Muốn đem vật này luyện hóa thành phân thân, như vậy linh hồn nhất định phải tiến vào bên trong nó. Phải hoàn toàn dung hợp với nó, biến nó thành thân thể của mình!
Tí tách tí tách!
Còn chưa tới được trước mặt thì trên phù lục đã có từng đạo điện mang chợt hiện lên. Sau đó giống như thác đổ đồng thời đánh vào trên người phân thân linh hồn. Cho dù là bổn tôn Nhiếp Vân đang đứng ở một bên, cảm nhận được cỗ lực lượng này, toàn thân cũng không khỏi run lên. Sắc mặt trong nháy mắt trở nên ảm đạm, một ngụm máu tươi không nhịn được nữa mà lần nữa phun ra ngoài.
- Trở lại!
Thấy một màn như vậy, Tĩnh Tâm, phân thân đồng thời xuất thủ, hai đạo lực lượng cường đại lập tức ngăn cản phù lục và phân thân của Nhiếp Vân kết nối với nhau.
Sưu!
Linh hồn phân thân từ trên không trung rớt xuống, thương thế cực kỳ nghiêm trọng, toàn bộ hồn phách dường như sắp bị tiêu tán.
- Thu!
Cố đau đớn như đầu sắp nứt, Nhiếp Vân vội vàng thu hồi linh hồn vào bên trong thân thể phân thân, đồng thời cũng truyền tới một đạo mộc sinh khí.
Một lát sau, linh hồn của phân thân bị thương đã được khôi phục phần lớn tiêu hao. Sắc mặt của Nhiếp Vân cũng chậm rãi trở lại bình thường. Hai mắt nhìn về phù lục đang ở cách đó không xa, trong lòng mang theo cảm xúc lẫn lộn.
Phân thân của hắn ngay cả tới gần tấm phù lục này cũng không thể. Chứ đừng nói là tiến vào bên trong phù lục. Nhất định cũng không vào được, như vậy sao có thể luyện hóa nó thành phân thân được chứ?
Cho nên, phương pháp này cũng sẽ không thành công!
- Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân có chút phiền muộn.
Hao tốn nhiều tâm huyết như vậy, thật vất vả mới tìm được tấm phù lục Thiên Vị này. Thế nhưng lại không có cách nào luyện hóa, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy có chút không cam lòng.
- Chủ nhân, chẳng lẽ người không thể thu vật này vào trong Nạp Vật thế giới, sau đó lại luyện hóa hay sao?
Thấy vẻ mặt của hắn, Tĩnh Tâm hỏi.
- Không được!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái, phương pháp này trước khi còn chưa thả Tĩnh Tâm ra thì hắn cũng đã nghĩ qua rồi.
Tấm phù lục này có sức nặng như toàn bộ Hỗn Độn đại dương vậy, bây giờ Nạp Vật thế giới bất quá chỉ lớn như Tà Nguyệt Chí Tôn vực mà thôi. Cách cách Hỗn Độn đại dương còn có một đoạn chênh lệch rất lớn. Nếu như cưỡng ép thu ngọc phù vào trong Nạp Vật thế giới. Như vậy không những không thể luyện hóa được nó, không cẩn thận sẽ còn làm cho cả thế giới sụp đổ!
Như vậy cũng giống như mang tải đi chụp vào ngọn núi vậy, năng lực không đạt tới mà lại đi làm chuyện này, như vậy sẽ chỉ làm cho bản thân bị tổn thương mà thôi.
- Như vậy ta cũng không có biện pháp...
Thấy hắn phủ nhận, Tĩnh Tâm khẽ lắc đầu một cái, cũng không còn bất kỳ phương pháp nào khác.
Mặc dù trí nhớ của nàng so với Nhiếp Vân còn uyên bác hơn nhiều. Thế nhưng phương pháp luyện hóa pháp bảo cũng chỉ có mấy phương pháp kia mà thôi. Bây giờ cũng đã từng thực hành qua, thậm chí ngay cả phương pháp phân thân cũng dã dùng tới. Như vậy cũng đã nói, bọn họ không còn bất kỳ thủ đoạn nào nữa.
- Ai... Xem ra ta cũng không phải là chủ nhân của phù lục Thiên Vị!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
Dùng nhiều phương pháp như vậy cũng không có cách nào luyện hóa. Như vậy đã nói rõ một chuyện, hắn cũng không phải là chủ nhân của phù lục Thiên Vị!
Mặc dù Hỗn Độn đại dương không có ý thức của mình. Thế nhưng cũng có phương pháp phân biệt rõ ràng. Giống như đám người A Dục Vương vậy. Ung dung luyện hóa phù lục Phong vương. Như vậy đã rõ bọn họ có tư chất đạt được công nhận Phong vương!
Mà hắn tốn mọt cái giá lớn như vậy cũng không thể luyện hóa được tấm phù lục này. Như vậy đã nói rõ ra một nguyên nhân... Đó chính là hắn cũng không phải là vị vương giả Thiên Vị trong truyền thuyết kia!
- Chuyện này...
Mặc dù Tĩnh Tâm không muốn thừa nhận, thế nhưng nàng cũng biết, lời chủ nhân nói là sự thật!
Nếu như chủ nhân thật sự là vị vương giả Thiên Vị trong truyền thuyết kia, nhất định đã sớm có thể luyện hóa được rồi. Mà không tới nỗi tốn một cái giá lớn như vậy mà cũng không có biện pháp nào thành công.
- Nếu như đã không có cách nào luyện hóa, vậy chúng ta... Phải làm sao bây giờ?
Tĩnh Tâm nhìn quanh.
- Không có cách nào luyện hóa cũng không có gì. Không có cũng không có nghĩa là ta không thể đạt tới loại độ cao này!
Nhiếp Vân cười nhạt một cái, vẻ phiền muộn, ủ rũ trên mặt bị quét sạch, sự tự tin lần nữa khôi phục trong người.
Mặc dù không có biện pháp luyện hóa tấm phù lục Thiên Vị này, trực tiếp biến thành vương giả Thiên Vị. Thế nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn sẽ không thể tiến bộ. Chỉ cần hắn cố gắng tu luyện, chuyện vượt qua Phong vương cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
- Tấm phù lục này đã không có cách nào luyện hóa. Cũng không mang đi được, đã như vậy, chúng ta đi trước thôi, đi ra ngoài gặp Nhiếp Đồng rồi lại nói sau.
Trong lòng đã nghĩ thông suốt, Nhiếp Vân cũng không có suy sụp chút nào. Bàn tay nhẹ nhàng chộp ra một trảo, lần nữa thu hồi Tĩnh Tâm và phân thân vào trong Nạp Vật thế giới. Sau đó thân thể khẽ búng một cái, bay đi ra ngoài tứ tướng thế giới.
Không trở thành vương giả Thiên Vị được cũng không sao. Cũng không có gì mà không chấp nhận được. Chuyện bây giờ phải làm chính là đem chuyện này thương nghị một chút với Nhiếp Đồng, để xác định xem sau này rốt cuộc bọn họ nên làm cái gì.
Muốn rời khỏi tứ tướng thế giới cũng không quá phức tạp. Thời gian cũng không dài thì Nhiếp Vân đã xuất hiện lần nữa ở trên lối ra của Phù Không Kiều.
- Ca ca, ca ca đi ra rồi sao?
Quả nhiên Nhiếp Đồng vẫn còng đứng ở chỗ này, nhìn thấy hắn đi ra, hai mắt sáng lên, vội vàng nhìn qua. Bất quá vô luận hắn nhìn như thế nào cũng không nhìn thấy được Nhiếp Vân đã biến thành vương giả Thiên Vị. Vì vậy trong mắt hắn không nhịn được mà hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Không cần nhìn làm gì. Ta không có biện pháp luyện hóa phù lục Thiên Vị, có lẽ không phải là vương giả Thiên Vị mà đệ nói.
Thấy vẻ mặt có chút nghi hoặc của hắn, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
- Không phải? Làm sao có thể chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ca ca mau nói với đệ một chút đi.
Nhiếp Đồng lập tức sửng sốt, vội vàng hỏi.
Vốn Nhiếp Vân cũng không có ý định dấu giếm hắn, cho nên lập tức đem chuyện lúc trước ra nói qua một lần.
- Tất cả phương pháp cũng đã dùng qua, vẫn không có cách nào luyện hóa sao?
Ánh mắt Nhiếp Đồng lập lòe, vẻ mặt có chút phiền muộn.
Tí tách tí tách!
Còn chưa tới được trước mặt thì trên phù lục đã có từng đạo điện mang chợt hiện lên. Sau đó giống như thác đổ đồng thời đánh vào trên người phân thân linh hồn. Cho dù là bổn tôn Nhiếp Vân đang đứng ở một bên, cảm nhận được cỗ lực lượng này, toàn thân cũng không khỏi run lên. Sắc mặt trong nháy mắt trở nên ảm đạm, một ngụm máu tươi không nhịn được nữa mà lần nữa phun ra ngoài.
- Trở lại!
Thấy một màn như vậy, Tĩnh Tâm, phân thân đồng thời xuất thủ, hai đạo lực lượng cường đại lập tức ngăn cản phù lục và phân thân của Nhiếp Vân kết nối với nhau.
Sưu!
Linh hồn phân thân từ trên không trung rớt xuống, thương thế cực kỳ nghiêm trọng, toàn bộ hồn phách dường như sắp bị tiêu tán.
- Thu!
Cố đau đớn như đầu sắp nứt, Nhiếp Vân vội vàng thu hồi linh hồn vào bên trong thân thể phân thân, đồng thời cũng truyền tới một đạo mộc sinh khí.
Một lát sau, linh hồn của phân thân bị thương đã được khôi phục phần lớn tiêu hao. Sắc mặt của Nhiếp Vân cũng chậm rãi trở lại bình thường. Hai mắt nhìn về phù lục đang ở cách đó không xa, trong lòng mang theo cảm xúc lẫn lộn.
Phân thân của hắn ngay cả tới gần tấm phù lục này cũng không thể. Chứ đừng nói là tiến vào bên trong phù lục. Nhất định cũng không vào được, như vậy sao có thể luyện hóa nó thành phân thân được chứ?
Cho nên, phương pháp này cũng sẽ không thành công!
- Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân có chút phiền muộn.
Hao tốn nhiều tâm huyết như vậy, thật vất vả mới tìm được tấm phù lục Thiên Vị này. Thế nhưng lại không có cách nào luyện hóa, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy có chút không cam lòng.
- Chủ nhân, chẳng lẽ người không thể thu vật này vào trong Nạp Vật thế giới, sau đó lại luyện hóa hay sao?
Thấy vẻ mặt của hắn, Tĩnh Tâm hỏi.
- Không được!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái, phương pháp này trước khi còn chưa thả Tĩnh Tâm ra thì hắn cũng đã nghĩ qua rồi.
Tấm phù lục này có sức nặng như toàn bộ Hỗn Độn đại dương vậy, bây giờ Nạp Vật thế giới bất quá chỉ lớn như Tà Nguyệt Chí Tôn vực mà thôi. Cách cách Hỗn Độn đại dương còn có một đoạn chênh lệch rất lớn. Nếu như cưỡng ép thu ngọc phù vào trong Nạp Vật thế giới. Như vậy không những không thể luyện hóa được nó, không cẩn thận sẽ còn làm cho cả thế giới sụp đổ!
Như vậy cũng giống như mang tải đi chụp vào ngọn núi vậy, năng lực không đạt tới mà lại đi làm chuyện này, như vậy sẽ chỉ làm cho bản thân bị tổn thương mà thôi.
- Như vậy ta cũng không có biện pháp...
Thấy hắn phủ nhận, Tĩnh Tâm khẽ lắc đầu một cái, cũng không còn bất kỳ phương pháp nào khác.
Mặc dù trí nhớ của nàng so với Nhiếp Vân còn uyên bác hơn nhiều. Thế nhưng phương pháp luyện hóa pháp bảo cũng chỉ có mấy phương pháp kia mà thôi. Bây giờ cũng đã từng thực hành qua, thậm chí ngay cả phương pháp phân thân cũng dã dùng tới. Như vậy cũng đã nói, bọn họ không còn bất kỳ thủ đoạn nào nữa.
- Ai... Xem ra ta cũng không phải là chủ nhân của phù lục Thiên Vị!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
Dùng nhiều phương pháp như vậy cũng không có cách nào luyện hóa. Như vậy đã nói rõ một chuyện, hắn cũng không phải là chủ nhân của phù lục Thiên Vị!
Mặc dù Hỗn Độn đại dương không có ý thức của mình. Thế nhưng cũng có phương pháp phân biệt rõ ràng. Giống như đám người A Dục Vương vậy. Ung dung luyện hóa phù lục Phong vương. Như vậy đã rõ bọn họ có tư chất đạt được công nhận Phong vương!
Mà hắn tốn mọt cái giá lớn như vậy cũng không thể luyện hóa được tấm phù lục này. Như vậy đã nói rõ ra một nguyên nhân... Đó chính là hắn cũng không phải là vị vương giả Thiên Vị trong truyền thuyết kia!
- Chuyện này...
Mặc dù Tĩnh Tâm không muốn thừa nhận, thế nhưng nàng cũng biết, lời chủ nhân nói là sự thật!
Nếu như chủ nhân thật sự là vị vương giả Thiên Vị trong truyền thuyết kia, nhất định đã sớm có thể luyện hóa được rồi. Mà không tới nỗi tốn một cái giá lớn như vậy mà cũng không có biện pháp nào thành công.
- Nếu như đã không có cách nào luyện hóa, vậy chúng ta... Phải làm sao bây giờ?
Tĩnh Tâm nhìn quanh.
- Không có cách nào luyện hóa cũng không có gì. Không có cũng không có nghĩa là ta không thể đạt tới loại độ cao này!
Nhiếp Vân cười nhạt một cái, vẻ phiền muộn, ủ rũ trên mặt bị quét sạch, sự tự tin lần nữa khôi phục trong người.
Mặc dù không có biện pháp luyện hóa tấm phù lục Thiên Vị này, trực tiếp biến thành vương giả Thiên Vị. Thế nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn sẽ không thể tiến bộ. Chỉ cần hắn cố gắng tu luyện, chuyện vượt qua Phong vương cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
- Tấm phù lục này đã không có cách nào luyện hóa. Cũng không mang đi được, đã như vậy, chúng ta đi trước thôi, đi ra ngoài gặp Nhiếp Đồng rồi lại nói sau.
Trong lòng đã nghĩ thông suốt, Nhiếp Vân cũng không có suy sụp chút nào. Bàn tay nhẹ nhàng chộp ra một trảo, lần nữa thu hồi Tĩnh Tâm và phân thân vào trong Nạp Vật thế giới. Sau đó thân thể khẽ búng một cái, bay đi ra ngoài tứ tướng thế giới.
Không trở thành vương giả Thiên Vị được cũng không sao. Cũng không có gì mà không chấp nhận được. Chuyện bây giờ phải làm chính là đem chuyện này thương nghị một chút với Nhiếp Đồng, để xác định xem sau này rốt cuộc bọn họ nên làm cái gì.
Muốn rời khỏi tứ tướng thế giới cũng không quá phức tạp. Thời gian cũng không dài thì Nhiếp Vân đã xuất hiện lần nữa ở trên lối ra của Phù Không Kiều.
- Ca ca, ca ca đi ra rồi sao?
Quả nhiên Nhiếp Đồng vẫn còng đứng ở chỗ này, nhìn thấy hắn đi ra, hai mắt sáng lên, vội vàng nhìn qua. Bất quá vô luận hắn nhìn như thế nào cũng không nhìn thấy được Nhiếp Vân đã biến thành vương giả Thiên Vị. Vì vậy trong mắt hắn không nhịn được mà hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Không cần nhìn làm gì. Ta không có biện pháp luyện hóa phù lục Thiên Vị, có lẽ không phải là vương giả Thiên Vị mà đệ nói.
Thấy vẻ mặt có chút nghi hoặc của hắn, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
- Không phải? Làm sao có thể chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ca ca mau nói với đệ một chút đi.
Nhiếp Đồng lập tức sửng sốt, vội vàng hỏi.
Vốn Nhiếp Vân cũng không có ý định dấu giếm hắn, cho nên lập tức đem chuyện lúc trước ra nói qua một lần.
- Tất cả phương pháp cũng đã dùng qua, vẫn không có cách nào luyện hóa sao?
Ánh mắt Nhiếp Đồng lập lòe, vẻ mặt có chút phiền muộn.
/3634
|