Một lá cây đã ẩn chứa toàn bộ linh khí trong cơ thể của một vị cường giả Kim Giáp tướng.. Chuyện này không khỏi quá kinh khủng a!
- Đây rốt cuộc là thế giới gì chứ?
Nhiếp Đồng cũng phát hiện ra được điểm này, vẻ mặt hắn lập tức tràn ngập cảnh giác.
Vốn hai người cho rằng đám gọi là dị tộc này chỉ là một đám gia hỏa điên rồ dựa vào thôn phệ thế giới mà tăng thực lực lên. Thế nhưng không ngờ hai người bọn hắn đã đánh giá thấp đối phương!
Chỉ bằng vào trình độ vững chắc của thế giới này, từ tình huống sinh trưởng của thực vật đã có thể suy đoán ra được. Đây là một vị diện so với Tam giới còn cao cấp hơn!
Tình huống như vậy giống như ban đầu hắn từ trong Phù Thiên đại lục tiến vào Thiên Địa lục đạo vậy. Dù là một cái cây con, một cây cỏ lại ném xuống phía dưới cũng sẽ biến thành thần binh lợi khí, làm cho không người nào có thể ngăn cản được.
Ban đầu lão tửu quỷ bởi vì lợi dụng một nhánh cây từ trên Thiên Địa lục đạo rơi xuống làm binh khí, cho nên từ đó mới được xưng là đệ nhất nhân Phù Thiên đại lục.
- Xem ra muốn tìm được đồ ăn... Cũng không dễ a!
Biết thế giới này có lẽ có thể cao hơn Tam giới một cấp bậc, Nhiếp Vân không khỏi cười khổ lắc đầu.
Loại chuyện như vậy cũng không giống như lúc ban đầu tiến vào Thiên Địa lục đạo, một cây cỏ dại cũng đã lợi hại như vậy, nếu như là vật còn sống sợ rằng sẽ càng cường đại hơn, càng khó chém giết hơn.
- Trước tiên không quan tâm tới nữa. Chúng ta có thể tìm được cái gì thì hay cái đó a.
Mặc dù cảm khái, thế nhưng hai người cũng không dừng lại chút nào. Bước chân dọc theo lối đi của sơn cốc từng bước một đi về phía trước.
Hai người đều là người nổi bật trong đám cường giả Phong vương, cho dù thế giới này cao hơn Tam giới một tầng thì cũng bọn họ cũng không tính là kẻ yếu. Hai người từng bước một về phía trước, đi một lát đã dần dần thích ứng được với hoàn cảnh. Nếu như trước đó nói hai bọn hắn đi lại phải cố hết sức thì bây giờ đã làm được chuyện bước đi ung dung tự nhiên.
Vừa đi về phía trước, hai người vừa dò xét khắp nơi. Đi gần ba giờ, rốt cuộc hai người mới đi ra khỏi sơn cốc. Vừa mới rời khỏi sơn cốc thì Nhiếp Đồng đã hưng phấn thét lớn một tiếng.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, hai mắt của Nhiếp Vân cũng sáng lên. Chỉ thấy cách đó không xa một, trên một ngọn núi nhỏ có một gốc cây ăn quả đứng sừng sững trên đó, bên trên có vô số trái cây màu đỏ rậm rạp chằng chịt kết trên tán.
Tuy rằng loại trái cây này bọn họ chưa từng nhìn qua. Thế nhưng từ phía xa hít vào đã thấy hương thơm xộc vào mũi, vừa nhìn một cái đã biết là rất ngon.
Vốn hai người đã rất đói, lúc này lại ngửi được mùi như vậy, sao có thể chịu được cơ chứ? Hai người vội vàng đi tới dưới tán cây.
- Ca ca, trái cây này có ăn được không?
Nhìn chằm chằm lên phía trên, Nhiếp Đồng không ngừng liếm môi.
Dựa theo lẽ thường mà nói, mới vừa tiến vào một hoàn cảnh xa lạ, tất cả đều không quen thuộc. Dưới tình huống như vậy không nên ăn loạn cái gì, vạn nhất có độc thì sao?
Kịch độc lợi hại nhất trong Tam giới cũng không thể làm ảnh hưởng được tới bọn họ, thế nhưng... Thế giới này thì khác
Không nói đâu xa, kịch độc trong máu của vương giả có máu tươi màu vàng kia tới bây giờ Nhiếp Vân cũng không có cách nào trục xuất được nó ra khỏi cơ thể.
- Ta cũng không biết... Không sao, chúng ta có thể thử một chút!
Thân thể hắn lập tức leo lên trên cây.
Trước tiên khôn quản có thể ăn được hay không, hái xuống rồi lại nói sau. Chung quy cũng không thể bởi vì sợ hãi mà chỉ nhìn không ăn. Sau đó dẫn tới bản thân bị chết đói a.
Mặc dù tu vi thân thể không thể nào thi triển ra được. Thế nhưng lúc này Nhiếp Vân đã có thể thích ứng với lực lượng trong thế giới này. Vì vậy hắn bò lên cây cũng không mất bao nhiêu công. Một lát sau đã đi tới trước mặt một trái cây màu đỏ, sau đó lại đưa tay ra hái.
- Chuyện này...
Dùng sức giật hai cái, sắc mặt Nhiếp Vân tức thì xám ngắt.
Trái cây này nhìn như đỏ tươi, ướt át, dường như tùy thời cũng có thể từ trên cây rớt xuống. Thế nhưng kết quả hắn dùng hết toàn lực bứt xuống cũng không thể nào làm nó rung chuyển được.
Dùng lực lượng của bây giờ, nếu như đang ở trong Hỗn Độn hải dương. Muốn nhấc toàn bộ Tà Nguyệt Chí Tôn vực lên cũng không lãng phí bao nhiêu tinh lực.Thế nhưng lúc này ở đây muốn hái một quả cũng không được, quả thực chật vật không nói nên lời.
- Không được thì dùng kiếm a...
Nhiếp Đồng theo sát ở phía sau leo lên, nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của ca ca. Hắn nở nụ cười, tiện tay đem lấy ra Tu La kiếm.
Tu La kiếm đã bị chém thành hai khúc, dùng thực lực của hắn hiện tại còn không có cách nào chữa trị được. Bất quá nếu như dùng để hái trái cây, như vậy dùng nửa đoạn kiếm có lẽ cũng không thành vấn đề a.
Trong lòng suy nghĩ, bàn tay khẽ run lên, một đạo kiếm khí cường đại lăng không bổ ra.
- Chém.
Nhìn thấy động tác của hắn, Nhiếp Vân không khỏi im lặng một phen.
Nếu như để cho cường giả trong Tam giới biết Tu La vương thực lực mạnh nhất lại dùng lực lượng mạnh nhất để đi hái trái cây. Có lẽ tất cả sẽ cười tới rụng răng.
Đây quả thực là chuyện bé xé ra to a...
Bất quá, loại suy nghĩ này còn không có kết thúc thì sắc mặt của hắn lại lần nữa cứng đờ...
Một kiếm mà Nhiếp Đồng đã dùng hết toàn lực, đâm vào bên trên cuống cũng không có trực tiếp chặt đứt được nó, mà là... Tạo thành vô số tia lửa bắn ra, ngay cả một chút rung động cũng không có!
- Thật hay giả vậy?
Hai người huynh đệ nhìn nhau, đều có chút tan vỡ.
Trái cây cũng không hái được xuống thì ăn thế nào đây? Cho dù có hái xuống, nhìn loại trình độ vững chắc này... Có lẽ bọn hắn cũng sẽ không cắn nổi a?
Mặc dù hai người đều rất tự tin đối với thực lực của mình. Thế nhưng cũng không cảm thấy vật mà thần binh Phong vương cũng không chém được thì răng mình có thể cắn ra được.
- Dường như chỉ có một cái ngấn trắng...
Sau khi cảm giác tan vỡ qua đi, Nhiếp Đồng chỉ về phía một trái cây trước mắt.
Thuận theo tya hắn nhìn lại, quả nhiên Nhiếp Vân đã thấy ở trên cuống trái cây, nơi chém vừa rồi hiện lên ngấn trắng. Xem ra công kích mới vừa rồi cũng có một chút hiệu quả.
Nhắm ngay vào chỗ ngấn trắng, Nhiếp Đồng lại liên tục chém ra mấy cái, trái cây trước mắt rốt cuộc cũng lắc lư mấy cái, từ trên không trung rơi xuống dưới đất.&
- Đây rốt cuộc là thế giới gì chứ?
Nhiếp Đồng cũng phát hiện ra được điểm này, vẻ mặt hắn lập tức tràn ngập cảnh giác.
Vốn hai người cho rằng đám gọi là dị tộc này chỉ là một đám gia hỏa điên rồ dựa vào thôn phệ thế giới mà tăng thực lực lên. Thế nhưng không ngờ hai người bọn hắn đã đánh giá thấp đối phương!
Chỉ bằng vào trình độ vững chắc của thế giới này, từ tình huống sinh trưởng của thực vật đã có thể suy đoán ra được. Đây là một vị diện so với Tam giới còn cao cấp hơn!
Tình huống như vậy giống như ban đầu hắn từ trong Phù Thiên đại lục tiến vào Thiên Địa lục đạo vậy. Dù là một cái cây con, một cây cỏ lại ném xuống phía dưới cũng sẽ biến thành thần binh lợi khí, làm cho không người nào có thể ngăn cản được.
Ban đầu lão tửu quỷ bởi vì lợi dụng một nhánh cây từ trên Thiên Địa lục đạo rơi xuống làm binh khí, cho nên từ đó mới được xưng là đệ nhất nhân Phù Thiên đại lục.
- Xem ra muốn tìm được đồ ăn... Cũng không dễ a!
Biết thế giới này có lẽ có thể cao hơn Tam giới một cấp bậc, Nhiếp Vân không khỏi cười khổ lắc đầu.
Loại chuyện như vậy cũng không giống như lúc ban đầu tiến vào Thiên Địa lục đạo, một cây cỏ dại cũng đã lợi hại như vậy, nếu như là vật còn sống sợ rằng sẽ càng cường đại hơn, càng khó chém giết hơn.
- Trước tiên không quan tâm tới nữa. Chúng ta có thể tìm được cái gì thì hay cái đó a.
Mặc dù cảm khái, thế nhưng hai người cũng không dừng lại chút nào. Bước chân dọc theo lối đi của sơn cốc từng bước một đi về phía trước.
Hai người đều là người nổi bật trong đám cường giả Phong vương, cho dù thế giới này cao hơn Tam giới một tầng thì cũng bọn họ cũng không tính là kẻ yếu. Hai người từng bước một về phía trước, đi một lát đã dần dần thích ứng được với hoàn cảnh. Nếu như trước đó nói hai bọn hắn đi lại phải cố hết sức thì bây giờ đã làm được chuyện bước đi ung dung tự nhiên.
Vừa đi về phía trước, hai người vừa dò xét khắp nơi. Đi gần ba giờ, rốt cuộc hai người mới đi ra khỏi sơn cốc. Vừa mới rời khỏi sơn cốc thì Nhiếp Đồng đã hưng phấn thét lớn một tiếng.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, hai mắt của Nhiếp Vân cũng sáng lên. Chỉ thấy cách đó không xa một, trên một ngọn núi nhỏ có một gốc cây ăn quả đứng sừng sững trên đó, bên trên có vô số trái cây màu đỏ rậm rạp chằng chịt kết trên tán.
Tuy rằng loại trái cây này bọn họ chưa từng nhìn qua. Thế nhưng từ phía xa hít vào đã thấy hương thơm xộc vào mũi, vừa nhìn một cái đã biết là rất ngon.
Vốn hai người đã rất đói, lúc này lại ngửi được mùi như vậy, sao có thể chịu được cơ chứ? Hai người vội vàng đi tới dưới tán cây.
- Ca ca, trái cây này có ăn được không?
Nhìn chằm chằm lên phía trên, Nhiếp Đồng không ngừng liếm môi.
Dựa theo lẽ thường mà nói, mới vừa tiến vào một hoàn cảnh xa lạ, tất cả đều không quen thuộc. Dưới tình huống như vậy không nên ăn loạn cái gì, vạn nhất có độc thì sao?
Kịch độc lợi hại nhất trong Tam giới cũng không thể làm ảnh hưởng được tới bọn họ, thế nhưng... Thế giới này thì khác
Không nói đâu xa, kịch độc trong máu của vương giả có máu tươi màu vàng kia tới bây giờ Nhiếp Vân cũng không có cách nào trục xuất được nó ra khỏi cơ thể.
- Ta cũng không biết... Không sao, chúng ta có thể thử một chút!
Thân thể hắn lập tức leo lên trên cây.
Trước tiên khôn quản có thể ăn được hay không, hái xuống rồi lại nói sau. Chung quy cũng không thể bởi vì sợ hãi mà chỉ nhìn không ăn. Sau đó dẫn tới bản thân bị chết đói a.
Mặc dù tu vi thân thể không thể nào thi triển ra được. Thế nhưng lúc này Nhiếp Vân đã có thể thích ứng với lực lượng trong thế giới này. Vì vậy hắn bò lên cây cũng không mất bao nhiêu công. Một lát sau đã đi tới trước mặt một trái cây màu đỏ, sau đó lại đưa tay ra hái.
- Chuyện này...
Dùng sức giật hai cái, sắc mặt Nhiếp Vân tức thì xám ngắt.
Trái cây này nhìn như đỏ tươi, ướt át, dường như tùy thời cũng có thể từ trên cây rớt xuống. Thế nhưng kết quả hắn dùng hết toàn lực bứt xuống cũng không thể nào làm nó rung chuyển được.
Dùng lực lượng của bây giờ, nếu như đang ở trong Hỗn Độn hải dương. Muốn nhấc toàn bộ Tà Nguyệt Chí Tôn vực lên cũng không lãng phí bao nhiêu tinh lực.Thế nhưng lúc này ở đây muốn hái một quả cũng không được, quả thực chật vật không nói nên lời.
- Không được thì dùng kiếm a...
Nhiếp Đồng theo sát ở phía sau leo lên, nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của ca ca. Hắn nở nụ cười, tiện tay đem lấy ra Tu La kiếm.
Tu La kiếm đã bị chém thành hai khúc, dùng thực lực của hắn hiện tại còn không có cách nào chữa trị được. Bất quá nếu như dùng để hái trái cây, như vậy dùng nửa đoạn kiếm có lẽ cũng không thành vấn đề a.
Trong lòng suy nghĩ, bàn tay khẽ run lên, một đạo kiếm khí cường đại lăng không bổ ra.
- Chém.
Nhìn thấy động tác của hắn, Nhiếp Vân không khỏi im lặng một phen.
Nếu như để cho cường giả trong Tam giới biết Tu La vương thực lực mạnh nhất lại dùng lực lượng mạnh nhất để đi hái trái cây. Có lẽ tất cả sẽ cười tới rụng răng.
Đây quả thực là chuyện bé xé ra to a...
Bất quá, loại suy nghĩ này còn không có kết thúc thì sắc mặt của hắn lại lần nữa cứng đờ...
Một kiếm mà Nhiếp Đồng đã dùng hết toàn lực, đâm vào bên trên cuống cũng không có trực tiếp chặt đứt được nó, mà là... Tạo thành vô số tia lửa bắn ra, ngay cả một chút rung động cũng không có!
- Thật hay giả vậy?
Hai người huynh đệ nhìn nhau, đều có chút tan vỡ.
Trái cây cũng không hái được xuống thì ăn thế nào đây? Cho dù có hái xuống, nhìn loại trình độ vững chắc này... Có lẽ bọn hắn cũng sẽ không cắn nổi a?
Mặc dù hai người đều rất tự tin đối với thực lực của mình. Thế nhưng cũng không cảm thấy vật mà thần binh Phong vương cũng không chém được thì răng mình có thể cắn ra được.
- Dường như chỉ có một cái ngấn trắng...
Sau khi cảm giác tan vỡ qua đi, Nhiếp Đồng chỉ về phía một trái cây trước mắt.
Thuận theo tya hắn nhìn lại, quả nhiên Nhiếp Vân đã thấy ở trên cuống trái cây, nơi chém vừa rồi hiện lên ngấn trắng. Xem ra công kích mới vừa rồi cũng có một chút hiệu quả.
Nhắm ngay vào chỗ ngấn trắng, Nhiếp Đồng lại liên tục chém ra mấy cái, trái cây trước mắt rốt cuộc cũng lắc lư mấy cái, từ trên không trung rơi xuống dưới đất.&
/3634
|