Vừa mới tiến vào phòng, bàn tay khẽ động một cái, lập tức phong ấn hoàn toàn chung quanh, đồng thời tinh thần cũng khẽ động một cái, phân thân cuối cùng xuất hiện, nhanh chóng hóa thành không gian rồi chậm rãi bay đi ra phía ngoài.
Mà bổn tôn của hắn thì khoanh chân ngồi dưới đất, làm bộ như đang tu luyện, tâm thần hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.
- Ngươi muốn đi ra ngoài sao?
Còn chưa có rời phòng thì đã nghe được một đạo thanh âm vang vọng trong đầu. Lập tức có một quang mang dùng mắt thường không thể nhìn ra được tràn tới.
Người này chính là Tĩnh Tâm.
Sauk hi đi tới nơi này, đương nhiên Nhiếp Vân muốn sớm bắt đầu hành động, tìm kiếm Hỗn Độn Hàn tinh là chuyện quan trọng nhất. Ngoài ra, nếu như có thể thì cũng đi tìm hiểu một chút xem A Dục Vương thu gom những thiên tài và thiên đạo trong các tiểu thế giới là muốn làm gì.
- Nếu như ta đoán không sai, Sâm La Viện này chắc là nơi lỏng lẻo nhất trong toàn bộ Bích Hải Huyền Thiên, loại bảo vật trân quý như Hỗn Độn Hàn tinh này tuyệt đối không thể nào ở nơi này được. Chúng ta nên đi ra ngoài tìm thì hơn a!
Tĩnh Tâm nói.
- Được.
Không cần nàng nói thì Nhiếp Vân cũng biết chuyện này. Khi hắn vừa mới tới đây cũng hắn lặng lẽ vận dụng linh hồn lực quét qua toàn bộ Sâm La Viện một vòng. Những nơi có bảo vật trong đó cũng đã bị nhìn qua một lần, phần lớn đều là bảo bối mà Tru Thiên cảnh đỉnh phong có thể sử dụng. Cấp bậc cũng không tính là quá cao, đối với hắn hiện tại mà nói cũng không có tác dụng, chứ đừng nói là Tĩnh Tâm.
Cho nên, muốn tìm được Hỗn Độn Hàn tinh, nhất định phải rời khỏi nơi này trước, sau đó còn phải nghĩ những biện pháp khác.
Hai người lợi dụng thuật phong ấn, phong ấn tất cả khí tức trên người lại, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Ầm Ầm!
Vừa mới tới ranh giới của Sâm La Viện thì dã lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp trói buộc bọn họ lại. Giống như rơi vào bên trong trận pháp, không có cách nào nhúc nhích.
- Lệnh bài!
Bàn tay Nhiếp Vân run lên, đem lệnh bài vừa rồi lấy ra.
Ông Ông!
Lệnh bài phát ra quang mang nhàn nhạt, lực trói buộc mạnh mẽ trước đó lập tức biến mất.
- Lệnh bài này đã khống chế toàn bộ hành động của chúng ta. Một khi đi ra ngoài, tất cả những nơi chúng ta đi qua đều sẽ để lại dấu vết a!
Nhiếp Vân dừng lại, hai hàng lông mày nhíu lại.
Loại lực trói buộc này xuất hiện, rất rõ ràng đã cho thấy A Dục Vương đã lưu lại thủ đoạn. Không mang theo lệnh bài đi ra ngoài thì sẽ bị trận pháp công kích. Thế nhưng nếu mang theo lệnh bài ra ngoài, lại giống như ngọn tháp trong đêm tối vậy, tất cả những nơi bản thân đi qua, dù là bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được.
- Ta có thể loại bỏ dấu vết đi qua của lệnh bài, cũng có thủ đoạn chống cự được đại trận này. Bất quá... Chống cự thì rất dễ, thế nhưng muốn không bị phát hiện. Rất là khó khăn a!
Tĩnh Tâm cũng cảm nhận được lực lượng bên trong trận pháp, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Đại trận mới vừa rồi trói buộc bọn họ uy lực vô cùng. Đây nhất dịnh là thứ mà A Dục Vương tự tay bố trí. Cho dù là nàng, muốn phá hỏng nó cũng cần tốn công phu rất lớn. Về phần muốn không bị phát hiện ra, rất khó khăn!
- Đã như vậy, trước tiên không đi ra ngoài a. Trên người Quý Linh và thiên đạo cửu thiên ta cũng đã để lại thủ đoạn. Có lẽ có thể tìm được một ít tin tức từ trên người bọn họ!
Biết chuyện này không thể làm, Nhiếp Vân cũng không có gấp gáp mà lập tức xoay người trở lại chỗ ở.
Hắn đã bị hạn chế ở đây, khó có thể đi ra ngoài, những chỗ khác cũng đã lưu lại phương án dự phòng. Hắn không tin mình còn có thể bị quản chế toàn bộ!
Trở lại nơi ở, Nhiếp Vân cũng không phân tâm nữa mà hết sức chăm chú, lập tức kết nối với đạo linh hồn của phân thân ẩn nấp trong cơ thể cửu thiên thiên đạo trước đó.
......
Lúc này sự hướng dẫn của Huyễn Cách thống lĩnh, cửu thiên thiên đạo đang đi tới một không gian bị phong kín.
- Đại thống lĩnh!
Thân thể Huyễn Cách khẽ cúi xuống.
Người trước mắt này chính là Đại thống lĩnh Yến Huy có thực lực mạnh nhất theo như lời Quý Linh nói trước đó!
Nhiếp Vân ở tron Thiên đạo lặng lẽ thông qua linh hồn nhìn về phía trước. Chỉ thấy vị Đại thống lĩnh trong truyền thuyết này giống như là một mặt trời đang tỏa ánh sáng chói chang vậy. Quang mang thiêu đốt ánh mắt, tinh khí cường đại, chiếu sáng bốn phương, cho dù hắn ẩn giấu sâu như vậy cũng phải cảm thấy nín thở.
Quá mạnh mẽ!
Mặc dù chỉ mới nhìn một cái, thế nhưng Nhiếp Vân đã có thể xác định được. Chỉ cần người này động thủ, cho dù hắn dốc hết tất cả thủ đoạn thì cũng sẽ bị một cái tát đập chết tươi. Dù là so với Tĩnh Tâm cũng chỉ mạnh hơn chứ không kém!
- Người mạnh như vậy, sao... Bên trong tam giới chưa từng nghe nói qua chứ?
Vừa rung động, đồng thời sự nghi hoặc trong đầu hắn càng ngày càng lớn, câu hỏi này không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Người này cường đại như vậy, dựa theo đạo lý bình thường mà nói. Chỉ cần đi vào tam giới là có thể nổi danh, thế nhưng tại sao hắn lại chưa từng nghe nói qua chứ?
Hơn nữa... Hắn đã đắc tội với A Dục Vương, đối phương cũng hận không thể chém giết mình chết. Thế nhưng cho dù hắn ta có cố kỵ thân phận, cố kỵ Tu La vương cho nên không muốn xuất thủ. Như vậy chỉ cần phái ra người này thì hắn cũng không phải là đối thủ của đối phương a!
Nghi hoặc liên tiếp quanh quẩn trong đầu, cả người hắn cũng có chút mơ mơ màng mang, không biết rõ.
- Chuyện đã phát triển tới nước này, đã tới lúc khẩn yếu quan đầu. Vương chúng ta và mấy vương khác tự mình đi tới chỗ đó, ngăn cản chuyện kia xảy ra. Đáng tiếc dường như tình huống có chút không quá thuận lợi. Cho nên, chúng ta nhất định phải tăng thêm tốc độ!
Yến Huy Đại thống lĩnh cũng không xoay người lại, dường như cũng không biết Nhiếp Vân đang lặng lẽ quan sát hắn. Thanh âm nhàn nhạt của người này truyền tới, trầm trọng mà cường đại, khiến cho người ta nín thở, có cảm giác như không gian cũng bị áp bách.
- Vâng!
Huyễn Cách thống lĩnh này ở trước mặt người khác cao ngạo vô cùng. Thế nhưng ở trước mắt Đại thống lĩnh này, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, cho nên cũng không dám nói nhiều.
- Huyễn Cách, ngươi đã liên tục thất bại hơn hai trăm lần. Ta hy vọng lần này ngươi có thể tìm kiếm thiên đạo thành công. Thời gian không còn nhiều lắm, một khi A Dục Vương bệ hạ không kiên trì nổi. Như vậy nhất định chúng ta sẽ phải lập tức lao tới chiến trường! Đây là sứ mạng của chúng ta, đồng thời cũng là trách nhiệm!
Yến Huy Đại thống lĩnh nhàn nhạt nói.
Mà bổn tôn của hắn thì khoanh chân ngồi dưới đất, làm bộ như đang tu luyện, tâm thần hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.
- Ngươi muốn đi ra ngoài sao?
Còn chưa có rời phòng thì đã nghe được một đạo thanh âm vang vọng trong đầu. Lập tức có một quang mang dùng mắt thường không thể nhìn ra được tràn tới.
Người này chính là Tĩnh Tâm.
Sauk hi đi tới nơi này, đương nhiên Nhiếp Vân muốn sớm bắt đầu hành động, tìm kiếm Hỗn Độn Hàn tinh là chuyện quan trọng nhất. Ngoài ra, nếu như có thể thì cũng đi tìm hiểu một chút xem A Dục Vương thu gom những thiên tài và thiên đạo trong các tiểu thế giới là muốn làm gì.
- Nếu như ta đoán không sai, Sâm La Viện này chắc là nơi lỏng lẻo nhất trong toàn bộ Bích Hải Huyền Thiên, loại bảo vật trân quý như Hỗn Độn Hàn tinh này tuyệt đối không thể nào ở nơi này được. Chúng ta nên đi ra ngoài tìm thì hơn a!
Tĩnh Tâm nói.
- Được.
Không cần nàng nói thì Nhiếp Vân cũng biết chuyện này. Khi hắn vừa mới tới đây cũng hắn lặng lẽ vận dụng linh hồn lực quét qua toàn bộ Sâm La Viện một vòng. Những nơi có bảo vật trong đó cũng đã bị nhìn qua một lần, phần lớn đều là bảo bối mà Tru Thiên cảnh đỉnh phong có thể sử dụng. Cấp bậc cũng không tính là quá cao, đối với hắn hiện tại mà nói cũng không có tác dụng, chứ đừng nói là Tĩnh Tâm.
Cho nên, muốn tìm được Hỗn Độn Hàn tinh, nhất định phải rời khỏi nơi này trước, sau đó còn phải nghĩ những biện pháp khác.
Hai người lợi dụng thuật phong ấn, phong ấn tất cả khí tức trên người lại, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Ầm Ầm!
Vừa mới tới ranh giới của Sâm La Viện thì dã lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp trói buộc bọn họ lại. Giống như rơi vào bên trong trận pháp, không có cách nào nhúc nhích.
- Lệnh bài!
Bàn tay Nhiếp Vân run lên, đem lệnh bài vừa rồi lấy ra.
Ông Ông!
Lệnh bài phát ra quang mang nhàn nhạt, lực trói buộc mạnh mẽ trước đó lập tức biến mất.
- Lệnh bài này đã khống chế toàn bộ hành động của chúng ta. Một khi đi ra ngoài, tất cả những nơi chúng ta đi qua đều sẽ để lại dấu vết a!
Nhiếp Vân dừng lại, hai hàng lông mày nhíu lại.
Loại lực trói buộc này xuất hiện, rất rõ ràng đã cho thấy A Dục Vương đã lưu lại thủ đoạn. Không mang theo lệnh bài đi ra ngoài thì sẽ bị trận pháp công kích. Thế nhưng nếu mang theo lệnh bài ra ngoài, lại giống như ngọn tháp trong đêm tối vậy, tất cả những nơi bản thân đi qua, dù là bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được.
- Ta có thể loại bỏ dấu vết đi qua của lệnh bài, cũng có thủ đoạn chống cự được đại trận này. Bất quá... Chống cự thì rất dễ, thế nhưng muốn không bị phát hiện. Rất là khó khăn a!
Tĩnh Tâm cũng cảm nhận được lực lượng bên trong trận pháp, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Đại trận mới vừa rồi trói buộc bọn họ uy lực vô cùng. Đây nhất dịnh là thứ mà A Dục Vương tự tay bố trí. Cho dù là nàng, muốn phá hỏng nó cũng cần tốn công phu rất lớn. Về phần muốn không bị phát hiện ra, rất khó khăn!
- Đã như vậy, trước tiên không đi ra ngoài a. Trên người Quý Linh và thiên đạo cửu thiên ta cũng đã để lại thủ đoạn. Có lẽ có thể tìm được một ít tin tức từ trên người bọn họ!
Biết chuyện này không thể làm, Nhiếp Vân cũng không có gấp gáp mà lập tức xoay người trở lại chỗ ở.
Hắn đã bị hạn chế ở đây, khó có thể đi ra ngoài, những chỗ khác cũng đã lưu lại phương án dự phòng. Hắn không tin mình còn có thể bị quản chế toàn bộ!
Trở lại nơi ở, Nhiếp Vân cũng không phân tâm nữa mà hết sức chăm chú, lập tức kết nối với đạo linh hồn của phân thân ẩn nấp trong cơ thể cửu thiên thiên đạo trước đó.
......
Lúc này sự hướng dẫn của Huyễn Cách thống lĩnh, cửu thiên thiên đạo đang đi tới một không gian bị phong kín.
- Đại thống lĩnh!
Thân thể Huyễn Cách khẽ cúi xuống.
Người trước mắt này chính là Đại thống lĩnh Yến Huy có thực lực mạnh nhất theo như lời Quý Linh nói trước đó!
Nhiếp Vân ở tron Thiên đạo lặng lẽ thông qua linh hồn nhìn về phía trước. Chỉ thấy vị Đại thống lĩnh trong truyền thuyết này giống như là một mặt trời đang tỏa ánh sáng chói chang vậy. Quang mang thiêu đốt ánh mắt, tinh khí cường đại, chiếu sáng bốn phương, cho dù hắn ẩn giấu sâu như vậy cũng phải cảm thấy nín thở.
Quá mạnh mẽ!
Mặc dù chỉ mới nhìn một cái, thế nhưng Nhiếp Vân đã có thể xác định được. Chỉ cần người này động thủ, cho dù hắn dốc hết tất cả thủ đoạn thì cũng sẽ bị một cái tát đập chết tươi. Dù là so với Tĩnh Tâm cũng chỉ mạnh hơn chứ không kém!
- Người mạnh như vậy, sao... Bên trong tam giới chưa từng nghe nói qua chứ?
Vừa rung động, đồng thời sự nghi hoặc trong đầu hắn càng ngày càng lớn, câu hỏi này không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Người này cường đại như vậy, dựa theo đạo lý bình thường mà nói. Chỉ cần đi vào tam giới là có thể nổi danh, thế nhưng tại sao hắn lại chưa từng nghe nói qua chứ?
Hơn nữa... Hắn đã đắc tội với A Dục Vương, đối phương cũng hận không thể chém giết mình chết. Thế nhưng cho dù hắn ta có cố kỵ thân phận, cố kỵ Tu La vương cho nên không muốn xuất thủ. Như vậy chỉ cần phái ra người này thì hắn cũng không phải là đối thủ của đối phương a!
Nghi hoặc liên tiếp quanh quẩn trong đầu, cả người hắn cũng có chút mơ mơ màng mang, không biết rõ.
- Chuyện đã phát triển tới nước này, đã tới lúc khẩn yếu quan đầu. Vương chúng ta và mấy vương khác tự mình đi tới chỗ đó, ngăn cản chuyện kia xảy ra. Đáng tiếc dường như tình huống có chút không quá thuận lợi. Cho nên, chúng ta nhất định phải tăng thêm tốc độ!
Yến Huy Đại thống lĩnh cũng không xoay người lại, dường như cũng không biết Nhiếp Vân đang lặng lẽ quan sát hắn. Thanh âm nhàn nhạt của người này truyền tới, trầm trọng mà cường đại, khiến cho người ta nín thở, có cảm giác như không gian cũng bị áp bách.
- Vâng!
Huyễn Cách thống lĩnh này ở trước mặt người khác cao ngạo vô cùng. Thế nhưng ở trước mắt Đại thống lĩnh này, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, cho nên cũng không dám nói nhiều.
- Huyễn Cách, ngươi đã liên tục thất bại hơn hai trăm lần. Ta hy vọng lần này ngươi có thể tìm kiếm thiên đạo thành công. Thời gian không còn nhiều lắm, một khi A Dục Vương bệ hạ không kiên trì nổi. Như vậy nhất định chúng ta sẽ phải lập tức lao tới chiến trường! Đây là sứ mạng của chúng ta, đồng thời cũng là trách nhiệm!
Yến Huy Đại thống lĩnh nhàn nhạt nói.
/3634
|