- Là Vô Nhật Chúa Tể ngươi khách khí mới đúng. Mọi người đều là Chúa Tể, ngồi ngang hàng, không cần thiết phải câu nệ như vậy!
Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như mình là sát tinh không chuyện ác nào không làm vậy, Nhiếp Vân không khỏi cười nói.
- Ách... Không biết Nhiếp Vân Chúa Tể muốn tìm ta là có chuyện gì?
Không dám nói tiếp, Vô Nhật Chúa Tể không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.
Hắn cũng có chút kỳ quái, thực lực Nhiếp Vân như vậy, nếu như chuyện mà đối phương không làm được, như vậy nhất định hắn cũng không làm được. Nếu đã vậy tìm mình thì có ích lợi gì chứ?
- Chẳng qua là để cho ngươi dẫn ta đi tới một chỗ, thuận lợi mang ta tới mà thôi. Như vậy coi như Nhiếp Vân ta thiếu ngươi một nhân tình. Cho dù ngươi có cừu nhân Chúa Tể thì ta cũng có thể thay ngươi đánh chết hắn!
Nhiếp Vân không có vội vàng nói chuyện, mà chỉ lạnh nhạt nói.
- Thiếu nợ một nhân tình... Đánh chết Chúa Tể sao?
Hai mắt Vô Nhật Chúa Tể lập tức tràn ngập lửa nóng, kích động tới mức hai tay siết chặt.
Nếu như người khác nói như vậy, nhất định hắn sẽ cho rằng là khoác lác. Thế nhưng người thiếu niên trước mắt này lại có thực lực như vậy, hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy.
Mặc dù hắn là người không có thù oán gì, thế nhưng có nhân tình này, những Chúa Tể khác sẽ không có một ai dám đắc tội với hắn, dám tìm hắn gây phiền toái!
Một nhân tình, một cam kết, cũng tương đương với một cái bùa hộ mạng, một cái bùa hộ mạng mà những Chúa Tể khác không dám động tới.
Đồ tốt như vậy bảo sao hắn không động tâm chứ?
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Mặc dù hưng phấn, thế nhưng Vô Nhật Chúa Tể còn không có bị chuyện này làm mờ mắt. Dù sao, chỗ tốt càng nhiều thì chuyện đối phương muốn hắn làm nhất định cũng càng khó.
- Rất đơn giản, mang ta đi Hư Vô Giới!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Hư Vô Giới? Hư Vô phiêu miểu chi giới?
Vô Nhật Chúa Tể sửng sốt một chút.
- Không sai, chính là chỗ này!
- Chỗ này ta đã từng nghe nói qua, cũng từng đặc biệt tìm kiếm qua. Thế nhưng cũng không dễ tìm lắm. Hơn nữa nguy cơ lại trùng trùng, liên tục thất bại nhiều lần cho nên ta đã buông tha. Sao Chúa Tể lại muốn tìm chỗ này?
Vô Nhật Chúa Tể có chút nghi hoặc hỏi.
- Nghe người khác nói, cho nên muốn đi xem một chút!
Đương nhiên Nhiếp Vân không thể nói là ý tứ của Tu La vương, hắn thuận miệng nói một câu, trên mặt có chút nghi hoặc:
- Ngươi vừa mới nói khó tìm là có ý gì? Cửa vào Hư Vô Giới ở nơi nào?
- Hư Vô Giới là một giới vực trong truyền thuyết, chuyện này cũng chỉ lưu truyền trong miệng một số ít cường giả Chúa Tể mà thôi. Nghe nói giới vực này ở chỗ giao giới thời không, tương lai lại chuyển qua chỗ khác, căn bản không có cách nào tìm kiếm. Cơ duyên không tới, người mạnh hơn nữa đi vào cũng không vào được. Thế nhưng nếu cơ duyên đến, một tiểu nhân vật thì cũng có thể lăng không đạt được cơ duyên cực lớn!
Vô Nhật Chúa Tể nói.
- Ồ? Còn có loại địa phương như vậy sao? Đây là truyền thuyết, hay là đã thực sự có người từng tiến vào qua?
Nếu như chẳng qua chỉ là truyền thuyết, khó phân thậtt giả, như vậy tin tức này là do ai thả ra? Mục đích là gì? Nếu như thực sự có người từng tiến vào qua, như vậy người nọ là ai? Bây giờ còn sống hay không?
- Dường như đã có người đi vào, mà người này Nhiếp Vân Chúa Tể đã từng gặp qua!
Vô Nhật Chúa Tể đạo.
- Ồ? Người nào?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi, hắn đã từng gặp? Sao một chút ấn tượng cũng không có vậy?
- Là Đan Thần Chúa Tể!
Vô Nhật Chúa Tể nói:
- Đan Thần Chúa Tể vốn chỉ là một tiểu nhân vật, đừng nói là luyện đan, ngay cả đan dược hình dáng thế nào cũng chưa từng thấy. Ai ngờ trong lúc vô tình tiến vào Hư Vô Giới, sau khi ra ngoài đã lập tức trở thành cường giả đan đạo vô thượng! Một tay đan thuật khiếp sợ thiên hạ! Cho dù là những người từng lĩnh ngộ qua đan đạo đại đạo như chúng ta, cũng không cách nào so sánh với hắn! Ta đã từng tán gẫu với hắn. Thế nhưng đối với Hư Vô Giới lại kín miệng như bưng. Cái gì cũng không nói, chỉ nói là tìm được kỹ nghệ kiếp trước! Chính vì vậy đã khiến cho vô số cường giả Chúa Tể động tâm, lại muốn đi tìm một chút. Kết quả lại nhận lấy thất bại mà chấm dứt, ai cũng không có thành công!
- Còn có chuyện như vậy sao?
Vẻ mặt Nhiếp Vân vô cùng kỳ quái hỏi.
- Đúng vậy!
Vô Nhật Chúa Tể cảm khái một tiếng:
- Mặc dù chúng ta đều là Chúa Tể lĩnh ngộ ba nghìn đại đạo, không gì không thể làm. Thế nhưng nếu bàn về thuật luyện đan thì Đan Thần Chúa Tể vẫn là mạnh nhất. Rất nhiều đan dược chúng ta căn bản không luyện chế ra được. Thế nhưng ở trong tay hắn lại giống như trò trẻ con vậy, rất đơn giản. Căn bản không thể so được!
- Nghe ngươi nói như vậy, ta càng có hứng thú hơn về Hư Vô Giới này, Đan Thần Chúa Tể ở nơi nào? Mang ta đi tìm hắn!
Nhiếp Vân đứng dậy nói.
Vô Nhật Chúa Tể nói rất rõ ràng, không giống như Nhiếp Đồng nói. Ở trong miệng của Nhiếp Đồng Hư Vô Giới chẳng qua chỉ là một thế giới mà thôi, không có quá nhiều đặc thù. Mà trong miệng người này lại là chỗ có thể thay đổi vận mệnh một người, là chỗ khiến cho người ta hướng tới.
- Tìm hắn? Ta sợ Đan Thần Chúa Tể sẽ không nói, lần trước ta đặc biệt qua đó, ở chỗ hắn những ba ngàn năm, mỗi ngày đều đánh cờ với hắn. Kết quả tên này vẫn không có tiết lộ chút nào.
Vô Nhật Chúa Tể lắc đầu nói.
- Tìm được rồi nói sau, nếu như quả thực không nói... Ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho hắn mở miệng!
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Ách... Vậy cũng tốt!
Lúc này Vô Nhật Chúa Tể mới nhớ tới vị trước mắt này chính là sát tinh người người đều sợ, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Đan Thần Chúa Tể bởi vì luyện thủ đoạn luyện đan rất tốt, cho nên trong hàng ngũ Chúa Tể có địa vị rất cao. Ai cũng không thể cứng rắn với hắn. Lại nói, có cứng rắn tới cũng vô ích, mọi người đều có thực lực Chúa Tể. Không cẩn thận sẽ chọc vào ổ kiến lửa. Cho nên từ trước cho tới nay, những người khác mặc dù rất muốn biết chuyện về Hư Vô Giới, lại không có ai dám bức bách vị Chúa Tể này thế nào.
Bất quá, xuất hiện một biến cố như Nhiếp Vân, tất cả đều khó mà nói trước được.
- Đan Thần Chúa Tể ở trong Đan Thần cốc, cách nơi này ước chừng năm, sáu ngày lộ trình. Nếu như Nhiếp Vân Chúa Tể không vội, như vậy ta có thể để cho Vĩnh Dạ chuẩn bị một chút. Như vậy cũng tận tình làm địa chủ một phen!
Thấy hắn muốn đi tìm Đan Thần Chúa Tể, Vô Nhật Chúa Tể nói.
Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như mình là sát tinh không chuyện ác nào không làm vậy, Nhiếp Vân không khỏi cười nói.
- Ách... Không biết Nhiếp Vân Chúa Tể muốn tìm ta là có chuyện gì?
Không dám nói tiếp, Vô Nhật Chúa Tể không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.
Hắn cũng có chút kỳ quái, thực lực Nhiếp Vân như vậy, nếu như chuyện mà đối phương không làm được, như vậy nhất định hắn cũng không làm được. Nếu đã vậy tìm mình thì có ích lợi gì chứ?
- Chẳng qua là để cho ngươi dẫn ta đi tới một chỗ, thuận lợi mang ta tới mà thôi. Như vậy coi như Nhiếp Vân ta thiếu ngươi một nhân tình. Cho dù ngươi có cừu nhân Chúa Tể thì ta cũng có thể thay ngươi đánh chết hắn!
Nhiếp Vân không có vội vàng nói chuyện, mà chỉ lạnh nhạt nói.
- Thiếu nợ một nhân tình... Đánh chết Chúa Tể sao?
Hai mắt Vô Nhật Chúa Tể lập tức tràn ngập lửa nóng, kích động tới mức hai tay siết chặt.
Nếu như người khác nói như vậy, nhất định hắn sẽ cho rằng là khoác lác. Thế nhưng người thiếu niên trước mắt này lại có thực lực như vậy, hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy.
Mặc dù hắn là người không có thù oán gì, thế nhưng có nhân tình này, những Chúa Tể khác sẽ không có một ai dám đắc tội với hắn, dám tìm hắn gây phiền toái!
Một nhân tình, một cam kết, cũng tương đương với một cái bùa hộ mạng, một cái bùa hộ mạng mà những Chúa Tể khác không dám động tới.
Đồ tốt như vậy bảo sao hắn không động tâm chứ?
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Mặc dù hưng phấn, thế nhưng Vô Nhật Chúa Tể còn không có bị chuyện này làm mờ mắt. Dù sao, chỗ tốt càng nhiều thì chuyện đối phương muốn hắn làm nhất định cũng càng khó.
- Rất đơn giản, mang ta đi Hư Vô Giới!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Hư Vô Giới? Hư Vô phiêu miểu chi giới?
Vô Nhật Chúa Tể sửng sốt một chút.
- Không sai, chính là chỗ này!
- Chỗ này ta đã từng nghe nói qua, cũng từng đặc biệt tìm kiếm qua. Thế nhưng cũng không dễ tìm lắm. Hơn nữa nguy cơ lại trùng trùng, liên tục thất bại nhiều lần cho nên ta đã buông tha. Sao Chúa Tể lại muốn tìm chỗ này?
Vô Nhật Chúa Tể có chút nghi hoặc hỏi.
- Nghe người khác nói, cho nên muốn đi xem một chút!
Đương nhiên Nhiếp Vân không thể nói là ý tứ của Tu La vương, hắn thuận miệng nói một câu, trên mặt có chút nghi hoặc:
- Ngươi vừa mới nói khó tìm là có ý gì? Cửa vào Hư Vô Giới ở nơi nào?
- Hư Vô Giới là một giới vực trong truyền thuyết, chuyện này cũng chỉ lưu truyền trong miệng một số ít cường giả Chúa Tể mà thôi. Nghe nói giới vực này ở chỗ giao giới thời không, tương lai lại chuyển qua chỗ khác, căn bản không có cách nào tìm kiếm. Cơ duyên không tới, người mạnh hơn nữa đi vào cũng không vào được. Thế nhưng nếu cơ duyên đến, một tiểu nhân vật thì cũng có thể lăng không đạt được cơ duyên cực lớn!
Vô Nhật Chúa Tể nói.
- Ồ? Còn có loại địa phương như vậy sao? Đây là truyền thuyết, hay là đã thực sự có người từng tiến vào qua?
Nếu như chẳng qua chỉ là truyền thuyết, khó phân thậtt giả, như vậy tin tức này là do ai thả ra? Mục đích là gì? Nếu như thực sự có người từng tiến vào qua, như vậy người nọ là ai? Bây giờ còn sống hay không?
- Dường như đã có người đi vào, mà người này Nhiếp Vân Chúa Tể đã từng gặp qua!
Vô Nhật Chúa Tể đạo.
- Ồ? Người nào?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi, hắn đã từng gặp? Sao một chút ấn tượng cũng không có vậy?
- Là Đan Thần Chúa Tể!
Vô Nhật Chúa Tể nói:
- Đan Thần Chúa Tể vốn chỉ là một tiểu nhân vật, đừng nói là luyện đan, ngay cả đan dược hình dáng thế nào cũng chưa từng thấy. Ai ngờ trong lúc vô tình tiến vào Hư Vô Giới, sau khi ra ngoài đã lập tức trở thành cường giả đan đạo vô thượng! Một tay đan thuật khiếp sợ thiên hạ! Cho dù là những người từng lĩnh ngộ qua đan đạo đại đạo như chúng ta, cũng không cách nào so sánh với hắn! Ta đã từng tán gẫu với hắn. Thế nhưng đối với Hư Vô Giới lại kín miệng như bưng. Cái gì cũng không nói, chỉ nói là tìm được kỹ nghệ kiếp trước! Chính vì vậy đã khiến cho vô số cường giả Chúa Tể động tâm, lại muốn đi tìm một chút. Kết quả lại nhận lấy thất bại mà chấm dứt, ai cũng không có thành công!
- Còn có chuyện như vậy sao?
Vẻ mặt Nhiếp Vân vô cùng kỳ quái hỏi.
- Đúng vậy!
Vô Nhật Chúa Tể cảm khái một tiếng:
- Mặc dù chúng ta đều là Chúa Tể lĩnh ngộ ba nghìn đại đạo, không gì không thể làm. Thế nhưng nếu bàn về thuật luyện đan thì Đan Thần Chúa Tể vẫn là mạnh nhất. Rất nhiều đan dược chúng ta căn bản không luyện chế ra được. Thế nhưng ở trong tay hắn lại giống như trò trẻ con vậy, rất đơn giản. Căn bản không thể so được!
- Nghe ngươi nói như vậy, ta càng có hứng thú hơn về Hư Vô Giới này, Đan Thần Chúa Tể ở nơi nào? Mang ta đi tìm hắn!
Nhiếp Vân đứng dậy nói.
Vô Nhật Chúa Tể nói rất rõ ràng, không giống như Nhiếp Đồng nói. Ở trong miệng của Nhiếp Đồng Hư Vô Giới chẳng qua chỉ là một thế giới mà thôi, không có quá nhiều đặc thù. Mà trong miệng người này lại là chỗ có thể thay đổi vận mệnh một người, là chỗ khiến cho người ta hướng tới.
- Tìm hắn? Ta sợ Đan Thần Chúa Tể sẽ không nói, lần trước ta đặc biệt qua đó, ở chỗ hắn những ba ngàn năm, mỗi ngày đều đánh cờ với hắn. Kết quả tên này vẫn không có tiết lộ chút nào.
Vô Nhật Chúa Tể lắc đầu nói.
- Tìm được rồi nói sau, nếu như quả thực không nói... Ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho hắn mở miệng!
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Ách... Vậy cũng tốt!
Lúc này Vô Nhật Chúa Tể mới nhớ tới vị trước mắt này chính là sát tinh người người đều sợ, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Đan Thần Chúa Tể bởi vì luyện thủ đoạn luyện đan rất tốt, cho nên trong hàng ngũ Chúa Tể có địa vị rất cao. Ai cũng không thể cứng rắn với hắn. Lại nói, có cứng rắn tới cũng vô ích, mọi người đều có thực lực Chúa Tể. Không cẩn thận sẽ chọc vào ổ kiến lửa. Cho nên từ trước cho tới nay, những người khác mặc dù rất muốn biết chuyện về Hư Vô Giới, lại không có ai dám bức bách vị Chúa Tể này thế nào.
Bất quá, xuất hiện một biến cố như Nhiếp Vân, tất cả đều khó mà nói trước được.
- Đan Thần Chúa Tể ở trong Đan Thần cốc, cách nơi này ước chừng năm, sáu ngày lộ trình. Nếu như Nhiếp Vân Chúa Tể không vội, như vậy ta có thể để cho Vĩnh Dạ chuẩn bị một chút. Như vậy cũng tận tình làm địa chủ một phen!
Thấy hắn muốn đi tìm Đan Thần Chúa Tể, Vô Nhật Chúa Tể nói.
/3634
|