Khó trách Vân Phi này lại thất thố như vậy, cưới nữ tử như vậy làm thê tử. Chỉ sợ là ước mơ của vô số nam tu a.
- Hai vị tiên tử, các ngươi khỏe chứ? Tại hạ là Vân Phi, nghe nói dược viên của các ngươi xuất hiện biến cố, cho nên đặc biệt tới ứng tuyển...
Hai mắt Vân Phi sáng lên, vội vàng đi tới phía trước.
- Hóa ra là hai vị đại sư dược lý, xin mời đi theo chúng ta!
Nhìn thấy hắn có bộ dáng này, trong mắt hai người đồng thời hiện lên vẻ chán ghét. Bất quá hai nàng cũng không dám nói nhiều, nữ tử thứ nhất ngoắc tay, chỉ về phía sau lưng mình.
- Đa tạ tiên tử!
Vân Phi cười hắc hắc, đi mấy bước tới trước mặt nữ tử này. Mũi lại hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ say mê:
- Thật là thơm...
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên mặt hai nữ tử hiện lên vẻ lạnh lẽo. Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Vân Phi đã chết rất nhiều lần rồi.
Đây đâu phải là đại sư gì chứ? Quả thật chính là tới đây vì chức vị Khách Khanh trưởng lão của Vô Lượng cung a!
Bất quá, cung chủ đã đưa ra quyết định này, hai nàng cũng không có biện pháp. Toàn bộ dược liệu trong Vô Lượng cung khô héo, nếu như không nhanh chóng cứu chữa. Một khi cả đám chết đi, toàn bộ tông môn cũng sẽ tan biến. Nếu như một thân phận Khách Khanh trưởng lão có thể giải quyết cho bọn họ được chuyện này. Như vậy mọi chuyện cũng có thể bàn tính.
- Hắc hắc!
Thấy hai người có vẻ mặt này, Vân Phi đã biết mình thất thố, hắn lúng túng cười một tiếng. Cũng không dám làm ra hành động gì quá đáng nữa. Hắn vội vàng đi về phía trước cùng nàng.
- Ngươi cũng đi thôi!
Nữ tử thứ hai nhìn thấy Nhiếp Vân dừng bước, còn tưởng rằng hắn lại giống như Vân Phi, định vô lễ với nàng. Cho nên trong đôi mắt xinh đẹp như là phún hỏa.
- Ha ha!
Nhiếp Vân cũng không có nói chuyện mà nhấc chân đi về phía trước.
Qua lần này hắn đã kết luận ra được thực lực của hai người này, quả nhiên đúng như Vĩnh Dạ hoàng đế nói. Thực lực cũng không cao, chỉ có chừng một nghìn đại đạo.
Thực lực như vậy, ở trong Tam giới bất quá cũng chỉ tương đương Đồng Giáp tướng, không tính là cái gì. Làm đệ tử của một tông môn mà chỉ có được thực lực như vậy, đúng là chỉ có thể coi như là thế lực nhị lưu.
- Ồ?
Nữ tử thứ hai, vốn dĩ nhìn thấy hai người đi cùng nhau cho nên có lẽ đều có đức hạnh như nhau. Thế nhưng nhìn thấy Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng rồi xoay người rời đi, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh, không có chút sắc thái đặc biệt nào. Chuyện này khiến cho nàng không nhịn được có chút kỳ quái.
Nữ tử trong Vô Lượng cung các nàng bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, hơn nữa người người đều xinh đẹp vô song. Cho nên cho dù che mặt thì sức hấp dẫn đối với nam tu cũng cực lớn. Đừng nói là một người trẻ tuổi, cho dù là lão quái vật không biết đã tu luyện bao nhiêu năm. Vừa nhìn thấy các nàng thì ánh mắt cũng sẽ xuất hiện quang mang như là sói nhìn thấy cừu vậy.
Người trước mắt này tuổi không lớn lắm, thế nhưng lại không có ánh mắt như vậy. Chuyện này khiến cho nàng có chút nghi hoặc.
Nếu như người này đang làm bộ làm tịch hấp dẫn sự chú ý của nàng. Như vậy nàng tự tin vẫn có thể nhìn ra được! Thế nhưng ánh mắt người này lạnh nhạt, rất rõ ràng chính là không quan tâm tới nàng.
Không quan tâm tới nữ tử của Vô Lượng cung? Thật hay giả vậy?
- Hừ, nhất định là giả bộ, để ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào!
Cái miệng ở dưới khăn che mặt của nữ tử thứ hai nhếch lên, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Nàng gọi là Tinh Liên, cũng không phải là đệ tử phụ trách bảo vệ sơn môn. Mà là đệ tử kiệt xuất nhất của cung chủ Bích Dao Vô Lượng cung.
Trong Vô Lượng cung chia làm đệ tử bình thường, đệ tử trưởng lão và đệ tử cung chủ.
Trong đó đệ tử cung chủ giống như đệ tử chưởng giáo trên Phù Thiên đại lục vậy, có được quyền lợi cực cao, ở bên ngoài được gọi là thánh nữ.
Bởi vì là thánh nữ cũng có rất nhiều đặc quyền. Chẳng qua hôm nay bọn họ có linh cảm cho nên mới đi tới nơi này, không nghĩ tới lại gặp phải một người như vậy, khiến cho nàng không nhịn được sinh ra tâm tư muốn vạch trần mặt nạ ngụy trang của đối phương.
- Nơi này chính là khu chờ, tất cả đại sư dược lý tới đây đều phải chờ ở chỗ này!
Nữ tử thứ nhất không biết suy nghĩ trong lòng Tinh Liên, cho nên sau khi mang Vân Phi đi tới một cái đại điện rồi lại nói.
Nhiếp Vân theo sát ở phía sau, hai mắt nhìn về phía đại điện. Chỗ này so với những chỗ trước kia hắn từng gặp tương đối giản dị, cũng không có quá nhiều khí thế. Lại mang theo đặc thù của tông môn toàn nữ nhân, còn chưa có tiến vào tông môn thì đã có một mùi thơm nhàn nhạt từ bên trong truyền ra, khiến cho người ta có cảm giác tựa như đi vào trong khuê phòng của nữ nhân vậy.
- Khó trách đệ tử lại có thực lực kém như vậy... Chỗ này bố trí ấm áp như vậy, nhất định sẽ khiến cho người ta mất đi ý chí chiến đấu a!
Nhiếp Vân lắc đầu, lại nhấc chân đi tới phòng khách.
- Lắc đầu? Hừ, thật biết giả bộ a!
Tinh Liên ở phía sau nhìn thấy động tác của hắn, đôi mắt đẹp trừng lên, vẻ mặt cười lạnh.
Trong đại điện có bóng người đi lại, chừng trên trăm người. Lúc này cả đám đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mỗi một người đều mang theo vẻ kiệt ngạo bất tuân, hai hàng lông mày nhướng lên, dường như không phục lẫn nhau vậy!
Thấy hai người Nhiếp Vân, Vân Phi đi tới, trong mắt cả đám hiện lên vẻ khinh miệt.
- Lại có hai tiểu tử tới mua danh chuộc tiếng a!
- Trẻ tuổi như vậy thì biết dược lý gì chứ? Đoán chừng là tới thử vận khí a!
- Người trước đó ta biết, là người của Liễu châu Vân gia, Vân gia là thế gia dược lý, tổ bối làm ăn theo đường dược tài. Tiểu tử này nhìn qua giống như là nhân vật thiên tài nhất trong đám người trẻ tuổi, có lẽ thực sự có một ít bản lĩnh!
- Vậy thì thế nào chứ? Bất quá cũng chỉ là một hậu bối miệng còn hôi sữa mà thôi.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, thanh âm khinh thị không chút che dấu.
Dược liệu, dược lý cũng không phải là thứ mà thiên phú tốt là có thể hoàn toàn nắm giữ, cần phải tiêu tốn rất nhiều thời gian học thuộc lòng, còn phải hiểu. Chuyện này cần rất nhiều thời gian coi như là tích lũy. Lúc này mọi người nhìn thấy Nhiếp Vân và Vân Phi trẻ tuổi như vậy, trong lòng sinh ra vẻ khinh thị cũng là chuyện rất bình thường.
- Hai vị tiên tử, các ngươi khỏe chứ? Tại hạ là Vân Phi, nghe nói dược viên của các ngươi xuất hiện biến cố, cho nên đặc biệt tới ứng tuyển...
Hai mắt Vân Phi sáng lên, vội vàng đi tới phía trước.
- Hóa ra là hai vị đại sư dược lý, xin mời đi theo chúng ta!
Nhìn thấy hắn có bộ dáng này, trong mắt hai người đồng thời hiện lên vẻ chán ghét. Bất quá hai nàng cũng không dám nói nhiều, nữ tử thứ nhất ngoắc tay, chỉ về phía sau lưng mình.
- Đa tạ tiên tử!
Vân Phi cười hắc hắc, đi mấy bước tới trước mặt nữ tử này. Mũi lại hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ say mê:
- Thật là thơm...
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên mặt hai nữ tử hiện lên vẻ lạnh lẽo. Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Vân Phi đã chết rất nhiều lần rồi.
Đây đâu phải là đại sư gì chứ? Quả thật chính là tới đây vì chức vị Khách Khanh trưởng lão của Vô Lượng cung a!
Bất quá, cung chủ đã đưa ra quyết định này, hai nàng cũng không có biện pháp. Toàn bộ dược liệu trong Vô Lượng cung khô héo, nếu như không nhanh chóng cứu chữa. Một khi cả đám chết đi, toàn bộ tông môn cũng sẽ tan biến. Nếu như một thân phận Khách Khanh trưởng lão có thể giải quyết cho bọn họ được chuyện này. Như vậy mọi chuyện cũng có thể bàn tính.
- Hắc hắc!
Thấy hai người có vẻ mặt này, Vân Phi đã biết mình thất thố, hắn lúng túng cười một tiếng. Cũng không dám làm ra hành động gì quá đáng nữa. Hắn vội vàng đi về phía trước cùng nàng.
- Ngươi cũng đi thôi!
Nữ tử thứ hai nhìn thấy Nhiếp Vân dừng bước, còn tưởng rằng hắn lại giống như Vân Phi, định vô lễ với nàng. Cho nên trong đôi mắt xinh đẹp như là phún hỏa.
- Ha ha!
Nhiếp Vân cũng không có nói chuyện mà nhấc chân đi về phía trước.
Qua lần này hắn đã kết luận ra được thực lực của hai người này, quả nhiên đúng như Vĩnh Dạ hoàng đế nói. Thực lực cũng không cao, chỉ có chừng một nghìn đại đạo.
Thực lực như vậy, ở trong Tam giới bất quá cũng chỉ tương đương Đồng Giáp tướng, không tính là cái gì. Làm đệ tử của một tông môn mà chỉ có được thực lực như vậy, đúng là chỉ có thể coi như là thế lực nhị lưu.
- Ồ?
Nữ tử thứ hai, vốn dĩ nhìn thấy hai người đi cùng nhau cho nên có lẽ đều có đức hạnh như nhau. Thế nhưng nhìn thấy Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng rồi xoay người rời đi, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh, không có chút sắc thái đặc biệt nào. Chuyện này khiến cho nàng không nhịn được có chút kỳ quái.
Nữ tử trong Vô Lượng cung các nàng bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, hơn nữa người người đều xinh đẹp vô song. Cho nên cho dù che mặt thì sức hấp dẫn đối với nam tu cũng cực lớn. Đừng nói là một người trẻ tuổi, cho dù là lão quái vật không biết đã tu luyện bao nhiêu năm. Vừa nhìn thấy các nàng thì ánh mắt cũng sẽ xuất hiện quang mang như là sói nhìn thấy cừu vậy.
Người trước mắt này tuổi không lớn lắm, thế nhưng lại không có ánh mắt như vậy. Chuyện này khiến cho nàng có chút nghi hoặc.
Nếu như người này đang làm bộ làm tịch hấp dẫn sự chú ý của nàng. Như vậy nàng tự tin vẫn có thể nhìn ra được! Thế nhưng ánh mắt người này lạnh nhạt, rất rõ ràng chính là không quan tâm tới nàng.
Không quan tâm tới nữ tử của Vô Lượng cung? Thật hay giả vậy?
- Hừ, nhất định là giả bộ, để ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào!
Cái miệng ở dưới khăn che mặt của nữ tử thứ hai nhếch lên, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Nàng gọi là Tinh Liên, cũng không phải là đệ tử phụ trách bảo vệ sơn môn. Mà là đệ tử kiệt xuất nhất của cung chủ Bích Dao Vô Lượng cung.
Trong Vô Lượng cung chia làm đệ tử bình thường, đệ tử trưởng lão và đệ tử cung chủ.
Trong đó đệ tử cung chủ giống như đệ tử chưởng giáo trên Phù Thiên đại lục vậy, có được quyền lợi cực cao, ở bên ngoài được gọi là thánh nữ.
Bởi vì là thánh nữ cũng có rất nhiều đặc quyền. Chẳng qua hôm nay bọn họ có linh cảm cho nên mới đi tới nơi này, không nghĩ tới lại gặp phải một người như vậy, khiến cho nàng không nhịn được sinh ra tâm tư muốn vạch trần mặt nạ ngụy trang của đối phương.
- Nơi này chính là khu chờ, tất cả đại sư dược lý tới đây đều phải chờ ở chỗ này!
Nữ tử thứ nhất không biết suy nghĩ trong lòng Tinh Liên, cho nên sau khi mang Vân Phi đi tới một cái đại điện rồi lại nói.
Nhiếp Vân theo sát ở phía sau, hai mắt nhìn về phía đại điện. Chỗ này so với những chỗ trước kia hắn từng gặp tương đối giản dị, cũng không có quá nhiều khí thế. Lại mang theo đặc thù của tông môn toàn nữ nhân, còn chưa có tiến vào tông môn thì đã có một mùi thơm nhàn nhạt từ bên trong truyền ra, khiến cho người ta có cảm giác tựa như đi vào trong khuê phòng của nữ nhân vậy.
- Khó trách đệ tử lại có thực lực kém như vậy... Chỗ này bố trí ấm áp như vậy, nhất định sẽ khiến cho người ta mất đi ý chí chiến đấu a!
Nhiếp Vân lắc đầu, lại nhấc chân đi tới phòng khách.
- Lắc đầu? Hừ, thật biết giả bộ a!
Tinh Liên ở phía sau nhìn thấy động tác của hắn, đôi mắt đẹp trừng lên, vẻ mặt cười lạnh.
Trong đại điện có bóng người đi lại, chừng trên trăm người. Lúc này cả đám đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mỗi một người đều mang theo vẻ kiệt ngạo bất tuân, hai hàng lông mày nhướng lên, dường như không phục lẫn nhau vậy!
Thấy hai người Nhiếp Vân, Vân Phi đi tới, trong mắt cả đám hiện lên vẻ khinh miệt.
- Lại có hai tiểu tử tới mua danh chuộc tiếng a!
- Trẻ tuổi như vậy thì biết dược lý gì chứ? Đoán chừng là tới thử vận khí a!
- Người trước đó ta biết, là người của Liễu châu Vân gia, Vân gia là thế gia dược lý, tổ bối làm ăn theo đường dược tài. Tiểu tử này nhìn qua giống như là nhân vật thiên tài nhất trong đám người trẻ tuổi, có lẽ thực sự có một ít bản lĩnh!
- Vậy thì thế nào chứ? Bất quá cũng chỉ là một hậu bối miệng còn hôi sữa mà thôi.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, thanh âm khinh thị không chút che dấu.
Dược liệu, dược lý cũng không phải là thứ mà thiên phú tốt là có thể hoàn toàn nắm giữ, cần phải tiêu tốn rất nhiều thời gian học thuộc lòng, còn phải hiểu. Chuyện này cần rất nhiều thời gian coi như là tích lũy. Lúc này mọi người nhìn thấy Nhiếp Vân và Vân Phi trẻ tuổi như vậy, trong lòng sinh ra vẻ khinh thị cũng là chuyện rất bình thường.
/3634
|