- Ánh mắt của người này còn lợi hại hơn so với chúng ta sao? Chuyện này là không thể nào a. Chỉ là Xích Thiên Kính mà thôi, tiện tay là có thể bóp chết một mảng lớn. Sở dĩ hắn thành công, có lẽ là vận khí a.
- Có phải là vận khí hay không cứ xem tiếp là biết. Vận khí tốt không thể vĩnh viễn theo bên người. Nếu như có thể tiếp tục đánh ra chiêu số giống nhau, như vậy đã nói lên đó không phải là vận khí.
...
Sắc mặt những đội trưởng hộ tống thiên tài tới khảo hạch đều ngưng trọng vô cùng.
Mới vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Nhiếp Vân không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng sau khi nhìn thấy song phương đối chiến lúc này, hướng gió lập tức thay đổi.
Lúc này mọi người mới biết được, thanh niên nhìn cũng tầm thường này, sức chiến đấu chân chính sợ rằng đã cao hơn rất nhiều so với cấp bậc tu vi của bản thân.
- Đáng hận! Ngươi dang dùng yêu pháp gì vậy?
Thanh niên này không nhìn ra được chiêu số của Nhiếp Vân, hắnthấy mình đường đường là cường giả Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà lại bị một tiểu tử Xích Thiên Kính tiểu tử đánh lui về phía sau. Trong lúc nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, sắc mặt lại càng thêm vặn vẹo.
- Không cần biết ngươi đang dùng yêu pháp gì, lần này ngươi sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Bàn tay khẽ lộn một cái, một thanh trường kiếm đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Trên thân kiếm tỏa ra hàn khí và lực lượng làm cho người ta sợ hãi.
Không ngờ lại là một món thần binh Hỗn Độn đỉnh phong!
Trong một tiểu thế giới tại sao lại có thể có loại binh khí cấp bậc này chứ? Không cần suy nghĩ, nhất định là có liên quan tới Sâm Tùng!
- Chết!
Lấy kiếm ra, sắc mặt thanh niên kia hiện lên vẻ dữ tợn, miệng lạnh giọng quát một câu, đồng thời đâm ra một kiếm.
Kiếm phong gào thét, thần binh Hỗn Độn đỉnh phong phối hợp với thực lực Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong tựa như bạch long lấy nước, tạo thành vô số kiếm mang bắn tới.
Không phải ngươi có thể liên tục đánh ra nhiều chiêu vào cùng một điểm hay sao? Bây giờ ta đem toàn bộ kiếm chiêu phân tán ra ngoài, để xem ngươi sẽ đánh như thế nào!
Có thể trở thành thiên tài tuyệt đỉnh của một thế giới, thanh niên này cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Mặc dù không hiểu nguyên lý chiêu số của Nhiếp Vân là gì. Thế nhưng hắn vẫn nghĩ ra được đối sách, trước đó là lực lượng toàn thân hội tụ lại một điểm rồi công kích, nếu như vậy lại bị đối phương phá giải rất dễ dàng. Như vậy hắn sẽ đem lực lượng phân tán ra bốn phía.
Phân tán lực lượng khi chiến đấu với cường giả đồng cấp rất dễ dàng bị nắm bắt nhược điểm. Thế nhưng thực lực của đối phương vốn đã yếu hơn so với hắn. Chỉ cần đối phương không tiếp nổi một đạo kiếm mang, như vậy tất sẽ bị trúng đả kích trí mạng.
Không thể không nói suy nghĩ này của hắn rất tốt, rất đầy đủ, đáng tiếc thực tế lại rất phũ phàng.
Tuyệt chiêu như thiên nữ tán hoa của hắn còn chưa tới đến trước mặt thì Nhiếp Vân đã động. Cũng không phải là lui về phía sau, cũng không phải là tránh né, mà là... Tiến tới phía trước!
Đối mặt với công kích của hắn, Nhiếp Vân Lấy tiến làm lùi, cũng không có lấy ra binh khí, vẫn dùng chỉ làm kiếm, lăng không điểm qua một chỗ.
Chỗ mà hắn điểm không có lấy một đạo kiếm mang nào. Nhìn qua giống như là khe hở, dựa theo đạo lý bình thường mà nói. Đem công kích toàn thân tập trung vào điểm này, cũng không thể phòng ngự được. Mà cũng không thể tấn công tiện lợi. Cho nên cũng coi như là nét bút hỏng. Chỉ là ở trong mắt cường giả có ánh mắt tốt thì lại hoàn toàn khác.
Tốc độ tay hắn điểm ra cực nhanh, xuất phát sau mà còn tới trước, chính là chỗ yếu nhất trong kiếm chiêu của thanh niên kia. Lực lượng dùng mặc dù không lớn, thế nhưng lại trúng chỗ yếu hại.
Ầm Ầm.
Kiếm khí ngập trời, trong nháy mắt giống như là khí cầu vừa bị đâm rách, không còn uy lực như trước nữa, kiếm khí nhanh chóng tiêu tán.
Dường như công kích mới vừa rồi của thanh niên kia chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nưc, phô trương thanh thế vậy.
- Cái này...
Chiêu này lại bị tiện tay phá giải. Lúc này thanh niên kia cũng đã ý thức được người thiếu niên trước mắt này đáng sợ thế nào. Trong mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ.
Liên tục đánh ra hai chiêu đều là lá bài tẩy của hắn. Chiến đấu cùng với cường giả đồng cấp cũng không rơi xuống hạ phong. Thế nhưng bây giờ đối phó với một tiểu nhân vật cấp bậc thấp hơn hắn. Ngay cả binh khí đối phương cũng không dùng mà có thể trực tiếp phá vỡ được công kích của hắn. Đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng đả kích.
- Tới mà không tiếp đón thì quả thực là vô lễ, ngươi đã liên tục công kích ta, lần này tới phiên ta đáp trả.
Thấy hắn tâm thần hốt hoảng, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười một cái, thân thể nhoáng lên, trên tỷ thí đài lập tức xuất hiện mấy đạo ảo ảnh.
Tam Thiên Thanh Vân đạo!
Đây là tuyệt chiêu của Thanh Vân tông, một trong tám đại tông môn trong Phù Thiên đại lục ban đầu. Chỉ là nó đã bị hắn sửa đổi một phen lần nữa. Lúc này lại lợi dụng thực lực Xích Thiên Kính đỉnh phong thi triển ra. Thân pháp cực kỳ nhanh, so với thanh niên kia còn mau lẹ hơn. Trong thời gian một phần ngàn hô hấp đã đến trước mặt người này.
Khi thực lực của Nhiếp Vân còn thấp, chuyện vượt cấp khiêu chiến chính là chuyện thường. Bây giờ thực lực đã vượt qua cấp bậc Chúa Tể mà lại ngụy trang cấp bậc thấp. Ở trong tình huống như vậy nếu như còn không đối phó được với một tiểu tử Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, như vậy hắn cũng không cần sống làm gì nữa.
Ầm ầm!
Ngón tay hắn lần nữa điểm ra về phía trước.
Chiêu số lần này khác với chiêu số mới vừa rồi, trên đầu ngón tay mang theo vẻ nóng bỏng, tựa như hỏa diễm xé rách thiên địa. Còn chưa tới trước mặt đối phương thì lực lượng đã đâm vào trong xương tủy.
- Cái gì?
Thanh niên này giật mình không thôi. Hắn cũng không có bản lĩnh và sự bình tĩnh của Nhiếp Vân Cho nên nhìn thấy uy lực của một chỉ này đã bị dọa sợ tới mức vội vàng lui về phía sau. Còn chưa kịp lui ra thì đã thấy thiếu niên trước mặt nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng. Tất cả công kích như là ảo ảnh vậy, đột nhiên biến mất.
- Giả?
Thanh niên kia lập tức cảm thấy da đầu mình run lên.
Lúc này hắn mới hiểu ra, hiệu quả của công kích mới vừa rồi đối phương thi triển ra còn chưa có kết thúc. Chiêu số mang theo hỏa diễm trước mắt này là giả. Sát chiêu chân chính ở nơi nào hắn cũng còn chưa biết biết.
Sưu sưu!
Thế nhưng khi biết rõ chuyện này cũng đã muộn. Sống lưng hắn lập tức truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, thanh âm xương cốt vỡ tan liên tiếp vang vọng.
- Có phải là vận khí hay không cứ xem tiếp là biết. Vận khí tốt không thể vĩnh viễn theo bên người. Nếu như có thể tiếp tục đánh ra chiêu số giống nhau, như vậy đã nói lên đó không phải là vận khí.
...
Sắc mặt những đội trưởng hộ tống thiên tài tới khảo hạch đều ngưng trọng vô cùng.
Mới vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Nhiếp Vân không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng sau khi nhìn thấy song phương đối chiến lúc này, hướng gió lập tức thay đổi.
Lúc này mọi người mới biết được, thanh niên nhìn cũng tầm thường này, sức chiến đấu chân chính sợ rằng đã cao hơn rất nhiều so với cấp bậc tu vi của bản thân.
- Đáng hận! Ngươi dang dùng yêu pháp gì vậy?
Thanh niên này không nhìn ra được chiêu số của Nhiếp Vân, hắnthấy mình đường đường là cường giả Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà lại bị một tiểu tử Xích Thiên Kính tiểu tử đánh lui về phía sau. Trong lúc nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, sắc mặt lại càng thêm vặn vẹo.
- Không cần biết ngươi đang dùng yêu pháp gì, lần này ngươi sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Bàn tay khẽ lộn một cái, một thanh trường kiếm đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Trên thân kiếm tỏa ra hàn khí và lực lượng làm cho người ta sợ hãi.
Không ngờ lại là một món thần binh Hỗn Độn đỉnh phong!
Trong một tiểu thế giới tại sao lại có thể có loại binh khí cấp bậc này chứ? Không cần suy nghĩ, nhất định là có liên quan tới Sâm Tùng!
- Chết!
Lấy kiếm ra, sắc mặt thanh niên kia hiện lên vẻ dữ tợn, miệng lạnh giọng quát một câu, đồng thời đâm ra một kiếm.
Kiếm phong gào thét, thần binh Hỗn Độn đỉnh phong phối hợp với thực lực Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong tựa như bạch long lấy nước, tạo thành vô số kiếm mang bắn tới.
Không phải ngươi có thể liên tục đánh ra nhiều chiêu vào cùng một điểm hay sao? Bây giờ ta đem toàn bộ kiếm chiêu phân tán ra ngoài, để xem ngươi sẽ đánh như thế nào!
Có thể trở thành thiên tài tuyệt đỉnh của một thế giới, thanh niên này cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Mặc dù không hiểu nguyên lý chiêu số của Nhiếp Vân là gì. Thế nhưng hắn vẫn nghĩ ra được đối sách, trước đó là lực lượng toàn thân hội tụ lại một điểm rồi công kích, nếu như vậy lại bị đối phương phá giải rất dễ dàng. Như vậy hắn sẽ đem lực lượng phân tán ra bốn phía.
Phân tán lực lượng khi chiến đấu với cường giả đồng cấp rất dễ dàng bị nắm bắt nhược điểm. Thế nhưng thực lực của đối phương vốn đã yếu hơn so với hắn. Chỉ cần đối phương không tiếp nổi một đạo kiếm mang, như vậy tất sẽ bị trúng đả kích trí mạng.
Không thể không nói suy nghĩ này của hắn rất tốt, rất đầy đủ, đáng tiếc thực tế lại rất phũ phàng.
Tuyệt chiêu như thiên nữ tán hoa của hắn còn chưa tới đến trước mặt thì Nhiếp Vân đã động. Cũng không phải là lui về phía sau, cũng không phải là tránh né, mà là... Tiến tới phía trước!
Đối mặt với công kích của hắn, Nhiếp Vân Lấy tiến làm lùi, cũng không có lấy ra binh khí, vẫn dùng chỉ làm kiếm, lăng không điểm qua một chỗ.
Chỗ mà hắn điểm không có lấy một đạo kiếm mang nào. Nhìn qua giống như là khe hở, dựa theo đạo lý bình thường mà nói. Đem công kích toàn thân tập trung vào điểm này, cũng không thể phòng ngự được. Mà cũng không thể tấn công tiện lợi. Cho nên cũng coi như là nét bút hỏng. Chỉ là ở trong mắt cường giả có ánh mắt tốt thì lại hoàn toàn khác.
Tốc độ tay hắn điểm ra cực nhanh, xuất phát sau mà còn tới trước, chính là chỗ yếu nhất trong kiếm chiêu của thanh niên kia. Lực lượng dùng mặc dù không lớn, thế nhưng lại trúng chỗ yếu hại.
Ầm Ầm.
Kiếm khí ngập trời, trong nháy mắt giống như là khí cầu vừa bị đâm rách, không còn uy lực như trước nữa, kiếm khí nhanh chóng tiêu tán.
Dường như công kích mới vừa rồi của thanh niên kia chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nưc, phô trương thanh thế vậy.
- Cái này...
Chiêu này lại bị tiện tay phá giải. Lúc này thanh niên kia cũng đã ý thức được người thiếu niên trước mắt này đáng sợ thế nào. Trong mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ.
Liên tục đánh ra hai chiêu đều là lá bài tẩy của hắn. Chiến đấu cùng với cường giả đồng cấp cũng không rơi xuống hạ phong. Thế nhưng bây giờ đối phó với một tiểu nhân vật cấp bậc thấp hơn hắn. Ngay cả binh khí đối phương cũng không dùng mà có thể trực tiếp phá vỡ được công kích của hắn. Đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng đả kích.
- Tới mà không tiếp đón thì quả thực là vô lễ, ngươi đã liên tục công kích ta, lần này tới phiên ta đáp trả.
Thấy hắn tâm thần hốt hoảng, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười một cái, thân thể nhoáng lên, trên tỷ thí đài lập tức xuất hiện mấy đạo ảo ảnh.
Tam Thiên Thanh Vân đạo!
Đây là tuyệt chiêu của Thanh Vân tông, một trong tám đại tông môn trong Phù Thiên đại lục ban đầu. Chỉ là nó đã bị hắn sửa đổi một phen lần nữa. Lúc này lại lợi dụng thực lực Xích Thiên Kính đỉnh phong thi triển ra. Thân pháp cực kỳ nhanh, so với thanh niên kia còn mau lẹ hơn. Trong thời gian một phần ngàn hô hấp đã đến trước mặt người này.
Khi thực lực của Nhiếp Vân còn thấp, chuyện vượt cấp khiêu chiến chính là chuyện thường. Bây giờ thực lực đã vượt qua cấp bậc Chúa Tể mà lại ngụy trang cấp bậc thấp. Ở trong tình huống như vậy nếu như còn không đối phó được với một tiểu tử Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, như vậy hắn cũng không cần sống làm gì nữa.
Ầm ầm!
Ngón tay hắn lần nữa điểm ra về phía trước.
Chiêu số lần này khác với chiêu số mới vừa rồi, trên đầu ngón tay mang theo vẻ nóng bỏng, tựa như hỏa diễm xé rách thiên địa. Còn chưa tới trước mặt đối phương thì lực lượng đã đâm vào trong xương tủy.
- Cái gì?
Thanh niên này giật mình không thôi. Hắn cũng không có bản lĩnh và sự bình tĩnh của Nhiếp Vân Cho nên nhìn thấy uy lực của một chỉ này đã bị dọa sợ tới mức vội vàng lui về phía sau. Còn chưa kịp lui ra thì đã thấy thiếu niên trước mặt nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng. Tất cả công kích như là ảo ảnh vậy, đột nhiên biến mất.
- Giả?
Thanh niên kia lập tức cảm thấy da đầu mình run lên.
Lúc này hắn mới hiểu ra, hiệu quả của công kích mới vừa rồi đối phương thi triển ra còn chưa có kết thúc. Chiêu số mang theo hỏa diễm trước mắt này là giả. Sát chiêu chân chính ở nơi nào hắn cũng còn chưa biết biết.
Sưu sưu!
Thế nhưng khi biết rõ chuyện này cũng đã muộn. Sống lưng hắn lập tức truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, thanh âm xương cốt vỡ tan liên tiếp vang vọng.
/3634
|