- Được, vậy thì ta sẽ nói…
Vô Nhật Chúa Tể nuốt nước miếng một cái, bàn tay vung lên, phong tỏa không gian trong sơn cốc, lúc này mới thận trọng nói:
- Ta nghe nói... Nam nhân năm đó bỏ rơi nàng, dường như là... Tu La vương!
- Tu La vương... Nhiếp Đồng?
Thấy hắn cẩn thận như vậy, nụ cười trên mặt Nhiếp Vân thoáng cái cứng lại, không nhịn được sửng sốt một chút.
- Tiểu tử này... mà cũng biết nói lời yêu thương sao?
Nhiếp Vân không nhịn được nói.
Nhiếp Đồng trong trí nhớ của hắn, chỉ có hai thứ, một là kiếm đạo, hai là vị ca ca như hắn. Không thể nói là nói cứng ngắc, thế nhưng tuyệt đối là loại người không hiểu phong tình... Lại còn có người thương? Còn là Tú Linh đại đế?
Trước đó hắn đã từng thấy qua Tú Linh đại đế, vô luận là khí chất hay là bộ dáng, so với Đạm Đài Lăng Nguyệt đều không kém, tuyệt đối là tình lữ tốt nhất. Nhiếp Đồng lại có tình cảm xưa cũ với nàng... Chuyện này khiến cho Nhiếp Vân có chút kinh ngạc.
- Ách...
Nghe thấy lời của hắn, da mặt của đám người Vô Nhật Chúa Tể, Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên đều co quắp, những lời này nghe cũng không được, mà không nghe cũng không được a.
Hắn là ca ca của Tu La vương, nói một câu tiểu tử này không thành vấn đề, nếu như bọn họ nói tiếp, như vậy thì đồng nghĩa với việc coi rẻ tôn nghiêm của cường giả Phong vương, ai dám tiếp lời chứ?
- Cũng không phải là không có khả năng...
Không để ý tới mọi người, Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới chuyện Tú Linh đại đế tìm mình giúp một tay, dáng vẻ muốn nói lại thôi... Không phải là muốn hỏi thăm tin tức của Tu La vương đó chứ?
Cũng đúng, nếu không đối phương vừa mới gặp mặt hắn cũng không tới tìm hắn nhờ giúp một tay, còn có thể có chuyện gì được nữa chứ?
Trước đó hắn cho là đối phương vì nhìn trúng thực lực của mình mà làm vậy. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, căn bản không có chuyện như vậy.
Lại nói, Nhiếp Đồng không biết nói lời yêu thương cũng không có nghĩa là Tu La vương trước kia sẽ không a. Nhiếp Vân theo thói quen coi Tu La vương và Nhiếp Đồng là một người. Kỳ thực giữa hai người vẫn có chênh lệch rất lớn.
- Khục khục, Nhiếp Vân Chúa Tể, ta cũng chỉ nhận được tin vỉa hè... Cụ thể có phải là thật hay không, ngươi cũng biết rồi đó. Chuyện dính dáng tới cường giả Phong vương, ta cũng không có biện pháp hỏi thăm nhiều...
Vô Nhật Chúa Tể lúng túng nói.
Thân là Chúa Tể, mặc dù đứng ở đỉnh phong tam giới. Thế nhưng dám bàn chuyện của cường giả Phong vương hắn vẫn không dám.
Thực lực của cường giả Phong vương đã vượt quá khỏi phạm vi của bọn họ, vạn nhất bị phát hiện ra. Chỉ cần một cái ý niệm của đối phương đã có thể khiến cho mình tử vong.
- Ta biết rồi. Chờ lần sau gặp được đệ đệ, ta sẽ hỏi một chút là được!
Nhiếp Vân cũng biết bọn họ kiêng kỵ cái gì, cho nên không nói thêm nữa.
Biết Nhiếp Đồng có tình lữ kiếp trước, hắn vẫn cao hứng vô cùng. Đệ đệ vì hắn vì gia tộc mà lưng đeo rất nhiều chuyện. Nếu như có thể dùng cảm tình hóa giải chất chứa trong lòng là tốt nhất.
- Đi Thập Phương Thiên vực!
Lại trò chuyện một hồi về tình huống ở Thập Phương Thiên vực. Nhiếp Vân đối với chỗ này cũng đã có nhận thức nhất định. Lúc này hắn mới lần nữa ném ra cổ thuyền. Mọi người cùng ngồi lên trên, nhanh chóng bay đi.
Thập Phương Thiên vực giống như một Ngân hà vắt ngang phía tây Hỗn Độn Chí Tôn vực, khảm nạm trong hư không vô tận, chói mắt vô cùng.
Phù Ám Triều, Đoạn Diệc thay phiên nhau khống chế cổ thuyền, tốc độ cực nhanh, không tới nửa tháng thì mọi người đã nhìn thấy tinh thần sáng lạng, Thập Phương Thiên vực đã ở trước mắt.
- Dựa vào phương hướng bình thường của chúng ta chia làm đông, nam, tây, bắc, trên, dưới, bên trái, bên phải! Thập Phương Thiên vực lại dung hợp nghịch chuyển ước chừng mười phương vị, khiến cho người ta không biết rõ. Vì vậy mới được đặt tên như thế.
Nhìn tinh hà sáng chói trước mắt. Tiêu Diêu Tiên cảm khái nói.
- Mười phương vị?
- Đúng vậy, không gian bình thường là suôn sẻ, mà không gian nơi này là vặn vẹo. Trước đó có thể ngươi rõ ràng nhìn thấy thứ này ở bên trái. Thế nhưng trên thực tế cũng là ở bên phải. Trong lúc vô tình rơi vào vực sâu lại khiến cho từ phía trên rớt xuống. Thời không ở nơi này không lúc nào là không biến hóa. Vặn vẹo quỷ dị, mười phương vị. Cùng nghịch chuyển, rất là quỷ dị, cho dù là người thường ở nơi này thì đều rất dễ bị rối loạn!
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Có phương pháp gì nhận ra phương hướng hay không?
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân nghe được có loại địa phương như vậy, trong lòng tràn ngập kỳ quái.
Tám phương hướng ở trong lòng tất cả mọi người coi như là cực hạn không gian, phương hướng ở nơi này lại có mười, quả thực đúng là đủ cổ quái.
- Những phương vị này là di chuyển, cũng không có cố định. Phương pháp nhận biết rất đơn giản, trước tiên đem linh hồn lực ngưng tụ thành tơ, lan tràn về phía trước, nếu như linh hồn lực lan tràn về phía bên trái mà lại xuất hiện ở phía bên phải, thì đã nói rõ đã xuất hiện tình huống này.
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Ồ!
Nhiếp Vân gật đầu.
Nghe lời của hắn, dường như chỗ này mặc dù quỷ dị thế nhưng lại không có nguy hiểm quá lớn.
- Chủ nhân, cổ thuyền quá lớn, Thập Phương Thiên vực bởi vì có nghịch, chuyển phương vị cho nên nếu như xông tới rất dễ dàng xuất hiện tai nạn. T thấy chúng ta nên phi hành a, như vậy dù cho gặp phải nguy hiểm thì cũng tiện chiếu cố lẫn nhau!
Phù Ám Triều nói.
- Bằng vào uy lực của cổ thuyền, nghịch, chuyển phương vị rất dễ dàng bị nghiền áp. Mặc dù trong thời gian ngắn có thể giải quyết không ít tai họa ngầm, thế nhưng một khi đưa tới phản ứng giây chuyền. Như vậy sẽ tạo thành nghịch chuyển không gian lớn hơn.Ta sợ rằng một khi chúng ta lần nữa đi ra, khi đó có tới nơi nào thì cũng không biết được.
Đối với nơi này Vô Nhật Chúa Tể cũng biết rất rõ, cho nên hắn cũng tiếp lời.
- Được rồi, tất cả mọi người cẩn thận một chút, một khi phát hiện ra dị thường, nhanh chóng thông báo!
Thấy mọi người nói ngưng trọng như vậy, Nhiếp Vân cũng không kiên trì mà gật đầu một cái, sau đó phân phó một câu.
- Vâng!
Tất cả mọi người lấy hắn làm trung tâm, đồng loạt từ trên cổ thuyền bay xuống, bay thẳng về phía giống như tinh hà trước mắt.
Người duy nhất không đi cùng là Chúa Tể Bạch Đầu tôn giả, đã sớm bị Nhiếp Vân thu vào trong Nạp Vật thế giới. Tốc độ của mọi người cực nhanh, trong mấy chục hô hấp đã tiến vào phạm vi của Thập Phương Thiên vực.
Vô Nhật Chúa Tể nuốt nước miếng một cái, bàn tay vung lên, phong tỏa không gian trong sơn cốc, lúc này mới thận trọng nói:
- Ta nghe nói... Nam nhân năm đó bỏ rơi nàng, dường như là... Tu La vương!
- Tu La vương... Nhiếp Đồng?
Thấy hắn cẩn thận như vậy, nụ cười trên mặt Nhiếp Vân thoáng cái cứng lại, không nhịn được sửng sốt một chút.
- Tiểu tử này... mà cũng biết nói lời yêu thương sao?
Nhiếp Vân không nhịn được nói.
Nhiếp Đồng trong trí nhớ của hắn, chỉ có hai thứ, một là kiếm đạo, hai là vị ca ca như hắn. Không thể nói là nói cứng ngắc, thế nhưng tuyệt đối là loại người không hiểu phong tình... Lại còn có người thương? Còn là Tú Linh đại đế?
Trước đó hắn đã từng thấy qua Tú Linh đại đế, vô luận là khí chất hay là bộ dáng, so với Đạm Đài Lăng Nguyệt đều không kém, tuyệt đối là tình lữ tốt nhất. Nhiếp Đồng lại có tình cảm xưa cũ với nàng... Chuyện này khiến cho Nhiếp Vân có chút kinh ngạc.
- Ách...
Nghe thấy lời của hắn, da mặt của đám người Vô Nhật Chúa Tể, Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên đều co quắp, những lời này nghe cũng không được, mà không nghe cũng không được a.
Hắn là ca ca của Tu La vương, nói một câu tiểu tử này không thành vấn đề, nếu như bọn họ nói tiếp, như vậy thì đồng nghĩa với việc coi rẻ tôn nghiêm của cường giả Phong vương, ai dám tiếp lời chứ?
- Cũng không phải là không có khả năng...
Không để ý tới mọi người, Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới chuyện Tú Linh đại đế tìm mình giúp một tay, dáng vẻ muốn nói lại thôi... Không phải là muốn hỏi thăm tin tức của Tu La vương đó chứ?
Cũng đúng, nếu không đối phương vừa mới gặp mặt hắn cũng không tới tìm hắn nhờ giúp một tay, còn có thể có chuyện gì được nữa chứ?
Trước đó hắn cho là đối phương vì nhìn trúng thực lực của mình mà làm vậy. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, căn bản không có chuyện như vậy.
Lại nói, Nhiếp Đồng không biết nói lời yêu thương cũng không có nghĩa là Tu La vương trước kia sẽ không a. Nhiếp Vân theo thói quen coi Tu La vương và Nhiếp Đồng là một người. Kỳ thực giữa hai người vẫn có chênh lệch rất lớn.
- Khục khục, Nhiếp Vân Chúa Tể, ta cũng chỉ nhận được tin vỉa hè... Cụ thể có phải là thật hay không, ngươi cũng biết rồi đó. Chuyện dính dáng tới cường giả Phong vương, ta cũng không có biện pháp hỏi thăm nhiều...
Vô Nhật Chúa Tể lúng túng nói.
Thân là Chúa Tể, mặc dù đứng ở đỉnh phong tam giới. Thế nhưng dám bàn chuyện của cường giả Phong vương hắn vẫn không dám.
Thực lực của cường giả Phong vương đã vượt quá khỏi phạm vi của bọn họ, vạn nhất bị phát hiện ra. Chỉ cần một cái ý niệm của đối phương đã có thể khiến cho mình tử vong.
- Ta biết rồi. Chờ lần sau gặp được đệ đệ, ta sẽ hỏi một chút là được!
Nhiếp Vân cũng biết bọn họ kiêng kỵ cái gì, cho nên không nói thêm nữa.
Biết Nhiếp Đồng có tình lữ kiếp trước, hắn vẫn cao hứng vô cùng. Đệ đệ vì hắn vì gia tộc mà lưng đeo rất nhiều chuyện. Nếu như có thể dùng cảm tình hóa giải chất chứa trong lòng là tốt nhất.
- Đi Thập Phương Thiên vực!
Lại trò chuyện một hồi về tình huống ở Thập Phương Thiên vực. Nhiếp Vân đối với chỗ này cũng đã có nhận thức nhất định. Lúc này hắn mới lần nữa ném ra cổ thuyền. Mọi người cùng ngồi lên trên, nhanh chóng bay đi.
Thập Phương Thiên vực giống như một Ngân hà vắt ngang phía tây Hỗn Độn Chí Tôn vực, khảm nạm trong hư không vô tận, chói mắt vô cùng.
Phù Ám Triều, Đoạn Diệc thay phiên nhau khống chế cổ thuyền, tốc độ cực nhanh, không tới nửa tháng thì mọi người đã nhìn thấy tinh thần sáng lạng, Thập Phương Thiên vực đã ở trước mắt.
- Dựa vào phương hướng bình thường của chúng ta chia làm đông, nam, tây, bắc, trên, dưới, bên trái, bên phải! Thập Phương Thiên vực lại dung hợp nghịch chuyển ước chừng mười phương vị, khiến cho người ta không biết rõ. Vì vậy mới được đặt tên như thế.
Nhìn tinh hà sáng chói trước mắt. Tiêu Diêu Tiên cảm khái nói.
- Mười phương vị?
- Đúng vậy, không gian bình thường là suôn sẻ, mà không gian nơi này là vặn vẹo. Trước đó có thể ngươi rõ ràng nhìn thấy thứ này ở bên trái. Thế nhưng trên thực tế cũng là ở bên phải. Trong lúc vô tình rơi vào vực sâu lại khiến cho từ phía trên rớt xuống. Thời không ở nơi này không lúc nào là không biến hóa. Vặn vẹo quỷ dị, mười phương vị. Cùng nghịch chuyển, rất là quỷ dị, cho dù là người thường ở nơi này thì đều rất dễ bị rối loạn!
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Có phương pháp gì nhận ra phương hướng hay không?
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân nghe được có loại địa phương như vậy, trong lòng tràn ngập kỳ quái.
Tám phương hướng ở trong lòng tất cả mọi người coi như là cực hạn không gian, phương hướng ở nơi này lại có mười, quả thực đúng là đủ cổ quái.
- Những phương vị này là di chuyển, cũng không có cố định. Phương pháp nhận biết rất đơn giản, trước tiên đem linh hồn lực ngưng tụ thành tơ, lan tràn về phía trước, nếu như linh hồn lực lan tràn về phía bên trái mà lại xuất hiện ở phía bên phải, thì đã nói rõ đã xuất hiện tình huống này.
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Ồ!
Nhiếp Vân gật đầu.
Nghe lời của hắn, dường như chỗ này mặc dù quỷ dị thế nhưng lại không có nguy hiểm quá lớn.
- Chủ nhân, cổ thuyền quá lớn, Thập Phương Thiên vực bởi vì có nghịch, chuyển phương vị cho nên nếu như xông tới rất dễ dàng xuất hiện tai nạn. T thấy chúng ta nên phi hành a, như vậy dù cho gặp phải nguy hiểm thì cũng tiện chiếu cố lẫn nhau!
Phù Ám Triều nói.
- Bằng vào uy lực của cổ thuyền, nghịch, chuyển phương vị rất dễ dàng bị nghiền áp. Mặc dù trong thời gian ngắn có thể giải quyết không ít tai họa ngầm, thế nhưng một khi đưa tới phản ứng giây chuyền. Như vậy sẽ tạo thành nghịch chuyển không gian lớn hơn.Ta sợ rằng một khi chúng ta lần nữa đi ra, khi đó có tới nơi nào thì cũng không biết được.
Đối với nơi này Vô Nhật Chúa Tể cũng biết rất rõ, cho nên hắn cũng tiếp lời.
- Được rồi, tất cả mọi người cẩn thận một chút, một khi phát hiện ra dị thường, nhanh chóng thông báo!
Thấy mọi người nói ngưng trọng như vậy, Nhiếp Vân cũng không kiên trì mà gật đầu một cái, sau đó phân phó một câu.
- Vâng!
Tất cả mọi người lấy hắn làm trung tâm, đồng loạt từ trên cổ thuyền bay xuống, bay thẳng về phía giống như tinh hà trước mắt.
Người duy nhất không đi cùng là Chúa Tể Bạch Đầu tôn giả, đã sớm bị Nhiếp Vân thu vào trong Nạp Vật thế giới. Tốc độ của mọi người cực nhanh, trong mấy chục hô hấp đã tiến vào phạm vi của Thập Phương Thiên vực.
/3634
|