đất. Ban đầu chỉ có một Vương giả thượng phẩm là Bách Triết kia cũng đã khiến cho bọn họ thiếu chút nữa toàn quân bị diệt. Người này lại đạt tới Hoàng cảnh, nhất định sẽ càng thêm đáng sợ!
Nếu như giả mạo ở trước mặt loại người như vậy mà bị nhìn ra, nhất định hắn sẽ bị chém giết, cho dù có trốn cũng không thoát!
Bây giờ hắn muốn đi tìm đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt, tăng lên thực lực. Nếu như một mực đợi ở chỗ này thì nhất định là không được. Đi tìm Chí Hào tướng quân kia tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng nếu bởi vậy mà bị phát hiện ra thân phận, như vậy nguy hiểm cũng sẽ tăng lên thành gấp bội.
Phải nghĩ ra một biện pháp song toàn cả đôi bên.
- Vị Chí Hào tướng quân này có quan hệ như thế nào với Đa Ba vương tử kia?
Một lát sau, hai mắt Nhiếp Vân sáng lên, mở miệng hỏi một câu.
- Quan hệ với Đa Ba vương tử? Điện hạ sợ đồng bào tương tàn hay sao?
Phí Đồng cũng là người thông minh, nghe thấy hắn hỏi như vậy đã lập tức hiểu ra.
Nhà Đế vương không có thân tình, đây là chuyện mà người người đều biết, vì cái vị trí kia, máu thịt tương tàn, tình huynh đệ cũng không có cũng là chuyện rất bình thường!
Nếu như người trước mắt này thực sự là hoàng tử. Sau khi trở về nhất định sẽ có địa vị cao hơn Đa Ba vương tử, đây là chuyện mà rất nhiều người đều không muốn thấy!
Không cẩn thận nhất định sẽ bị chém giết trong vô hình.
- Mặc dù ta đối với rất nhiều thế cục ở trong Thần giới cũng không hiểu. Thế nhưng ta cũng biết ở trong các thế lực lớn có tồn tại tranh đấu. Thực lực của ta bây giờ rất yếu, lại không có thế lực thân tín. Một khi lộ ra thân phận, để cho bọn họ biết được, có lẽ sẽ rất khó còn sống để đi tới Phổ Thiên hoàng thành!
Nhiếp Vân nói.
- Chuyện này... Điện hạ suy tính rất đúng. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, thế nhưng... Đây cũng là sự thật!
Vẻ mặt Phí Đồng có chút lúng túng.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng chuyện như vậy cũng thực sự có tồn tại.
Cho dù Đa Ba vương tử không động thủ thì những hoàng tử khác biết hắn trở về, nhất định cũng sẽ xuất thủ, thậm chí đến lúc đó lại còn nghĩ biện pháp giá họa cho Đa Ba vương tử này.
Hoàng gia tranh đấu, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không có biện pháp nào nhúng tay vào.
Nếu quả thật giống như mới vừa rồi, cứ như vậy mang Hoàng Tử điện hạ đi tìm Chí Hào tướng quân, vạn nhất tướng quân là người của vương tử hoặc là vị hoàng tử kia. Như vậy rất có thể sẽ hạ thủ đối với Hoàng Tử điện hạ. Mà nếu như hoàng tử thực sự mất mạng... Đừng nói là hắn không có cách nào đạt được tưởng thưởng, mà không
cẩn thận sẽ còn bị chôn theo hoàng tử.
- Thiếu gia, ta nghĩ đến một chuyện...
Chuyện này chấm dứt, Phí Đồng đi lên phía trước, lại truyền âm cho Nhiếp Vân.
- Mục đích ta tới đây lần này là vì tìm Giác Linh hoa, liệu nó có thể đang ở trong sơn cốc mà hai người Điêu Vịnh đi hay không?
- Tại sao ngươi lại có loại suy đoán này?
Nhiếp Vân nhìn về phía đối phương.
Hắn biết, nếu như đối phương đã nói như vậy, nhất định không phải là thuận miệng nói bậy, tất đã có suy đoán của bản thân.
- Trước đó ta cũng đã nói, phượng hoàng không bảo không xuống. Trên thực tế Cầu Long Thú cũng giống như vậy. Ở trong dãy núi này, thực lực của dã thú trên cơ bản đều chừng Chúa Tể. Cao nhất cũng không quá Bán bộ Phong vương, xuất hiện một đầu Cầu Long Thú trưởng thành, có được cấp bậc Vương giả viên mãn. Chuyện này sao không khiến cho người ta hoài nghi cơ chứ?
Phí Đồng nói ra suy đoán của mình.
- Đúng vậy.
Nhiếp Vân trầm tư.
Quả thực là có chuyện như vậy, người vì lợi mà phân, ngưu tầm ngưu mã tầm ma. Đây đã là thiên lý. Ở trong dãy núi này, nếu như là ở Hỗn Độn đại dương mà nói, có thể nói là cao thủ nhiều như mây. Thế nhưng ở phạm vi của Hoàn Vũ Thần giới, chỉ tương đương với một góc hẻo lánh, căn bản không đáng để nhắc tới.
Đường đường là Cầu Long Thú sau khi trưởng thành có được thực lực Vương giả viên mãn, thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này. Tất sẽ có mục đích gì đó.
- Bất quá... Cầu Long Thú đã mất đi hài tử, có lẽ đã sớm rời đi. Nếu như nó đã rời đi. Cho dù có bảo vật gì thì nhất định cũng đã bị cuốn sạch sẽ. Cho dù có đi tới thì cũng là trống không.
Trầm tư trong chốc lát, Nhiếp Vân lại nói một câu.
Hài tử mà Cầu Long Thú mới sinh ra đã bị giết, không cẩn thận nó đã rời khỏi nơi này. Mà nếu như thực sự rời khỏi đây, cho dù có nhiều bảo vật hơn nữa nhất định cũng sẽ bị mang đi. Làm sao có thể để lại cho người khác tới nhặt cơ chứ.
- Chuyện này cũng đúng a.
Trước đó Phí Đồng không nghĩ tới, thế nhưng sau khi nghe hắn giải thích lập tức cười khổ một tiếng. Sắc mặt hắn có chút nghiêm túc:
- Điện hạ, dù sau nơi này cũng không phải là nơi mà người có thể ở dài. Không bằng bây giờ ta sẽ dẫn người đi gặp Chí Hào tướng quân. Sau đó lại thương nghị chuyện hồi cung! Ta tin, nếu như bệ hạ biết được đã tìm thấy người, nhất định bệ hạ sẽ rất là vui mừng!
- Hồi cung?
Sắc mặt Nhiếp Vân có chút cổ quái.
Hắn là người giả mạo, nhất định không thể hồi cung gì đó được. Nếu như thực sự đi về, một khi gặp mặt Phổ Thiên Đại Đế tất sẽ bị lộ.
Nhưng nếu như cố ý không trở về cung, nhất định đối phương sẽ hoài nghi. Hơn nữa, đối phương cho rằng thân phận của hắn hoàng tử, có lẽ có thể dùng thân phận này để làm một chút chuyện. Mau chóng tăng lên thực lực, hoặc là đi tìm đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Do dự trong chốc lát, Nhiếp Vân mới hỏi:
- Thực lực của vị Chí Hào tướng quân này đã đạt tới cấp bậc gì rồi?
Cũng không phải là không thể đi gặp đối phương được, thế nhưng phải hiểu rõ rốt cuộc là thực lực gì rồi mới nói sau. Nếu như thực lực quá mạnh mẽ thì sẽ rất dễ bị nhìn thấu, hơn nữa cũng khó có thể chạy trốn. Nếu thực lực thấp, bằng vào thực lực của hắn có lẽ có thể cân nhắc lừa bịp một chút.
- Chí Hào tướng quân là một thủ lĩnh của một trong chín chín tám mươi mốt kỳ tinh quân Phổ Thiên hoàng triều, có thực lực Hoàng giả hạ phẩm!
Trong mắt Phí Đồng tràn ngập lửa nóng.
- Hoàng giả hạ phẩm?
Trong lòng Nhiếp Vân giật thót một cái.
Mặc dù chưa nhìn thấy qua cường giả Hoàng cảnh, thế nhưng hắn cũng biết thực lực giữa mình và đối phương cách biệt như trời và đất. Ban đầu chỉ có một Vương giả thượng phẩm là Bách Triết kia cũng đã khiến cho bọn họ thiếu chút nữa toàn quân bị diệt. Người này lại đạt tới Hoàng cảnh, nhất định sẽ càng thêm đáng sợ!
Nếu như giả mạo ở trước mặt loại người như vậy mà bị nhìn ra, nhất định hắn sẽ bị chém giết, cho dù có trốn cũng không thoát!
Bây giờ hắn muốn đi tìm đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt, tăng lên thực lực. Nếu như một mực đợi ở chỗ này thì nhất định là không được. Đi tìm Chí Hào tướng quân kia tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng nếu bởi vậy mà bị phát hiện ra thân phận, như vậy nguy hiểm cũng sẽ tăng lên thành gấp bội.
Phải nghĩ ra một biện pháp song toàn cả đôi bên.
- Vị Chí Hào tướng quân này có quan hệ như thế nào với Đa Ba vương tử kia?
Một lát sau, hai mắt Nhiếp Vân sáng lên, mở miệng hỏi một câu.
- Quan hệ với Đa Ba vương tử? Điện hạ sợ đồng bào tương tàn hay sao?
Phí Đồng cũng là người thông minh, nghe thấy hắn hỏi như vậy đã lập tức hiểu ra.
Nhà Đế vương không có thân tình, đây là chuyện mà người người đều biết, vì cái vị trí kia, máu thịt tương tàn, tình huynh đệ cũng không có cũng là chuyện rất bình thường!
Nếu như người trước mắt này thực sự là hoàng tử. Sau khi trở về nhất định sẽ có địa vị cao hơn Đa Ba vương tử, đây là chuyện mà rất nhiều người đều không muốn thấy!
Không cẩn thận nhất định sẽ bị chém giết trong vô hình.
- Mặc dù ta đối với rất nhiều thế cục ở trong Thần giới cũng không hiểu. Thế nhưng ta cũng biết ở trong các thế lực lớn có tồn tại tranh đấu. Thực lực của ta bây giờ rất yếu, lại không có thế lực thân tín. Một khi lộ ra thân phận, để cho bọn họ biết được, có lẽ sẽ rất khó còn sống để đi tới Phổ Thiên hoàng thành!
Nhiếp Vân nói.
- Chuyện này... Điện hạ suy tính rất đúng. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, thế nhưng... Đây cũng là sự thật!
Vẻ mặt Phí Đồng có chút lúng túng.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng chuyện như vậy cũng thực sự có tồn tại.
Cho dù Đa Ba vương tử không động thủ thì những hoàng tử khác biết hắn trở về, nhất định cũng sẽ xuất thủ, thậm chí đến lúc đó lại còn nghĩ biện pháp giá họa cho Đa Ba vương tử này.
Hoàng gia tranh đấu, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không có biện pháp nào nhúng tay vào.
Nếu quả thật giống như mới vừa rồi, cứ như vậy mang Hoàng Tử điện hạ đi tìm Chí Hào tướng quân, vạn nhất tướng quân là người của vương tử hoặc là vị hoàng tử kia. Như vậy rất có thể sẽ hạ thủ đối với Hoàng Tử điện hạ. Mà nếu như hoàng tử thực sự mất mạng... Đừng nói là hắn không có cách nào đạt được tưởng thưởng, mà không
cẩn thận sẽ còn bị chôn theo hoàng tử.
/3634
|