- Đại thống lĩnh nói đùa, Tàng Bảo Các này chính là bệ hạ chuẩn bị cho các thống lĩnh. Nếu như cần, cho dù lấy đi toàn bộ những thứ kia cũng không có sao. Đương nhiên có thể tùy tiện cầm đi rồi.
Hộ vệ này cười nói.
- Lấy đi toàn bộ cũng không sao?
Nhiếp Vân há hốc mồm.
Không thể nào chứ? Tên A Dục Vương này hào phóng như vậy sao?
Bây giờ hắn càng ngày càng không hiểu vị cường giả Phong vương này làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Nhấc chân đi vào Tàng Bảo Các, lại nhìn quanh một vòng. Trong lúc nhất thời hắn kinh ngạc đến ngây người.
Ở chỗ này, thần binh Chúa Tể chẳng qua chỉ là binh khí bình thường, các loại các dạng bảo vật trân quý, đếm không xuể.
Chiêu hồn hàn sa mà chỉ Hỗn Độn đại dương mới có thể sinh ra. Còn có một ít khoách thạch đặc thù, kỳ lạ chỉ có tiểu thế giới mới có, còn có đan dược hữu dụng đối với Chúa Tể...
Các loại bảo vật tràn ngập khắp nơi, đều bị phong ấn đặc thù trấn áp, tản mát ra bảo quang nồng đậm.
Nếu như dùng Thần thâu thiên phú để quan sát, quang mang bảo khí ở nơi này đủ để khiến cho hai mắt người ta mờ đi.
Cho dù là đại phú hào như Nhiếp Vân, nhìn thấy nhiều đồ như vậy cũng phải cảm thấy đầu óc mơ hồ, có chút choáng váng.
Không hổ là Tu La vương, số lượng bảo bối quả thực quá nhiều!
- Những bảo vật này tuy tốt, thế nhưng đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn.
Chậm rãi đi lại ở bên trong Tàng Bảo Các, tinh thần của Nhiếp Vân quét mắt nhìn một vòng, đem tất cả bảo vật chung quanh nhìn vào trong mắt.
Những bảo bối này mặc dù đều là bảo vật hiếm có, tùy tiện lấy ra một kiện ném tới tam giới thì cũng có thể dẫn tới một phen gió tanh mưa máu. Khiến cho vô số cường giả điên cuồng. Thế nhưng trên thực tế tác dụng đối với hắn cũng không lớn.
Tu vi đạt tới loại trình độ này như hắn, chỉ cần không có đạt tới cấp bậc Phong vương, hoặc là tài liệu luyện chế thần binh Phong vương, trên cơ bản đều không có tác dụng quá lớn!
- Quả nhiên có Hỗn Độn Hàn tinh...
Đi quanh một vòng trong Tàng Bảo Các, đột nhiên Nhiếp Vân dừng bước, một khối tinh thạch đặc thù, lấp lánh quang mang xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Khỏa tinh thạch này cũng không giống như những tinh thạch khác, cũng không chói mắt như vậy. Ngược lại còn là màu ngăm đen, phía trên còn có từng đạo phù văn lưu chuyển, như là thủy ngân.
Hỗn Độn Hàn tinh, một trong những bảo vật khôi phục Chân Huyết Vương quan, đến từ chỗ sâu trong Hỗn Độn, có khí tức hỗn loạn đặc thù của Hỗn Độn. Nhiếp Vân mạo hiểm đi tới Bích Hải Huyền Thiên chính là vì vật này. Thế nhưng hắn không nghĩ tới lại có thể tìm được một cách đơn giản như vậy!
- Tới!
Bàn tay chộp ra một trảo, khối tinh thạch này lập tức bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
- Quá lạnh!
Tinh thạch vừa mới rơi xuống lòng bàn tay thì nhất thời Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Sau khi vận chuyển tu vi, lúc này hắn mới có thể ngăn cản được cảm giác này.
Hỗn Độn Hàn tinh xuất phát từ nơi cực hàn của Hỗn Độn. một khi Chúa Tể tiếp xúc với nó, trong nháy mắt sẽ kết thành một khối băng, huyết mạch đông cứng! Bất quá, thực lực của phân thân này đã có thể so với Phong vương. Cho nên có thể ung dung cầm lên.
- Thu!
Tinh thần khẽ động một cái, tinh thạch đã được hắn thu vào bên trong cơ thể.
Tu vi đạt tới loại cấp bậc này, cho dù không có Nạp Vật thế giới, nạp vật gì gì đó thì cũng có thể tùy tiện bố trí ra một cái không gian phong ấn ở trong người, dùng làm nơi cất giữ bảo bối.
- Nhìn một chút xem còn có thứ trân quý gì nữa không.
Lấy đi tinh thạch, Nhiếp Vân biết đã gom đủ đồ vật để tu bổ Chân Huyết Vương quan cho nên tâm tình bình tĩnh lại, hai mắt nhìn qua chung quanh.
Đây là Tàng Bảo Khố của A Dục Vương, không thể so dánh với những nơi khác. Nếu như cẩn thận tìm kiếm, có lẽ còn có thể tìm được một ít thứ có tác dụng đối với hắn.
Bảo quang lóe lên, chung quanh cũng có quang mang nhàn nhạt tràn ngập, Nhiếp Vân chậm rãi đi về phía trước, hai mắt rơi vào trên một bảo bối.
Những bảo bối này, chỉ cần không có vượt qua cấp bậc thần binh Chúa Tể, bằng vào Nạp Vật thế giới hoàn toàn có thể sao chép được. Cũng không tính là vật hiếm có gì.
Một đường tiến lên cực nhanh, một khi gặp phải bảo bối thích hợp, hắn cũng sẽ dừng lại nhìn qua một chút.
- Ồ? Đó là cái gì vậy?
Đột nhiên, Nhiếp Vân dừng bước, hai mắt nhìn vào trên một cái kim bài.
Vật này nhìn qua giống như một cái huy chương, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mang theo khí tức, phong cách cổ xưa nồng đậm.
Phía trên có khắc một hàng chữ viết, giống như là những con giun, cho dù là hắn cũng không thể nhận ra được dù chỉ một chữ.
- Đây không phải là văn tự cổ Hỗn Độn, cũng không phải là văn tự trong Hỗn Độn đại dương...
Mặc dù bây giờ Nhiếp Vân không thể thi triển thiên phú Thiên Nhĩ sư. Thế nhưng thực lực như thế đã sớm tinh thông ba nghìn đại đạo, chỉ cần là văn tự bên trong Hỗn Độn đại dương cơ hồ chỉ cần nhìn là hắn có thể nhận ra được.
Mà những hàng chữ trước mắt này lại khiến cho hắn hoa cả mắt, cái gì cũng không nhìn ra được. Đây rốt cuộc là văn tự của nơi nào chứ?
Sao tới bây giờ mà hắn còn chưa từng thấy qua?
- Vật này chắc hẳn cũng không quan trọng. Cầm trước, chờ sau khi trở về mang cho Tĩnh Tâm nhìn qua một chút.
Cổ tay khẽ lật một cái, lập tức thu thứ giống như huy chương này vào trong cơ thể, Nhiếp Vân lại tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh hắn đã đi qua toàn bộ Tàng Bảo Các một lần.
Tuy rằng nơi này nhiều bảo vật, thế nhưng đối với hắn mà nói, thứ hữu dụng lại cơ hồ không có.
Có được thần binh Phong vương, những binh khí khác ở trong mắt hắn không đáng một xu.
- Đi ra ngoài a!
Đã lấy được vật mà bản thân mong muốn, Nhiếp Vân cũng không có cần thiết ở lại chỗ này, cho nên hắn lập tức xoay người đi ra ngoài.
Tên hộ vệ trước đó còn đứng chờ ở ngoài cửa. Sau khi hắn đi ra lại đi theo sau hắn trở lại chỗ ở.
- Bây giờ ta đi Tàng Bảo Các tìm đồ thì không thành vấn đề. Thế nhưng nếu trực tiếp đi Sâm La Viện thì nhất định sẽ không được, phải tìm được một cái cớ tốt một chút.
Trở lại nơi ở, Nhiếp Vân cũng không có tiếp tục hành động mà là ngồi tại chỗ suy tư một chút.
Bây giờ hắn còn không biết rốt cuộc Yến Huy này có mục đích gì, cũng nghĩ không thông rốt cuộc A Dục Vương này muốn làm gì. Dù sao hàn tinh cũng đã tới tay, còn không bằng cẩn thận dò xét một phen. Nhìn xem trong hồ lô của bọn họ rốt cuộc có bán thuốc gì!
Hộ vệ này cười nói.
- Lấy đi toàn bộ cũng không sao?
Nhiếp Vân há hốc mồm.
Không thể nào chứ? Tên A Dục Vương này hào phóng như vậy sao?
Bây giờ hắn càng ngày càng không hiểu vị cường giả Phong vương này làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Nhấc chân đi vào Tàng Bảo Các, lại nhìn quanh một vòng. Trong lúc nhất thời hắn kinh ngạc đến ngây người.
Ở chỗ này, thần binh Chúa Tể chẳng qua chỉ là binh khí bình thường, các loại các dạng bảo vật trân quý, đếm không xuể.
Chiêu hồn hàn sa mà chỉ Hỗn Độn đại dương mới có thể sinh ra. Còn có một ít khoách thạch đặc thù, kỳ lạ chỉ có tiểu thế giới mới có, còn có đan dược hữu dụng đối với Chúa Tể...
Các loại bảo vật tràn ngập khắp nơi, đều bị phong ấn đặc thù trấn áp, tản mát ra bảo quang nồng đậm.
Nếu như dùng Thần thâu thiên phú để quan sát, quang mang bảo khí ở nơi này đủ để khiến cho hai mắt người ta mờ đi.
Cho dù là đại phú hào như Nhiếp Vân, nhìn thấy nhiều đồ như vậy cũng phải cảm thấy đầu óc mơ hồ, có chút choáng váng.
Không hổ là Tu La vương, số lượng bảo bối quả thực quá nhiều!
- Những bảo vật này tuy tốt, thế nhưng đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn.
Chậm rãi đi lại ở bên trong Tàng Bảo Các, tinh thần của Nhiếp Vân quét mắt nhìn một vòng, đem tất cả bảo vật chung quanh nhìn vào trong mắt.
Những bảo bối này mặc dù đều là bảo vật hiếm có, tùy tiện lấy ra một kiện ném tới tam giới thì cũng có thể dẫn tới một phen gió tanh mưa máu. Khiến cho vô số cường giả điên cuồng. Thế nhưng trên thực tế tác dụng đối với hắn cũng không lớn.
Tu vi đạt tới loại trình độ này như hắn, chỉ cần không có đạt tới cấp bậc Phong vương, hoặc là tài liệu luyện chế thần binh Phong vương, trên cơ bản đều không có tác dụng quá lớn!
- Quả nhiên có Hỗn Độn Hàn tinh...
Đi quanh một vòng trong Tàng Bảo Các, đột nhiên Nhiếp Vân dừng bước, một khối tinh thạch đặc thù, lấp lánh quang mang xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Khỏa tinh thạch này cũng không giống như những tinh thạch khác, cũng không chói mắt như vậy. Ngược lại còn là màu ngăm đen, phía trên còn có từng đạo phù văn lưu chuyển, như là thủy ngân.
Hỗn Độn Hàn tinh, một trong những bảo vật khôi phục Chân Huyết Vương quan, đến từ chỗ sâu trong Hỗn Độn, có khí tức hỗn loạn đặc thù của Hỗn Độn. Nhiếp Vân mạo hiểm đi tới Bích Hải Huyền Thiên chính là vì vật này. Thế nhưng hắn không nghĩ tới lại có thể tìm được một cách đơn giản như vậy!
- Tới!
Bàn tay chộp ra một trảo, khối tinh thạch này lập tức bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
- Quá lạnh!
Tinh thạch vừa mới rơi xuống lòng bàn tay thì nhất thời Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Sau khi vận chuyển tu vi, lúc này hắn mới có thể ngăn cản được cảm giác này.
Hỗn Độn Hàn tinh xuất phát từ nơi cực hàn của Hỗn Độn. một khi Chúa Tể tiếp xúc với nó, trong nháy mắt sẽ kết thành một khối băng, huyết mạch đông cứng! Bất quá, thực lực của phân thân này đã có thể so với Phong vương. Cho nên có thể ung dung cầm lên.
- Thu!
Tinh thần khẽ động một cái, tinh thạch đã được hắn thu vào bên trong cơ thể.
Tu vi đạt tới loại cấp bậc này, cho dù không có Nạp Vật thế giới, nạp vật gì gì đó thì cũng có thể tùy tiện bố trí ra một cái không gian phong ấn ở trong người, dùng làm nơi cất giữ bảo bối.
- Nhìn một chút xem còn có thứ trân quý gì nữa không.
Lấy đi tinh thạch, Nhiếp Vân biết đã gom đủ đồ vật để tu bổ Chân Huyết Vương quan cho nên tâm tình bình tĩnh lại, hai mắt nhìn qua chung quanh.
Đây là Tàng Bảo Khố của A Dục Vương, không thể so dánh với những nơi khác. Nếu như cẩn thận tìm kiếm, có lẽ còn có thể tìm được một ít thứ có tác dụng đối với hắn.
Bảo quang lóe lên, chung quanh cũng có quang mang nhàn nhạt tràn ngập, Nhiếp Vân chậm rãi đi về phía trước, hai mắt rơi vào trên một bảo bối.
Những bảo bối này, chỉ cần không có vượt qua cấp bậc thần binh Chúa Tể, bằng vào Nạp Vật thế giới hoàn toàn có thể sao chép được. Cũng không tính là vật hiếm có gì.
Một đường tiến lên cực nhanh, một khi gặp phải bảo bối thích hợp, hắn cũng sẽ dừng lại nhìn qua một chút.
- Ồ? Đó là cái gì vậy?
Đột nhiên, Nhiếp Vân dừng bước, hai mắt nhìn vào trên một cái kim bài.
Vật này nhìn qua giống như một cái huy chương, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mang theo khí tức, phong cách cổ xưa nồng đậm.
Phía trên có khắc một hàng chữ viết, giống như là những con giun, cho dù là hắn cũng không thể nhận ra được dù chỉ một chữ.
- Đây không phải là văn tự cổ Hỗn Độn, cũng không phải là văn tự trong Hỗn Độn đại dương...
Mặc dù bây giờ Nhiếp Vân không thể thi triển thiên phú Thiên Nhĩ sư. Thế nhưng thực lực như thế đã sớm tinh thông ba nghìn đại đạo, chỉ cần là văn tự bên trong Hỗn Độn đại dương cơ hồ chỉ cần nhìn là hắn có thể nhận ra được.
Mà những hàng chữ trước mắt này lại khiến cho hắn hoa cả mắt, cái gì cũng không nhìn ra được. Đây rốt cuộc là văn tự của nơi nào chứ?
Sao tới bây giờ mà hắn còn chưa từng thấy qua?
- Vật này chắc hẳn cũng không quan trọng. Cầm trước, chờ sau khi trở về mang cho Tĩnh Tâm nhìn qua một chút.
Cổ tay khẽ lật một cái, lập tức thu thứ giống như huy chương này vào trong cơ thể, Nhiếp Vân lại tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh hắn đã đi qua toàn bộ Tàng Bảo Các một lần.
Tuy rằng nơi này nhiều bảo vật, thế nhưng đối với hắn mà nói, thứ hữu dụng lại cơ hồ không có.
Có được thần binh Phong vương, những binh khí khác ở trong mắt hắn không đáng một xu.
- Đi ra ngoài a!
Đã lấy được vật mà bản thân mong muốn, Nhiếp Vân cũng không có cần thiết ở lại chỗ này, cho nên hắn lập tức xoay người đi ra ngoài.
Tên hộ vệ trước đó còn đứng chờ ở ngoài cửa. Sau khi hắn đi ra lại đi theo sau hắn trở lại chỗ ở.
- Bây giờ ta đi Tàng Bảo Các tìm đồ thì không thành vấn đề. Thế nhưng nếu trực tiếp đi Sâm La Viện thì nhất định sẽ không được, phải tìm được một cái cớ tốt một chút.
Trở lại nơi ở, Nhiếp Vân cũng không có tiếp tục hành động mà là ngồi tại chỗ suy tư một chút.
Bây giờ hắn còn không biết rốt cuộc Yến Huy này có mục đích gì, cũng nghĩ không thông rốt cuộc A Dục Vương này muốn làm gì. Dù sao hàn tinh cũng đã tới tay, còn không bằng cẩn thận dò xét một phen. Nhìn xem trong hồ lô của bọn họ rốt cuộc có bán thuốc gì!
/3634
|