- Ca ca bế quan sắp chấm dứt, nên ta chờ hắn xuất quan!
Nhiếp Đồng nói.
- Nhiếp Vân đâu?
Sắc mặt Cửu Tiên trưởng lão trầm xuống.
- Đang ở đó...
Nhiếp Đồng sững sờ, lập tức chỉ về phía trước.
- Ân?
Theo ngón tay thiếu niên chỉ, Cửu Tiên trưởng lão nhìn sang, vừa xem xét lập tức sững sờ.
Quả nhiên thấy Nhiếp Vân đang đứng trong sân, toàn thân bị hào quang bảy màu bao khỏa, tựa như biến thành một cái kén tằm.
- Cái này... Làm sao có thể, ta rõ ràng một chút khí tức cũng cảm thụ không đến?
Chứng kiến Nhiếp Vân, Cửu Tiên trưởng lão lại càng hoảng sợ.
Tại sao trên người đối phương lại xuất hiện Thất Thải quang kén hắn không biết, nhưng vừa rồi hắn đến, tinh thần đảo qua, lại không có phát hiện người thứ hai, đối phương rõ ràng ở chỗ này, tinh thần lại quét không đến?
Trong nội tâm rung động, Cửu Tiên trưởng lão lần nữa thí nghiệm thoáng một phát, rõ ràng mắt thường có thể chứng kiến Nhiếp Vân đứng ở trước mặt, tinh thần lại như quét đến không khí, không có nửa bóng người.
- Cái này...
Hắn là cường giả Kim Giáp Tướng, một trong thập đại trưởng lão của Quy Khư Hải, cho dù đứng ở Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng tuyệt đối được cho là cao thủ, nhân vật như thế, rõ ràng đứng ở trước mặt tinh thần cũng quét không đến đối phương, cái này... Đến cùng chuyện gì xảy ra?
- Ha ha! Làm phiền Cửu Tiên trưởng lão tự mình đến một chuyến, thật sự là băn khoăn, ta muốn cùng Nhiếp Đồng nói vài lời, chúng ta sẽ lập tức đi Thiên Chiến Phong!
Nhưng vào lúc này, Thất Thải quang kén đột nhiên biến mất, Nhiếp Vân đứng tại nguyên chỗ vẫn không nhúc nhích đột nhiên động, đi nhanh tới.
Hô!
Cửu Tiên trưởng lão lập tức cảm thấy tinh thần có thể lần nữa quét đến đối phương, một màn quỷ dị vừa rồi, giống như chưa bao giờ phát sinh qua.
- Tốt! Ngươi nói đi, ta đi ra ngoài chờ các ngươi!
Cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, Cửu Tiên trưởng lão gật gật đầu, rất nhanh đi ra phía ngoài.
- Ca ca!
Nhiếp Đồng đi tới.
- Mấy ngày nay ta có chỗ lĩnh ngộ, có lẽ đối với kiếm pháp của ngươi có trợ giúp, đây là thành quả lĩnh ngộ của ta, ngươi mau chóng tiêu hóa thoáng một phát, có lẽ đối với ngươi tỷ thí có trợ giúp...
Nhiếp Vân nhẹ nhẹ điểm một chút, một đạo ý niệm đặc thù lập tức tiến vào trong óc Nhiếp Đồng.
- Cái này...
Cảm nhận được trong đầu nhiều ra đồ vật, Nhiếp Đồng khiếp sợ tột đỉnh, một lát sau, lúc này mới thở ra một hơi, trong mắt kích bắn hào quang:
- Đa tạ ca ca! Vốn đối với lần chiến đấu này, ta chỉ có ba thành nắm chắc, hiện tại có sáu thành trở lên! Hơn nữa, nếu như một lần nữa cho hai ngày, để cho ta hảo hảo lĩnh ngộ, mười thành nắm chắc cũng có!
- Đi thôi!
Cười gật đầu, Nhiếp Vân bay ra phía ngoài.
Ba người Nhiếp Vân rất nhanh bay tới, mà lúc này Thiên Chiến Phong đã triệt để khống chế không nổi.
- Ta xem nhất định là Nhiếp Đồng không dám chiến đấu, dọa chạy rồi!
- Khiêu chiến Thượng Tuyền sư huynh làm ra động tĩnh lớn như vậy, ta còn tưởng Nhiếp Đồng này có thực lực gì, ba đầu sáu tay, nguyên lai là người nhát gan!
- Nếu như sợ hãi thì đừng tiếp a, tiếp xong lâm trận bỏ chạy, loại này cực kỳ đáng giận, quả thực là tiểu nhân!
Khắp nơi đều tràn ngập thanh âm quát lớn, lúc này Fans hâm mộ của Nhiếp Đồng không dám nói một câu.
Thượng Tuyền sư huynh chờ thời gian dài như vậy, ngươi còn không có xuất hiện, nếu như nói trước kia mọi người cho là hắn muốn tạo thanh thế, nhưng bây giờ còn không hiện ra, tất cả mọi người cho rằng lâm trận bỏ chạy, không dám tới rồi.
Cùng người luận võ, lâm trận bỏ chạy, đây là sỉ nhục a.
- Đừng xem nữa, cho dù đến cũng là người nhát gan, loại chiến đấu này có gì có thể xem?
- Đúng vậy, vốn tưởng rằng là một hồi Long Hổ đấu đặc sắc, lại không nghĩ tới sẽ có loại kết quả này, thực mất hứng!
- Thật sự là mất mặt đến cực điểm, nên đuổi loại người này ra Quy Khư Hải!
...
Lại đợi một hồi, rốt cục có người không nhịn được, ồn ào muốn rời khỏi.
Nếu sợ hãi, thời điểm đối phương khiêu chiến, không nghênh chiến mọi người tối đa nói ngươi nhát gan, nhưng bây giờ, rõ ràng đáp ứng lại lâm trận bỏ chạy, tuyệt đối là sợ chết, người nhu nhược rồi!
- Thấy không, ngươi không phải nói Nhiếp Đồng rất lợi hại sao? Chẳng lẽ là loại lâm trận bỏ chạy này?
Thấy bầy người càng ngày càng xúc động phẫn nộ, rõ ràng đã đến thời gian thi đấu, Nhiếp Đồng còn không hiện ra, Tiếu Tĩnh Tuyết cực kỳ đắc ý, nhìn thoáng qua đệ tử trước kia cùng nàng tranh luận, cái cổ cao cao giơ lên, mang theo kiêu ngạo.
Tuy đệ tử kia là Fans hâm mộ của Nhiếp Đồng, nhưng thần tượng không hiện thân, cũng không có biện pháp a. Nghe được châm chọc lại cắn chặt răng, trong nội tâm yên lặng cầu nguyện:
- Nhiếp Đồng sư huynh, ngươi ngàn vạn lần phải tới a...
- Xem ra là không đến rồi!
Không chỉ những người này dao động, ngay cả đám người Hoa Ngọc cũng nhíu mày.
- Cao thủ luận võ, phải sớm tiến vào đài tỷ thí, thích ứng cấm chế chung quanh, đã đến thời gian còn không tới, chắc có lẽ không đến rồi!
Kê Huyền lắc đầu:
- Vốn ta còn tưởng rằng hắn có thể tới, xem một hồi quyết đấu chính thức, đã không dám tới, huynh đệ bọn hắn liền không đáng sợ rồi, ba ngày sau đệ tử hạch tâm bài vị thi đấu, bọn hắn tham gia hay không, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng với chúng ta!
- Ân... Đúng rồi, Kê Huyền sư huynh, sự tình ngươi muốn khiêu chiến Nhiếp Vân, nên không có để lộ ra chứ, có khi Nhiếp Vân kia bởi vì sợ ngươi, mới bảo đệ đệ của hắn không tham gia trận đấu này!
Thanh Mộ cười nói.
- Trước kia nói khiêu chiến, ta là muốn xem kết quả trận đấu của Nhiếp Đồng với Thượng Tuyền, nếu như không chịu nổi một kích, có tư cách gì đáng giá ta khiêu chiến?
Ánh mắt Kê Huyền lộ ra khinh thường:
- Phế vật là không có tư cách để cho ta ra tay, nếu như Nhiếp Đồng có thể chiến thắng, ta có thể cân nhắc thoáng một phát, hiện tại xem ra, không cần phải rồi...
Hắn lời còn chưa nói hết, đột nhiên toàn bộ Thiên Chiến Phong an tĩnh lại.
Vội vàng quay đầu, lập tức chứng kiến ba bóng người từ đằng xa thẳng tắp bay tới.
- Ha ha, Thượng Tuyền sư huynh thật sự không có ý tứ, cho ngươi đợi lâu rồi, vừa rồi ta có việc chậm trễ, bắt đầu trận đấu đi!
Nương theo một tiếng gào thét, Nhiếp Đồng thẳng tắp lao đến, thời gian nháy con mắt liền đi vào tỷ thí đài.
Tốc độ vọt tới rất nhanh, nhưng bàn chân tiếp xúc đài tỷ thí, lại như mọc rễ, không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả góc áo trên người cũng không có lắc lư thoáng một phát, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người sẽ cho là hắn vốn ở trên đài, mà không phải từ đằng xa bay tới.
Nhiếp Đồng nói.
- Nhiếp Vân đâu?
Sắc mặt Cửu Tiên trưởng lão trầm xuống.
- Đang ở đó...
Nhiếp Đồng sững sờ, lập tức chỉ về phía trước.
- Ân?
Theo ngón tay thiếu niên chỉ, Cửu Tiên trưởng lão nhìn sang, vừa xem xét lập tức sững sờ.
Quả nhiên thấy Nhiếp Vân đang đứng trong sân, toàn thân bị hào quang bảy màu bao khỏa, tựa như biến thành một cái kén tằm.
- Cái này... Làm sao có thể, ta rõ ràng một chút khí tức cũng cảm thụ không đến?
Chứng kiến Nhiếp Vân, Cửu Tiên trưởng lão lại càng hoảng sợ.
Tại sao trên người đối phương lại xuất hiện Thất Thải quang kén hắn không biết, nhưng vừa rồi hắn đến, tinh thần đảo qua, lại không có phát hiện người thứ hai, đối phương rõ ràng ở chỗ này, tinh thần lại quét không đến?
Trong nội tâm rung động, Cửu Tiên trưởng lão lần nữa thí nghiệm thoáng một phát, rõ ràng mắt thường có thể chứng kiến Nhiếp Vân đứng ở trước mặt, tinh thần lại như quét đến không khí, không có nửa bóng người.
- Cái này...
Hắn là cường giả Kim Giáp Tướng, một trong thập đại trưởng lão của Quy Khư Hải, cho dù đứng ở Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng tuyệt đối được cho là cao thủ, nhân vật như thế, rõ ràng đứng ở trước mặt tinh thần cũng quét không đến đối phương, cái này... Đến cùng chuyện gì xảy ra?
- Ha ha! Làm phiền Cửu Tiên trưởng lão tự mình đến một chuyến, thật sự là băn khoăn, ta muốn cùng Nhiếp Đồng nói vài lời, chúng ta sẽ lập tức đi Thiên Chiến Phong!
Nhưng vào lúc này, Thất Thải quang kén đột nhiên biến mất, Nhiếp Vân đứng tại nguyên chỗ vẫn không nhúc nhích đột nhiên động, đi nhanh tới.
Hô!
Cửu Tiên trưởng lão lập tức cảm thấy tinh thần có thể lần nữa quét đến đối phương, một màn quỷ dị vừa rồi, giống như chưa bao giờ phát sinh qua.
- Tốt! Ngươi nói đi, ta đi ra ngoài chờ các ngươi!
Cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, Cửu Tiên trưởng lão gật gật đầu, rất nhanh đi ra phía ngoài.
- Ca ca!
Nhiếp Đồng đi tới.
- Mấy ngày nay ta có chỗ lĩnh ngộ, có lẽ đối với kiếm pháp của ngươi có trợ giúp, đây là thành quả lĩnh ngộ của ta, ngươi mau chóng tiêu hóa thoáng một phát, có lẽ đối với ngươi tỷ thí có trợ giúp...
Nhiếp Vân nhẹ nhẹ điểm một chút, một đạo ý niệm đặc thù lập tức tiến vào trong óc Nhiếp Đồng.
- Cái này...
Cảm nhận được trong đầu nhiều ra đồ vật, Nhiếp Đồng khiếp sợ tột đỉnh, một lát sau, lúc này mới thở ra một hơi, trong mắt kích bắn hào quang:
- Đa tạ ca ca! Vốn đối với lần chiến đấu này, ta chỉ có ba thành nắm chắc, hiện tại có sáu thành trở lên! Hơn nữa, nếu như một lần nữa cho hai ngày, để cho ta hảo hảo lĩnh ngộ, mười thành nắm chắc cũng có!
- Đi thôi!
Cười gật đầu, Nhiếp Vân bay ra phía ngoài.
Ba người Nhiếp Vân rất nhanh bay tới, mà lúc này Thiên Chiến Phong đã triệt để khống chế không nổi.
- Ta xem nhất định là Nhiếp Đồng không dám chiến đấu, dọa chạy rồi!
- Khiêu chiến Thượng Tuyền sư huynh làm ra động tĩnh lớn như vậy, ta còn tưởng Nhiếp Đồng này có thực lực gì, ba đầu sáu tay, nguyên lai là người nhát gan!
- Nếu như sợ hãi thì đừng tiếp a, tiếp xong lâm trận bỏ chạy, loại này cực kỳ đáng giận, quả thực là tiểu nhân!
Khắp nơi đều tràn ngập thanh âm quát lớn, lúc này Fans hâm mộ của Nhiếp Đồng không dám nói một câu.
Thượng Tuyền sư huynh chờ thời gian dài như vậy, ngươi còn không có xuất hiện, nếu như nói trước kia mọi người cho là hắn muốn tạo thanh thế, nhưng bây giờ còn không hiện ra, tất cả mọi người cho rằng lâm trận bỏ chạy, không dám tới rồi.
Cùng người luận võ, lâm trận bỏ chạy, đây là sỉ nhục a.
- Đừng xem nữa, cho dù đến cũng là người nhát gan, loại chiến đấu này có gì có thể xem?
- Đúng vậy, vốn tưởng rằng là một hồi Long Hổ đấu đặc sắc, lại không nghĩ tới sẽ có loại kết quả này, thực mất hứng!
- Thật sự là mất mặt đến cực điểm, nên đuổi loại người này ra Quy Khư Hải!
...
Lại đợi một hồi, rốt cục có người không nhịn được, ồn ào muốn rời khỏi.
Nếu sợ hãi, thời điểm đối phương khiêu chiến, không nghênh chiến mọi người tối đa nói ngươi nhát gan, nhưng bây giờ, rõ ràng đáp ứng lại lâm trận bỏ chạy, tuyệt đối là sợ chết, người nhu nhược rồi!
- Thấy không, ngươi không phải nói Nhiếp Đồng rất lợi hại sao? Chẳng lẽ là loại lâm trận bỏ chạy này?
Thấy bầy người càng ngày càng xúc động phẫn nộ, rõ ràng đã đến thời gian thi đấu, Nhiếp Đồng còn không hiện ra, Tiếu Tĩnh Tuyết cực kỳ đắc ý, nhìn thoáng qua đệ tử trước kia cùng nàng tranh luận, cái cổ cao cao giơ lên, mang theo kiêu ngạo.
Tuy đệ tử kia là Fans hâm mộ của Nhiếp Đồng, nhưng thần tượng không hiện thân, cũng không có biện pháp a. Nghe được châm chọc lại cắn chặt răng, trong nội tâm yên lặng cầu nguyện:
- Nhiếp Đồng sư huynh, ngươi ngàn vạn lần phải tới a...
- Xem ra là không đến rồi!
Không chỉ những người này dao động, ngay cả đám người Hoa Ngọc cũng nhíu mày.
- Cao thủ luận võ, phải sớm tiến vào đài tỷ thí, thích ứng cấm chế chung quanh, đã đến thời gian còn không tới, chắc có lẽ không đến rồi!
Kê Huyền lắc đầu:
- Vốn ta còn tưởng rằng hắn có thể tới, xem một hồi quyết đấu chính thức, đã không dám tới, huynh đệ bọn hắn liền không đáng sợ rồi, ba ngày sau đệ tử hạch tâm bài vị thi đấu, bọn hắn tham gia hay không, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng với chúng ta!
- Ân... Đúng rồi, Kê Huyền sư huynh, sự tình ngươi muốn khiêu chiến Nhiếp Vân, nên không có để lộ ra chứ, có khi Nhiếp Vân kia bởi vì sợ ngươi, mới bảo đệ đệ của hắn không tham gia trận đấu này!
Thanh Mộ cười nói.
- Trước kia nói khiêu chiến, ta là muốn xem kết quả trận đấu của Nhiếp Đồng với Thượng Tuyền, nếu như không chịu nổi một kích, có tư cách gì đáng giá ta khiêu chiến?
Ánh mắt Kê Huyền lộ ra khinh thường:
- Phế vật là không có tư cách để cho ta ra tay, nếu như Nhiếp Đồng có thể chiến thắng, ta có thể cân nhắc thoáng một phát, hiện tại xem ra, không cần phải rồi...
Hắn lời còn chưa nói hết, đột nhiên toàn bộ Thiên Chiến Phong an tĩnh lại.
Vội vàng quay đầu, lập tức chứng kiến ba bóng người từ đằng xa thẳng tắp bay tới.
- Ha ha, Thượng Tuyền sư huynh thật sự không có ý tứ, cho ngươi đợi lâu rồi, vừa rồi ta có việc chậm trễ, bắt đầu trận đấu đi!
Nương theo một tiếng gào thét, Nhiếp Đồng thẳng tắp lao đến, thời gian nháy con mắt liền đi vào tỷ thí đài.
Tốc độ vọt tới rất nhanh, nhưng bàn chân tiếp xúc đài tỷ thí, lại như mọc rễ, không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả góc áo trên người cũng không có lắc lư thoáng một phát, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người sẽ cho là hắn vốn ở trên đài, mà không phải từ đằng xa bay tới.
/3634
|