Lần trước tới đây, những tiếng nổ này nhiều nhất cũng chỉ có ảnh hưởng đối với cường giả cấp bậc tông chủ mà thôi. Thế nhưng bây giờ, cho dù là Chúa Tể tới gần cũng có chút không chịu nổi!
- Sợ rằng... Ở phía đối diện có người mạnh hơn, hoặc là... Sử dụng một loại bí pháp nào đó, kích phát thực lực tăng lên.
Trong lòng Nhiếp Vân phát lạnh.
Nhìn uy thế này của đối phương, nhất định đã có trợ thủ tới. Hoặc là dùng phương pháp gì đó để tăng lên thực lực. Nếu không tuyệt đối không thể nào khiến cho phong ấn xuất hiện vết rách nhanh như vậy, làm cho đám người Tu La vương cố gắng ngăn cản nhưng cũng không thể làm nên được chuyện gì.
Ào!
Trong lúc đang suy tư, định tiến lên trợ giúp bọn họ thì đã nghe thấy bên tai có một đạo thanh âm sắc bén vang lên. Ngay sau đó phong ấn trước mắt rung chuyển một cái, tức thì có một cái khe hở đen nhánh xuất hiện.
- Không tốt!
Nhiếp Vân lập tức biến sắc.
Tất cả phong ấn đều là chu văn. Chỉ cần không có bị phá thì coi như vẫn là một chỉnh thể. Ít nhất vẫn còn có thể kiên trì được một đoạn thời gian nữa. Thế nhưng một khi xuất hiện vết nứt cũng đồng nghĩa với việc cái hố rộng xuất hiện trên đập nước vậy, muốn duy trì nữa cơ hồ là chuyện không thể nào.
- Hỏng bét!
Nhìn thấy tình huống như vậy, đôi mi thanh tú của Đạm Đài Lăng Nguyệt nhướng lên, cũng không để ý tới những người khác, chân nàng bước lên trước một bước, đi tới bên cạnh đám người Nhiếp Đồng, bàn tay ngọc nâng lên, một đạo lực lượng lập tức tràn ra bên ngoài.
Lực lượng của nàng mang theo xu thế giống như nước sông cuồn cuộn, lơ lửng trên bầu trời, bắn thẳng về phía khe hở kia.
- Kiệt kiệt. Có một nơi tốt như vậy mà lại không có ai phát hiện ra, quả thực là lãng phí của trời..
Lực lượng còn chưa đánh tới trước mặt khe hở thì đã có một tiếng cười chói tai vang lên, giống như là quỷ khóc vậy, không biết dùng ngôn ngữ gì để nói ra. Thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe hiểu ý tứ của đối phương. Thanh âm giống như đâm sâu vào trong linh hồn, sâu tận xương tủy, khiến cho không có người nào có thể né tránh được.
Nương theo thanh âm truyền tới, ngay sau đó mọi người đã nhìn thấy một bàn tay to lớn từ kẽ hở đưa ra bên ngoài. Lăng không bắt lấy công kích của Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Ầm ầm!
Bàn tay và lực lượng va chạm với nhau, không gian ở trong chiến trường tựa như bị một cơn lốc đen nhánh quét qua, vỡ thành vô số bột phấn.
- Tất cả những người không có đạt tới cấp bậc Phong vương đều lui về phía sau cho ta!
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Đồng vội vàng hét lớn một tiếng.
Lực lượng hai người va chạm quả thực quá mức lợi hại, đã vượt ra khỏi cực hạn mà Chúa Tể có thể tiếp nhận. Chỉ cần không có đạt tới cấp bậc Phong vương, một khi đụng phải loại cơn lốc này, nhất định sẽ phải chịu tổn thương.
Sưu sưu sưu!
Không cần hắn nói thì mọi người cũng biết loại lực lượng này không phải là thứ mà bọn hắn có thể chống lại. Đám người Phù Ám Triều kể cả phần lớn thống lĩnh của Bích Hải Huyền Thiên đều đồng loạt lui về phía sau. Trong đó có hai vị thống lĩnh chạy trốn chậm, bị cơn lốc này cuốn vào, trong tiếng kêu thảm của hai người bọn hắn, thân thể cũng đồng thời hóa thành phấn vụn.
- Không nghĩ tới tiểu thế giới này lại còn có cường giả thực lực như thế, thú vị, thú vị!
Thanh âm trước đó lại lần nữa vang lên, dường như chủ nhân của bàn tay đã cảm nhận được sự cường đại của Đạm Đài Lăng Nguyệt. Không. Bất quá hắn không có sợ hãi mà còn lộ ra vẻ hưng phấn.
Ầm ầm!
Kẽ hở lần nữa bị xé rách ra. Trên không trung lần nữa xuất hiện một bàn tay, có chút tương tự với cảnh tượng trước đó.
Bất quá Nhiếp Vân lại biết hoàn toàn khác với tình huống trước đó. Đôi tay trước kia so ra đôi tay hiện tại còn kém quá xa. Lực lượng mà đôi tay này biểu hiện ra ngoài đã vượt xa cấp bậc Phong vương, cho dù thực lực của Nhiếp Đồng như vậy cũng còn xa không kịp.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Thân thể nhoáng một cái đã đi tới bên cạnh Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân vội vàng hỏi.
- Bên đối phương chắc đã có cao thủ lợi hại hơn tới...
Vẻ mặt Nhiếp Đồng có chút ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại, đáp.
Nếu như không tính vị vương giả Thiên Vị mới xuất hiện như Đạm Đài Lăng Nguyệt, hắn ở trong toàn bộ Hỗn Độn đại dương này cũng coi như có thực lực mạnh nhất. Thế nhưng thực lực như thế, ở trước mặt đôi tay này hắn lại sinh ra cảm giác không thể phản kháng. Giống như cấp bậc tông chủ đối mặt với Chúa Tể vậy, tựa như hai người có cấp bậc hoàn toàn khác biệt.
- Những dị tộc này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể có cao thủ lợi hại như vậy chứ?
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Nhiếp Vân đã biết chuyện lần này rất nghiêm trọng. Chỉ là hắn vẫn có chút kỳ quái, cái này cái gọi là dị tộc rốt cuộc là cái gì? Tại sao bên dị tộc kia lại có thể có nhiều cường giả như vậy được chứ? Hơn nữa cao thủ lại không cùng một tầng thứ?
- Đệ cũng không biết, chỉ biết A Da Nạp ban đầu mà chúng ta đánh chết ở trong đám dị tộc này cũng không coi là cao thủ gì cả.
Đem Tu La vương hồi tưởng lại trí nhớ ban đầu, Nhiếp Đồng lại nhìn về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt rồi nói:
- Chẳng lẽ Lăng Nguyệt tẩu tử đã nhớ lại một chút chuyện gì đó hay sao?
- Không có!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái:
- Nàng là vương giả Thiên Vị, có nghĩa vụ bảo vệ Hỗn Độn đại dương, lại nói nàng thiên tính thiện lương, cho nên cũng không thể nhìn thấy nhiều sinh linh bị đồ than như vậy. Cho nên nàng mới tới!
- Vậy thì tốt... Chỉ là không biết Lăng Nguyệt tẩu tử có thể ngăn cản đối phương hay không a.
Biết Đạm Đài Lăng Nguyệt sẽ dùng hết sức ngăn cản dị tộc, Nhiếp Đồng thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó hai hàng lông mày của hắn lại nhíu lại, mắt không chớp lấy một cái nhìn qua chỗ chiến đấu.
Mặc dù Đạm Đài Lăng Nguyệt đã trở thành vương giả Thiên Vị, thế nhưng thời gian quá ngắn, hơn nữa linh hồn cũng vừa mới sống lại, khó có thể kết hợp hoàn mỹ với thân thể. Có thể phát huy ra được bao nhiêu thực lực hắn cũng không biết. Đối phương nhanh như vậy đã có thể phá vỡ phong ấn, thực lực mạnh mẽ tới mức khó có thể tưởng tượng ra. Vì vậy hai người này chiến đấu, ai thắng ai thua, còn chưa biết được.
- Cũng có thể a...
Nhiếp Vân cũng không có tự tin quá lớn, hắn chỉ thực sự hy vọng Lăng Nguyệt có
thể đánh bại được viện binh của đối phương. Lại một lần nữa củng cố phong ấn lại.
- Sợ rằng... Ở phía đối diện có người mạnh hơn, hoặc là... Sử dụng một loại bí pháp nào đó, kích phát thực lực tăng lên.
Trong lòng Nhiếp Vân phát lạnh.
Nhìn uy thế này của đối phương, nhất định đã có trợ thủ tới. Hoặc là dùng phương pháp gì đó để tăng lên thực lực. Nếu không tuyệt đối không thể nào khiến cho phong ấn xuất hiện vết rách nhanh như vậy, làm cho đám người Tu La vương cố gắng ngăn cản nhưng cũng không thể làm nên được chuyện gì.
Ào!
Trong lúc đang suy tư, định tiến lên trợ giúp bọn họ thì đã nghe thấy bên tai có một đạo thanh âm sắc bén vang lên. Ngay sau đó phong ấn trước mắt rung chuyển một cái, tức thì có một cái khe hở đen nhánh xuất hiện.
- Không tốt!
Nhiếp Vân lập tức biến sắc.
Tất cả phong ấn đều là chu văn. Chỉ cần không có bị phá thì coi như vẫn là một chỉnh thể. Ít nhất vẫn còn có thể kiên trì được một đoạn thời gian nữa. Thế nhưng một khi xuất hiện vết nứt cũng đồng nghĩa với việc cái hố rộng xuất hiện trên đập nước vậy, muốn duy trì nữa cơ hồ là chuyện không thể nào.
- Hỏng bét!
Nhìn thấy tình huống như vậy, đôi mi thanh tú của Đạm Đài Lăng Nguyệt nhướng lên, cũng không để ý tới những người khác, chân nàng bước lên trước một bước, đi tới bên cạnh đám người Nhiếp Đồng, bàn tay ngọc nâng lên, một đạo lực lượng lập tức tràn ra bên ngoài.
Lực lượng của nàng mang theo xu thế giống như nước sông cuồn cuộn, lơ lửng trên bầu trời, bắn thẳng về phía khe hở kia.
- Kiệt kiệt. Có một nơi tốt như vậy mà lại không có ai phát hiện ra, quả thực là lãng phí của trời..
Lực lượng còn chưa đánh tới trước mặt khe hở thì đã có một tiếng cười chói tai vang lên, giống như là quỷ khóc vậy, không biết dùng ngôn ngữ gì để nói ra. Thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe hiểu ý tứ của đối phương. Thanh âm giống như đâm sâu vào trong linh hồn, sâu tận xương tủy, khiến cho không có người nào có thể né tránh được.
Nương theo thanh âm truyền tới, ngay sau đó mọi người đã nhìn thấy một bàn tay to lớn từ kẽ hở đưa ra bên ngoài. Lăng không bắt lấy công kích của Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Ầm ầm!
Bàn tay và lực lượng va chạm với nhau, không gian ở trong chiến trường tựa như bị một cơn lốc đen nhánh quét qua, vỡ thành vô số bột phấn.
- Tất cả những người không có đạt tới cấp bậc Phong vương đều lui về phía sau cho ta!
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Đồng vội vàng hét lớn một tiếng.
Lực lượng hai người va chạm quả thực quá mức lợi hại, đã vượt ra khỏi cực hạn mà Chúa Tể có thể tiếp nhận. Chỉ cần không có đạt tới cấp bậc Phong vương, một khi đụng phải loại cơn lốc này, nhất định sẽ phải chịu tổn thương.
Sưu sưu sưu!
Không cần hắn nói thì mọi người cũng biết loại lực lượng này không phải là thứ mà bọn hắn có thể chống lại. Đám người Phù Ám Triều kể cả phần lớn thống lĩnh của Bích Hải Huyền Thiên đều đồng loạt lui về phía sau. Trong đó có hai vị thống lĩnh chạy trốn chậm, bị cơn lốc này cuốn vào, trong tiếng kêu thảm của hai người bọn hắn, thân thể cũng đồng thời hóa thành phấn vụn.
- Không nghĩ tới tiểu thế giới này lại còn có cường giả thực lực như thế, thú vị, thú vị!
Thanh âm trước đó lại lần nữa vang lên, dường như chủ nhân của bàn tay đã cảm nhận được sự cường đại của Đạm Đài Lăng Nguyệt. Không. Bất quá hắn không có sợ hãi mà còn lộ ra vẻ hưng phấn.
Ầm ầm!
Kẽ hở lần nữa bị xé rách ra. Trên không trung lần nữa xuất hiện một bàn tay, có chút tương tự với cảnh tượng trước đó.
Bất quá Nhiếp Vân lại biết hoàn toàn khác với tình huống trước đó. Đôi tay trước kia so ra đôi tay hiện tại còn kém quá xa. Lực lượng mà đôi tay này biểu hiện ra ngoài đã vượt xa cấp bậc Phong vương, cho dù thực lực của Nhiếp Đồng như vậy cũng còn xa không kịp.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Thân thể nhoáng một cái đã đi tới bên cạnh Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân vội vàng hỏi.
- Bên đối phương chắc đã có cao thủ lợi hại hơn tới...
Vẻ mặt Nhiếp Đồng có chút ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại, đáp.
Nếu như không tính vị vương giả Thiên Vị mới xuất hiện như Đạm Đài Lăng Nguyệt, hắn ở trong toàn bộ Hỗn Độn đại dương này cũng coi như có thực lực mạnh nhất. Thế nhưng thực lực như thế, ở trước mặt đôi tay này hắn lại sinh ra cảm giác không thể phản kháng. Giống như cấp bậc tông chủ đối mặt với Chúa Tể vậy, tựa như hai người có cấp bậc hoàn toàn khác biệt.
- Những dị tộc này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thể có cao thủ lợi hại như vậy chứ?
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Nhiếp Vân đã biết chuyện lần này rất nghiêm trọng. Chỉ là hắn vẫn có chút kỳ quái, cái này cái gọi là dị tộc rốt cuộc là cái gì? Tại sao bên dị tộc kia lại có thể có nhiều cường giả như vậy được chứ? Hơn nữa cao thủ lại không cùng một tầng thứ?
- Đệ cũng không biết, chỉ biết A Da Nạp ban đầu mà chúng ta đánh chết ở trong đám dị tộc này cũng không coi là cao thủ gì cả.
Đem Tu La vương hồi tưởng lại trí nhớ ban đầu, Nhiếp Đồng lại nhìn về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt rồi nói:
- Chẳng lẽ Lăng Nguyệt tẩu tử đã nhớ lại một chút chuyện gì đó hay sao?
- Không có!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái:
- Nàng là vương giả Thiên Vị, có nghĩa vụ bảo vệ Hỗn Độn đại dương, lại nói nàng thiên tính thiện lương, cho nên cũng không thể nhìn thấy nhiều sinh linh bị đồ than như vậy. Cho nên nàng mới tới!
- Vậy thì tốt... Chỉ là không biết Lăng Nguyệt tẩu tử có thể ngăn cản đối phương hay không a.
Biết Đạm Đài Lăng Nguyệt sẽ dùng hết sức ngăn cản dị tộc, Nhiếp Đồng thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó hai hàng lông mày của hắn lại nhíu lại, mắt không chớp lấy một cái nhìn qua chỗ chiến đấu.
Mặc dù Đạm Đài Lăng Nguyệt đã trở thành vương giả Thiên Vị, thế nhưng thời gian quá ngắn, hơn nữa linh hồn cũng vừa mới sống lại, khó có thể kết hợp hoàn mỹ với thân thể. Có thể phát huy ra được bao nhiêu thực lực hắn cũng không biết. Đối phương nhanh như vậy đã có thể phá vỡ phong ấn, thực lực mạnh mẽ tới mức khó có thể tưởng tượng ra. Vì vậy hai người này chiến đấu, ai thắng ai thua, còn chưa biết được.
- Cũng có thể a...
Nhiếp Vân cũng không có tự tin quá lớn, hắn chỉ thực sự hy vọng Lăng Nguyệt có
thể đánh bại được viện binh của đối phương. Lại một lần nữa củng cố phong ấn lại.
/3634
|