- Thời điểm nên nói với các ngươi tự nhiên sẽ nói, hiện tại còn không phải lúc!
Thấy thái độ của mọi người, mặc dù Phù Ám Triều có chút mất hứng nhưng không nói thêm lời nào, khoát tay nói:
- Nếu muốn đạt được cơ hội tấn chức chúa tể thì đi theo ta, không nên hỏi nhiều.
- Hắc hắc, hôm nay không nói thì chúng ta không đi theo ngươi.
Bạch Đầu tôn giả đi tới.
Phù Ám Triều lúc này mới phát hiện, hắn đã bị mấy người vây ở giữa, hắn cau mày tức giận.
- Như thế nào? Các ngươi muốn ta động thủ?
- Động thủ? Cũng không phải, chúng ta chỉ muốn xem thực lực cảu ngươi có lợi hại hay không.
Tử Đồng Bất Hủy thét dài hơn nữa xuất thủ trước.
Bàn tay của hắn xuất hiện màu xanh giống như đồ cổ trân tàng, cũng không ngờ lực lượng lại đáng sợ như thế, không có bất kỳ tiên lực chấn động nào, chỉ bằng vào lực lượng thân thể đã có thể áp súc không gian mấy trăm dặm thành bánh, đại địa không ngừng lắc lư.
- Lợi hại...
Ánh mắt ngưng trọng, thân thể Nhiếp Vân lúc này chấn động, hắn mang theo Đoạn Diệc tiến vào Thiên Huyền điện, mà Thiên Huyền điện bêến thành bụi bậm rơi xuống đất.
Cả hai vừa động thủ, lực lượng không ngừng phát ra bốn phía, cho dù tinh thần hay thủ đoạn đều tập trung cao độ, lúc này cảnh vật chung quanh dễ dàng bị phá hư, tiếp tục nấp ở chỗ này, gây chuyện không tốt cũng bị phát hiện, không bằng nấp trong Thiên Huyền điện an toàn hơn.
Có được linh hồn cấp chúa tể bao phủ, có thể dễ dàng vận chuyển rất nhiều thủ đoạn mà Thiên Huyền lão nhân lưu lại trong Thiên Huyền điện, chỉ trong đám người không có cường giả chúa tể sẽ rất khó có người phát hiện ra.
- Ta vừa lúc muốn xem thủ đoạn của các nguoiwl.
Thấy hắn trực tiếp ra tay, Phù Ám Triều gầm lên, lòng bàn tay xuất hiện hàn mang lập loè, một liêm đao xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, lăng không đánh thẳng vào nắm đấm của đối phương.
Chiêu số của binh khí liêm đao không có kỳ lạ quỷ dị, thậm chí mang theo ý mộc mạc, nhìn cũng không thu hút, nó đánh thẳng vào khu vực tập trung lực của Tử Đồng Bất Hủy, cả hai va chạm làm lực lượng phân tán ra chung quanh.
Hừ!
Nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, Tử Đồng Bất Hủy cũng không kỳ quái, cũng không có chút nhụt chí, ngược lại hắn hừ lạnh một tiếng, cánh tay gia tăng thêm lực lượng đánh tới.
Hắn làm rất đơn giản, chỉ dùng bàn tay của mình va chạm với binh khí.
Tuy rất nhiều người mới nhìn thấy binh khí liêm đao của Phù Ám Triều lần đầu tiên, thông qua uy thế vừa xuất hiện có thể nhìn ra tuyệt đối là kiện chúa tể thần binh, đồ vật cường đại như thế lại không tránh né, dùng nắm đấm đối kháng, lực lượng to lớn đáng sợ.
Oanh!
Nắm đấm va chạm với binh khí liêm đao, bàn tay của hắn không bị cắt nát giống như tưởng tượng, lúc va chạm còn có âm thanh kim thiết vang lên, mặt đất rạn nứt tầng tầng.
Đăng đăng đăng đăng!
Tử Đồng Bất Hủy lui về phía sau vài bước, gương mặt biến hóa, Phù Ám Triều cũng không lui về phía sau, bàn chân hắn đâm sâu vào mặt đất.
Cả hai chỉ giao thủ xem thế hoà không phân thắng bại chấm dứt, trên thực tế lại là Tử Đồng Bất Hủy bại một bậc.
Cũng không kém nhiều, tiếp tục đánh tiếp, ba ngày ba đêm cũng không phân được thắng bại.
Nhìn thấy thủ đoạn của hai người, Nhiếp Vân nhìn vào trong mắt, trong lòng nghiêm túc.
Thực lực của hai người này còn mạnh hơn cả hắn, nhất là thân thể Tử Đồng Bất Hủy cứng rắn như thế, vừa không có linh hồn, quả thực không chê vào đâu được, mặc dù hắn có rất nhiều thủ đoạn, một khi gặp gỡ, chỉ sợ cũng không cách nào đánh bại hắn.
- Sớm nghe nói thân thể Tử Đồng Bất Hủy là một tòa hỗn độn thần sơn, phiêu lưu trong hỗn độn trăm triệu năm, một khi đắc đạo ngưng tụ thành linh, hóa thành nhân hình, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không tầm thường.
Phù Ám Triều thấy không kiếm được tiện nghi, liếc mắt nhìn những người khác, hắn bị nhìn căằm chằm, ngón tay điểm một cái, chúa tể thần binh hình dáng liêm đao xoay tròn trong lòng bàn tay, hắn cười ra tiếng.
- Không cần phải nói lời khách khí, thực lực ngươi đúng là mạnh hơn ta, ta không thắng nổi ngươi, muốn đánh bại ta là tí có khả năng, mọi người đã lựa chọn liên minh cũng nên biết xảy ra chuyện gì, nếu ngươi tiếp tục giấu diếm, chúng ta không ngại đánh một hồi.
Tử Đồng Bất Hủy hất tay lên, thản nhiên lên tiếng.
Bản thể hắn là một tòa hỗn độn thần sơn, tính cách ngay thẳng, có cái gì nói cái gì, hơn nữa bản thể cường hãn, cho dù không làm ra phòng ngự gì, muốn đánh lén giết hắn cũng phi thường khó khăn, căn bản không quan tâm cái nhìn của người khác, cũng không sợ đắc tội người.
- Tử Đồng Bất Hủy nói không sai, ngươi nên cân nhắc một chút đi.
Bạch Đầu tôn giả cũng thản nhiên nói.
Tuy hắn không nói nhiều nhưng khí thế trên người căng như dây cung, chỉ cần đối phương nói không tốt, tùy thời sẽ đánh ra một kích ác liệt nhất.
Phù Ám Triều nhướng mày, hắn nhìn sang tỷ muội Quỷ Mị Yêu Cơ cách đó không xa, nhìn thấy thái độ của các nàng không tốt, lúc này mới lắc đầu:
- Nếu các ngươi một lòng muốn biết, nói rõ với các ngươi cũng không sao.
- Chuyện này không thể lọt vào tai của kẻ khác, nếu không chỗ tốt không tới phiên chúng ta đâu.
- Đó là tự nhiên!
Thấy hắn nguyện ý nói, mấy người khác thở ra một hơi và gật đầu.
Có thể làm cho Phù Ám Triều ngưng trọng như thế, chuyện này khẳng định không đơn giản, bọn họ không phải người lỗ mãng, tự nhiên sẽ không hồ ngôn loạn ngữ.
- Sở dĩ lần này ta không nói là vì chuyện này liên lụy tới Tu La Vương đã vẫn lạc, ta sợ các ngươi sợ hãi, không dám đi làm!
Bàn tay hắn đánh ra vài đạo cấm chế, Phù Ám Triều chậm rãi nói.
- Có quan hệ với Tu La Vương?
Đám người Bạch Đầu tôn giả nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra khiếp sợ trong mắt đối phương
Thiên Huyền điện biến thành hạt bụi nằm cách đó không xa, cũng không bị cấm chế hạn chế, Nhiếp Vân nghe được những lời của đối phương liền cau mày.
Có quan hệ với Tu La Vương? Chẳng lẽ gia hỏa này biết Nhiếp Đồng trở lại Tà Nguyệt Chí Tôn Vực?
- Không sai, tam giới chiến trường vào trăm triệu năm cũng không gọi là như vậy, mà gọi là tứ giới chiến trường, Tu La Vương sáng tạo Tu La đại thế giới cũng phái người tới đây.
Phù Ám Triều nói.
- Chúng ta biết chuyện này, từ khi Tu La đại thế giới diệt vong, không ai dám nói tới chuyện này, như thế nào, chẳng lẽ Tu La Vương còn chưa có chết, hoặc là phục sinh?
Dường như Bạch Đầu tôn giả biết rõ không ít bí mật thượng cổ, hắn cau mày và trong mắt mang theo ý hỏi thăm.
- Cũng không phải! Nếu như liên lụy Tu La Vương, cho dù chúng ta có mười cái mạng cũng không dám, ta cũng không dẫn các ngươi đi mạo hiểm.
Phù Ám Triều lắc đầu.
Thấy thái độ của mọi người, mặc dù Phù Ám Triều có chút mất hứng nhưng không nói thêm lời nào, khoát tay nói:
- Nếu muốn đạt được cơ hội tấn chức chúa tể thì đi theo ta, không nên hỏi nhiều.
- Hắc hắc, hôm nay không nói thì chúng ta không đi theo ngươi.
Bạch Đầu tôn giả đi tới.
Phù Ám Triều lúc này mới phát hiện, hắn đã bị mấy người vây ở giữa, hắn cau mày tức giận.
- Như thế nào? Các ngươi muốn ta động thủ?
- Động thủ? Cũng không phải, chúng ta chỉ muốn xem thực lực cảu ngươi có lợi hại hay không.
Tử Đồng Bất Hủy thét dài hơn nữa xuất thủ trước.
Bàn tay của hắn xuất hiện màu xanh giống như đồ cổ trân tàng, cũng không ngờ lực lượng lại đáng sợ như thế, không có bất kỳ tiên lực chấn động nào, chỉ bằng vào lực lượng thân thể đã có thể áp súc không gian mấy trăm dặm thành bánh, đại địa không ngừng lắc lư.
- Lợi hại...
Ánh mắt ngưng trọng, thân thể Nhiếp Vân lúc này chấn động, hắn mang theo Đoạn Diệc tiến vào Thiên Huyền điện, mà Thiên Huyền điện bêến thành bụi bậm rơi xuống đất.
Cả hai vừa động thủ, lực lượng không ngừng phát ra bốn phía, cho dù tinh thần hay thủ đoạn đều tập trung cao độ, lúc này cảnh vật chung quanh dễ dàng bị phá hư, tiếp tục nấp ở chỗ này, gây chuyện không tốt cũng bị phát hiện, không bằng nấp trong Thiên Huyền điện an toàn hơn.
Có được linh hồn cấp chúa tể bao phủ, có thể dễ dàng vận chuyển rất nhiều thủ đoạn mà Thiên Huyền lão nhân lưu lại trong Thiên Huyền điện, chỉ trong đám người không có cường giả chúa tể sẽ rất khó có người phát hiện ra.
- Ta vừa lúc muốn xem thủ đoạn của các nguoiwl.
Thấy hắn trực tiếp ra tay, Phù Ám Triều gầm lên, lòng bàn tay xuất hiện hàn mang lập loè, một liêm đao xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, lăng không đánh thẳng vào nắm đấm của đối phương.
Chiêu số của binh khí liêm đao không có kỳ lạ quỷ dị, thậm chí mang theo ý mộc mạc, nhìn cũng không thu hút, nó đánh thẳng vào khu vực tập trung lực của Tử Đồng Bất Hủy, cả hai va chạm làm lực lượng phân tán ra chung quanh.
Hừ!
Nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, Tử Đồng Bất Hủy cũng không kỳ quái, cũng không có chút nhụt chí, ngược lại hắn hừ lạnh một tiếng, cánh tay gia tăng thêm lực lượng đánh tới.
Hắn làm rất đơn giản, chỉ dùng bàn tay của mình va chạm với binh khí.
Tuy rất nhiều người mới nhìn thấy binh khí liêm đao của Phù Ám Triều lần đầu tiên, thông qua uy thế vừa xuất hiện có thể nhìn ra tuyệt đối là kiện chúa tể thần binh, đồ vật cường đại như thế lại không tránh né, dùng nắm đấm đối kháng, lực lượng to lớn đáng sợ.
Oanh!
Nắm đấm va chạm với binh khí liêm đao, bàn tay của hắn không bị cắt nát giống như tưởng tượng, lúc va chạm còn có âm thanh kim thiết vang lên, mặt đất rạn nứt tầng tầng.
Đăng đăng đăng đăng!
Tử Đồng Bất Hủy lui về phía sau vài bước, gương mặt biến hóa, Phù Ám Triều cũng không lui về phía sau, bàn chân hắn đâm sâu vào mặt đất.
Cả hai chỉ giao thủ xem thế hoà không phân thắng bại chấm dứt, trên thực tế lại là Tử Đồng Bất Hủy bại một bậc.
Cũng không kém nhiều, tiếp tục đánh tiếp, ba ngày ba đêm cũng không phân được thắng bại.
Nhìn thấy thủ đoạn của hai người, Nhiếp Vân nhìn vào trong mắt, trong lòng nghiêm túc.
Thực lực của hai người này còn mạnh hơn cả hắn, nhất là thân thể Tử Đồng Bất Hủy cứng rắn như thế, vừa không có linh hồn, quả thực không chê vào đâu được, mặc dù hắn có rất nhiều thủ đoạn, một khi gặp gỡ, chỉ sợ cũng không cách nào đánh bại hắn.
- Sớm nghe nói thân thể Tử Đồng Bất Hủy là một tòa hỗn độn thần sơn, phiêu lưu trong hỗn độn trăm triệu năm, một khi đắc đạo ngưng tụ thành linh, hóa thành nhân hình, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không tầm thường.
Phù Ám Triều thấy không kiếm được tiện nghi, liếc mắt nhìn những người khác, hắn bị nhìn căằm chằm, ngón tay điểm một cái, chúa tể thần binh hình dáng liêm đao xoay tròn trong lòng bàn tay, hắn cười ra tiếng.
- Không cần phải nói lời khách khí, thực lực ngươi đúng là mạnh hơn ta, ta không thắng nổi ngươi, muốn đánh bại ta là tí có khả năng, mọi người đã lựa chọn liên minh cũng nên biết xảy ra chuyện gì, nếu ngươi tiếp tục giấu diếm, chúng ta không ngại đánh một hồi.
Tử Đồng Bất Hủy hất tay lên, thản nhiên lên tiếng.
Bản thể hắn là một tòa hỗn độn thần sơn, tính cách ngay thẳng, có cái gì nói cái gì, hơn nữa bản thể cường hãn, cho dù không làm ra phòng ngự gì, muốn đánh lén giết hắn cũng phi thường khó khăn, căn bản không quan tâm cái nhìn của người khác, cũng không sợ đắc tội người.
- Tử Đồng Bất Hủy nói không sai, ngươi nên cân nhắc một chút đi.
Bạch Đầu tôn giả cũng thản nhiên nói.
Tuy hắn không nói nhiều nhưng khí thế trên người căng như dây cung, chỉ cần đối phương nói không tốt, tùy thời sẽ đánh ra một kích ác liệt nhất.
Phù Ám Triều nhướng mày, hắn nhìn sang tỷ muội Quỷ Mị Yêu Cơ cách đó không xa, nhìn thấy thái độ của các nàng không tốt, lúc này mới lắc đầu:
- Nếu các ngươi một lòng muốn biết, nói rõ với các ngươi cũng không sao.
- Chuyện này không thể lọt vào tai của kẻ khác, nếu không chỗ tốt không tới phiên chúng ta đâu.
- Đó là tự nhiên!
Thấy hắn nguyện ý nói, mấy người khác thở ra một hơi và gật đầu.
Có thể làm cho Phù Ám Triều ngưng trọng như thế, chuyện này khẳng định không đơn giản, bọn họ không phải người lỗ mãng, tự nhiên sẽ không hồ ngôn loạn ngữ.
- Sở dĩ lần này ta không nói là vì chuyện này liên lụy tới Tu La Vương đã vẫn lạc, ta sợ các ngươi sợ hãi, không dám đi làm!
Bàn tay hắn đánh ra vài đạo cấm chế, Phù Ám Triều chậm rãi nói.
- Có quan hệ với Tu La Vương?
Đám người Bạch Đầu tôn giả nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra khiếp sợ trong mắt đối phương
Thiên Huyền điện biến thành hạt bụi nằm cách đó không xa, cũng không bị cấm chế hạn chế, Nhiếp Vân nghe được những lời của đối phương liền cau mày.
Có quan hệ với Tu La Vương? Chẳng lẽ gia hỏa này biết Nhiếp Đồng trở lại Tà Nguyệt Chí Tôn Vực?
- Không sai, tam giới chiến trường vào trăm triệu năm cũng không gọi là như vậy, mà gọi là tứ giới chiến trường, Tu La Vương sáng tạo Tu La đại thế giới cũng phái người tới đây.
Phù Ám Triều nói.
- Chúng ta biết chuyện này, từ khi Tu La đại thế giới diệt vong, không ai dám nói tới chuyện này, như thế nào, chẳng lẽ Tu La Vương còn chưa có chết, hoặc là phục sinh?
Dường như Bạch Đầu tôn giả biết rõ không ít bí mật thượng cổ, hắn cau mày và trong mắt mang theo ý hỏi thăm.
- Cũng không phải! Nếu như liên lụy Tu La Vương, cho dù chúng ta có mười cái mạng cũng không dám, ta cũng không dẫn các ngươi đi mạo hiểm.
Phù Ám Triều lắc đầu.
/3634
|