Tốc độ thanh âm truyền trên mặt đất so với trong không khí còn nhanh hơn, dưới đất có thể dễ dàng cảm nhận được chiến đấu ở phía xa xa.
Nghe thấy có chiến đấu, sắc mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng, theo sát sau lưng Nhiếp Vân bay vút về nơi phát ra thanh âm chiến đấu.
Một lát sau mọi người đã đi tới nơi chiến đấu, mặt đất là một mảnh hỗn độn, tất cả phòng ốc trong thôn trang đều bị sập xuống. Lúc này phía trước đang có hai bóng người chiến đấu như dầu sôi lửa bỏng, dường như tùy thời có thể phân ra sinh tử.
- Tiêu Diêu Tiên và Tú Linh đại đế... Sao bọn họ lại đánh nhau?
Nhìn thấy rõ hai người đang chiến đấu, Nhiếp Vân không nhịn được sửng sốt một chút, đứng ngốc trệ tại chỗ.
Hai người đang chiến đấu trước mắt, hơn nữa còn không kể sinh tử lại chính là Tiêu Diêu Tiên và Tú Linh đại đế mà bọn họ muốn tìm!
Lúc này từng chiêu của hai người đều rất là tàn nhẫn, trên người của hai người đều mang theo máu tươi, mỗi người đều bị thương không nhẹ.
Nhìn phương pháp công kích của bọn họ, dường như có cừu hận không đội trời chung, không có cách nào hóa giải vậy.
- Không phải hai người bọn họ đã rơi vào ảo cảnh đó chứ?
Đoạn Diệc cũng nhìn thấy rõ tình huống giữa hai người, trong lòng vô cùng kỳ quái.
- Ta thấy rất giống...
Tử Đồng Bất Hủy gật đầu:
- Có chút tương tự lần chúng ta ở Âm Hồn cốc trước đó. Một khi rơi vào ảo cảnh là chẳng phân biệt được địch ta, có thể bọn họ cũng coi đối phương là địch nhân...
- Không phải là ảo cảnh!
Tử Đồng Bất Hủy còn chưa nói hết lời thì Nhiếp Vân đã lắc đầu một cái.
Hai người có tiến vào ảo cảnh hay không hắn vẫn có thể nhìn ra được. Lúc này hai mắt của hai người rất là rõ ràng, ý chí nhạy bén. Rất hiển nhiên đều biết đối phương là ai, nếu đã biết đối phương là ai mà lại còn từng chiêu đều tàn nhẫn như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không được, ta phải đi qua nhìn một chút. Nếu như để cho bọn họ đánh tiếp như vậy, không cẩn thận hai người sẽ cùng vẫn lạc!
Nhiếp Vân cũng nhịn không được nữa.
- Chủ nhân, không thể qua, vạn nhất đây là bẫy rập của người khác thì sao?
Đoạn Diệc vội nói.
- Có phải là bẫy rập hay không cũng không quản được nhiều như vậy. Nếu như không đi, trong hai người bọn họ tất sẽ có một người phải chết. Thậm chí cả hai cũng sẽ trọng thương. Tình huống như vậy, người nào trong chúng ta ta cũng không muốn nhìn thấy!
Nhiếp Vân không để ý tới lời khuyên can của những người khác. Hắn từ dưới đất bay ra, bay về phía hai người Tiêu Diêu Tiên đang chiến đấu.
- Dừng tay!
Người vừa ở trên không trung, thì bàn tay của Nhiếp Vân đánh qua.
Sưu sưu!
Lực lượng hùng hậu tạo thành một đạo khí lãng, tạo thành một bức tường khí ở giữa hai người đang chiến đấu, chặn lại công kích trí mạng của bọn họ.
- Nhiếp Vân? Nhanh tới đây một chút, Tiêu Diêu Tiên này có vấn đề!
- Nhiếp Vân, ngươi tới thật đúng lúc, mau bắt người này lại, nàng ta tuyệt không phải là Tú Linh đại đế!
Hai người thấy người xuất thủ là Nhiếp Vân, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ mừng rỡ. Cả hai người đồng thời la hét, thanh âm vang vọng.
- Có chuyện gì xảy ra?
Vừa mới tới thì đã nghe được lời nói không rõ ràng của hai người, Nhiếp Vân sửng sốt một hồi.
Vốn hắn tưởng rằng hai người tranh đấu với nhau là bởi vì cướp đoạt một món bảo vật hoặc là ý kiến không hợp. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa mở miệng lại chỉ điểm, nói đối phương có vấn đề, có thể có vấn đề gì cơ chứ?
Sưu!
Tú Linh đại đế đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trên khuôn mặt trắng nõn, hoàn mỹ tràn ngập vẻ nóng nảy:
- Nhất định Tiêu Diêu Tiên này đã bị ác linh xâm nhập. Mới vừa rồi đã đánh lén ta, thiếu chút nữa đã giết chết ta. Nếu không phải ta có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng, nhất định đã sớm chết trong tay người này rồi!
- Ác linh xâm nhập?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
- Ngươi không tin thì nhìn một kiếm này, là hắn đánh lén đâm vào, khiến ta thiếu chút nữa tử vong a!
Tú Linh đại đế chỉ vào bụng mình, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện ra bụng của nàng máu tươi đầm đìa, dường như đã từng bị một kiếm xuyên qua. Nếu như không phải tránh né nhanh, đồng thời thủ đoạn lại cao minh, như vậy đây tuyệt đối là vết thương trí mạng.
- Nàng nói láo, Nhiếp Vân! Ngàn vạn lần đừng có tin nàng! Ngươi nên biết ta không bao giờ dùng kiếm. Làm sao ta lại dùng kiếm đánh lén nàng chứ?
Tiêu Diêu Tiên vội vàng vọt tới, vẻ mặt cũng vô cùng nóng nảy:
- Mau đứng xa nàng ra một chút. Nàng mới là người bị ác linh xâm nhập, mới vừa rồi chính là nàng đánh lén ta. Thương thế của ta chính là minh chứng tốt nhất.
Lúc này Tiêu Diêu Tiên xoay người, sau lưng có một cái miệng máu to lớn dữ tợn, đáng sợ. Kéo dài từ trên xuống dưới, rất giống thương thế của Tú Linh đại đế, cũng là do đánh lén tạo thành. Nếu như không phải tránh nhanh, nhất định đã bị một kiếm chém thành hai khúc.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Hai người cùng nhau đi tới, hai người lại đồng thời bị đánh lén làm bị thương. Cho dù là Nhiếp Vân cũng có chút không rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lúc này đám người Phù Ám Triều cũng bay lên. Nhìn hai người chỉ điểm lẫn nhau trước mắt, trong mắt cả đám tràn ngập vẻ mơ hồ.
- Nhiếp Vân, ngươi không tin lời của ta đúng không? Tiêu Diêu Tiên ta đã từng lừa gạt ngươi khi nào chưa? Tú Linh đại đế này tuyệt đối có vấn đề. Nếu không tin ngươi có thể dò xét linh hồn, đây tuyệt đối là người khác ngụy trang nàng.
Thấy những người khác cũng đi tới, hai mắt Tiêu Diêu Tiên sáng lên, mở miệng đảm bảo.
- Ta có thể cho ngươi dò xét linh hồn. Bất quá, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dò xét Tiêu Diêu Tiên này trước. Đừng để hắn lừa gạt. Hắn mới chính là người ngụy trang!
Tú Linh đại đế cũng không nhường chút nào. Hai mắt vẫn duy trì vẻ cảnh giác, lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên trước mắt, dường như sẽ tùy thời xuất thủ.
- Cái này...
Ánh mắt của đám người Phù Ám Triều tập trung ở trên người Nhiếp Vân.
Tình huống trước mắt bọn họ cũng hồ đồ, nhìn tư thế của hai người này, dường như thề không bỏ qua cho nhau. Người bên này nói mình có lý, người bên kia cũng nói mình có lý. Ai đúng ai sai, rốt cuộc phân biệt thế nào đây?
- Thật thật giả giả, trong hai người các ngươi tất sẽ có người nói thật, sẽ có người nói láo. Cũng có thể là cùng nói dối, bất kể là thật hay là giả, cho dù muốn phân biệt thì trước tiên cũng phải chữa thế trên người cho khỏi rồi lại nói tiếp!
Nghe thấy có chiến đấu, sắc mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng, theo sát sau lưng Nhiếp Vân bay vút về nơi phát ra thanh âm chiến đấu.
Một lát sau mọi người đã đi tới nơi chiến đấu, mặt đất là một mảnh hỗn độn, tất cả phòng ốc trong thôn trang đều bị sập xuống. Lúc này phía trước đang có hai bóng người chiến đấu như dầu sôi lửa bỏng, dường như tùy thời có thể phân ra sinh tử.
- Tiêu Diêu Tiên và Tú Linh đại đế... Sao bọn họ lại đánh nhau?
Nhìn thấy rõ hai người đang chiến đấu, Nhiếp Vân không nhịn được sửng sốt một chút, đứng ngốc trệ tại chỗ.
Hai người đang chiến đấu trước mắt, hơn nữa còn không kể sinh tử lại chính là Tiêu Diêu Tiên và Tú Linh đại đế mà bọn họ muốn tìm!
Lúc này từng chiêu của hai người đều rất là tàn nhẫn, trên người của hai người đều mang theo máu tươi, mỗi người đều bị thương không nhẹ.
Nhìn phương pháp công kích của bọn họ, dường như có cừu hận không đội trời chung, không có cách nào hóa giải vậy.
- Không phải hai người bọn họ đã rơi vào ảo cảnh đó chứ?
Đoạn Diệc cũng nhìn thấy rõ tình huống giữa hai người, trong lòng vô cùng kỳ quái.
- Ta thấy rất giống...
Tử Đồng Bất Hủy gật đầu:
- Có chút tương tự lần chúng ta ở Âm Hồn cốc trước đó. Một khi rơi vào ảo cảnh là chẳng phân biệt được địch ta, có thể bọn họ cũng coi đối phương là địch nhân...
- Không phải là ảo cảnh!
Tử Đồng Bất Hủy còn chưa nói hết lời thì Nhiếp Vân đã lắc đầu một cái.
Hai người có tiến vào ảo cảnh hay không hắn vẫn có thể nhìn ra được. Lúc này hai mắt của hai người rất là rõ ràng, ý chí nhạy bén. Rất hiển nhiên đều biết đối phương là ai, nếu đã biết đối phương là ai mà lại còn từng chiêu đều tàn nhẫn như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không được, ta phải đi qua nhìn một chút. Nếu như để cho bọn họ đánh tiếp như vậy, không cẩn thận hai người sẽ cùng vẫn lạc!
Nhiếp Vân cũng nhịn không được nữa.
- Chủ nhân, không thể qua, vạn nhất đây là bẫy rập của người khác thì sao?
Đoạn Diệc vội nói.
- Có phải là bẫy rập hay không cũng không quản được nhiều như vậy. Nếu như không đi, trong hai người bọn họ tất sẽ có một người phải chết. Thậm chí cả hai cũng sẽ trọng thương. Tình huống như vậy, người nào trong chúng ta ta cũng không muốn nhìn thấy!
Nhiếp Vân không để ý tới lời khuyên can của những người khác. Hắn từ dưới đất bay ra, bay về phía hai người Tiêu Diêu Tiên đang chiến đấu.
- Dừng tay!
Người vừa ở trên không trung, thì bàn tay của Nhiếp Vân đánh qua.
Sưu sưu!
Lực lượng hùng hậu tạo thành một đạo khí lãng, tạo thành một bức tường khí ở giữa hai người đang chiến đấu, chặn lại công kích trí mạng của bọn họ.
- Nhiếp Vân? Nhanh tới đây một chút, Tiêu Diêu Tiên này có vấn đề!
- Nhiếp Vân, ngươi tới thật đúng lúc, mau bắt người này lại, nàng ta tuyệt không phải là Tú Linh đại đế!
Hai người thấy người xuất thủ là Nhiếp Vân, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ mừng rỡ. Cả hai người đồng thời la hét, thanh âm vang vọng.
- Có chuyện gì xảy ra?
Vừa mới tới thì đã nghe được lời nói không rõ ràng của hai người, Nhiếp Vân sửng sốt một hồi.
Vốn hắn tưởng rằng hai người tranh đấu với nhau là bởi vì cướp đoạt một món bảo vật hoặc là ý kiến không hợp. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa mở miệng lại chỉ điểm, nói đối phương có vấn đề, có thể có vấn đề gì cơ chứ?
Sưu!
Tú Linh đại đế đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trên khuôn mặt trắng nõn, hoàn mỹ tràn ngập vẻ nóng nảy:
- Nhất định Tiêu Diêu Tiên này đã bị ác linh xâm nhập. Mới vừa rồi đã đánh lén ta, thiếu chút nữa đã giết chết ta. Nếu không phải ta có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng, nhất định đã sớm chết trong tay người này rồi!
- Ác linh xâm nhập?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
- Ngươi không tin thì nhìn một kiếm này, là hắn đánh lén đâm vào, khiến ta thiếu chút nữa tử vong a!
Tú Linh đại đế chỉ vào bụng mình, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện ra bụng của nàng máu tươi đầm đìa, dường như đã từng bị một kiếm xuyên qua. Nếu như không phải tránh né nhanh, đồng thời thủ đoạn lại cao minh, như vậy đây tuyệt đối là vết thương trí mạng.
- Nàng nói láo, Nhiếp Vân! Ngàn vạn lần đừng có tin nàng! Ngươi nên biết ta không bao giờ dùng kiếm. Làm sao ta lại dùng kiếm đánh lén nàng chứ?
Tiêu Diêu Tiên vội vàng vọt tới, vẻ mặt cũng vô cùng nóng nảy:
- Mau đứng xa nàng ra một chút. Nàng mới là người bị ác linh xâm nhập, mới vừa rồi chính là nàng đánh lén ta. Thương thế của ta chính là minh chứng tốt nhất.
Lúc này Tiêu Diêu Tiên xoay người, sau lưng có một cái miệng máu to lớn dữ tợn, đáng sợ. Kéo dài từ trên xuống dưới, rất giống thương thế của Tú Linh đại đế, cũng là do đánh lén tạo thành. Nếu như không phải tránh nhanh, nhất định đã bị một kiếm chém thành hai khúc.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Hai người cùng nhau đi tới, hai người lại đồng thời bị đánh lén làm bị thương. Cho dù là Nhiếp Vân cũng có chút không rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lúc này đám người Phù Ám Triều cũng bay lên. Nhìn hai người chỉ điểm lẫn nhau trước mắt, trong mắt cả đám tràn ngập vẻ mơ hồ.
- Nhiếp Vân, ngươi không tin lời của ta đúng không? Tiêu Diêu Tiên ta đã từng lừa gạt ngươi khi nào chưa? Tú Linh đại đế này tuyệt đối có vấn đề. Nếu không tin ngươi có thể dò xét linh hồn, đây tuyệt đối là người khác ngụy trang nàng.
Thấy những người khác cũng đi tới, hai mắt Tiêu Diêu Tiên sáng lên, mở miệng đảm bảo.
- Ta có thể cho ngươi dò xét linh hồn. Bất quá, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dò xét Tiêu Diêu Tiên này trước. Đừng để hắn lừa gạt. Hắn mới chính là người ngụy trang!
Tú Linh đại đế cũng không nhường chút nào. Hai mắt vẫn duy trì vẻ cảnh giác, lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên trước mắt, dường như sẽ tùy thời xuất thủ.
- Cái này...
Ánh mắt của đám người Phù Ám Triều tập trung ở trên người Nhiếp Vân.
Tình huống trước mắt bọn họ cũng hồ đồ, nhìn tư thế của hai người này, dường như thề không bỏ qua cho nhau. Người bên này nói mình có lý, người bên kia cũng nói mình có lý. Ai đúng ai sai, rốt cuộc phân biệt thế nào đây?
- Thật thật giả giả, trong hai người các ngươi tất sẽ có người nói thật, sẽ có người nói láo. Cũng có thể là cùng nói dối, bất kể là thật hay là giả, cho dù muốn phân biệt thì trước tiên cũng phải chữa thế trên người cho khỏi rồi lại nói tiếp!
/3634
|