Một lần đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, cho dù trong lòng Nhiếp Vân đã sớm có dự liệu, thế nhưng lúc này vẫn cảm thấy trong lòng rung động không thôi!
- Không cần nhìn, một đám thổ dân mà cũng muốn ngăn cản chính nghĩa chi sư chúng ta, quả thực là nực cười.
Cường giả Phong vương trên đầu có bướu thịt nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Vân, miệng cười hắc hắc một tiếng, vẻ mặt cực kỳ cuồng ngạo.
Mặc dù Đạm Đài Lăng Nguyệt đã phong ấn toàn bộ Hỗn Độn đại dương, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng không có gì đáng lo. Nhiều nhất cũng chỉ tốn chút công phu, chém giết toàn bộ những người trước mặt này là được.
- Chính nghĩa chi sư?
Thấy đối phương tự tin như vậy, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái, cũng không có nói nhiều mà nhìn chằm chằm vào đối phương:
- Ngươi đã cảm thấy chúng ta nhất định sẽ chết, vậy trước khi chết ta có thể hỏi một chuyện được không?
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này như bọn họ, mặc dù ngôn ngữ của song phương không giống nhau, nhưng lại có thể thông qua ý niệm tiến hành câu thông, muốn nói chuyện với nhau cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Nhiếp Vân định nhân cơ hội hỏi rõ xem rốt cuộc dị tộc này tới từ phương nào, cũng tiện dò xem bọn chúng có nội tình sâu bao nhiêu.
- Muốn làm quỷ minh bạch hay sao? Đáng tiếc... Ta lại rất thích giết quỷ hồ đồ nha.
Cường giả Phong vương có bướu thị đã nhìn thấu tính toán của Nhiếp Vân. Hắn cũng không tính trả lời câu hỏi của đối phương mà chỉ cười lạnh một tiếng, bàn tay duỗi một cái rồi đánh tới.
Bàn tay của hắn đen nhánh giống như khớp xương vậy, lăng không đánh tới, sinh ra mấy đạo gió lốc, mỗi một đạo đều mang theo những cái dây nhỏ màu đen, đan vào trên không trung, giống như thiên la địa võng, hoàn toàn khóa lại không gian.
- Quả nhiên không phải là ba nghìn đại đạo...
Nhìn đối phương xuất thủ, Nhiếp Vân cũng không có vội vã đáp lại, mà là Thiên nhãn mở ra, vận chuyển thiên phú võ đạo sư để tìm nhược điểm. Bất quá, một lát sau, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác vô lực. Bất kỳ chiêu số, bí tịch nào đều có căn cứ, có nguồn gốc lực lượng. Giống như cổ thuyền cho dù có lợi hại hơn nữa, nếu như không có lực nhúc nhích thì cũng không thể phi hành được vậy..
Căn nguyên của những thứ này cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành một loại trong ba ngàn đại đạo, vạn pháp không rời ba ngàn đại đạo.
Nhiếp Vân phát hiện ra mình nắm trong tay ba nghìn đại đạo, dựa theo đạo lý mà nói. Chỉ cần đối phương ra chiêu, thông qua hai loại thiên phú như Thiên nhãn, võ đạo là hắn có thể tùy tiện nhìn ra chủng loại đại đạo. Sau đó lại tìm ra nhược điểm, tiến hành lợi dụng để khắc địch mà chiến thắng.
Loại phương pháp này cũng chính là một trong những nguyên do làm cho hắn hắn dong ruổi Tam giới mà bất bại như vậy!
Bất quá, loại cách làm này ở trước mặt tên Phong vương bướu thịt này đã hoàn toàn mất hiệu lực!
Chiêu số công kích của đối phương dường như giống đám người Mặc Tật ban đầu như đúc, thủ đoạn phát lực căn bản không thuộc về bất kỳ một loại nào bên trong ba nghìn đại đạo!
Không thuộc về ba nghìn đại đạo, đương nhiên hắn cũng không thể tìm ra được sơ hở, kinh nghiệm trước kia cũng đã biến thành trang trí. Chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân cứng rắn chiến đấu với đối phương mà thôi.
Trong lòng vô lực, tay cũng không có ngừng lại một chút nào. Biết đã không tìm ra được sơ hở, không có cách nào lợi dụng được. Bàn tay của Nhiếp Vân ném ra Chân Huyết Vương quan, sau đó bàn tay lại biến thành một ngọn núi nhỏ, hung hăng đập tới.
Ngay cả chiêu số của đối phương cũng không biết là cái gì, không có cách nào phá giải, cho nên phương pháp chiến đấu lúc này cũng dùng phương thức nguyên thủy nhất, ngu ngốc nhất. Dùng lực lượng bản thân.
Cũng chính là cái gọi là cứng chọi cứng!
- Có chút ý tứ!
Cường giả Phong vương có bướu thịt nhìn thấy Nhiếp Vân không dùng chiêu số sặc sỡ chói mắt mà lại trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ khiến cho ánh mắt hắn lập lòe.
Đối phương không biết chỗ tinh diệu của lực lượng và chiêu số của hắn.
Nếu như đã không tìm ra được chỗ khuyết điểm mà lại tùy tiện xuất thủ. Một khi vận dụng chiêu số hoa mỹ để đối kháng rất dễ rơi vào bẫy rập. Từ chủ động biến thành bị động, bị đánh chết tươi.
Đối phương vừa mới ra tay đã khác biệt với những người khác, khồng dùng tuyệt chiêu mạnh nhất, mà là dùng phương pháp có nhiều lực nhất, mặc dù nhìn rất ngu ngốc, thế nhưng trên thực tế lại hữu hiệu nhất.
Loại công kích này, chiêu số xảo diệu của hắn cũng không vận dụng ra được. Cũng chỉ có thể bị buộc cùng cậy mạnh với đối phương mà thôi.
- Mặc dù có chút ý tưởng, thế nhưng ta rất tiếc phải nói cho ngươi biết, cho dù có cậy mạnh thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!
Loại cảm giác kinh ngạc này cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, cường giả Phong vương có bướu thịt cười lạnh, thay đổi từ trảo thành quyền, lăng không ép xuống bên dưới. Tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng.
Vô số những sợi dây nhỏ kia lập tức hội tụ thành quyền, từ trên bầu trời rơi xuống, Chân Huyết Vương quan bị cỗ lực lượng đụng vào. Trong lúc nhất thời phát ra một tiếng rít gào, sau khi run run mấy cái rồi lập tức rơi xuống dưới đất.
Đạp đạp đạp đạp!
Bàn tay của Nhiếp Vân có máu tươi tóe ra, hai chân không tự chủ được phải lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
- Lực lượng thật là mạnh mẽ.
Chỉ bằng vào lực lượng va chạm, dưới một chiêu tiếp xúc thì hắn đã biết, mình còn xa không phải là đối thủ của đối phương!
Người trước mắt này chẳng những có chiêu số tinh diệu, huyền ảo. Mà lực lượng đơn thuần cũng vô cùng đáng sợ, cho dù thân thể của hắn vừa rồi đã tiến bộ nhiều như vậy, thế nhưng vẫn còn xa không phải là đối thủ của đối phương.
Cũng không phải là Nhiếp Vân quá yếu, mà là tuy rằng sức chiến đấu của hắn có thể so với Phong vương. Thế nhưng cũng không có chân chính đạt tới cấp bậc này, mà đối phương lại là cường giả Phong vương chân chính, là lão làng. Không đối kháng nổi với đối phương thì cũng chẳng có gì là lạ cả.
- Hắc hắc!
Nhiếp Vân lui về phía sau bị thương dường như cũng là chuyện trong dự liệu của cường giả Phong vương có bướu thịt này. Hắn cười gằn một tiếng, không thấy có bất kỳ động tác gì, mà trên không trung lại sưu một cái, xuất hiện năng lượng ba động cực mạnh.
- Hỏng bét.
Con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại.
Hắn không nghĩ tới đối phương dùng lực lượng cứng rắn ngạnh kháng với hắn mà lại còn có thể có hậu chiêu như vậy.
- Không cần nhìn, một đám thổ dân mà cũng muốn ngăn cản chính nghĩa chi sư chúng ta, quả thực là nực cười.
Cường giả Phong vương trên đầu có bướu thịt nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Vân, miệng cười hắc hắc một tiếng, vẻ mặt cực kỳ cuồng ngạo.
Mặc dù Đạm Đài Lăng Nguyệt đã phong ấn toàn bộ Hỗn Độn đại dương, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng không có gì đáng lo. Nhiều nhất cũng chỉ tốn chút công phu, chém giết toàn bộ những người trước mặt này là được.
- Chính nghĩa chi sư?
Thấy đối phương tự tin như vậy, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái, cũng không có nói nhiều mà nhìn chằm chằm vào đối phương:
- Ngươi đã cảm thấy chúng ta nhất định sẽ chết, vậy trước khi chết ta có thể hỏi một chuyện được không?
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này như bọn họ, mặc dù ngôn ngữ của song phương không giống nhau, nhưng lại có thể thông qua ý niệm tiến hành câu thông, muốn nói chuyện với nhau cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Nhiếp Vân định nhân cơ hội hỏi rõ xem rốt cuộc dị tộc này tới từ phương nào, cũng tiện dò xem bọn chúng có nội tình sâu bao nhiêu.
- Muốn làm quỷ minh bạch hay sao? Đáng tiếc... Ta lại rất thích giết quỷ hồ đồ nha.
Cường giả Phong vương có bướu thị đã nhìn thấu tính toán của Nhiếp Vân. Hắn cũng không tính trả lời câu hỏi của đối phương mà chỉ cười lạnh một tiếng, bàn tay duỗi một cái rồi đánh tới.
Bàn tay của hắn đen nhánh giống như khớp xương vậy, lăng không đánh tới, sinh ra mấy đạo gió lốc, mỗi một đạo đều mang theo những cái dây nhỏ màu đen, đan vào trên không trung, giống như thiên la địa võng, hoàn toàn khóa lại không gian.
- Quả nhiên không phải là ba nghìn đại đạo...
Nhìn đối phương xuất thủ, Nhiếp Vân cũng không có vội vã đáp lại, mà là Thiên nhãn mở ra, vận chuyển thiên phú võ đạo sư để tìm nhược điểm. Bất quá, một lát sau, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác vô lực. Bất kỳ chiêu số, bí tịch nào đều có căn cứ, có nguồn gốc lực lượng. Giống như cổ thuyền cho dù có lợi hại hơn nữa, nếu như không có lực nhúc nhích thì cũng không thể phi hành được vậy..
Căn nguyên của những thứ này cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành một loại trong ba ngàn đại đạo, vạn pháp không rời ba ngàn đại đạo.
Nhiếp Vân phát hiện ra mình nắm trong tay ba nghìn đại đạo, dựa theo đạo lý mà nói. Chỉ cần đối phương ra chiêu, thông qua hai loại thiên phú như Thiên nhãn, võ đạo là hắn có thể tùy tiện nhìn ra chủng loại đại đạo. Sau đó lại tìm ra nhược điểm, tiến hành lợi dụng để khắc địch mà chiến thắng.
Loại phương pháp này cũng chính là một trong những nguyên do làm cho hắn hắn dong ruổi Tam giới mà bất bại như vậy!
Bất quá, loại cách làm này ở trước mặt tên Phong vương bướu thịt này đã hoàn toàn mất hiệu lực!
Chiêu số công kích của đối phương dường như giống đám người Mặc Tật ban đầu như đúc, thủ đoạn phát lực căn bản không thuộc về bất kỳ một loại nào bên trong ba nghìn đại đạo!
Không thuộc về ba nghìn đại đạo, đương nhiên hắn cũng không thể tìm ra được sơ hở, kinh nghiệm trước kia cũng đã biến thành trang trí. Chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân cứng rắn chiến đấu với đối phương mà thôi.
Trong lòng vô lực, tay cũng không có ngừng lại một chút nào. Biết đã không tìm ra được sơ hở, không có cách nào lợi dụng được. Bàn tay của Nhiếp Vân ném ra Chân Huyết Vương quan, sau đó bàn tay lại biến thành một ngọn núi nhỏ, hung hăng đập tới.
Ngay cả chiêu số của đối phương cũng không biết là cái gì, không có cách nào phá giải, cho nên phương pháp chiến đấu lúc này cũng dùng phương thức nguyên thủy nhất, ngu ngốc nhất. Dùng lực lượng bản thân.
Cũng chính là cái gọi là cứng chọi cứng!
- Có chút ý tứ!
Cường giả Phong vương có bướu thịt nhìn thấy Nhiếp Vân không dùng chiêu số sặc sỡ chói mắt mà lại trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ khiến cho ánh mắt hắn lập lòe.
Đối phương không biết chỗ tinh diệu của lực lượng và chiêu số của hắn.
Nếu như đã không tìm ra được chỗ khuyết điểm mà lại tùy tiện xuất thủ. Một khi vận dụng chiêu số hoa mỹ để đối kháng rất dễ rơi vào bẫy rập. Từ chủ động biến thành bị động, bị đánh chết tươi.
Đối phương vừa mới ra tay đã khác biệt với những người khác, khồng dùng tuyệt chiêu mạnh nhất, mà là dùng phương pháp có nhiều lực nhất, mặc dù nhìn rất ngu ngốc, thế nhưng trên thực tế lại hữu hiệu nhất.
Loại công kích này, chiêu số xảo diệu của hắn cũng không vận dụng ra được. Cũng chỉ có thể bị buộc cùng cậy mạnh với đối phương mà thôi.
- Mặc dù có chút ý tưởng, thế nhưng ta rất tiếc phải nói cho ngươi biết, cho dù có cậy mạnh thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!
Loại cảm giác kinh ngạc này cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, cường giả Phong vương có bướu thịt cười lạnh, thay đổi từ trảo thành quyền, lăng không ép xuống bên dưới. Tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng.
Vô số những sợi dây nhỏ kia lập tức hội tụ thành quyền, từ trên bầu trời rơi xuống, Chân Huyết Vương quan bị cỗ lực lượng đụng vào. Trong lúc nhất thời phát ra một tiếng rít gào, sau khi run run mấy cái rồi lập tức rơi xuống dưới đất.
Đạp đạp đạp đạp!
Bàn tay của Nhiếp Vân có máu tươi tóe ra, hai chân không tự chủ được phải lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
- Lực lượng thật là mạnh mẽ.
Chỉ bằng vào lực lượng va chạm, dưới một chiêu tiếp xúc thì hắn đã biết, mình còn xa không phải là đối thủ của đối phương!
Người trước mắt này chẳng những có chiêu số tinh diệu, huyền ảo. Mà lực lượng đơn thuần cũng vô cùng đáng sợ, cho dù thân thể của hắn vừa rồi đã tiến bộ nhiều như vậy, thế nhưng vẫn còn xa không phải là đối thủ của đối phương.
Cũng không phải là Nhiếp Vân quá yếu, mà là tuy rằng sức chiến đấu của hắn có thể so với Phong vương. Thế nhưng cũng không có chân chính đạt tới cấp bậc này, mà đối phương lại là cường giả Phong vương chân chính, là lão làng. Không đối kháng nổi với đối phương thì cũng chẳng có gì là lạ cả.
- Hắc hắc!
Nhiếp Vân lui về phía sau bị thương dường như cũng là chuyện trong dự liệu của cường giả Phong vương có bướu thịt này. Hắn cười gằn một tiếng, không thấy có bất kỳ động tác gì, mà trên không trung lại sưu một cái, xuất hiện năng lượng ba động cực mạnh.
- Hỏng bét.
Con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại.
Hắn không nghĩ tới đối phương dùng lực lượng cứng rắn ngạnh kháng với hắn mà lại còn có thể có hậu chiêu như vậy.
/3634
|