Nói xong tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân cảm ứng được một tấm bản đồ trong đầu, phía trên có thông đạo chằng chịt, xem nó mà hoa mắt, địa đồ đã phức tạp như vậy, nếu đi vào còn hung hiểm hơn!
- A Da Nạp Chi Tinh mất đi ở nơi nào?
Nhiếp Vân hỏi.
- Kỳ... Kỳ thật ta cũng không quá rõ ràng, khi đó ta bằng vào mùi của linh dược nên đi rất xa, quấn không biết đi bao nhiêu đường, cụ thể đi tới chỗ nào cũng không rõ.
- Sau khi gặp được nguy hiểm là A Da Nạp Chi Tinh cứu ta, sau đó tỉnh lại liền xuất hiện bên ngoài Tuyệt Mệnh Quật, cho nên...
Mạch Qua vò đầu:
- Chỉ cần đi vào con đường đá, ta nhất định có thể nhận ra...
- Vậy thì phiền toái!
Nhiếp Vân trầm tư.
Có tới mấy ngàn con đường trước mặt giống như mê cùng chằng chịt, nếu như không biết vị trí cụ thể, nếu tìm như thế sẽ làm người ta sụp đổ.
Đối phương đã thần phục mình, chắc chắn sẽ không nói dối, dù sao nơi này phức tạp như thế hắn cũng nhìn tận mắt, mặc dù là hắn đi vào còn có thể lạc đường chớ nói chi là một nửa bước chúa tể.
- Ta nghe nói động quật này do một đại năng tu kiến mê cung làm vui, tìm không thấy đường rất dễ dàng mất phương hướng, ngươi nên suy nghĩ kỹ chọn con đường nào, chúng ta lại quyết định!
Tinh Dạ chúa tể nhìn về phía Mạch Qua.
- Không bằng thế này, chúng ta lựa chọn một tuyến đường đi vào, một khi phát hiện gì thì đưa tin.
Suy nghĩ một hồi, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Nếu Mạch Qua nhớ không rõ, như vậy phải nghĩ biện pháp dùng Tĩnh Tâm Bình cảm ứng, tuy loại cảm ứng này không nên thi triển trước mặt đám người Thần Quân, tách ra liền nói sau.
- Phạm vi tìm kiếm lớn như thế, là biện pháp tốt, ta đồng ý!
Thần Quân chúa tể gật đầu.
- Ta cũng đồng ý!
Tinh Dạ chúa tể cũng gật gật đầu.
- Vây thì tốt, đều hành động đi!
- Mạch Qua, thực lực ngươi quá thấp, đi cùng đường với ta, những người khác chọn đường đi.
Nhiếp Vân phân phó một câu.
- Đi thôi!
Đám người Phù Ám Triều bay vào trong thông đạo, đám người Thần Quân chúa tể do dự cũng bay vào thông đạo khác.
- Chúng ta cũng chọn đi.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Nhiếp Vân biết rõ đối phương khẳng định vẫn còn chú ý mình, lúc này cũng không nhiều lời, kéo Mạch Qua, tùy tiện chọn một thông đạo và tiến lên.
- Chủ nhân, lần trước ta không đi thông đạo này.
Phi hành theo thông đạo nửa giờ, Mạch Qua xác định.
- Ta biết rõ!
Nhiếp Vân không có uể oải, vẻ mặt bình thản.
- Chúng ta đi nhầm...
Sớm biết đi nhầm như vậy, vì sao còn có tiếp tục đi vào trong? Không phải lãng phí thời gian hay sao?
Vừa rồi không nguyện ý để vòng xoáy linh khí lãng phí thời gian, vì sao lại lãng phí thời gian tại đây?
- Ngươi không cần quan tâm, đi tới trước đi.
Nhiếp Vân cũng không giải thích, lặng lẽ truyền âm cho Mạch Qua.
- Vâng!
Biết rõ hắn làm như vậy khẳng định có ý định, cũng không nhiều lời, lúc này hai người đi về phía trước.
Đi chừng một giờ, dừng lại:
- Được rồi, trên đường đi ta vẫn lặng lẽ bố trí đồ vật ngăn cách ý niệm, đám người Cao Dương chúa tể không tìm thấy.
- Chủ nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Mạch Qua vò đầu.
Hắn biết rõ tất cả do chủ nhân gây nên, thật sự không rõ nên hỏi thăm.
Biết rõ con đường này là giả nhưng đi xa như vậy, đến lúc đó cho dù muốn đi ra cũng khó khăn.
Nhiếp Vân không có trả lời hắn, hắn lật tay giam cầm chung quanh, lập tức chỉ về phía trước, Chân Huyết Vương Quan bay ra ngoài.
Ông!
Vương miện vừa xuất hiện đã tỏa ra âm thanh thanh minh, từng gợn sóng nhộn nhạo xuất hiện, Nhiếp Vân ném ra hai mảnh mai rùa, lúc này vẽ một cái và thiên cơ trường hà xuất hiện.
- Ân?
Một lát sau hắn cau mày suy nghĩ.
Mục đích hắn đi vào thông đạo này chính là tránh né đám người Cao Dương chúa tể, Thần Quân chúa tể giám thị, lợi dụng Chân Huyết Vương Quan suy tính tung tích của A Da Nạp Chi Tinh.
Bổn nguyên binh khí giống nhau, nhất là loại tổ hợp binh khí này, lợi dụng thiên cơ sư, ở trong vòng phạm vi trăm vạn dặm có lẽ rất dễ dàng suy tính ra, chẳng biết tại sao thiên cơ trường hà như vũng nước đục, không nhìn thấy gì cả.
- Không suy tính ra? Không... Không có khả năng ah?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
Xuất hiện loại tình huống này làm hắn nghĩ tới một khả năng.
- Tuyệt Mệnh Quật này có tính mạng cường đại nào không, thượng cổ thần thú các loại?
Nhiếp Vân quay đầu hỏi.
- Tính mạng cường đại? Có!
Mạch Qua suy nghĩ và nói:
- Tuy trong Tuyệt Mệnh Quật có rất ít bảo vật nhưng không có nghĩa không có, cũng sẽ có một ít tính mạng cường đại tồn tại, chỉ có điều những tính mạng này phần lớn thời gian ngủ say trong địa bàn của mình, có lẽ không có nguy hiểm quá lớn.
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân lo lắng cũng không phải nguy hiểm, hắn nghĩ sang chuyện khác và xoa xoa mi tâm.
Thiên cơ sư suy tính không ra, nói rõ hai loại tình huống, thứ nhất, A Da Nạp Chi Tinh rơi vào không gian đặc thù cùng loại như nạp vật thế giới, có thể ngăn cách khí tức, thủ đoạn cao minh hơn nữa cũng không thể tra được.
Thứ hai là nằm trong bụng của tính mạng cường đại.
Bởi vì trong bụng tính mạng có sinh cơ bao phủ cho nên không tính ra.
Nếu như nơi này có không gian đặc thù, tồn tại nhiều năm như vậy khẳng định đã sớm bị người ta phát hiện, cách giải thích duy nhất là trong bụng tính mạng cường đại.
Sinh vật này ở đâu, nó là cái giống gì thì không biết, hơn nữa sinh vật sẽ biết chạy đi, muốn tìm kiếm quá khó khăn.
- Đi ra ngoài trước đi!
Muốn một hồi cũng không có gì hay biện pháp, Nhiếp Vân đành phải phân phó một câu, hai người dọc theo lúc đến thông đạo hướng ra phía ngoài bay đi.
Tiến đến dễ dàng, trở về thời điểm phi thường phức tạp, rất nhiều con đường tiến đến thời điểm là một đầu, đến đằng sau dần dần chi nhánh, càng ngày càng nhiều, lại để cho người hoa mắt, may mắn Nhiếp Vân có được truy tung sư thiên phú, một đường lưu lại dấu,vết, mặc dù như vậy như trước tốn hao hai ba thời cơ lúc này mới đi tới.
Sau khi đi nửa ngày làm không công, thế mới biết Tuyệt Mệnh Quật đáng sợ, trở lại nguyên điểm, Nhiếp Vân chờ chừng nửa canh giờ, lúc này những người khác cũng rời khỏi thông đạo.
Những thông đạo khúc chiết như thế, cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng đi vào, chỉ cần tốn hao thời gian dài là có thể đi ra, càng không cần nói tớiđaám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc.
- Có phát hiện hay không?
Nhiếp Vân nhìn về phía mọi người.
- Không có...
Mọi người đồng thời lắc đầu.
Sau đó Thần Quân chúa tể, Tinh Dạ chúa tể và Cao Dương chúa tể cũng bay ra, trên mặt uể oải, không cần nghĩ cũng biết không tìm được gì.
- A Da Nạp Chi Tinh mất đi ở nơi nào?
Nhiếp Vân hỏi.
- Kỳ... Kỳ thật ta cũng không quá rõ ràng, khi đó ta bằng vào mùi của linh dược nên đi rất xa, quấn không biết đi bao nhiêu đường, cụ thể đi tới chỗ nào cũng không rõ.
- Sau khi gặp được nguy hiểm là A Da Nạp Chi Tinh cứu ta, sau đó tỉnh lại liền xuất hiện bên ngoài Tuyệt Mệnh Quật, cho nên...
Mạch Qua vò đầu:
- Chỉ cần đi vào con đường đá, ta nhất định có thể nhận ra...
- Vậy thì phiền toái!
Nhiếp Vân trầm tư.
Có tới mấy ngàn con đường trước mặt giống như mê cùng chằng chịt, nếu như không biết vị trí cụ thể, nếu tìm như thế sẽ làm người ta sụp đổ.
Đối phương đã thần phục mình, chắc chắn sẽ không nói dối, dù sao nơi này phức tạp như thế hắn cũng nhìn tận mắt, mặc dù là hắn đi vào còn có thể lạc đường chớ nói chi là một nửa bước chúa tể.
- Ta nghe nói động quật này do một đại năng tu kiến mê cung làm vui, tìm không thấy đường rất dễ dàng mất phương hướng, ngươi nên suy nghĩ kỹ chọn con đường nào, chúng ta lại quyết định!
Tinh Dạ chúa tể nhìn về phía Mạch Qua.
- Không bằng thế này, chúng ta lựa chọn một tuyến đường đi vào, một khi phát hiện gì thì đưa tin.
Suy nghĩ một hồi, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Nếu Mạch Qua nhớ không rõ, như vậy phải nghĩ biện pháp dùng Tĩnh Tâm Bình cảm ứng, tuy loại cảm ứng này không nên thi triển trước mặt đám người Thần Quân, tách ra liền nói sau.
- Phạm vi tìm kiếm lớn như thế, là biện pháp tốt, ta đồng ý!
Thần Quân chúa tể gật đầu.
- Ta cũng đồng ý!
Tinh Dạ chúa tể cũng gật gật đầu.
- Vây thì tốt, đều hành động đi!
- Mạch Qua, thực lực ngươi quá thấp, đi cùng đường với ta, những người khác chọn đường đi.
Nhiếp Vân phân phó một câu.
- Đi thôi!
Đám người Phù Ám Triều bay vào trong thông đạo, đám người Thần Quân chúa tể do dự cũng bay vào thông đạo khác.
- Chúng ta cũng chọn đi.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Nhiếp Vân biết rõ đối phương khẳng định vẫn còn chú ý mình, lúc này cũng không nhiều lời, kéo Mạch Qua, tùy tiện chọn một thông đạo và tiến lên.
- Chủ nhân, lần trước ta không đi thông đạo này.
Phi hành theo thông đạo nửa giờ, Mạch Qua xác định.
- Ta biết rõ!
Nhiếp Vân không có uể oải, vẻ mặt bình thản.
- Chúng ta đi nhầm...
Sớm biết đi nhầm như vậy, vì sao còn có tiếp tục đi vào trong? Không phải lãng phí thời gian hay sao?
Vừa rồi không nguyện ý để vòng xoáy linh khí lãng phí thời gian, vì sao lại lãng phí thời gian tại đây?
- Ngươi không cần quan tâm, đi tới trước đi.
Nhiếp Vân cũng không giải thích, lặng lẽ truyền âm cho Mạch Qua.
- Vâng!
Biết rõ hắn làm như vậy khẳng định có ý định, cũng không nhiều lời, lúc này hai người đi về phía trước.
Đi chừng một giờ, dừng lại:
- Được rồi, trên đường đi ta vẫn lặng lẽ bố trí đồ vật ngăn cách ý niệm, đám người Cao Dương chúa tể không tìm thấy.
- Chủ nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Mạch Qua vò đầu.
Hắn biết rõ tất cả do chủ nhân gây nên, thật sự không rõ nên hỏi thăm.
Biết rõ con đường này là giả nhưng đi xa như vậy, đến lúc đó cho dù muốn đi ra cũng khó khăn.
Nhiếp Vân không có trả lời hắn, hắn lật tay giam cầm chung quanh, lập tức chỉ về phía trước, Chân Huyết Vương Quan bay ra ngoài.
Ông!
Vương miện vừa xuất hiện đã tỏa ra âm thanh thanh minh, từng gợn sóng nhộn nhạo xuất hiện, Nhiếp Vân ném ra hai mảnh mai rùa, lúc này vẽ một cái và thiên cơ trường hà xuất hiện.
- Ân?
Một lát sau hắn cau mày suy nghĩ.
Mục đích hắn đi vào thông đạo này chính là tránh né đám người Cao Dương chúa tể, Thần Quân chúa tể giám thị, lợi dụng Chân Huyết Vương Quan suy tính tung tích của A Da Nạp Chi Tinh.
Bổn nguyên binh khí giống nhau, nhất là loại tổ hợp binh khí này, lợi dụng thiên cơ sư, ở trong vòng phạm vi trăm vạn dặm có lẽ rất dễ dàng suy tính ra, chẳng biết tại sao thiên cơ trường hà như vũng nước đục, không nhìn thấy gì cả.
- Không suy tính ra? Không... Không có khả năng ah?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
Xuất hiện loại tình huống này làm hắn nghĩ tới một khả năng.
- Tuyệt Mệnh Quật này có tính mạng cường đại nào không, thượng cổ thần thú các loại?
Nhiếp Vân quay đầu hỏi.
- Tính mạng cường đại? Có!
Mạch Qua suy nghĩ và nói:
- Tuy trong Tuyệt Mệnh Quật có rất ít bảo vật nhưng không có nghĩa không có, cũng sẽ có một ít tính mạng cường đại tồn tại, chỉ có điều những tính mạng này phần lớn thời gian ngủ say trong địa bàn của mình, có lẽ không có nguy hiểm quá lớn.
- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân lo lắng cũng không phải nguy hiểm, hắn nghĩ sang chuyện khác và xoa xoa mi tâm.
Thiên cơ sư suy tính không ra, nói rõ hai loại tình huống, thứ nhất, A Da Nạp Chi Tinh rơi vào không gian đặc thù cùng loại như nạp vật thế giới, có thể ngăn cách khí tức, thủ đoạn cao minh hơn nữa cũng không thể tra được.
Thứ hai là nằm trong bụng của tính mạng cường đại.
Bởi vì trong bụng tính mạng có sinh cơ bao phủ cho nên không tính ra.
Nếu như nơi này có không gian đặc thù, tồn tại nhiều năm như vậy khẳng định đã sớm bị người ta phát hiện, cách giải thích duy nhất là trong bụng tính mạng cường đại.
Sinh vật này ở đâu, nó là cái giống gì thì không biết, hơn nữa sinh vật sẽ biết chạy đi, muốn tìm kiếm quá khó khăn.
- Đi ra ngoài trước đi!
Muốn một hồi cũng không có gì hay biện pháp, Nhiếp Vân đành phải phân phó một câu, hai người dọc theo lúc đến thông đạo hướng ra phía ngoài bay đi.
Tiến đến dễ dàng, trở về thời điểm phi thường phức tạp, rất nhiều con đường tiến đến thời điểm là một đầu, đến đằng sau dần dần chi nhánh, càng ngày càng nhiều, lại để cho người hoa mắt, may mắn Nhiếp Vân có được truy tung sư thiên phú, một đường lưu lại dấu,vết, mặc dù như vậy như trước tốn hao hai ba thời cơ lúc này mới đi tới.
Sau khi đi nửa ngày làm không công, thế mới biết Tuyệt Mệnh Quật đáng sợ, trở lại nguyên điểm, Nhiếp Vân chờ chừng nửa canh giờ, lúc này những người khác cũng rời khỏi thông đạo.
Những thông đạo khúc chiết như thế, cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng đi vào, chỉ cần tốn hao thời gian dài là có thể đi ra, càng không cần nói tớiđaám người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc.
- Có phát hiện hay không?
Nhiếp Vân nhìn về phía mọi người.
- Không có...
Mọi người đồng thời lắc đầu.
Sau đó Thần Quân chúa tể, Tinh Dạ chúa tể và Cao Dương chúa tể cũng bay ra, trên mặt uể oải, không cần nghĩ cũng biết không tìm được gì.
/3634
|