Biết rõ đệ đệ nói không sai, Nhiếp Vân cũng không có phản đối chuyện đi tới dị tộc, chẳng qua là... Hắn không nghĩ tới lại đi nhanh như vậy.
Đám người Bách Triết toàn quân bị diệt, chắc chắn bên dị tộc sẽ không từ bỏ ý đồ. So với việc bị động bị đánh, còn không bằng chủ động xuất kích. Ít nhất cũng phải làm rõ tình huống bên dị tộc, lai lịch, thực lực như thế nào thì mới có thể kịp chuẩn bị ứng phó.
Nếu không, nếu như một mực ở bên này chờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương tiêu diệt sạch.
- Những chuyện mà ca ca nói đệ cũng đã nghĩ tới, lúc chiến đấu lần trước đã bắt được không ít dị tộc. Thế nhưng những người đó thà chết chứ không chịu khuất phục, tới cuối cùng cũng không hỏi ra được cái gì, cộng thêm thời gian cấp bách. Cho nên không thể làm gì khác hơn là đi trước một bước, tới bước nào hay bước đó.
Nhiếp Đồng nói.
Nhóm dị tộc này bị diệt vong, không biết nhóm tiếp theo sẽ xuất hiện lúc nào. Nếu như thời gian cũng ngắn như lần trước. Khi đó bất kỳ biện pháp nào cũng đều vô dụng! Cho nên, cho dù không biết gì về dị tộc, cho dù có nguy hiểm thì tiến vào bên đó do thám vẫn tốt hơn là ở bên này chờ chết.
- Các nàng đã đi được bao lâu rồi?
Biết rõ đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt đã tiến vào dị tộc, lúc này oán trách cũng vô ích, cho nên Nhiếp Vân đã tỉnh táo lại.
- Sau khi Lăng Nguyệt tẩu tử phong ấn chất độc trên người của ca ca lại lập tức mang theo đám người Hỗn Độn vương rời đi. Bảo đệ ở lại chỗ này chiếu cố ca ca...
Nhiếp Đồng nói.
- Phong ấn xong độc khí rồi lại đi ngay... Chẳng phải cũng đã ba tháng rồi sao?
Trong lòng Nhiếp Vân có chút căng thẳng.
Ba tháng, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, vạn nhất các nàng vừa mới tiến vào trong đó đã gặp phải đội ngũ của dị tộc, sợ rằng đã sớm toàn quân bị diệt.
- Dẫn đường, ta muốn đi dị tộc!
Thở dài một hơi, Nhiếp Vân khẽ nói.
- Đi dị tộc... Ca ca, ca ca vừa mới tỉnh lại, hơn nữa lại không thể vận dụng thực lực. Một khi đi tới dị tộc nguy hiểm quá lớn. Cứ để đệ đi đi, ca ca ở đây chờ tin tức.
Nhiếp Đồng sợ hãi, vội vàng nói.
Thân thể của ca ca hắn đã bị kịch độc xâm nhập, thực lực không có cách nào vận dụng. Một khi tiến vào dị tộc, đừng nói là tìm người, một khi không cẩn thận nhất định sẽ vẫn lạc, làm sao hắn có thể đồng ý được chứ.
- Không cần nói nữa. Cho dù bây giờ đệ có ngăn ta lại thì ta vẫn sẽ đi. Nếu như muốn đi thì chuẩn bị một chút đi, một lát nữa chusngt a sẽ đi.
Ngắt lời của đệ đệ, vẻ mặt Nhiếp Vân mang theo vẻ quả quyết và kiên quyết.
- Ca ca...
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Nhiếp Đồng đã biết mình không có biện pháp nào khuyên can được ca ca nữa.
So với việc lúc đó bị ca ca lén đi qua, không ai bảo vệ, còn không bằng bây giờ hắn đi cùng với ca ca. Huynh đệ hai người đi cùng nhau, cũng có thể chiếu cố một hai.
- Không cần khẩn trương, ban đầu huynh đệ chúng ta từ Thiên Địa lục đạo đi tới Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng có thể đánh ra một mảnh thiên địa. Cho dù đám Dị tộc này có mạnh hơn nữa, cũng chưa chắc huynh đệ chúng ta đã không thể làm được chuyện đã làm.
Vỗ vai đệ đệ một cái, Nhiếp Vân cười nói.
- Không sai.
Hai mắt Nhiếp Đồng sáng lên, trong mắt hiện lên vẻ tự tin.
Năm đó bọn họ đi từ Thiên Địa lục đạo ra, đối với Hỗn Độn đại dương cũng không biết gì cả. Thế nhưng không phải kết quả cũng không có gì sao? Lại còn có thể có được ngày hôm nay, trở thành cường giả đỉnh phong ở nơi này.
Bất kỳ chuyện gì bước đi đầu tiên đều cực kỳ khó khăn, thế nhưng một khi bước ra được, nó cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
- Ca ca, lúc nào chúng ta lên đường?
Suy nghĩ thông suốt. Nhiếp Đồng cũng không còn cảm thấy sợ hãi con đường đi tới dị tộc nữa. Ngược lại còn có vẻ mong chờ.
- Trước khi đi... Ta còn có một việc phải làm!
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Ca ca, ca ca cứ xử lý chuyện của ca ca trước đi. Đệ đi chuẩn bị mọi thứ.
Thấy hắn còn có chuyện phải làm, Nhiếp Đồng cũng thức thời không hỏi thêm nữa. Sau đó lại mang đám người Linh Tú Đại đế xoay người rời đi. Trong nháy mắt trước mắt Nhiếp vân không còn lấy một bóng người nào, toàn bộ đều biến mất sạch sẽ.
- Đám người này...
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
Xem ra Nhiếp Đồng cũng đã từ một thiếu niên đơn thuần biến thành người tinh minh. Hắn chỉ nói có chuyện cần phải đi làm thì đãmang theo mọi người rời đi, rất rõ ràng đệ đệ đã nhìn ra chuyện này có liên quan tới việc tư.
Sưu!
Cảm khái một tiếng, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã tiến vào bên trong Nạp Vật thế giới. Tinh thần khẽ động, một ngọn núi lập tức từ trong màn quang mang lớn trước mắt bay ra.
Trên ngọn núi nó một nữ tử đang yên tĩnh ngồi ở trên tảng đá tu luyện, nghe thấy động tĩnh này, nàng chậm rãi mở hai mắt ra.
- Nhiếp Vân?
Nhìn thấy thân ảnh của hắn, sắc mặt nữ tử này vui mừng, lộ ra dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Lạc Khuynh Thành!
Nàng những ngày này nàng luôn tu luyện ở trong thời không lung khu của Nạp Vật thế giới. Tuy rằng bên ngoài còn chưa tới nửa năm, thế nhưng nàng đã tu luyện mấy ngàn vạn năm. Lại phối hợp với vô số linh dược và bảo vật, lúc này đã đạt tới hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo.
Hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo, bán bộ Chúa Tể đỉnh phong, chỉ cần tìm được Ngụy Bổn nguyên đại đạo, tùy thời cũng có thể đột phá trở thành Chúa Tể!
- Sao ngươi lại có thời gian rãnh rỗi đến thăm ta vậy?
Những năm này nàng một mực cố gắng tu luyện chính là bởi vì muốn đuổi theo bước chân của thiếu niên trước mắt này. Tất cả tương tư đều biến thành động lực tu luyện. Cho nên mới khiến cho nàng trong thời gian ngắn như vậy đã đạt tới cảnh giới như thế này.
Mấy ngàn vạn năm đã đạt tới loại cảnh giới này, tuy rằng so với Nhiếp Vân vẫn kém quá nhiều. Thế nhưng đặt ở trong Tam giới, tuyệt đối có thể coi như là một siêu cấp thiên tài.
Đôi mắt của Lạc Khuynh Thành minh nhìn chằm chằm vào thiếu niên ở trước mắt, sợ mình nhìn nhầm.
- Xin lỗi... Đã lâu như vậy mà ta không tới thăm nàng.
Nhìn thấy vẻ kích động ẩn chứa trong ánh mắt của nàng, Nhiếp Vân có chút áy náy nói.
Hắn bố trí thời không lung khu này có thời gian hơn kém một ức lần vói bên ngoài. Hắn ở bên ngoài không lâu, thế nhưng đối với đối phương mà nói, cũng đã được mấy ngàn vạn năm rồi.
Đám người Bách Triết toàn quân bị diệt, chắc chắn bên dị tộc sẽ không từ bỏ ý đồ. So với việc bị động bị đánh, còn không bằng chủ động xuất kích. Ít nhất cũng phải làm rõ tình huống bên dị tộc, lai lịch, thực lực như thế nào thì mới có thể kịp chuẩn bị ứng phó.
Nếu không, nếu như một mực ở bên này chờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương tiêu diệt sạch.
- Những chuyện mà ca ca nói đệ cũng đã nghĩ tới, lúc chiến đấu lần trước đã bắt được không ít dị tộc. Thế nhưng những người đó thà chết chứ không chịu khuất phục, tới cuối cùng cũng không hỏi ra được cái gì, cộng thêm thời gian cấp bách. Cho nên không thể làm gì khác hơn là đi trước một bước, tới bước nào hay bước đó.
Nhiếp Đồng nói.
Nhóm dị tộc này bị diệt vong, không biết nhóm tiếp theo sẽ xuất hiện lúc nào. Nếu như thời gian cũng ngắn như lần trước. Khi đó bất kỳ biện pháp nào cũng đều vô dụng! Cho nên, cho dù không biết gì về dị tộc, cho dù có nguy hiểm thì tiến vào bên đó do thám vẫn tốt hơn là ở bên này chờ chết.
- Các nàng đã đi được bao lâu rồi?
Biết rõ đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt đã tiến vào dị tộc, lúc này oán trách cũng vô ích, cho nên Nhiếp Vân đã tỉnh táo lại.
- Sau khi Lăng Nguyệt tẩu tử phong ấn chất độc trên người của ca ca lại lập tức mang theo đám người Hỗn Độn vương rời đi. Bảo đệ ở lại chỗ này chiếu cố ca ca...
Nhiếp Đồng nói.
- Phong ấn xong độc khí rồi lại đi ngay... Chẳng phải cũng đã ba tháng rồi sao?
Trong lòng Nhiếp Vân có chút căng thẳng.
Ba tháng, có thể xảy ra rất nhiều chuyện, vạn nhất các nàng vừa mới tiến vào trong đó đã gặp phải đội ngũ của dị tộc, sợ rằng đã sớm toàn quân bị diệt.
- Dẫn đường, ta muốn đi dị tộc!
Thở dài một hơi, Nhiếp Vân khẽ nói.
- Đi dị tộc... Ca ca, ca ca vừa mới tỉnh lại, hơn nữa lại không thể vận dụng thực lực. Một khi đi tới dị tộc nguy hiểm quá lớn. Cứ để đệ đi đi, ca ca ở đây chờ tin tức.
Nhiếp Đồng sợ hãi, vội vàng nói.
Thân thể của ca ca hắn đã bị kịch độc xâm nhập, thực lực không có cách nào vận dụng. Một khi tiến vào dị tộc, đừng nói là tìm người, một khi không cẩn thận nhất định sẽ vẫn lạc, làm sao hắn có thể đồng ý được chứ.
- Không cần nói nữa. Cho dù bây giờ đệ có ngăn ta lại thì ta vẫn sẽ đi. Nếu như muốn đi thì chuẩn bị một chút đi, một lát nữa chusngt a sẽ đi.
Ngắt lời của đệ đệ, vẻ mặt Nhiếp Vân mang theo vẻ quả quyết và kiên quyết.
- Ca ca...
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Nhiếp Đồng đã biết mình không có biện pháp nào khuyên can được ca ca nữa.
So với việc lúc đó bị ca ca lén đi qua, không ai bảo vệ, còn không bằng bây giờ hắn đi cùng với ca ca. Huynh đệ hai người đi cùng nhau, cũng có thể chiếu cố một hai.
- Không cần khẩn trương, ban đầu huynh đệ chúng ta từ Thiên Địa lục đạo đi tới Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng có thể đánh ra một mảnh thiên địa. Cho dù đám Dị tộc này có mạnh hơn nữa, cũng chưa chắc huynh đệ chúng ta đã không thể làm được chuyện đã làm.
Vỗ vai đệ đệ một cái, Nhiếp Vân cười nói.
- Không sai.
Hai mắt Nhiếp Đồng sáng lên, trong mắt hiện lên vẻ tự tin.
Năm đó bọn họ đi từ Thiên Địa lục đạo ra, đối với Hỗn Độn đại dương cũng không biết gì cả. Thế nhưng không phải kết quả cũng không có gì sao? Lại còn có thể có được ngày hôm nay, trở thành cường giả đỉnh phong ở nơi này.
Bất kỳ chuyện gì bước đi đầu tiên đều cực kỳ khó khăn, thế nhưng một khi bước ra được, nó cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
- Ca ca, lúc nào chúng ta lên đường?
Suy nghĩ thông suốt. Nhiếp Đồng cũng không còn cảm thấy sợ hãi con đường đi tới dị tộc nữa. Ngược lại còn có vẻ mong chờ.
- Trước khi đi... Ta còn có một việc phải làm!
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Ca ca, ca ca cứ xử lý chuyện của ca ca trước đi. Đệ đi chuẩn bị mọi thứ.
Thấy hắn còn có chuyện phải làm, Nhiếp Đồng cũng thức thời không hỏi thêm nữa. Sau đó lại mang đám người Linh Tú Đại đế xoay người rời đi. Trong nháy mắt trước mắt Nhiếp vân không còn lấy một bóng người nào, toàn bộ đều biến mất sạch sẽ.
- Đám người này...
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
Xem ra Nhiếp Đồng cũng đã từ một thiếu niên đơn thuần biến thành người tinh minh. Hắn chỉ nói có chuyện cần phải đi làm thì đãmang theo mọi người rời đi, rất rõ ràng đệ đệ đã nhìn ra chuyện này có liên quan tới việc tư.
Sưu!
Cảm khái một tiếng, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã tiến vào bên trong Nạp Vật thế giới. Tinh thần khẽ động, một ngọn núi lập tức từ trong màn quang mang lớn trước mắt bay ra.
Trên ngọn núi nó một nữ tử đang yên tĩnh ngồi ở trên tảng đá tu luyện, nghe thấy động tĩnh này, nàng chậm rãi mở hai mắt ra.
- Nhiếp Vân?
Nhìn thấy thân ảnh của hắn, sắc mặt nữ tử này vui mừng, lộ ra dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Lạc Khuynh Thành!
Nàng những ngày này nàng luôn tu luyện ở trong thời không lung khu của Nạp Vật thế giới. Tuy rằng bên ngoài còn chưa tới nửa năm, thế nhưng nàng đã tu luyện mấy ngàn vạn năm. Lại phối hợp với vô số linh dược và bảo vật, lúc này đã đạt tới hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo.
Hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo, bán bộ Chúa Tể đỉnh phong, chỉ cần tìm được Ngụy Bổn nguyên đại đạo, tùy thời cũng có thể đột phá trở thành Chúa Tể!
- Sao ngươi lại có thời gian rãnh rỗi đến thăm ta vậy?
Những năm này nàng một mực cố gắng tu luyện chính là bởi vì muốn đuổi theo bước chân của thiếu niên trước mắt này. Tất cả tương tư đều biến thành động lực tu luyện. Cho nên mới khiến cho nàng trong thời gian ngắn như vậy đã đạt tới cảnh giới như thế này.
Mấy ngàn vạn năm đã đạt tới loại cảnh giới này, tuy rằng so với Nhiếp Vân vẫn kém quá nhiều. Thế nhưng đặt ở trong Tam giới, tuyệt đối có thể coi như là một siêu cấp thiên tài.
Đôi mắt của Lạc Khuynh Thành minh nhìn chằm chằm vào thiếu niên ở trước mắt, sợ mình nhìn nhầm.
- Xin lỗi... Đã lâu như vậy mà ta không tới thăm nàng.
Nhìn thấy vẻ kích động ẩn chứa trong ánh mắt của nàng, Nhiếp Vân có chút áy náy nói.
Hắn bố trí thời không lung khu này có thời gian hơn kém một ức lần vói bên ngoài. Hắn ở bên ngoài không lâu, thế nhưng đối với đối phương mà nói, cũng đã được mấy ngàn vạn năm rồi.
/3634
|