Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 473: Chúng ta muốn ăn kẹo cơ!
/528
|
- À, là đàn ông, nhìn giống như nhân viên ship hoa ấy, chả có gì đặc biệt, chỉ nói là có người tặng ngươi thôi.
Trương Tiểu Bàn đem đưa hoa cho Đường kim, tò mò hỏi:
- Anh bạn, ngươi nói xem trồng hoa anh túc không phải là phạm pháp sao?
Đường Kim nhận lấy bó hoa, tìm đi tìm lại cũng không thấy lời nhắn nào làm hắn càng thấy nghi hoặc, đây liệu có phải là Tiêu Đại Nhi tặng không?
- Anh bạn, hoa này cũng đẹp phết đấy chứ, đây là vị mỹ nữ nào tặng hở?
- Haiz...làm một soái ca áp lực đúng là thật lớn, mỹ nữ thầm yêu ta nhiều lắm, nên ta không biết là vị nào tặng hoa cả
Đường Kim cảm khái một câu rồi hỏi lại:
- Ngươi đã biết giá phòng trăng mật của khách sạn Thiên Kiêu như thế nào chưa?
- Cái đó...mấy hôm trước vừa đi hỏi, đang định Noel đến cảm nhận một tí
Trương Tiểu Bàn xấu hổ cười.
- Trương Tiểu Bàn, tốc độ quá kém, còn phải cố gắng dài dài.
Đường Kim lắc đầu:
- Ngươi xem, mỹ nữ muốn theo đuổi soái ca còn phải chủ động tặng hoa, ngươi muốn tán mỹ nữ cũng phải đi tặng hoa chứ, đi mua ngay một bó hoa tặng Vương Cầm, tối nay hai người có thể đến khách sạn Thiên Kiêu cảm nhận luôn.
- Ặc, như thế cũng được hả anh bạn? Ta cũng tặng hoa cho Vương Cầm vài lần rồi.
- Trương Tiểu Bàn, cái này ngươi không hiểu rồi, người ta gọi là lượng biến dẫn đến chất biến, hôm nay ngươi tặng thêm một bó hoa, chính là lúc quan hệ hai người sẽ phát sinh biến hóa. Ngươi còn không mau đi đi, trên đời này không chỉ có ngươi mới biết tặng hoa, nhỡ đâu kẻ khác đã chất biến với cho ấy rồi thì số hoa ngươi tặng ngày trước là tặng không vợ người ta rồi. - Đường Kim nghiêm mặt khẳng định.
- Anh bạn, nghe ngươi nói ta cũng hoang mang quá, ok, dù là thật hay giả ta cũng phải đi mua hoa rồi nói sau!
Mặc dù vẫn hơi nghi ngờ Đường Kim bịp mình, nhưng việc này thà tin là thật còn hơn giả, hắn theo đuổi Vương Cầm cũng khá lâu rồi, thiếu chút nữa thôi là tới tay, còn một bước nữa thôi mà để thằng khác chen chân vào thì đúng là thiệt lớn.
Trương Tiểu Bàn vội vã dời đi, Đường Kim thấy cuối cùng cũng lừa được Trương Tiểu Bàn rời đi, tiện tay đem bó hoa anh túc nhét vào Thiên Đạo Thủ Trạc ( vòng tay Thiên Đạo), móc ra điện thoại gọi cho Tiêu Đại Nhi
- Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại...
Điện thoại phát ra âm thanh làm Đường Kim buồn bực không thôi, yêu nữ chết tiệt, đến số điện thoại cũng khóa luôn.
- Thôi mặc kệ, cô ta tám phần là cố ý trọc ghẹo ta! - Đường Kim tự nhủ, hắn bây giờ đã xác định chính là Tiêu Đại Nhi cho người đến tặng hoa.
Chỉ là mặc dù Đường Kim không muốn nghĩ đến chuyện này nữa nhưng trong đầu cứ không ngừng hiện lên hình ảnh của Tiêu Đại Nhi, không sao ngừng lại được. Nhất thời Đường Kim nổi xung động muốn lập tức đến kinh thành, bó hoa này giống như là thuốc dẫn, chỉ một lát đã kích phát sự ham muốn của Đường Kim. Cũng không biết đã qua bao lâu, Đường Kim cuối cùng cũng đem Tiêu Đại Nhi từ trong đầu đuổi ra ngoài, xong hắn trực tiếp thuấn di về biệt thự trên núi.
Trong phòng luyện công, Đường Thanh Thanh và Ninh Tâm Tĩnh đang luyện đối kháng, hai người đẹp thân hình bốc lửa đấu võ nhìn thật là vui tai vui mắt, nhất là đối với đàn ông mà nói lại càng tán thưởng.
Nhưng mà lúc này không có tên đàn ông nào thưởng lãm cả, ở một bên theo dõi chỉ có bốn tiểu nha đầu, Đường Kim vừa ló mặt ra đã bị bốn tiểu nha đầu phát hiện, chúng lập tức vây lấy Đường Kim.
- Cha nuôi
- Chúng ta muốn ăn kẹo!
- Chính là cái loại lần trước người cho chúng ta ăn ấy!
- Loại kẹo làm chúng ta xinh đẹp hơn, lợi hại hơn ấy!
Bốn tiểu nha đầu quấn lấy Đường Kim làm hắn dở khóc dở cười.
- Khả Ái Lanh Lợi, ta đã nói rồi, đó không phải kẹo mà là thuốc.
Đường Kim bất lực nói:
- Ăn nhiều kẹo dễ sâu râng, còn ăn nhiều thuốc dễ thành ngu ngốc, hiểu không?
- Cha nuôi, chúng ta đều là trẻ con
- Cha nuôi, trẻ con hỏng răng có thể mọc lại mà!
- Cha nuôi, chúng ta là thiên tài!
- Cha nuôi, dù chúng ta có ngốc hơn một chút nhưng vẫn là thiên tài!
Bốn tiểu nha đầu mỗi đứa một câu, cuối cùng đồng thanh hô:
- Cha nuôi, chúng ta muốn ăn kẹo cơ!
- Đây, cho các người ăn kẹo bông! - Đường Kim đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại tay đã cầm thêm một bó kẹo bông, đưa cho bốn tiểu nha đầu:
- Cùng ăn đi, đừng tranh nhau!
- Cảm ơn cha nuôi!
Bốn tiểu nha đầu nhận kẹo rồi cùng nhau đi ăn. Đường Kim tuy rằng cạn cmn lời, nhưng cũng thở phào một cái, bốn đứa nhỏ này thật khó chiều!
- Tiểu đệ. - Bên kia Đường Thanh Thanh và Ninh Tâm Tĩnh cũng đã thấy Đường Kim, hai người cùng dừng tay rồi bước về phía này.
-Thanh tỷ.
Đường Kim dang tay ôm lấy Đường Thanh Thanh, mắt liếc qua trước ngực nàng một cái, lòng thầm nghĩ, luyện cũng cũng phát triển ngực a, ngực Thanh tỷ to hơn trước một tí rồi.
- Đường Kim, ngươi đến đây có việc gì không? - Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- Có chút việc. - Đường Kim gật đầu:
- Ninh giáo quan, ngươi biết tình huống của kinh thành Tiêu gia giờ thế nào không?
- Kinh thành Tiêu gia? - Ninh Tâm Tĩnh ngơ ngác:
- Sao thế? Tiêu gia tới tìm phiền phức hả? Cũng không đúng, ta nhận được tin từ sau khi Tiêu Đại Nhi về đến kinh thành đã hoàn toàn nắm được kinh thành Tiêu gia, Tiêu gia cũng không truy cứu chuyện đó nữa, hơn nữa hiện tại quan hệ của Tiêu gia với Ám Kiếm cũng rất tốt.
- Không phải họ tới tìm phiền phức, ta chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.
Đường Kim lắc đầu, ngừng một chút rồi lại hỏi tiếp:
- Ninh giáo quan, ngươi vừa nói Tiêu Đại Nhi đã hoàn toàn nắm được Tiêu gia?
- Đúng vậy, Tiêu đại nhi về đến kinh thành, nghe nói chỉ vài ngày sau đã biến thành chủ nhân của Tiêu gia. Đương nhiên gia chủ trên danh nghĩa vẫn là phụ thân cô ấy, nhưng ai cũng biết Tiêu gia thực tế đều do Tiêu Đại Nhi làm chủ.
- Như thế ta yên tâm rồi.
Đường kim tự nhủ, hắn sở dĩ muốn hỏi tình huống của Tiêu gia là lo Tiêu Đại Nhi gặp nguy hiểm, bây giờ xem ta nàng không sao cả, có thể tạm thời không cần lo lắng.
Ninh Tâm Tĩnh bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra, nàng mơ hồ phát hiện Đường Kim hình như không phải muốn hỏi tin tức của Tiêu gia mà hắn chỉ muốn biết tin tức của Tiêu Đại Nhi thôi, điều này làm nàng cảm thấy khó hiểu kèm theo chút lo lắng, hắn không phải là thích Tiêu Đại Nhi rồi chứ?
Trương Tiểu Bàn đem đưa hoa cho Đường kim, tò mò hỏi:
- Anh bạn, ngươi nói xem trồng hoa anh túc không phải là phạm pháp sao?
Đường Kim nhận lấy bó hoa, tìm đi tìm lại cũng không thấy lời nhắn nào làm hắn càng thấy nghi hoặc, đây liệu có phải là Tiêu Đại Nhi tặng không?
- Anh bạn, hoa này cũng đẹp phết đấy chứ, đây là vị mỹ nữ nào tặng hở?
- Haiz...làm một soái ca áp lực đúng là thật lớn, mỹ nữ thầm yêu ta nhiều lắm, nên ta không biết là vị nào tặng hoa cả
Đường Kim cảm khái một câu rồi hỏi lại:
- Ngươi đã biết giá phòng trăng mật của khách sạn Thiên Kiêu như thế nào chưa?
- Cái đó...mấy hôm trước vừa đi hỏi, đang định Noel đến cảm nhận một tí
Trương Tiểu Bàn xấu hổ cười.
- Trương Tiểu Bàn, tốc độ quá kém, còn phải cố gắng dài dài.
Đường Kim lắc đầu:
- Ngươi xem, mỹ nữ muốn theo đuổi soái ca còn phải chủ động tặng hoa, ngươi muốn tán mỹ nữ cũng phải đi tặng hoa chứ, đi mua ngay một bó hoa tặng Vương Cầm, tối nay hai người có thể đến khách sạn Thiên Kiêu cảm nhận luôn.
- Ặc, như thế cũng được hả anh bạn? Ta cũng tặng hoa cho Vương Cầm vài lần rồi.
- Trương Tiểu Bàn, cái này ngươi không hiểu rồi, người ta gọi là lượng biến dẫn đến chất biến, hôm nay ngươi tặng thêm một bó hoa, chính là lúc quan hệ hai người sẽ phát sinh biến hóa. Ngươi còn không mau đi đi, trên đời này không chỉ có ngươi mới biết tặng hoa, nhỡ đâu kẻ khác đã chất biến với cho ấy rồi thì số hoa ngươi tặng ngày trước là tặng không vợ người ta rồi. - Đường Kim nghiêm mặt khẳng định.
- Anh bạn, nghe ngươi nói ta cũng hoang mang quá, ok, dù là thật hay giả ta cũng phải đi mua hoa rồi nói sau!
Mặc dù vẫn hơi nghi ngờ Đường Kim bịp mình, nhưng việc này thà tin là thật còn hơn giả, hắn theo đuổi Vương Cầm cũng khá lâu rồi, thiếu chút nữa thôi là tới tay, còn một bước nữa thôi mà để thằng khác chen chân vào thì đúng là thiệt lớn.
Trương Tiểu Bàn vội vã dời đi, Đường Kim thấy cuối cùng cũng lừa được Trương Tiểu Bàn rời đi, tiện tay đem bó hoa anh túc nhét vào Thiên Đạo Thủ Trạc ( vòng tay Thiên Đạo), móc ra điện thoại gọi cho Tiêu Đại Nhi
- Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại...
Điện thoại phát ra âm thanh làm Đường Kim buồn bực không thôi, yêu nữ chết tiệt, đến số điện thoại cũng khóa luôn.
- Thôi mặc kệ, cô ta tám phần là cố ý trọc ghẹo ta! - Đường Kim tự nhủ, hắn bây giờ đã xác định chính là Tiêu Đại Nhi cho người đến tặng hoa.
Chỉ là mặc dù Đường Kim không muốn nghĩ đến chuyện này nữa nhưng trong đầu cứ không ngừng hiện lên hình ảnh của Tiêu Đại Nhi, không sao ngừng lại được. Nhất thời Đường Kim nổi xung động muốn lập tức đến kinh thành, bó hoa này giống như là thuốc dẫn, chỉ một lát đã kích phát sự ham muốn của Đường Kim. Cũng không biết đã qua bao lâu, Đường Kim cuối cùng cũng đem Tiêu Đại Nhi từ trong đầu đuổi ra ngoài, xong hắn trực tiếp thuấn di về biệt thự trên núi.
Trong phòng luyện công, Đường Thanh Thanh và Ninh Tâm Tĩnh đang luyện đối kháng, hai người đẹp thân hình bốc lửa đấu võ nhìn thật là vui tai vui mắt, nhất là đối với đàn ông mà nói lại càng tán thưởng.
Nhưng mà lúc này không có tên đàn ông nào thưởng lãm cả, ở một bên theo dõi chỉ có bốn tiểu nha đầu, Đường Kim vừa ló mặt ra đã bị bốn tiểu nha đầu phát hiện, chúng lập tức vây lấy Đường Kim.
- Cha nuôi
- Chúng ta muốn ăn kẹo!
- Chính là cái loại lần trước người cho chúng ta ăn ấy!
- Loại kẹo làm chúng ta xinh đẹp hơn, lợi hại hơn ấy!
Bốn tiểu nha đầu quấn lấy Đường Kim làm hắn dở khóc dở cười.
- Khả Ái Lanh Lợi, ta đã nói rồi, đó không phải kẹo mà là thuốc.
Đường Kim bất lực nói:
- Ăn nhiều kẹo dễ sâu râng, còn ăn nhiều thuốc dễ thành ngu ngốc, hiểu không?
- Cha nuôi, chúng ta đều là trẻ con
- Cha nuôi, trẻ con hỏng răng có thể mọc lại mà!
- Cha nuôi, chúng ta là thiên tài!
- Cha nuôi, dù chúng ta có ngốc hơn một chút nhưng vẫn là thiên tài!
Bốn tiểu nha đầu mỗi đứa một câu, cuối cùng đồng thanh hô:
- Cha nuôi, chúng ta muốn ăn kẹo cơ!
- Đây, cho các người ăn kẹo bông! - Đường Kim đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại tay đã cầm thêm một bó kẹo bông, đưa cho bốn tiểu nha đầu:
- Cùng ăn đi, đừng tranh nhau!
- Cảm ơn cha nuôi!
Bốn tiểu nha đầu nhận kẹo rồi cùng nhau đi ăn. Đường Kim tuy rằng cạn cmn lời, nhưng cũng thở phào một cái, bốn đứa nhỏ này thật khó chiều!
- Tiểu đệ. - Bên kia Đường Thanh Thanh và Ninh Tâm Tĩnh cũng đã thấy Đường Kim, hai người cùng dừng tay rồi bước về phía này.
-Thanh tỷ.
Đường Kim dang tay ôm lấy Đường Thanh Thanh, mắt liếc qua trước ngực nàng một cái, lòng thầm nghĩ, luyện cũng cũng phát triển ngực a, ngực Thanh tỷ to hơn trước một tí rồi.
- Đường Kim, ngươi đến đây có việc gì không? - Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- Có chút việc. - Đường Kim gật đầu:
- Ninh giáo quan, ngươi biết tình huống của kinh thành Tiêu gia giờ thế nào không?
- Kinh thành Tiêu gia? - Ninh Tâm Tĩnh ngơ ngác:
- Sao thế? Tiêu gia tới tìm phiền phức hả? Cũng không đúng, ta nhận được tin từ sau khi Tiêu Đại Nhi về đến kinh thành đã hoàn toàn nắm được kinh thành Tiêu gia, Tiêu gia cũng không truy cứu chuyện đó nữa, hơn nữa hiện tại quan hệ của Tiêu gia với Ám Kiếm cũng rất tốt.
- Không phải họ tới tìm phiền phức, ta chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.
Đường Kim lắc đầu, ngừng một chút rồi lại hỏi tiếp:
- Ninh giáo quan, ngươi vừa nói Tiêu Đại Nhi đã hoàn toàn nắm được Tiêu gia?
- Đúng vậy, Tiêu đại nhi về đến kinh thành, nghe nói chỉ vài ngày sau đã biến thành chủ nhân của Tiêu gia. Đương nhiên gia chủ trên danh nghĩa vẫn là phụ thân cô ấy, nhưng ai cũng biết Tiêu gia thực tế đều do Tiêu Đại Nhi làm chủ.
- Như thế ta yên tâm rồi.
Đường kim tự nhủ, hắn sở dĩ muốn hỏi tình huống của Tiêu gia là lo Tiêu Đại Nhi gặp nguy hiểm, bây giờ xem ta nàng không sao cả, có thể tạm thời không cần lo lắng.
Ninh Tâm Tĩnh bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra, nàng mơ hồ phát hiện Đường Kim hình như không phải muốn hỏi tin tức của Tiêu gia mà hắn chỉ muốn biết tin tức của Tiêu Đại Nhi thôi, điều này làm nàng cảm thấy khó hiểu kèm theo chút lo lắng, hắn không phải là thích Tiêu Đại Nhi rồi chứ?
/528
|