Còn chưa thi triển chiêu số, đột nhiên cảm thấy cổ họng xiết chặt, không biết khi nào có một sợi dây leo xiết cổ của sau đó xé rách.
- Cái gì?
Nếu như chỉ là dây leo thì Quỷ U tôn giả cũng không sợ hãi, dù sao nó là âm hồn, hữu hình vô chất, dây leo này lại ẩn chứa tam giới lôi phạt, đâm vào linh hồn làm đau đớn kịch liệt, lúc này hắn không cách nào nhúc nhích.
Hô!
Dây leo lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt nó và đứng trên thạch lương.
- Ngươi... Không chết? Không có khả năng!
Trúng Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng của ta, rớt xuống thạch lương, cường giả chúa tể cũng khó may mắn thoát khỏi, tại sao ngươi không chết...
Nhìn rõ ràng bộ dạng người trước mặt, Quỷ U tôn giả sắp phát điên.
Dựa theo tình huống bình thường, bị Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng đánh trúng sẽ bị nghiền nát linh hồn, lại rớt xuống thạch lương, tại sao không chết?
- Ha ha, muốn ta chết? Ngươi còn kém chút ít!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân sử dụng Thiên Tâm Đằng trói cổ đối phương sau đó xiết chặc.
Răng rắc!
Tia chớp màu đen lập tức phá hư linh hồn thể của Quỷ U tôn giả.
Phù phù!
Đầu lâu bị Thiên Tâm Đằng kéo đứt, linh hồn thể lập tức bêến mất, bị Thiên Tâm Đằng thôn phệ sạch sẽ.
Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng vô cùng lợi hại nhưng muốn tiêu diệt linh hồn cấp chúa tể của hắn còn quá sức, hơn nữa có phòng ngự chi khí đa trọng ngăn cản, tối đa chỉ có thể làm hắn choáng váng một chút, muốn đánh chết hắn là không thể nào.
Nhìn thấy bộ dạng đối phương, Nhiếp Vân cũng tương kế tựu kế.
Giả bộ làm thành bộ dáng phải chết không thể nghi ngờ, sau đó lại rơi xuống thạch lương, lúc này vụng trộm bảo Thiên Tâm Đằng trói chặt thạch lương, lặng lẽ đi tới dưới chân đối phương.
Thiên Tâm Đằng và hắn đều có lực lượng hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, cho dù lực thôn phệ phía dưới mạnh hơn nữa cũng không có khả năng kéo đứt nó toàn bộ, lại nói cho dù kéo đứt nó cũng có thể sinh ra vô số nhánh, lúc này hắn không cần úy kỵ.
Quỷ U tôn giả cho rằng Nhiếp Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cũng mất đi tâm phòng bị, tăng thêm hắn cố ý che giấu và đánh lén, chỉ trong nháy mắt làm nó không thể nhúc nhích.
Nếu không dùng chiêu này, Quỷ U tôn giả đánh không lại bỏ chạy, cho dù Nhiếp Vân cũng đuổi theo không kịp, nếu như muốn đánh chết, chỉ sợ còn cần tốn không ít tay chân.
Đây là binh hành hiểm chiêu, kết quả đạt được chuyển biến.
Xì xì xì xì... Tư!
Mặc dù Quỷ U tôn giả chỉ là âm hồn, lực lượng thật sự rất mạnh, Thiên Tâm Đằng hấp thu nó gia tăng không ít lực lượng.
Tuy nó là sinh mệnh đặc thù nhưng có thể gia tăng lực lượng nhưng không có ngụy bổn nguyên đại đạo cũng không có khả năng trở thành chúa tể, cho nên thực lực vẫn là hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, sức chiến đấu gia tăng không ít, dây leo càng thô to hơn trước.
- Các ngươi cũng chết đi.
Sau khi đánh chết Quỷ U tôn giả, nương theo Nhiếp Vân rống to, dây leo trên thạch lương lập tức quấn quanh ba âm hồn đang vây công Đoạn Diệc.
Vừa rồi hắn ở dưới thạch lương bố trí tốt tất cả, những âm hồn này không có may mắn thoát khỏi, chỉ trong nháy mắt đã bị vây khốn triệt để, chúng không kịp la thảm đã bị Thiên Tâm Đằng thôn phệ toàn bộ, biến thành chất dinh dưỡng của nó.
- Đại nhân, ngươi không chết...
Đoạn Diệc tập trung lực chú ý vào ba âm hồn, không chú ý tới động tác của hắn, lúc này ba đại âm hồn tử vong toàn bộ và phát hiện Nhiếp Vân đứng cách đó không xa, ngay sau đó hắn hiểu tất cả và hét lên hưng phấn.
- Muốn ta chết cũng không dễ dàng như vậy, nhanh i thôi!
Tươi cười nói một câu, Nhiếp Vân tiến lên.
Quỷ U tôn giả vừa chết, thạch lương đã rõ ràng hơn rất nhiều, loáng thoáng có thể nhìn thấy đám người đi phía trước, có lẽ chính làđaám người Phù Ám Triều.
- Theo sau!
Thu hồi Thiên Tâm Đằng, Nhiếp Vân đi nhanh phía trước.
Đi một hồi, quả nhiên nhìn thấy mấy thân ảnh đang đi chậm và bộ dạng chật vật.
Bốn thân ảnh đều mang theo tổn thương, dường như trải qua chém giết thảm thiết, mỗi người mạch tức uể oải.
- Di Tương, các ngươi không có việc gì, quá tốt...
Dường như nghe tiếng bước chân sau lưng, bọn họ xoay đầu nhìn về phía sau, Phù Ám Triều nhìn thấy là Nhiếp Vân và Đoạn Diệc liền tươi cười.
Tuy hai đám người cảnh giác lẫn nhau nhưng nhìn thấy đồng bạn trong nơi nguy hiểm thế này vẫn có chút cao hứng.
- Hữu kinh vô hiểm!
Nhiếp Vân cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
- Vậy là tốt rồi, Di Tương, nơi này quỷ dị, không bằng chúng ta đi trước nhất, Tử Đồng Bất Hủy có lực phòng ngự mạnh nhất đi phía sau phòng ngự, như vậy chúng ta sẽ an toàn không ít.
Phù Ám Triều nói.
- Đi phía trước cũng không có gì, mấu chốt là ta đi như thế nào?
Nhiếp Vân nói.
Thạch lương rất hẹp, chỉ cho phép một người thông qua, muốn vượt qua những người khác cũng phiền toái không ít.
- Việc này đơn giản, ta dùng Thiên Linh Thiền Y bao phủ ngươi, chúng ta cùng đi là được.
Phù Ám Triều nói ra, bàn tay vẽ một cái, Thiên Linh Thiền Y lan tới.
- Tốt.
Nhiếp Vân nhạt cười một tiếng, lúc này cầm lấy góc Thiên Linh Thiền Y, lúc này lực lượng bao phủ và kéo hắn về phía trước.
Hô!
Nhiếp Vân lúc này đứng giữa Phù Ám Triều và Quỷ Mị Yêu Cơ tỷ tỷ, xa phía sau là Bạch Đầu tôn giả và Tử Đồng Bất Hủy.
- Thạch lương này quỷ dị, phải cẩn thận, ta tin tưởng thực lực của ngươi, qua một hồi, gặp được nguy hiểm chúng ta cùng liên thủ, như vậy có thể phòng bị rất tốt.
Phù Ám Triều nói.
- Tốt, đi thôi!
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Ân!
Phù Ám Triều đáp ứng một tiếng, quay đầu đi về phía trước, mới đi một bước đã nghe sau lưng có tiếng gió vang lên, hắn nhìn về phía sau đã thấy tay Nhiếp Vân đặt lên cổ hắn.
- Ngươi làm gì...
Đồng tử Phù Ám Triều co rụt.
Khoảng cách gần như vậy, hắn căn bản không kịp phản ứng.
- Làm gì, ngươi tự mình biết!
Nhiếp Vân cười hắc hắc, căn bản không để ý tới hắn la lớn, tay còn lại lăng không bớp cổ tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ trong lòng bàn tay.
Hai đại cao thủ bị hắn chế phục.
- Ngươi...
Phù Ám Triều tràn đầy sốt ruột.
- Không cần giả vờ, ngươi là âm hồn, đừng cho rằng ta không nhìn ra, ngụy trang thành Phù Ám Triều muốn giết ta? Hiện tại ta muốn ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!
Nhiếp Vân hừ một tiếng, trên tay dùng sức, lúc này một đạo lôi điện màu đen lan tràn chung quanh, đâm thẳng vào linh hồn của đối phương, sắc mặt của hắn trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Cái gì?
Nếu như chỉ là dây leo thì Quỷ U tôn giả cũng không sợ hãi, dù sao nó là âm hồn, hữu hình vô chất, dây leo này lại ẩn chứa tam giới lôi phạt, đâm vào linh hồn làm đau đớn kịch liệt, lúc này hắn không cách nào nhúc nhích.
Hô!
Dây leo lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt nó và đứng trên thạch lương.
- Ngươi... Không chết? Không có khả năng!
Trúng Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng của ta, rớt xuống thạch lương, cường giả chúa tể cũng khó may mắn thoát khỏi, tại sao ngươi không chết...
Nhìn rõ ràng bộ dạng người trước mặt, Quỷ U tôn giả sắp phát điên.
Dựa theo tình huống bình thường, bị Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng đánh trúng sẽ bị nghiền nát linh hồn, lại rớt xuống thạch lương, tại sao không chết?
- Ha ha, muốn ta chết? Ngươi còn kém chút ít!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân sử dụng Thiên Tâm Đằng trói cổ đối phương sau đó xiết chặc.
Răng rắc!
Tia chớp màu đen lập tức phá hư linh hồn thể của Quỷ U tôn giả.
Phù phù!
Đầu lâu bị Thiên Tâm Đằng kéo đứt, linh hồn thể lập tức bêến mất, bị Thiên Tâm Đằng thôn phệ sạch sẽ.
Quỷ Mị Đãng Hồn Lãng vô cùng lợi hại nhưng muốn tiêu diệt linh hồn cấp chúa tể của hắn còn quá sức, hơn nữa có phòng ngự chi khí đa trọng ngăn cản, tối đa chỉ có thể làm hắn choáng váng một chút, muốn đánh chết hắn là không thể nào.
Nhìn thấy bộ dạng đối phương, Nhiếp Vân cũng tương kế tựu kế.
Giả bộ làm thành bộ dáng phải chết không thể nghi ngờ, sau đó lại rơi xuống thạch lương, lúc này vụng trộm bảo Thiên Tâm Đằng trói chặt thạch lương, lặng lẽ đi tới dưới chân đối phương.
Thiên Tâm Đằng và hắn đều có lực lượng hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, cho dù lực thôn phệ phía dưới mạnh hơn nữa cũng không có khả năng kéo đứt nó toàn bộ, lại nói cho dù kéo đứt nó cũng có thể sinh ra vô số nhánh, lúc này hắn không cần úy kỵ.
Quỷ U tôn giả cho rằng Nhiếp Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cũng mất đi tâm phòng bị, tăng thêm hắn cố ý che giấu và đánh lén, chỉ trong nháy mắt làm nó không thể nhúc nhích.
Nếu không dùng chiêu này, Quỷ U tôn giả đánh không lại bỏ chạy, cho dù Nhiếp Vân cũng đuổi theo không kịp, nếu như muốn đánh chết, chỉ sợ còn cần tốn không ít tay chân.
Đây là binh hành hiểm chiêu, kết quả đạt được chuyển biến.
Xì xì xì xì... Tư!
Mặc dù Quỷ U tôn giả chỉ là âm hồn, lực lượng thật sự rất mạnh, Thiên Tâm Đằng hấp thu nó gia tăng không ít lực lượng.
Tuy nó là sinh mệnh đặc thù nhưng có thể gia tăng lực lượng nhưng không có ngụy bổn nguyên đại đạo cũng không có khả năng trở thành chúa tể, cho nên thực lực vẫn là hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, sức chiến đấu gia tăng không ít, dây leo càng thô to hơn trước.
- Các ngươi cũng chết đi.
Sau khi đánh chết Quỷ U tôn giả, nương theo Nhiếp Vân rống to, dây leo trên thạch lương lập tức quấn quanh ba âm hồn đang vây công Đoạn Diệc.
Vừa rồi hắn ở dưới thạch lương bố trí tốt tất cả, những âm hồn này không có may mắn thoát khỏi, chỉ trong nháy mắt đã bị vây khốn triệt để, chúng không kịp la thảm đã bị Thiên Tâm Đằng thôn phệ toàn bộ, biến thành chất dinh dưỡng của nó.
- Đại nhân, ngươi không chết...
Đoạn Diệc tập trung lực chú ý vào ba âm hồn, không chú ý tới động tác của hắn, lúc này ba đại âm hồn tử vong toàn bộ và phát hiện Nhiếp Vân đứng cách đó không xa, ngay sau đó hắn hiểu tất cả và hét lên hưng phấn.
- Muốn ta chết cũng không dễ dàng như vậy, nhanh i thôi!
Tươi cười nói một câu, Nhiếp Vân tiến lên.
Quỷ U tôn giả vừa chết, thạch lương đã rõ ràng hơn rất nhiều, loáng thoáng có thể nhìn thấy đám người đi phía trước, có lẽ chính làđaám người Phù Ám Triều.
- Theo sau!
Thu hồi Thiên Tâm Đằng, Nhiếp Vân đi nhanh phía trước.
Đi một hồi, quả nhiên nhìn thấy mấy thân ảnh đang đi chậm và bộ dạng chật vật.
Bốn thân ảnh đều mang theo tổn thương, dường như trải qua chém giết thảm thiết, mỗi người mạch tức uể oải.
- Di Tương, các ngươi không có việc gì, quá tốt...
Dường như nghe tiếng bước chân sau lưng, bọn họ xoay đầu nhìn về phía sau, Phù Ám Triều nhìn thấy là Nhiếp Vân và Đoạn Diệc liền tươi cười.
Tuy hai đám người cảnh giác lẫn nhau nhưng nhìn thấy đồng bạn trong nơi nguy hiểm thế này vẫn có chút cao hứng.
- Hữu kinh vô hiểm!
Nhiếp Vân cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
- Vậy là tốt rồi, Di Tương, nơi này quỷ dị, không bằng chúng ta đi trước nhất, Tử Đồng Bất Hủy có lực phòng ngự mạnh nhất đi phía sau phòng ngự, như vậy chúng ta sẽ an toàn không ít.
Phù Ám Triều nói.
- Đi phía trước cũng không có gì, mấu chốt là ta đi như thế nào?
Nhiếp Vân nói.
Thạch lương rất hẹp, chỉ cho phép một người thông qua, muốn vượt qua những người khác cũng phiền toái không ít.
- Việc này đơn giản, ta dùng Thiên Linh Thiền Y bao phủ ngươi, chúng ta cùng đi là được.
Phù Ám Triều nói ra, bàn tay vẽ một cái, Thiên Linh Thiền Y lan tới.
- Tốt.
Nhiếp Vân nhạt cười một tiếng, lúc này cầm lấy góc Thiên Linh Thiền Y, lúc này lực lượng bao phủ và kéo hắn về phía trước.
Hô!
Nhiếp Vân lúc này đứng giữa Phù Ám Triều và Quỷ Mị Yêu Cơ tỷ tỷ, xa phía sau là Bạch Đầu tôn giả và Tử Đồng Bất Hủy.
- Thạch lương này quỷ dị, phải cẩn thận, ta tin tưởng thực lực của ngươi, qua một hồi, gặp được nguy hiểm chúng ta cùng liên thủ, như vậy có thể phòng bị rất tốt.
Phù Ám Triều nói.
- Tốt, đi thôi!
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Ân!
Phù Ám Triều đáp ứng một tiếng, quay đầu đi về phía trước, mới đi một bước đã nghe sau lưng có tiếng gió vang lên, hắn nhìn về phía sau đã thấy tay Nhiếp Vân đặt lên cổ hắn.
- Ngươi làm gì...
Đồng tử Phù Ám Triều co rụt.
Khoảng cách gần như vậy, hắn căn bản không kịp phản ứng.
- Làm gì, ngươi tự mình biết!
Nhiếp Vân cười hắc hắc, căn bản không để ý tới hắn la lớn, tay còn lại lăng không bớp cổ tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ trong lòng bàn tay.
Hai đại cao thủ bị hắn chế phục.
- Ngươi...
Phù Ám Triều tràn đầy sốt ruột.
- Không cần giả vờ, ngươi là âm hồn, đừng cho rằng ta không nhìn ra, ngụy trang thành Phù Ám Triều muốn giết ta? Hiện tại ta muốn ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!
Nhiếp Vân hừ một tiếng, trên tay dùng sức, lúc này một đạo lôi điện màu đen lan tràn chung quanh, đâm thẳng vào linh hồn của đối phương, sắc mặt của hắn trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.
/3634
|