Đổi lại là lúc bình thường, tuyệt đối Kiền Huyết hoàng đế không dám nói chuyện như vậy với A Dục Vương, bây giờ hắn bị ép vào tuyệt cảnh, cũng không quản được nhiều như vậy cho nên mới lớn tiếng hét.
- Ồ?
Sắc mặt A Dục Vương trầm xuống, lẳng lặng đứng bất động tại chỗ, trong con mắt đen nhánh tựa như toàn bộ vũ trụ đang xoay tròn, một lúc sau hắn mới nói một câu sau:
- Nếu như ngươi gạt ta. Ta sẽ khiến cho ngươi chết rất thảm!
Ầm!
Đột nhiên, áp lực cường đại giống như thủy triều biến mất. Mặt người to lớn kia trong nháy mắt biến mất trong hắc động.
Phịch!
Kiền Huyết hoàng đế cảm thấy áp lực toàn thân thoáng cái biến mất, cả người không khỏi thở hổn hển, toàn thân rã rời.
Chỉ nói mấy câu với A Dục Vương thế nhưng hắn đã cảm thấy lực lượng toàn thân tiêu hao hết, tùy thời có thể tử vong!
Cường giả Phong vương quả thực quá đáng sợ!
Đối phương hoàn toàn có thể dùng một ý niệm khiến cho hắn chết, không cần phí một phen tay chân.
Lừa A Dục Vương, không phải là chuyện tốt lành gì. Vô luận chạy trốn tới chân trời góc biển nào, thậm chí là xó xỉnh hỗn độn, chỉ cần một cái ý niệm của đối phương cũng có thể khiến cho hắn trực tiếp tử vong, bất kỳ người nào cũng không cứu được!
- Cho dù mạo hiểm, thế nhưng vẫn thành công a. Tuy rằng ngoài miệng A Dục Vương chưa nói, thế nhưng nhất định trong lòng cũng đã sinh ra hoài nghi với Nhiếp Vân này. Hắc hắc, Nhiếp Vân, lần này để ta xem ngươi còn không chết hay không.
Trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn, trong mắt Kiền Huyết hoàng đế hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Trước đó hắn không xác định được, nói những chuyệ này với A Dục Vương quả thực có chút mạo hiểm. Thế nhưng chỉ cần có thể đánh chết Nhiếp Vân, vô luận nguy hiểm tới đâu cũng đáng!
Bởi vì hắn đã không còn đường lui!
Bất quá, thế nhưng cho dù hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần này trời xui đất khiến thế nào lại coi như đã tìm đúng người.
Người A Dục Vương muốn tìm là Nhiếp Đồng, thế nhưng đi tìm Nhiếp Vân thì cũng không kém bao nhiêu.
- Ha ha, rượu ngon, rượu ngon a! Rượu ngon bực này vừa nghĩ tới sau này sẽ không được uống nữa là ta lập tức cảm thấy khổ sở. Ngươi cũng không cần như vậy, cứu ngươi trên thực tế là vì rượu ngon mà thôi!
Trên một ngọn núi cao vút ở trong chiến trường tam giới, Tiêu Diêu Tiên vừa uống rượu vừa khoát tay, đối với việc cảm kích của Nhiếp Vân không quan tâm cho lắm.
- Ha hả, nếu như Tiêu Dao huynh đã nói như vậy, ta cũng không làm kiêu nữa. Sau này phàm là Tiêu Dao huynh có chuyện gì cứ nói cho ta biết một câu, nếu như có thể hoàn thành, ta quyết không từ chối!
Nhiếp Vân nói.
Trước khi hắn chưa thành Chúa Tể thì Tiêu Diêu Tiên đã nhiều lần ra tay trợ giúp. Phần ân tình này không nhỏ, đối phương nói là vì rượu ngon, rất hiển nhiên là vì hóa giải lúng túng cho song phương. Nếu đối phương đã không muốn nói, như vậy hắn cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
- Nếu như ngươi cảm thấy áy náy, như vậy đưa cho ta thêm mấy hồ lô rượu là được...
Tiêu Diêu Tiên cười hắc hắc.
- Yên tâm đi, loại rượu ngon này, muốn bao nhiêu thì cho ngươi bao nhiêu! Chỉ sợ ngươi uống nhiều rồi sẽ chán a!
Bàn tay của Nhiếp Vân chộp một trảo, trên bầu trời lập tức có vô số hồ lô rượu bay ra, có hơn mấy ngàn rơi xuống trước mặt Tiêu Diêu Tiên.
Nạp vật thế giới tấn cấp cấp bậc Chí Tôn vực, chỉ cần hoàn toàn vững chắc, thần binh Chúa Tể cũng có thể sao chép được chớ đừng nói là những rượu ngon này. Chỉ cần hắn nguyện ý, muốn bao nhiêu là có thể có bấy nhiêu. Nhiều nhất cũng chỉ phí chút lực lượng mà thôi.
- Như vậy ta sẽ không khách khí nữa!
Tiêu Diêu Tiên nhìn hồ lô rượu ngập trời trước mắt, hai mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Đây mới thật là bộ dáng của tửu quỷ gặp phải rượu ngon, một khi gặp phải lập tức mất đi sức chống cự.
- Đem đi đi, sau này muốn uống rượu thì tới tìm ta, rượu ngon ta có rất nhiều a!
Thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân thầm hô một tiếng lão tửu quỷ, lại cười khẽ một tiếng:
- Đúng rồi, ta giới thiệu cho ngươi một người, người này cũng yêu rượu như mạng, nếu như các ngươi quen nhau, nhất định sẽ có không ít đề tài nói chuyện a.
Lão tửu quỷ bởi vì thực lực không có đạt tới đủ cấp bậc cho nên cũng không cùng đám người Lạc Khuynh Thành đi Quy Khư Hải, mà một mực ở trong Thiên địa lục đạo.
Lúc này Thiên địa lục đạo đang ở trong nạp vật thế giới, tùy thời có thể gọi ra được.
- Ồ? Hắn ở đâu?
Nghe được cũng có người yêu thích rượu ngon như mình, Tiêu Diêu Tiên hỏi. Hắn vừa nói chuyện thì đã vừa lấy đi rượu ngon ngập trời, dường như sợ Nhiếp Vân đổi ý vậy.
- Không gian nơi này áp lực quá lớn, thực lực của hắn còn có chút yếu, cho nên không thể đi ra, bất quá ta có thể dẫn ngươi đi vào, vào trong tiểu thế giới của ta.
Nhiếp Vân nói.
Thực lực của lão tửu quỷ ngay cả Tiên quân cũng không phải, loại địa phương giống như chiến trường tam giới này Đồng Giáp tướng, Kim Giáp tướng đi vào cũng khó có thể chịu đựng, chớ đừng nói chi là hắn.
- Đi tiểu thế giới của ngươi? Mang ta đi nhìn một chút!
Tiêu Diêu Tiên nói, ánh mắt trong suốt, lạnh nhạt vô cùng.
Tiến vào tiểu thế giới của người khác, trên thực tế vô cùng nguy hiểm, một khi đối phương muốn lưu lại hắn, tuyệt đối rất đơn giản.
Chính vì vậy, nghe tới tiểu thế giới, rất nhiều đối thủ đẳng cấp tương đương cũng sẽ vô cùng kiêng kỵ.Thế nhưng Tiêu Diêu Tiên lại thuận miệng nói vậy, không có chút khó chịu nào, đủ để thấy được đối phương tín nhiệm Nhiếp Vân ra sao.
- Được rồi, đừng phản kháng, đi!
Thấy Tiêu Diêu Tiên tín nhiệm mình, giống lần trước mình tín nhiệm hắn vậy. Khác với lần trước tiến vào tiểu thế giới của hắn, bởi vì lần trước thực lực Tiêu Diêu Tiên hơn xa hắn, cho nên nếu như thật sự động thủ, cho dù không sử dụng tiểu thế giới thì hắn cũng tuyệt đối không phải là đối thủ! Cho nên, khi đó không có quá lớn quan hệ với tín nhiệm.
Mà bây giờ, hai người đều là Chúa Tể, một khi tiến vào tiểu thế giới của Nhiếp Vân, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay. Đi vào như vậy lại không phản kháng, đủ để thấy được tâm cảnh của Tiêu Diêu Tiên ra sao.
- Được!
Tiêu Diêu Tiên gật đầu một cái, thân thể thoáng một cái đã lập tức tiến vào nạp vật thế giới.
- Đây là... Chí Tôn vực?
Vừa tiến vào, Tiêu Diêu Tiên lập tức kinh ngạc giống như Kiền Huyết lão tổ vậy, hai mắt như muốn rớt xuống mặt đất.
Tiểu thế giới của hắn là Chí Tôn vực... Chẳng lẽ hắn là cường giả Phong vương?
- Chẳng qua là tiểu thế giới tương đối cường đại mà thôi, nào phải là Chí Tôn vực gì đó chứ?
- Ồ?
Sắc mặt A Dục Vương trầm xuống, lẳng lặng đứng bất động tại chỗ, trong con mắt đen nhánh tựa như toàn bộ vũ trụ đang xoay tròn, một lúc sau hắn mới nói một câu sau:
- Nếu như ngươi gạt ta. Ta sẽ khiến cho ngươi chết rất thảm!
Ầm!
Đột nhiên, áp lực cường đại giống như thủy triều biến mất. Mặt người to lớn kia trong nháy mắt biến mất trong hắc động.
Phịch!
Kiền Huyết hoàng đế cảm thấy áp lực toàn thân thoáng cái biến mất, cả người không khỏi thở hổn hển, toàn thân rã rời.
Chỉ nói mấy câu với A Dục Vương thế nhưng hắn đã cảm thấy lực lượng toàn thân tiêu hao hết, tùy thời có thể tử vong!
Cường giả Phong vương quả thực quá đáng sợ!
Đối phương hoàn toàn có thể dùng một ý niệm khiến cho hắn chết, không cần phí một phen tay chân.
Lừa A Dục Vương, không phải là chuyện tốt lành gì. Vô luận chạy trốn tới chân trời góc biển nào, thậm chí là xó xỉnh hỗn độn, chỉ cần một cái ý niệm của đối phương cũng có thể khiến cho hắn trực tiếp tử vong, bất kỳ người nào cũng không cứu được!
- Cho dù mạo hiểm, thế nhưng vẫn thành công a. Tuy rằng ngoài miệng A Dục Vương chưa nói, thế nhưng nhất định trong lòng cũng đã sinh ra hoài nghi với Nhiếp Vân này. Hắc hắc, Nhiếp Vân, lần này để ta xem ngươi còn không chết hay không.
Trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn, trong mắt Kiền Huyết hoàng đế hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Trước đó hắn không xác định được, nói những chuyệ này với A Dục Vương quả thực có chút mạo hiểm. Thế nhưng chỉ cần có thể đánh chết Nhiếp Vân, vô luận nguy hiểm tới đâu cũng đáng!
Bởi vì hắn đã không còn đường lui!
Bất quá, thế nhưng cho dù hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần này trời xui đất khiến thế nào lại coi như đã tìm đúng người.
Người A Dục Vương muốn tìm là Nhiếp Đồng, thế nhưng đi tìm Nhiếp Vân thì cũng không kém bao nhiêu.
- Ha ha, rượu ngon, rượu ngon a! Rượu ngon bực này vừa nghĩ tới sau này sẽ không được uống nữa là ta lập tức cảm thấy khổ sở. Ngươi cũng không cần như vậy, cứu ngươi trên thực tế là vì rượu ngon mà thôi!
Trên một ngọn núi cao vút ở trong chiến trường tam giới, Tiêu Diêu Tiên vừa uống rượu vừa khoát tay, đối với việc cảm kích của Nhiếp Vân không quan tâm cho lắm.
- Ha hả, nếu như Tiêu Dao huynh đã nói như vậy, ta cũng không làm kiêu nữa. Sau này phàm là Tiêu Dao huynh có chuyện gì cứ nói cho ta biết một câu, nếu như có thể hoàn thành, ta quyết không từ chối!
Nhiếp Vân nói.
Trước khi hắn chưa thành Chúa Tể thì Tiêu Diêu Tiên đã nhiều lần ra tay trợ giúp. Phần ân tình này không nhỏ, đối phương nói là vì rượu ngon, rất hiển nhiên là vì hóa giải lúng túng cho song phương. Nếu đối phương đã không muốn nói, như vậy hắn cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
- Nếu như ngươi cảm thấy áy náy, như vậy đưa cho ta thêm mấy hồ lô rượu là được...
Tiêu Diêu Tiên cười hắc hắc.
- Yên tâm đi, loại rượu ngon này, muốn bao nhiêu thì cho ngươi bao nhiêu! Chỉ sợ ngươi uống nhiều rồi sẽ chán a!
Bàn tay của Nhiếp Vân chộp một trảo, trên bầu trời lập tức có vô số hồ lô rượu bay ra, có hơn mấy ngàn rơi xuống trước mặt Tiêu Diêu Tiên.
Nạp vật thế giới tấn cấp cấp bậc Chí Tôn vực, chỉ cần hoàn toàn vững chắc, thần binh Chúa Tể cũng có thể sao chép được chớ đừng nói là những rượu ngon này. Chỉ cần hắn nguyện ý, muốn bao nhiêu là có thể có bấy nhiêu. Nhiều nhất cũng chỉ phí chút lực lượng mà thôi.
- Như vậy ta sẽ không khách khí nữa!
Tiêu Diêu Tiên nhìn hồ lô rượu ngập trời trước mắt, hai mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Đây mới thật là bộ dáng của tửu quỷ gặp phải rượu ngon, một khi gặp phải lập tức mất đi sức chống cự.
- Đem đi đi, sau này muốn uống rượu thì tới tìm ta, rượu ngon ta có rất nhiều a!
Thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân thầm hô một tiếng lão tửu quỷ, lại cười khẽ một tiếng:
- Đúng rồi, ta giới thiệu cho ngươi một người, người này cũng yêu rượu như mạng, nếu như các ngươi quen nhau, nhất định sẽ có không ít đề tài nói chuyện a.
Lão tửu quỷ bởi vì thực lực không có đạt tới đủ cấp bậc cho nên cũng không cùng đám người Lạc Khuynh Thành đi Quy Khư Hải, mà một mực ở trong Thiên địa lục đạo.
Lúc này Thiên địa lục đạo đang ở trong nạp vật thế giới, tùy thời có thể gọi ra được.
- Ồ? Hắn ở đâu?
Nghe được cũng có người yêu thích rượu ngon như mình, Tiêu Diêu Tiên hỏi. Hắn vừa nói chuyện thì đã vừa lấy đi rượu ngon ngập trời, dường như sợ Nhiếp Vân đổi ý vậy.
- Không gian nơi này áp lực quá lớn, thực lực của hắn còn có chút yếu, cho nên không thể đi ra, bất quá ta có thể dẫn ngươi đi vào, vào trong tiểu thế giới của ta.
Nhiếp Vân nói.
Thực lực của lão tửu quỷ ngay cả Tiên quân cũng không phải, loại địa phương giống như chiến trường tam giới này Đồng Giáp tướng, Kim Giáp tướng đi vào cũng khó có thể chịu đựng, chớ đừng nói chi là hắn.
- Đi tiểu thế giới của ngươi? Mang ta đi nhìn một chút!
Tiêu Diêu Tiên nói, ánh mắt trong suốt, lạnh nhạt vô cùng.
Tiến vào tiểu thế giới của người khác, trên thực tế vô cùng nguy hiểm, một khi đối phương muốn lưu lại hắn, tuyệt đối rất đơn giản.
Chính vì vậy, nghe tới tiểu thế giới, rất nhiều đối thủ đẳng cấp tương đương cũng sẽ vô cùng kiêng kỵ.Thế nhưng Tiêu Diêu Tiên lại thuận miệng nói vậy, không có chút khó chịu nào, đủ để thấy được đối phương tín nhiệm Nhiếp Vân ra sao.
- Được rồi, đừng phản kháng, đi!
Thấy Tiêu Diêu Tiên tín nhiệm mình, giống lần trước mình tín nhiệm hắn vậy. Khác với lần trước tiến vào tiểu thế giới của hắn, bởi vì lần trước thực lực Tiêu Diêu Tiên hơn xa hắn, cho nên nếu như thật sự động thủ, cho dù không sử dụng tiểu thế giới thì hắn cũng tuyệt đối không phải là đối thủ! Cho nên, khi đó không có quá lớn quan hệ với tín nhiệm.
Mà bây giờ, hai người đều là Chúa Tể, một khi tiến vào tiểu thế giới của Nhiếp Vân, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay. Đi vào như vậy lại không phản kháng, đủ để thấy được tâm cảnh của Tiêu Diêu Tiên ra sao.
- Được!
Tiêu Diêu Tiên gật đầu một cái, thân thể thoáng một cái đã lập tức tiến vào nạp vật thế giới.
- Đây là... Chí Tôn vực?
Vừa tiến vào, Tiêu Diêu Tiên lập tức kinh ngạc giống như Kiền Huyết lão tổ vậy, hai mắt như muốn rớt xuống mặt đất.
Tiểu thế giới của hắn là Chí Tôn vực... Chẳng lẽ hắn là cường giả Phong vương?
- Chẳng qua là tiểu thế giới tương đối cường đại mà thôi, nào phải là Chí Tôn vực gì đó chứ?
/3634
|