Cũng không thấy hắn có động tác gì, một quyền uy lực vô cùng của Phùng Thịnh lần nữa dừng lại trên không trung. Tựa như công kích mới vừa rồi của hắn không có bất cứ tác dụng gì vậy.
- Chuyện này...
Trong lòng Phùng Thịnh không khỏi hoảng sợ.
Nếu như nói công kích mới vừa rồi đối phương có thể tùy tiện ngăn cản là trùng hợp mà nói. Như vậy bây giờ ngay cả năng lực của bao tay hắn cũng đã bộc phát ra hết. Chỉ là đối phương vẫn có thể ung dung ngăn cản... Như vậy chỉ có thể nói rõ ra một vấn đề, đó chính là thực lực của người trước mắt này đã vượt xa hắn!
- Không nghĩ tới một nơi nhỏ như vậy lại có một người mạnh mẽ như vậy ẩn nấp… Quả thực khiến cho ta mở rộng tầm mắt...
Người áo đen ngẩng đầu lên nói.
Mới vừa rồi động tác của Nhiếp Vân hắn cũng đã nhìn thấy vào trong mắt, hắn biết người thiếu niên trước mắt này nhìn tuổi tác không lớn, thế nhưng thủ đoạn lại không phải là thứ mà Phùng Thịnh có thể ngăn cản.
- Khách khí rồi. Ta cũng có chút kỳ quái. Nơi nhỏ như vậy tại sao lại có thể xuất hiện cường giả của Phổ Thiên nhất mạch a. Đây mới là chuyện khiến cho ta mở rộng tầm mắt...
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Phùng Thịnh đã lùi lại bảy, tám bước, cách xa Quán Lăng. Lúc này Nhiếp Vân mới nhìn về phía người áo đen trước mắt.
Sở dĩ hắn xuất thủ, thứ nhất là vì báo đáp ân tình của tộc trưởng, Quán Lăng, thứ hai chính là muốn nhìn một chút xem người áo đen này xuất hiện ở đây rốt cuộc là có chuyện gì.
Dựa theo tộc trưởng giới thiệu trước đó, Phổ Thiên nhất mạch có lẽ thuộc về một trong chín đại thế lực lớn. Mà Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ trước mắt này chỉ là một đám bộ lạc thợ săn không biết đã sinh sống trong rừng bao lâu. Đôi bên chênh lệch cách xa vạn dặm. Căn bản không thể có một chút liên quan nào!
Quan trọng nhất là cửa vào Hỗn Độn đại dương, mặc dù đã sử dụng phong ấn, thế nhưng trên thực tế lại cách nơi này cũng không xa. Người của Phổ Thiên nhất mạch xuất hiện ở đây, rất khó làm cho hắn không thể không suy nghĩ nhiều được.
- Ngươi đã biết tới Phổ Thiên nhất mạch chúng ta, xem ra cũng không phải chỉ đơn giản là thợ săn, nói đi, là người của Hỏa thần vệ hay là người của Càn Khôn các?
Người áo đen không nghĩ tới Nhiếp Vân có thể trực tiếp kêu lên hắn là Phổ Thiên nhất mạch người, sửng sốt một chút, mép nâng lên.
- Hỏa thần vệ? Càn Khôn các?
Hai cái tên này hắn cũng chưa từng nghe qua, không thể nào là một thành viên trong đó được. Đương nhiên, những chuyện này hắn sẽ không nói ra trong miệng, mà chỉ cười nhạt một tiếng:
- Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, Thanh Sơn Bộ có ta ở đây, tốt nhất ngươi nên rời đi thì hơn.
- Bảo ta rời đi?
Thấy hắn không nói ra bản thân thuộc về thế lực nào. Hai mắt người áo đen này run lên, lộ ra một đạo điện mang:
- Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không... Ngoài ra, ta cảnh cáo ngươi một câu, thực lực không có đạt tới thì đừng có động vào chuyện mà mình không nên động vào. Như vậy sẽ mang đến phiền toái cho tông môn sau lưng.
Sưu!
Vừa mới dứt lời, người áo đen này đã xuất thủ.
Bàn tay hơi màu xám tro đưa tay về phía trước. Một đạo khí tức quỷ dị đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng tới mặt Nhiếp Vân.
- Vương giả trung phẩm?
Sắc mặt Nhiếp Vân lập tức cứng lại.
Đối phương vừa mới ra tay thì hắn đã lập tức nhìn ra được. Người này không ngờ lại cũng giống như hắn, có được thực lực Phong vương trung kỳ. Nếu dùng phân chia cấp bậc của Hoàn Vũ Thần Giới mà nói... Đó là Vương giả trung phẩm!
Biết được cấp bậc thực lực, bây giờ hắn cũng đã biết được thực lực của không ít người. Phong vương bướu thịt ban đầu chắc hẳn là Vương giả hạ phẩm đỉnh phong, cách trung phẩm chỉ còn kém một tia. Cho nên, vương giả có máu tươi màu vàng mà ban đầu bọn hắn tốn vô số tâm huyết mới có thể giết được không ngờ lại là Vương giả trung phẩm, Bách Triết kia lại là Vương giả thượng phẩm!
Một người áo đen tùy tiện trước mắt không ngờ lại là Vương giả trung phẩm, thực lực có thể so được với Phong vương có bướu thịt kia. Chuyện này bảo sao hắn không kinh hãi được cơ chứ?
Chẳng lẽ Bách Triết kia đã đem tin tức truyền lại bên này rồi hay sao? Người của Phổ Thiên nhất mạch cũng đã biết chỗ của Hỗn Độn đại dương rồi hay sao?
Nếu thực sự là như thế, Hỗn Độn đại dương sẽ thực sự gặp nguy hiểm!
Trong lòng khiếp sợ, thế nhưng trên tay lại không có dừng lại, năm ngón tay không ngừng vung vẩy như đánh đàn. Năm đạo kình khí bắn ra, phá không bắn tới phía trước, chia ra đánh vào năm chỗ huyệt vị trong lòng bàn tay của người áo đen.
- Quả nhiên có chút thủ đoạn...
Người áo đen nhìn thấy Nhiếp Vân xuất thủ, thực lực lại cũng là Vương giả trung phẩm, hắn cũng không có khinh địch như trước nữa mà nhướng mày một cái.
Nếu như là Vương giả trung phẩm bình thường thì hắn cũng không cần phải quan tâm. Thế nhưng người trước mắt này, năm ngón tay đánh ra, nhìn qua chống lại một chưởng của hắn có chút yếu thế. Thế nhưng trên thực tế lại đem lực lượng tập trung ở năm điểm. Lực lượng chia ra đâm về kẽ hở của hắn, cho dù là hắn cũng không có chiêu số tốt hơn để hóa giải, cho nên chỉ có thể tạm lánh phong mang mà thôi.
Người trong nghề vừa mới rat ay thì đã biết thật giả, người áo đen này chỉ từ chiêu này của Nhiếp Vân đã biết người thiếu niên trước mắt này nhìn trẻ tuổi, thế nhưng trên thực tế nắm chắc thời cơ chiến đấu cùng với thế cục so với hắn cũng không kém hơn chút nào, thậm chí còn hơn chứ không kém!
Hỏa thần vệ, Càn Khôn các... Từ lúc nào đã xuất hiện một người trẻ tuổi quái vật như vậy chứ?
Sao tới bây giờ mà bọn hắn còn chưa từng nghe nói qua chứ?
- Ngươi rất tốt, đáng để ta động thủ...
Trong lòng khiếp sợ, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Ngón tay của người áo đen này điểm ra, bao tay màu xám trên tay Phùng Thịnh lập tức bay đi về phía hắn.
- Hóa ra... Lực lượng thôn phệ mới vừa rồi là do người này khống chế.
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Mới vừa rồi hắn đã hoài nghi, Phùng Thịnh này ngay cả Chúa Tể cũng không phải. Làm sao có thể thi triển ra lực thôn phệ mà ngay cả hắn cũng có chút kiêng kỵ được chứ? Nếu như chẳng qua nguyên nhân chỉ là binh khí mà thôi, như vậy bằng vào thực lực của đối phương có lẽ sẽ không làm cho nó nhúc nhích được. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, người này căn bản không có luyện hóa được cái bao tay này. Công kích thi triển ra đều là do người áo đen này điều khiển!
- Chuyện này...
Trong lòng Phùng Thịnh không khỏi hoảng sợ.
Nếu như nói công kích mới vừa rồi đối phương có thể tùy tiện ngăn cản là trùng hợp mà nói. Như vậy bây giờ ngay cả năng lực của bao tay hắn cũng đã bộc phát ra hết. Chỉ là đối phương vẫn có thể ung dung ngăn cản... Như vậy chỉ có thể nói rõ ra một vấn đề, đó chính là thực lực của người trước mắt này đã vượt xa hắn!
- Không nghĩ tới một nơi nhỏ như vậy lại có một người mạnh mẽ như vậy ẩn nấp… Quả thực khiến cho ta mở rộng tầm mắt...
Người áo đen ngẩng đầu lên nói.
Mới vừa rồi động tác của Nhiếp Vân hắn cũng đã nhìn thấy vào trong mắt, hắn biết người thiếu niên trước mắt này nhìn tuổi tác không lớn, thế nhưng thủ đoạn lại không phải là thứ mà Phùng Thịnh có thể ngăn cản.
- Khách khí rồi. Ta cũng có chút kỳ quái. Nơi nhỏ như vậy tại sao lại có thể xuất hiện cường giả của Phổ Thiên nhất mạch a. Đây mới là chuyện khiến cho ta mở rộng tầm mắt...
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Phùng Thịnh đã lùi lại bảy, tám bước, cách xa Quán Lăng. Lúc này Nhiếp Vân mới nhìn về phía người áo đen trước mắt.
Sở dĩ hắn xuất thủ, thứ nhất là vì báo đáp ân tình của tộc trưởng, Quán Lăng, thứ hai chính là muốn nhìn một chút xem người áo đen này xuất hiện ở đây rốt cuộc là có chuyện gì.
Dựa theo tộc trưởng giới thiệu trước đó, Phổ Thiên nhất mạch có lẽ thuộc về một trong chín đại thế lực lớn. Mà Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ trước mắt này chỉ là một đám bộ lạc thợ săn không biết đã sinh sống trong rừng bao lâu. Đôi bên chênh lệch cách xa vạn dặm. Căn bản không thể có một chút liên quan nào!
Quan trọng nhất là cửa vào Hỗn Độn đại dương, mặc dù đã sử dụng phong ấn, thế nhưng trên thực tế lại cách nơi này cũng không xa. Người của Phổ Thiên nhất mạch xuất hiện ở đây, rất khó làm cho hắn không thể không suy nghĩ nhiều được.
- Ngươi đã biết tới Phổ Thiên nhất mạch chúng ta, xem ra cũng không phải chỉ đơn giản là thợ săn, nói đi, là người của Hỏa thần vệ hay là người của Càn Khôn các?
Người áo đen không nghĩ tới Nhiếp Vân có thể trực tiếp kêu lên hắn là Phổ Thiên nhất mạch người, sửng sốt một chút, mép nâng lên.
- Hỏa thần vệ? Càn Khôn các?
Hai cái tên này hắn cũng chưa từng nghe qua, không thể nào là một thành viên trong đó được. Đương nhiên, những chuyện này hắn sẽ không nói ra trong miệng, mà chỉ cười nhạt một tiếng:
- Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, Thanh Sơn Bộ có ta ở đây, tốt nhất ngươi nên rời đi thì hơn.
- Bảo ta rời đi?
Thấy hắn không nói ra bản thân thuộc về thế lực nào. Hai mắt người áo đen này run lên, lộ ra một đạo điện mang:
- Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không... Ngoài ra, ta cảnh cáo ngươi một câu, thực lực không có đạt tới thì đừng có động vào chuyện mà mình không nên động vào. Như vậy sẽ mang đến phiền toái cho tông môn sau lưng.
Sưu!
Vừa mới dứt lời, người áo đen này đã xuất thủ.
Bàn tay hơi màu xám tro đưa tay về phía trước. Một đạo khí tức quỷ dị đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng tới mặt Nhiếp Vân.
- Vương giả trung phẩm?
Sắc mặt Nhiếp Vân lập tức cứng lại.
Đối phương vừa mới ra tay thì hắn đã lập tức nhìn ra được. Người này không ngờ lại cũng giống như hắn, có được thực lực Phong vương trung kỳ. Nếu dùng phân chia cấp bậc của Hoàn Vũ Thần Giới mà nói... Đó là Vương giả trung phẩm!
Biết được cấp bậc thực lực, bây giờ hắn cũng đã biết được thực lực của không ít người. Phong vương bướu thịt ban đầu chắc hẳn là Vương giả hạ phẩm đỉnh phong, cách trung phẩm chỉ còn kém một tia. Cho nên, vương giả có máu tươi màu vàng mà ban đầu bọn hắn tốn vô số tâm huyết mới có thể giết được không ngờ lại là Vương giả trung phẩm, Bách Triết kia lại là Vương giả thượng phẩm!
Một người áo đen tùy tiện trước mắt không ngờ lại là Vương giả trung phẩm, thực lực có thể so được với Phong vương có bướu thịt kia. Chuyện này bảo sao hắn không kinh hãi được cơ chứ?
Chẳng lẽ Bách Triết kia đã đem tin tức truyền lại bên này rồi hay sao? Người của Phổ Thiên nhất mạch cũng đã biết chỗ của Hỗn Độn đại dương rồi hay sao?
Nếu thực sự là như thế, Hỗn Độn đại dương sẽ thực sự gặp nguy hiểm!
Trong lòng khiếp sợ, thế nhưng trên tay lại không có dừng lại, năm ngón tay không ngừng vung vẩy như đánh đàn. Năm đạo kình khí bắn ra, phá không bắn tới phía trước, chia ra đánh vào năm chỗ huyệt vị trong lòng bàn tay của người áo đen.
- Quả nhiên có chút thủ đoạn...
Người áo đen nhìn thấy Nhiếp Vân xuất thủ, thực lực lại cũng là Vương giả trung phẩm, hắn cũng không có khinh địch như trước nữa mà nhướng mày một cái.
Nếu như là Vương giả trung phẩm bình thường thì hắn cũng không cần phải quan tâm. Thế nhưng người trước mắt này, năm ngón tay đánh ra, nhìn qua chống lại một chưởng của hắn có chút yếu thế. Thế nhưng trên thực tế lại đem lực lượng tập trung ở năm điểm. Lực lượng chia ra đâm về kẽ hở của hắn, cho dù là hắn cũng không có chiêu số tốt hơn để hóa giải, cho nên chỉ có thể tạm lánh phong mang mà thôi.
Người trong nghề vừa mới rat ay thì đã biết thật giả, người áo đen này chỉ từ chiêu này của Nhiếp Vân đã biết người thiếu niên trước mắt này nhìn trẻ tuổi, thế nhưng trên thực tế nắm chắc thời cơ chiến đấu cùng với thế cục so với hắn cũng không kém hơn chút nào, thậm chí còn hơn chứ không kém!
Hỏa thần vệ, Càn Khôn các... Từ lúc nào đã xuất hiện một người trẻ tuổi quái vật như vậy chứ?
Sao tới bây giờ mà bọn hắn còn chưa từng nghe nói qua chứ?
- Ngươi rất tốt, đáng để ta động thủ...
Trong lòng khiếp sợ, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Ngón tay của người áo đen này điểm ra, bao tay màu xám trên tay Phùng Thịnh lập tức bay đi về phía hắn.
- Hóa ra... Lực lượng thôn phệ mới vừa rồi là do người này khống chế.
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Mới vừa rồi hắn đã hoài nghi, Phùng Thịnh này ngay cả Chúa Tể cũng không phải. Làm sao có thể thi triển ra lực thôn phệ mà ngay cả hắn cũng có chút kiêng kỵ được chứ? Nếu như chẳng qua nguyên nhân chỉ là binh khí mà thôi, như vậy bằng vào thực lực của đối phương có lẽ sẽ không làm cho nó nhúc nhích được. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, người này căn bản không có luyện hóa được cái bao tay này. Công kích thi triển ra đều là do người áo đen này điều khiển!
/3634
|