Thân thể khẽ động một cái, lại lần nữa tiến vào mật thất.
- Chủ nhân, người đến rồi!
Khôi lỗi đi tới, dường như hắn đang cảm thấy kỳ quái vì sao vị chủ nhân này lại trở về như vậy, bất quá khi thấy rõ thực lực trên người của hắn, hai mắt khôi lỗi sáng rực lên.
- Chủ nhân, người đã có tư cách luyện hóa khỏa Chiến trường chi tâm này rồi sao?
- Đúng vậy, ta tới thử một chút!
Không cần hắn nói Nhiếp Vân cũng biết, chân tiến lên hai bước đi vào bên cạnh viên cầu trong mật thất.
Viên cầu không khác gì lần trước nhìn thấy, tản mát ra quang mang nhẹ nhàng, nhu hòa, lại tràn ngập tang thương địa vực.
Hít sâu một hơi, tinh thần khẽ động một cái, bàn tay lại vươn qua.
Ông!
Lực lượng ôn hòa từ trong lòng bàn tay của hắn chậm chạp vọt tới chỗ viên cầu, nhất thời Nhiếp Vân lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng mênh mông, vô tận phản hồi tới.
- Đây chính là Cổ chiến trường chi tâm? Luyện hóa thứ này tương đương với luyện hóa Cổ chiến trường hay sao?
Nhiếp Vân nhất thời hiểu ra.
Luyện hóa khỏa Cổ chiến trường chi tâm này cũng đồng nghĩa với việc luyện hóa cả Cổ chiến trường, toàn bộ Thần chi di tích!
- Chiến trường thượng cổ này sợ rằng còn lớn bằng hạch tâm thế giới, ít nhất so với thế giới nhất cấp mà trước đó ta luyện hóa còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhiếp Vân từng luyện hóa mười mấy thế giới nhất cấp, những thế giới này nếu như ở Hỗn Độn hải dương thì tất cả đều có thể được coi là bá chủ một phương. Thế nhưng cẩn thận so sánh thì hoàn toàn biết được, chiến trường thượng cổ trước mắt nhìn diện tích không lớn này, hạch tâm chân chính lại mênh mông giống như đại dương vậy. Thế giới nhất cấp căn bản không thể nào so sánh được với nó!
Xem ra nơi này quả nhiên giống như truyền thuyết vậy, là hạch tâm của một đại thế giới, không cẩn thận còn là Tu La đại thế giới của Tu La vương!
- Nạp vật đan điền dung hợp một hạch tâm đại thế giới, không biết thực lực của ta sẽ tăng lên đến cấp bậc gì đây?
Nhìn Chiến trường chi tâm mênh mông không thấy tận cùng trước mắt, Nhiếp Vân cười ha hả một tiếng, sau đó lại tập trung tinh thần, tăng tốc quá trình luyện hóa.
Ầm!
Hắn vừa mới tăng tốc, toàn bộ mật thất nhất thời bị một cỗ quang mang đặc thù bao phủ, khôi lỗi lập tức bị đẩy ra bên ngoài. Viên cầu kết nối với nạp vật thế giới của hắn, hai thế giới đang chậm rãi trao đổi.
Toàn bộ mật thất lúc này giống như một cái trứng lớn bị phong ấn, Nhiếp Vân lẳng lặng đứng ở trong đó, chờ đợi thời cơ chín muồi, chờ ngày phá xác mà ra.
- Rốt cuộc... Cũng sắp được rời khỏi nơi này...
Thấy mình bị đẩy ra bên ngoài mật thất, không những khôi lỗi không có thất vọng, mà ngược lại hai mắt còn ngày càng trở nên sáng ngời.
Rốt cuộc cũng đã có người có thể luyện hóa chỗ này, như vậy cũng tương đương với việc hắn có thể rời khỏi nơi này!
Mà nơi này... Hắn đã ở đây quá lâu, tịch mịch quá lâu rồi…
- Ngươi nói gì? Nhiếp Vân... Bị Kiền Huyết lão tổ giết?
Trong chiến trường tam giới, đám người tông chủ Cổ Ung Quy Khư Hải vừa mới tiến vào trong đó đã nghe được tin tức.
Trong khoảng thời gian ở Tam Giới thành nghiên cứu đại đạo phù điêu, Cổ Ung thành công tấn cấp lên bán bộ Chúa Tể cảnh, trở thànhv bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng. Thực lực đề thăng, vốn hắn định đi tìm Nhiếp Vân khoe khoang một chút. Thế nhưng không ngờ lại nghe được tin tức khiến cho hắn khó mà tin được như vậy.
- Đúng vậy, chuyện này rất nhiều người chúng ta đều tận mắt nhìn thấy a. Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể cùng với Ma Thiên lão tổ tam đại cường giả Chúa Tể đồng thời xuất thủ, sao hắn có thể sống sót được chứ?
Người này dường như lúc ấy cũng đang ở Thiên Xu đình, cho nên đối với chuyện này biết rất rõ ràng. Hắn dùng giọng khẳng định nói.
- Chuyện này...
Thấy đối phương nói chắc chắn như vậy, Cổ Ung cảm thấy toàn thân cứng ngắc. Cho dù hắn không thể tin được, thế nhưng cũng không thể không tin.
- Nói cho ngươi biết nhiều như vậy là vì muốn ngươi cẩn thận một chút. Quy Khư Hải các ngươi đã có ân oán cùng với Kiền Huyết hoàng triều. Cho nên ở chỗ này ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên tranh chấp cùng với bọn họ.
Người này hảo tâm nói.
- Đa tạ, ta đã biết rồi!
Cổ Ung lập tức vội vàng gật đầu.
Cho dù không thể tin được thiếu niên hay tạo ra kỳ tích này đã chết, thế nhưng nghe mọi người nói lại chân thực như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tam đại cường giả Chúa Tể tự mình xuất thủ, sợ rằng khó có thể trốn thoát được a.
- Tông chủ, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Tất cả trưởng lão sau lưng Cổ Ung lúc này đều khẩn trương nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
- Không có tận mắt nhìn thấy, ta không tin hắn đã chết. Chúng ta tiếp tục đợi ở chiến trường tam giới, bất quá, phải cẩn thận khiêm tốn, đồng thời tiếp tục cẩn thận điều tra chuyện này...
Trầm tư một chút, Cổ Ung lại nói.
Cho dù Nhiếp Vân đã chết. Thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người của bốn đại tông môn Quy Khư Hải, cũng không thể bởi vì sợ Kiền Huyết vương triều mà trực tiếp chạy trốn được. Lại nói, thiếu niên gọi là Nhiếp Vân này đối với Quy Khư Hải lại có đại ân, bất kể có chết thật hay không, người của Quy Khư Hải bọn họ cũng có trách nhiệm điều tra triệt để, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đây là một loại tín nhiệm và kiên trì!
Tuyệt mệnh chi địa, nơi quan trọng nhất trong thập tuyệt cổ địa, Cực Thiên Vương Tĩnh lẳng lặng đợi ở bên ngoài Quy Giáp cung điện. Hai hắn nhìn phía qua quanh, thậm chí còn không có tung tích của xích sắt.
- Cũng không biết đám người chủ nhân thế nào rồi. Sauk hi đám người Huyền Thiền, Thanh Diệp rời đi, một người quả thực có chút cô đơn a!
Mặc dù Thập Tuyệt cổ địa phong bế. Thế nhưng Cực Thiên Vương Tĩnh cũng không có giống như trước, vì vậy mà rơi vào ngủ say, mà là lẳng lặng chờ đợi ở nơi này, dường như đang chờ đợi cái gì đó vậy.
Mặc dù biết thực lực của chủ nhân cách đỉnh phong còn kém một chút, muốn dẫn hắn rời đi sợ rằng không biết phải cần bao nhiêu thời gia nữa mới có thể làm được. Nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại có một loại ảo giác, rất nhanh hắn đã có thể rời khỏi nơi này, rong ruổi Hỗn Độn hải dương.
Loại cảm giác này tới không có chút lý do nào, lại làm cho trong lòng hắn có chút kiên định.
- Nhất định chủ nhân có thể sáng tạo kỳ tích..
Nhớ lại lúc đầu vừa mới nhìn thấy đối phương, thời gian tiếp xúc mặc dù không dài, thế nhưng người thiếu niên kia lại lưu lại dấu vết đặc thù, không thể xóa nhòa ở sâu trong lòng hắn.
- Chủ nhân, người đến rồi!
Khôi lỗi đi tới, dường như hắn đang cảm thấy kỳ quái vì sao vị chủ nhân này lại trở về như vậy, bất quá khi thấy rõ thực lực trên người của hắn, hai mắt khôi lỗi sáng rực lên.
- Chủ nhân, người đã có tư cách luyện hóa khỏa Chiến trường chi tâm này rồi sao?
- Đúng vậy, ta tới thử một chút!
Không cần hắn nói Nhiếp Vân cũng biết, chân tiến lên hai bước đi vào bên cạnh viên cầu trong mật thất.
Viên cầu không khác gì lần trước nhìn thấy, tản mát ra quang mang nhẹ nhàng, nhu hòa, lại tràn ngập tang thương địa vực.
Hít sâu một hơi, tinh thần khẽ động một cái, bàn tay lại vươn qua.
Ông!
Lực lượng ôn hòa từ trong lòng bàn tay của hắn chậm chạp vọt tới chỗ viên cầu, nhất thời Nhiếp Vân lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng mênh mông, vô tận phản hồi tới.
- Đây chính là Cổ chiến trường chi tâm? Luyện hóa thứ này tương đương với luyện hóa Cổ chiến trường hay sao?
Nhiếp Vân nhất thời hiểu ra.
Luyện hóa khỏa Cổ chiến trường chi tâm này cũng đồng nghĩa với việc luyện hóa cả Cổ chiến trường, toàn bộ Thần chi di tích!
- Chiến trường thượng cổ này sợ rằng còn lớn bằng hạch tâm thế giới, ít nhất so với thế giới nhất cấp mà trước đó ta luyện hóa còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhiếp Vân từng luyện hóa mười mấy thế giới nhất cấp, những thế giới này nếu như ở Hỗn Độn hải dương thì tất cả đều có thể được coi là bá chủ một phương. Thế nhưng cẩn thận so sánh thì hoàn toàn biết được, chiến trường thượng cổ trước mắt nhìn diện tích không lớn này, hạch tâm chân chính lại mênh mông giống như đại dương vậy. Thế giới nhất cấp căn bản không thể nào so sánh được với nó!
Xem ra nơi này quả nhiên giống như truyền thuyết vậy, là hạch tâm của một đại thế giới, không cẩn thận còn là Tu La đại thế giới của Tu La vương!
- Nạp vật đan điền dung hợp một hạch tâm đại thế giới, không biết thực lực của ta sẽ tăng lên đến cấp bậc gì đây?
Nhìn Chiến trường chi tâm mênh mông không thấy tận cùng trước mắt, Nhiếp Vân cười ha hả một tiếng, sau đó lại tập trung tinh thần, tăng tốc quá trình luyện hóa.
Ầm!
Hắn vừa mới tăng tốc, toàn bộ mật thất nhất thời bị một cỗ quang mang đặc thù bao phủ, khôi lỗi lập tức bị đẩy ra bên ngoài. Viên cầu kết nối với nạp vật thế giới của hắn, hai thế giới đang chậm rãi trao đổi.
Toàn bộ mật thất lúc này giống như một cái trứng lớn bị phong ấn, Nhiếp Vân lẳng lặng đứng ở trong đó, chờ đợi thời cơ chín muồi, chờ ngày phá xác mà ra.
- Rốt cuộc... Cũng sắp được rời khỏi nơi này...
Thấy mình bị đẩy ra bên ngoài mật thất, không những khôi lỗi không có thất vọng, mà ngược lại hai mắt còn ngày càng trở nên sáng ngời.
Rốt cuộc cũng đã có người có thể luyện hóa chỗ này, như vậy cũng tương đương với việc hắn có thể rời khỏi nơi này!
Mà nơi này... Hắn đã ở đây quá lâu, tịch mịch quá lâu rồi…
- Ngươi nói gì? Nhiếp Vân... Bị Kiền Huyết lão tổ giết?
Trong chiến trường tam giới, đám người tông chủ Cổ Ung Quy Khư Hải vừa mới tiến vào trong đó đã nghe được tin tức.
Trong khoảng thời gian ở Tam Giới thành nghiên cứu đại đạo phù điêu, Cổ Ung thành công tấn cấp lên bán bộ Chúa Tể cảnh, trở thànhv bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng. Thực lực đề thăng, vốn hắn định đi tìm Nhiếp Vân khoe khoang một chút. Thế nhưng không ngờ lại nghe được tin tức khiến cho hắn khó mà tin được như vậy.
- Đúng vậy, chuyện này rất nhiều người chúng ta đều tận mắt nhìn thấy a. Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể cùng với Ma Thiên lão tổ tam đại cường giả Chúa Tể đồng thời xuất thủ, sao hắn có thể sống sót được chứ?
Người này dường như lúc ấy cũng đang ở Thiên Xu đình, cho nên đối với chuyện này biết rất rõ ràng. Hắn dùng giọng khẳng định nói.
- Chuyện này...
Thấy đối phương nói chắc chắn như vậy, Cổ Ung cảm thấy toàn thân cứng ngắc. Cho dù hắn không thể tin được, thế nhưng cũng không thể không tin.
- Nói cho ngươi biết nhiều như vậy là vì muốn ngươi cẩn thận một chút. Quy Khư Hải các ngươi đã có ân oán cùng với Kiền Huyết hoàng triều. Cho nên ở chỗ này ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên tranh chấp cùng với bọn họ.
Người này hảo tâm nói.
- Đa tạ, ta đã biết rồi!
Cổ Ung lập tức vội vàng gật đầu.
Cho dù không thể tin được thiếu niên hay tạo ra kỳ tích này đã chết, thế nhưng nghe mọi người nói lại chân thực như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tam đại cường giả Chúa Tể tự mình xuất thủ, sợ rằng khó có thể trốn thoát được a.
- Tông chủ, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Tất cả trưởng lão sau lưng Cổ Ung lúc này đều khẩn trương nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
- Không có tận mắt nhìn thấy, ta không tin hắn đã chết. Chúng ta tiếp tục đợi ở chiến trường tam giới, bất quá, phải cẩn thận khiêm tốn, đồng thời tiếp tục cẩn thận điều tra chuyện này...
Trầm tư một chút, Cổ Ung lại nói.
Cho dù Nhiếp Vân đã chết. Thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người của bốn đại tông môn Quy Khư Hải, cũng không thể bởi vì sợ Kiền Huyết vương triều mà trực tiếp chạy trốn được. Lại nói, thiếu niên gọi là Nhiếp Vân này đối với Quy Khư Hải lại có đại ân, bất kể có chết thật hay không, người của Quy Khư Hải bọn họ cũng có trách nhiệm điều tra triệt để, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đây là một loại tín nhiệm và kiên trì!
Tuyệt mệnh chi địa, nơi quan trọng nhất trong thập tuyệt cổ địa, Cực Thiên Vương Tĩnh lẳng lặng đợi ở bên ngoài Quy Giáp cung điện. Hai hắn nhìn phía qua quanh, thậm chí còn không có tung tích của xích sắt.
- Cũng không biết đám người chủ nhân thế nào rồi. Sauk hi đám người Huyền Thiền, Thanh Diệp rời đi, một người quả thực có chút cô đơn a!
Mặc dù Thập Tuyệt cổ địa phong bế. Thế nhưng Cực Thiên Vương Tĩnh cũng không có giống như trước, vì vậy mà rơi vào ngủ say, mà là lẳng lặng chờ đợi ở nơi này, dường như đang chờ đợi cái gì đó vậy.
Mặc dù biết thực lực của chủ nhân cách đỉnh phong còn kém một chút, muốn dẫn hắn rời đi sợ rằng không biết phải cần bao nhiêu thời gia nữa mới có thể làm được. Nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại có một loại ảo giác, rất nhanh hắn đã có thể rời khỏi nơi này, rong ruổi Hỗn Độn hải dương.
Loại cảm giác này tới không có chút lý do nào, lại làm cho trong lòng hắn có chút kiên định.
- Nhất định chủ nhân có thể sáng tạo kỳ tích..
Nhớ lại lúc đầu vừa mới nhìn thấy đối phương, thời gian tiếp xúc mặc dù không dài, thế nhưng người thiếu niên kia lại lưu lại dấu vết đặc thù, không thể xóa nhòa ở sâu trong lòng hắn.
/3634
|