- Tiêu Đại Nhi?
Đường Kim có chút mê hoặc,
- Hình như chúng tôi đâu có quen, gặp nhau làm gì?
Đồng thời Đường Kim cũng âm thầm cảm thán, kinh thành Tiêu gia thật là nhanh, mới có mấy giờ mà đã có người tới tìm.
- Chúng tôi bây giờ quả thật không quen, nhưng tôi tin tưởng, chúng tôi lập tức sẽ trở nên rất quen.
Tiêu Đại Nhi vẫn giọng nói mềm mại đáng yêu, câu hồn đoạt phách:
- Tôi là người thích trực tiếp, tôi tìm cậu là bởi vì Tiêu Nhân, bất quá cậu yên tâm, tôi không phải đến báo thù, trên thực tế tôi rất cảm tạ cậu giúp tôi giết chết hắn, tôi hy vọng có thể cùng cậu tiếp tục hợp tác đôi bên cùng có lợi nên tôi muốn chúng ta gặp nhau.
- A, tôi cũng là người thích trực tiếp, giờ tôi phải lên tỉnh, thôi thì chúng ta gặp nhau ở Minh Hồ thị đi.
Đường Kim không do dự trả lời.
- Trên thực tế, tôi hiện đang ở Minh Hồ thị.
Đối diện Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười:
- Nơi này có khách sạn Minh Hồ sơn trang, sau khi cậu lên tỉnh có thể trực tiếp đến đây tìm tôi.
- Được, tôi đi đây.
Đường Kim nói một câu, liền cúp điện thoại.
- Đường Kim, Tiêu gia tìm tới nhanh vậy?
Giọng nói lo lắng của Tần Khinh Vũ vang lên, tuy nàng không nghe rõ cuộc nói chuyện nhưng nàng vẫn mơ hồ đoán ra nội dung.
- Xem như thế đi, bất quá hình như không phải tới tìm em kiếm chuyện. Khinh Vũ tỷ tỷ, em lên tỉnh trước, hôm nay sẽ về.
Đường Kim không để ý nói.
- Uh, tốt.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
Đường Kim đi ra ngoài, bất quá đến cửa tựa hồ nhớ gì đó quay lại:
- Đúng rồi, Khinh Vũ tỷ tỷ, chiếc nhẫn này đồ ngốc nói không thích, vậy thì cho chị đi, nó có thể phòng thân.
Đường Kim đưa một chiếc nhẫn ra cho Tần Khinh Vũ, sau đó giới thiệu cách dùng cho nàng.
Cách dùng rất đơn giản, không cần mất quá nhiều thời gian Đường Kim đã chỉ xong cho Tần Khinh Vũ, sau đó hắn vội vàng đi.
Vừa ra khỏi biệt thự, trong lòng thầm hưng phấn, rốt cuộc vừa tặng được nhẫn cho Khinh Vũ tỷ tỷ vừa gián tiếp đưa được nhẫn cho đồ ngốc vì chắc chắn Tần Khinh Vũ sẽ đưa nhẫn cho Tần Thủy Dao.
Đường Kim đang lúc hưng phấn, Tần Khinh Vũ lại cầm nhẫn có chút mê hoặc hỏi Tần Thủy Dao:
- Dao Dao, Đường Kim tặng nhẫn cho con mà con không muốn à?
- Mẹ, hắn còn chưa có tặng con.
Tần Thủy Dao tức giận nói:
- Hắn tặng cho Đường Thanh Thanh một cái nhẫn như vậy, con bảo nhẫn vàng nhà quê, hắn bảo nếu con không thích thì thôi không tặng con nữa.
- Như vậy a, chẳng thể trách hắn nói con không thích.
Tần Khinh Vũ hiểu được, sau đó đưa nhẫn cho Tần Thủy Dao:
- Dao Dao, chiếc nhẫn này vẫn là cho con đi, đây là Đường Kim ý đặc biệt làm cho con, nhìn kỹ xem, hình trên nhẫn giống hệt con nè.
Tần Thủy Dao tiếp nhận nhẫn, nhìn kỹ một chút, phát hiện tiểu mỹ nữ trên nhẫn quả thật giống nàng như đúc, bất quá nàng và mẹ giống nhau như tạc, khi làm chiếc nhẫn này Đường Kim nghĩ tới ai thì chỉ có hắn biết thôi.
Thoáng chần chờ một chút, Tần Thủy Dao vẫn đeo nhẫn lên, nàng rất coi trọng năng lực phòng vệ của nó, hai tháng nay bao nhiêu chuyện xảy ra khiến nàng ngày càng ý thức được năng lực tự vệ trọng yếu thế nào.
Minh Hồ sơn trang là một khách sạn năm sao nằm ở ngoại ô, hoàn cảnh tao nhã, yên tĩnh, bước vào cảm giác như vào công viên.
Khi Đường Kim xuất hiện ở Minh Hồ sơn trang, đã là hai giờ chiều, kỳ thật hắn tới nơi này vốn không cần thời gian dài như vậy, chẳng qua hắn phải tốn chút thời gian điều tra thân phận Tiêu Đại Nhi và kinh thành Tiêu gia.
Tiêu Đại Nhi cũng không cố ý che dấu hành tung của mình, cho nên Đường Kim trực tiếp hỏi thăm rồi đến trước phòng nàng.
Đông đông đông !
Đường Kim gõ cửa.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một mảnh màu tím đập vào mắt Đường Kim, váy dài màu tím bó sát thân, tóc dài màu tím, đôi mắt màu tím, vòng cổ đầy bảo ngọc màu tím bao quanh cái cổ trắng ngần, quên lướt xuống dưới còn một đôi giày bó màu tím nữa.
Một thân đồ tím đầy kinh diễm không thể che khuất dung nhan kiều diễm bội phần của nàng.
Da thịt như con lai, ngũ quan tinh mỹ, đặc biệt là đôi con mắt màu tím ẩn chứa mỹ lực vô tận khiến người ta vừa nhìn qua đã không tự chủ được hãm sâu vào.
Chiếc váy tím bọc lấy thân hình thướt tha, đường cong lả lướt chứng tỏ bên trong càng thêm quyến rũ mê người, đúng là một nữ nhân yêu mị.
- Đường Kim?
Mỹ nữ tóc tím nở nụ cười quyến rũ, giọng nói càng thêm uyển chuyển mềm mại khiến tim nam nhân không tự chủ được đập nhanh.
- Đúng vậy, tôi là Đường Kim.
Đường Kim nhìn mỹ nữ tóc tím:
- Cô chính là Tiêu Đại Nhi?
Mỹ nữ tóc tím không nói gì, nàng nhìn Đường Kim, đôi mắt màu tím đột nhiên bắn ra một đạo tia sáng kỳ dị, Đường Kim bỗng nhiên ngay lúc đó đã bị đạo tia sáng này hấp dẫn cuốn vào, sau đó trong nháy mắt đám lửa trong lòng như được thổi bùng lên bốc cháy mãnh liệt.
Trong nháy mắt, trong đầu Đường Kim chỉ có một suy nghĩ, phải nhào tới xé mỹ nữ này ra.
Đường Kim có chút mê hoặc,
- Hình như chúng tôi đâu có quen, gặp nhau làm gì?
Đồng thời Đường Kim cũng âm thầm cảm thán, kinh thành Tiêu gia thật là nhanh, mới có mấy giờ mà đã có người tới tìm.
- Chúng tôi bây giờ quả thật không quen, nhưng tôi tin tưởng, chúng tôi lập tức sẽ trở nên rất quen.
Tiêu Đại Nhi vẫn giọng nói mềm mại đáng yêu, câu hồn đoạt phách:
- Tôi là người thích trực tiếp, tôi tìm cậu là bởi vì Tiêu Nhân, bất quá cậu yên tâm, tôi không phải đến báo thù, trên thực tế tôi rất cảm tạ cậu giúp tôi giết chết hắn, tôi hy vọng có thể cùng cậu tiếp tục hợp tác đôi bên cùng có lợi nên tôi muốn chúng ta gặp nhau.
- A, tôi cũng là người thích trực tiếp, giờ tôi phải lên tỉnh, thôi thì chúng ta gặp nhau ở Minh Hồ thị đi.
Đường Kim không do dự trả lời.
- Trên thực tế, tôi hiện đang ở Minh Hồ thị.
Đối diện Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười:
- Nơi này có khách sạn Minh Hồ sơn trang, sau khi cậu lên tỉnh có thể trực tiếp đến đây tìm tôi.
- Được, tôi đi đây.
Đường Kim nói một câu, liền cúp điện thoại.
- Đường Kim, Tiêu gia tìm tới nhanh vậy?
Giọng nói lo lắng của Tần Khinh Vũ vang lên, tuy nàng không nghe rõ cuộc nói chuyện nhưng nàng vẫn mơ hồ đoán ra nội dung.
- Xem như thế đi, bất quá hình như không phải tới tìm em kiếm chuyện. Khinh Vũ tỷ tỷ, em lên tỉnh trước, hôm nay sẽ về.
Đường Kim không để ý nói.
- Uh, tốt.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
Đường Kim đi ra ngoài, bất quá đến cửa tựa hồ nhớ gì đó quay lại:
- Đúng rồi, Khinh Vũ tỷ tỷ, chiếc nhẫn này đồ ngốc nói không thích, vậy thì cho chị đi, nó có thể phòng thân.
Đường Kim đưa một chiếc nhẫn ra cho Tần Khinh Vũ, sau đó giới thiệu cách dùng cho nàng.
Cách dùng rất đơn giản, không cần mất quá nhiều thời gian Đường Kim đã chỉ xong cho Tần Khinh Vũ, sau đó hắn vội vàng đi.
Vừa ra khỏi biệt thự, trong lòng thầm hưng phấn, rốt cuộc vừa tặng được nhẫn cho Khinh Vũ tỷ tỷ vừa gián tiếp đưa được nhẫn cho đồ ngốc vì chắc chắn Tần Khinh Vũ sẽ đưa nhẫn cho Tần Thủy Dao.
Đường Kim đang lúc hưng phấn, Tần Khinh Vũ lại cầm nhẫn có chút mê hoặc hỏi Tần Thủy Dao:
- Dao Dao, Đường Kim tặng nhẫn cho con mà con không muốn à?
- Mẹ, hắn còn chưa có tặng con.
Tần Thủy Dao tức giận nói:
- Hắn tặng cho Đường Thanh Thanh một cái nhẫn như vậy, con bảo nhẫn vàng nhà quê, hắn bảo nếu con không thích thì thôi không tặng con nữa.
- Như vậy a, chẳng thể trách hắn nói con không thích.
Tần Khinh Vũ hiểu được, sau đó đưa nhẫn cho Tần Thủy Dao:
- Dao Dao, chiếc nhẫn này vẫn là cho con đi, đây là Đường Kim ý đặc biệt làm cho con, nhìn kỹ xem, hình trên nhẫn giống hệt con nè.
Tần Thủy Dao tiếp nhận nhẫn, nhìn kỹ một chút, phát hiện tiểu mỹ nữ trên nhẫn quả thật giống nàng như đúc, bất quá nàng và mẹ giống nhau như tạc, khi làm chiếc nhẫn này Đường Kim nghĩ tới ai thì chỉ có hắn biết thôi.
Thoáng chần chờ một chút, Tần Thủy Dao vẫn đeo nhẫn lên, nàng rất coi trọng năng lực phòng vệ của nó, hai tháng nay bao nhiêu chuyện xảy ra khiến nàng ngày càng ý thức được năng lực tự vệ trọng yếu thế nào.
Minh Hồ sơn trang là một khách sạn năm sao nằm ở ngoại ô, hoàn cảnh tao nhã, yên tĩnh, bước vào cảm giác như vào công viên.
Khi Đường Kim xuất hiện ở Minh Hồ sơn trang, đã là hai giờ chiều, kỳ thật hắn tới nơi này vốn không cần thời gian dài như vậy, chẳng qua hắn phải tốn chút thời gian điều tra thân phận Tiêu Đại Nhi và kinh thành Tiêu gia.
Tiêu Đại Nhi cũng không cố ý che dấu hành tung của mình, cho nên Đường Kim trực tiếp hỏi thăm rồi đến trước phòng nàng.
Đông đông đông !
Đường Kim gõ cửa.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một mảnh màu tím đập vào mắt Đường Kim, váy dài màu tím bó sát thân, tóc dài màu tím, đôi mắt màu tím, vòng cổ đầy bảo ngọc màu tím bao quanh cái cổ trắng ngần, quên lướt xuống dưới còn một đôi giày bó màu tím nữa.
Một thân đồ tím đầy kinh diễm không thể che khuất dung nhan kiều diễm bội phần của nàng.
Da thịt như con lai, ngũ quan tinh mỹ, đặc biệt là đôi con mắt màu tím ẩn chứa mỹ lực vô tận khiến người ta vừa nhìn qua đã không tự chủ được hãm sâu vào.
Chiếc váy tím bọc lấy thân hình thướt tha, đường cong lả lướt chứng tỏ bên trong càng thêm quyến rũ mê người, đúng là một nữ nhân yêu mị.
- Đường Kim?
Mỹ nữ tóc tím nở nụ cười quyến rũ, giọng nói càng thêm uyển chuyển mềm mại khiến tim nam nhân không tự chủ được đập nhanh.
- Đúng vậy, tôi là Đường Kim.
Đường Kim nhìn mỹ nữ tóc tím:
- Cô chính là Tiêu Đại Nhi?
Mỹ nữ tóc tím không nói gì, nàng nhìn Đường Kim, đôi mắt màu tím đột nhiên bắn ra một đạo tia sáng kỳ dị, Đường Kim bỗng nhiên ngay lúc đó đã bị đạo tia sáng này hấp dẫn cuốn vào, sau đó trong nháy mắt đám lửa trong lòng như được thổi bùng lên bốc cháy mãnh liệt.
Trong nháy mắt, trong đầu Đường Kim chỉ có một suy nghĩ, phải nhào tới xé mỹ nữ này ra.
/528
|