Đông Kiếm thấy bà ta đã đi xa rồi thốt nhiên ngửa mặt lên trời cười “kha kha...” vẻ đắt ý nói :
- Thật không ngờ tiểu tử kia vẫn chưa rời Triết Giang, cứ như vậy thì lão phu muốn đến Ngũ Long sơn trước hắn thật không còn vấn đề nữa! Ha ha ha...
Bạch Mục Ma nói :
- Tiểu tử đó vẫn còn ở đây tất có khả năng muốn tham gia cuộc đại hội vào ngày trùng cửu (ngày mùng chín tháng chín) của Ngũ phái rồi mới đi Ngũ Long sơn. Đây cũng là lúc phải cho hắn ta nêm mùi Cửu U Bạch Cốt Lôi.
Đông Kiếm cười nhạt lắc đầu :
- Không! Lão phu dám chắc là hắn ta sẽ không tham gia đại hội Ngũ phái này!
Bạch Mục Ma nói :
- Vậy thì Bảo chủ sao không nhân lúc này lên đường, huynh đệ chúng ta bố trí chu đáo trên núi rồi mà.
Đông Kiếm trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi đột nhiên không nói thêm lời nào vọt mình lên không lao về phía chân trời lúc này đã ửng hồng.
Hắc Bạch song ma cũng rời vùng hoang mộ phóng người lên hướng Quát Thương sơn.
Sau khi Hắc Bạch song ma đi được một lúc thì từ trong bụi rậm bọn ba người Trúc Lâm thất duật cũng bước ra rồi thi triển thân pháp vọt đi.
Lát sau, Tiểu Bình từ nãy giờ ngồi ôm gối bó rọ trong bụi cây rất khó chịu, lúc này mọi chuyện đã yên, nàng liền đứng dậy uốn vặn thân mình vẻ sảng khoái. Đột nhiên nàng nhíu đôi mày liễu ngạc nhiên khi thấy Hoàng Bác vẫn ngồi bó gối ôm đầu bức tóc ra dáng có tâm sự gì, nàng nói :
- Bác ca ca, huynh còn tâm sự gì chưa nói cho muội nghe, bây giờ nói đi.
Hoàng Bác lúc ấy ngẩng đầu lên, nắm lấy tay nàng kéo lại nói :
- Nói xem, huynh còn có tâm sự gì chưa nói với muội chứ?
Tiểu Bình nghĩ ngợi một lúc, bỉu môi nhìn Thiên Phi Vân nói :
- Huynh nói huynh có khổ tâm cần phải cứu tên dâm tặc này, bây giờ hãy nói ra nỗi khổ tẩm ấy nghe nào!
Hoàng Bác nghe vậy chấn động trong lòng, cúi đầu khổ sở không nói, Tiểu Bình không chịu để yên liền thúc chân vào chàng nói :
- Chuyện gì? Không dám nói cho người khác nghe sao?
Hoàng Bác cười khổ não, ngước mắt nhìn chân trời, từ từ nói :
- Nếu như huynh nói thật ra, muội có giận huynh không?
Tiểu Bình lắc đầu :
- Không! Nhưng chỉ sợ nếu là điều phiền muộn thì khó ngủ thôi!
Hoàng Bác thở dài :
- Vậy thì ta sẽ nói cho muội nghe.
Hoàng Bác kể lại cho Tiểu Bình nghe về mối quan hệ giữa chàng và Thiên Phi Vân. Chàng nhận không có ghét hận mà chỉ là thương tâm, nên khi kể lại trong lòng xúc động mạnh, nước mắt lăn dài trên má từ lúc nào không hay.
Tiểu Bình nghe xong, đôi mắt cay cay, cúi gầm mặt nói :
- Xin lỗi, đúng ra muội không nên buộc ca ca nói ra chuyện này mới phải.
Hoàng Bác lắc nhẹ đầu biểu thị chàng không hề trách nàng, rồi cuối cùng lại ôm đầu bức tóc, nước mắt cứ rơi lả chả không thôi.
Tiểu Bình lúc ấy lấy chiếc khăn hồng ra lau giúp nước mắt cho chàng, thốt nhiên nhớ lại chuyện ngày ấy dưới chân Cửu Hoa Sơn chàng đã ghẹo nàng, bất giác cười phá lên nói :
- Ê! Huynh xem, chiếc khăn tay đẩm ướt hết rồi, chờ muội vắt khô rồi hãy khóc nữa nhé.
Hoàng Bác không nhịn được cười, cười lên rồi kéo nàng vào lòng nói :
- Tiểu Bình, nàng nói xem ta phải làm sao chứ?
Tiếu Bình xát má mình vào ngực Hoàng Bác nhắm mắt suy nghĩ nói :
- Biện pháp tốt nhất là hủy bỏ võ công của hắn ta đi, biến hắn trở lại một người bình thường. Chẳng qua muội biết chàng không đành lòng nhẩn tâm làm việc ấy, cho nên hiện tại chỉ có một cách...
Quả thực đúng như vậy, Hoàng Bác không thể nào nhẫn tâm động thủ phế võ công hắn ta nên lúc này nghe Tiểu Bình nói có một biện pháp khác chàng mừng lên vội hỏi :
- Biện pháp nào? Nói nhanh đi!
Tiểu Bình thấy chàng lười suy nghĩ, ngặt nàng sầm lại nói :
- Chàng chớ quá mừng rỡ, kỳ thực biện pháp này của muội không cao minh lắm đâu!
Hoàng Bác vẻ không tin nói :
- Không! Ta nghĩ rằng biện pháp của muội phải rất cao minh!
Tiểu Bình nhẹ giọng nói :
- Vậy thì hãy nghe đây, biện pháp của muội chỉ có ba chữ mà thôi: để hắn chạy!
Hoàng Bác ngớ người một lúc, rồi sực hiểu ra ngoài biện pháp ấy ra thực tình không còn cách nào hơn, lúc ấy chàng miệng cứ liên tục than trời trách đất.
Phải một lúc sau, Hoàng Bác mới ngừng than rồi quyết định nói :
- Thôi được, vậy muội hãy lánh mặt đi một lát!
- Để làm gì?
- Ta không muốn để hắn nhìn thấy muội ở đây, không đúng sao?
Tiểu Bình nhìn chàng cười tình tứ, rồi chia tay chàng với một nụ hôn vọt người lánh đi.
Hoàng Bác vẫn không đứng dậy, hít lấy mấy hơi thật sâu để khí ngưng thần rồi dùng cách không điểm chỉ giải khai huyệt đạo Hôn Trầm của Thiên Phi Vân. Sau đó nắm thanh Hoàng Long kiếm lên ngưng mục chờ đợi gã ta tỉnh lại.
Thiên Phi Vân mở mắt ra chớp chớp mấy cái mới tỉnh hẳn, khi phát hiện Hoàng Bác đang ngồi bên mình gã ta hoang mang tột độ vội vàng vùng người để thoái xuất ra ngoài mấy bước trừng mắt nhìn Hoàng Bác ngạc nhiên vô cùng, cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình.
Hoàng Bác vẫn ngồi thần thái an nhiên, tay vỗ vào thân kiếm từ từ nói :
- Từ tối hôm qua đến bây giờ, thời gian cũng không phải là ít, vậy mà ta vẫn không giết ngươi cũng không đánh thức ngươi dậy, thật kỳ quái đúng không? Hảo! Để ta nói hết cho ngươi nghe, ta cảm thấy ngươi hoàn toàn không phải là một kẻ ác đồ, tâm tính chân bổn là thiện lương, nếu như không để cho ngươi một cơ hội cải lỗi mà giết chết đi thì thật là tàn nhẫn, bởi vậy ta đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định tạm thời tha cho ngươi lần này. Nếu sau này ngày nào ta nghe thấy thanh danh của Từ Hoa Lang Quân Thiên Phi Vân thì ngày đó chúng ta nhất định sẽ trở thành một đôi hảo bằng hữu. Ngược lại, ta vẫn còn nghe đến một chuyện tồi bại nào của ngươi thì ngươi tự biết rồi đó, chớ trách ta không nương tình! Bây giờ ngươi đi đi!
Từ Hoa Lang Quân trầm mặt hồi lâu, không nói một lời nào, quay người bước đi.
- Hãy khoan!
Từ Hoa Lang Quân nghe tiếng quát của Hoàng Bác dừng chân lại nhưng vẫn không quay lui.
Hoàng Bác nói :
- Tối hôm qua, ta nói với ngươi là sư phụ ngươi đã chết dưới tay của Hắc Bạch song ma chỉ là để lừa ngươi thôi, nhưng vẫn còn một điểm đúng sự thật là cây Cửu U Bạch Cốt Lôi của sư phụ ngươi đã rơi vào tay Song Ma. Cứ nhìn vậy là biết bọn ma đầu sẽ dùng đối phó lại với đại hội Ngũ phái vào ngày kia trên Quát Thương sơn, việc này ta đã có kế sách ứng phó. Nhưng nếu ngày đó ngươi cũng lên núi tìm sư phụ ngươi thì tốt nhất không nên quá tiếp cận đỉnh Ngọc Hổ, như vậy là được rồi, ngươi đi đi!
Từ Hoa Lang Quân nghe xong vẫn không một biểu hiện nào trên mặt, mắt vẫn hướng tới trước, cử bộ bước đi.
Hoàng Bác nhìn theo bóng Thiên Phi Vân cho đến khi khuất hẳn sau rừng cây, rồi lại cúi đầu nước mắt trào ra đến khi Tiểu Bình đã quay trở lại từ hồi nào vẫn không hay.
- Đúng thật là! Làm sao mà khóc chứ!?
Nàng lại lấy khăn ra lau nước mắt cho chàng, nói tiếp :
(Thiếu 2 trang)
- Việc này lúc nãy Trúc Lâm tam duật đã đồng ý sẽ giúp thông báo ho Cái bang rồi mà!
Hoàng Bác lắc đầu :
- Lời này không sai, nhưng...
Tiểu Bình giận dỗi, giẩm mạnh chân :
- Hừ! Lại tìm lý do, lúc gặp khó khăn thì một tiếng “Tiểu Bình”, hai tiếng “Tiểu Bình phải làm sao đây?”, bây giờ lại không muốn cho người ta đi!
- Ê! Hãy khoan! Phải để ta nói hết lý do đã chứ!
- Nói đi! Dù sao thì người ta đã biết trong lòng huynh đã có một người khác rồi.
Nàng nói với một giọng nghẹn tuôn, Hoàng Bác lắc đầu cười nói :
- Tùy muội nghĩ thế nào cũng được, nhưng phải để ta hỏi muội một câu, muội dám nói “có thể” ta mới đáp ứng để muội đi.
- Xin lĩnh giáo. - Tiểu Bình nói ngay không chút do dự.
- Hiện tại Đông Kiếm đã đi trước ta, ta phải đi suốt ngày suốt đêm này thì mới có thể đến trước lão ta, xin hỏi đôi chân nàng có rắn như chân ta không?
Tiểu Bình đốp lại ngay :
- Hảo! Vậy muội cũng hỏi huynh một câu, huynh đi suốt đêm nay không nghỉ, Đông Kiếm biết chắc là ngày đi đêm nghỉ hay không? Giả sử lão ta cũng nghĩ như huynh mà đi, thử hỏi huynh có tin chắc vượt qua lão ta không?
- Điều này, có thể mà cũng không có thể. Dù sao thì cũng không nên bỏ rơi phía sau qua xa.
- Vậy thì huynh cứ đáp ứng để muội cùng đi, muội bảo đảm huynh chí thiểu cũng đến Ngũ Long sơn trước lão ta hai ngày!
- Thật chứ?
Hoàng Bác trố mắt hỏi, vẻ ngạc nhiên.
- Đương nhiên là phải thật chứ!
- Đi thế nào đây?
Tiểu Bình bỉu môi nói :
- Huynh phải cho muội đi đã, muội mới nói ra.
Hoàng Bác nhìn người mình yêu, cười âu yếm nói :
- Ừ, nếu thật có khả năng đến trước Đông Kiếm thì không đi, ta cũng bế muội đi!
Tiểu Bình reo lên, nói :
- A! Vậy là huynh đã đồng ý rồi nha!
Hoàng Bác gật đầu, Tiểu Bình nói :
- Hảo! Hãy ghé sát tai vào đây!
- Thật không ngờ tiểu tử kia vẫn chưa rời Triết Giang, cứ như vậy thì lão phu muốn đến Ngũ Long sơn trước hắn thật không còn vấn đề nữa! Ha ha ha...
Bạch Mục Ma nói :
- Tiểu tử đó vẫn còn ở đây tất có khả năng muốn tham gia cuộc đại hội vào ngày trùng cửu (ngày mùng chín tháng chín) của Ngũ phái rồi mới đi Ngũ Long sơn. Đây cũng là lúc phải cho hắn ta nêm mùi Cửu U Bạch Cốt Lôi.
Đông Kiếm cười nhạt lắc đầu :
- Không! Lão phu dám chắc là hắn ta sẽ không tham gia đại hội Ngũ phái này!
Bạch Mục Ma nói :
- Vậy thì Bảo chủ sao không nhân lúc này lên đường, huynh đệ chúng ta bố trí chu đáo trên núi rồi mà.
Đông Kiếm trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi đột nhiên không nói thêm lời nào vọt mình lên không lao về phía chân trời lúc này đã ửng hồng.
Hắc Bạch song ma cũng rời vùng hoang mộ phóng người lên hướng Quát Thương sơn.
Sau khi Hắc Bạch song ma đi được một lúc thì từ trong bụi rậm bọn ba người Trúc Lâm thất duật cũng bước ra rồi thi triển thân pháp vọt đi.
Lát sau, Tiểu Bình từ nãy giờ ngồi ôm gối bó rọ trong bụi cây rất khó chịu, lúc này mọi chuyện đã yên, nàng liền đứng dậy uốn vặn thân mình vẻ sảng khoái. Đột nhiên nàng nhíu đôi mày liễu ngạc nhiên khi thấy Hoàng Bác vẫn ngồi bó gối ôm đầu bức tóc ra dáng có tâm sự gì, nàng nói :
- Bác ca ca, huynh còn tâm sự gì chưa nói cho muội nghe, bây giờ nói đi.
Hoàng Bác lúc ấy ngẩng đầu lên, nắm lấy tay nàng kéo lại nói :
- Nói xem, huynh còn có tâm sự gì chưa nói với muội chứ?
Tiểu Bình nghĩ ngợi một lúc, bỉu môi nhìn Thiên Phi Vân nói :
- Huynh nói huynh có khổ tâm cần phải cứu tên dâm tặc này, bây giờ hãy nói ra nỗi khổ tẩm ấy nghe nào!
Hoàng Bác nghe vậy chấn động trong lòng, cúi đầu khổ sở không nói, Tiểu Bình không chịu để yên liền thúc chân vào chàng nói :
- Chuyện gì? Không dám nói cho người khác nghe sao?
Hoàng Bác cười khổ não, ngước mắt nhìn chân trời, từ từ nói :
- Nếu như huynh nói thật ra, muội có giận huynh không?
Tiểu Bình lắc đầu :
- Không! Nhưng chỉ sợ nếu là điều phiền muộn thì khó ngủ thôi!
Hoàng Bác thở dài :
- Vậy thì ta sẽ nói cho muội nghe.
Hoàng Bác kể lại cho Tiểu Bình nghe về mối quan hệ giữa chàng và Thiên Phi Vân. Chàng nhận không có ghét hận mà chỉ là thương tâm, nên khi kể lại trong lòng xúc động mạnh, nước mắt lăn dài trên má từ lúc nào không hay.
Tiểu Bình nghe xong, đôi mắt cay cay, cúi gầm mặt nói :
- Xin lỗi, đúng ra muội không nên buộc ca ca nói ra chuyện này mới phải.
Hoàng Bác lắc nhẹ đầu biểu thị chàng không hề trách nàng, rồi cuối cùng lại ôm đầu bức tóc, nước mắt cứ rơi lả chả không thôi.
Tiểu Bình lúc ấy lấy chiếc khăn hồng ra lau giúp nước mắt cho chàng, thốt nhiên nhớ lại chuyện ngày ấy dưới chân Cửu Hoa Sơn chàng đã ghẹo nàng, bất giác cười phá lên nói :
- Ê! Huynh xem, chiếc khăn tay đẩm ướt hết rồi, chờ muội vắt khô rồi hãy khóc nữa nhé.
Hoàng Bác không nhịn được cười, cười lên rồi kéo nàng vào lòng nói :
- Tiểu Bình, nàng nói xem ta phải làm sao chứ?
Tiếu Bình xát má mình vào ngực Hoàng Bác nhắm mắt suy nghĩ nói :
- Biện pháp tốt nhất là hủy bỏ võ công của hắn ta đi, biến hắn trở lại một người bình thường. Chẳng qua muội biết chàng không đành lòng nhẩn tâm làm việc ấy, cho nên hiện tại chỉ có một cách...
Quả thực đúng như vậy, Hoàng Bác không thể nào nhẫn tâm động thủ phế võ công hắn ta nên lúc này nghe Tiểu Bình nói có một biện pháp khác chàng mừng lên vội hỏi :
- Biện pháp nào? Nói nhanh đi!
Tiểu Bình thấy chàng lười suy nghĩ, ngặt nàng sầm lại nói :
- Chàng chớ quá mừng rỡ, kỳ thực biện pháp này của muội không cao minh lắm đâu!
Hoàng Bác vẻ không tin nói :
- Không! Ta nghĩ rằng biện pháp của muội phải rất cao minh!
Tiểu Bình nhẹ giọng nói :
- Vậy thì hãy nghe đây, biện pháp của muội chỉ có ba chữ mà thôi: để hắn chạy!
Hoàng Bác ngớ người một lúc, rồi sực hiểu ra ngoài biện pháp ấy ra thực tình không còn cách nào hơn, lúc ấy chàng miệng cứ liên tục than trời trách đất.
Phải một lúc sau, Hoàng Bác mới ngừng than rồi quyết định nói :
- Thôi được, vậy muội hãy lánh mặt đi một lát!
- Để làm gì?
- Ta không muốn để hắn nhìn thấy muội ở đây, không đúng sao?
Tiểu Bình nhìn chàng cười tình tứ, rồi chia tay chàng với một nụ hôn vọt người lánh đi.
Hoàng Bác vẫn không đứng dậy, hít lấy mấy hơi thật sâu để khí ngưng thần rồi dùng cách không điểm chỉ giải khai huyệt đạo Hôn Trầm của Thiên Phi Vân. Sau đó nắm thanh Hoàng Long kiếm lên ngưng mục chờ đợi gã ta tỉnh lại.
Thiên Phi Vân mở mắt ra chớp chớp mấy cái mới tỉnh hẳn, khi phát hiện Hoàng Bác đang ngồi bên mình gã ta hoang mang tột độ vội vàng vùng người để thoái xuất ra ngoài mấy bước trừng mắt nhìn Hoàng Bác ngạc nhiên vô cùng, cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình.
Hoàng Bác vẫn ngồi thần thái an nhiên, tay vỗ vào thân kiếm từ từ nói :
- Từ tối hôm qua đến bây giờ, thời gian cũng không phải là ít, vậy mà ta vẫn không giết ngươi cũng không đánh thức ngươi dậy, thật kỳ quái đúng không? Hảo! Để ta nói hết cho ngươi nghe, ta cảm thấy ngươi hoàn toàn không phải là một kẻ ác đồ, tâm tính chân bổn là thiện lương, nếu như không để cho ngươi một cơ hội cải lỗi mà giết chết đi thì thật là tàn nhẫn, bởi vậy ta đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định tạm thời tha cho ngươi lần này. Nếu sau này ngày nào ta nghe thấy thanh danh của Từ Hoa Lang Quân Thiên Phi Vân thì ngày đó chúng ta nhất định sẽ trở thành một đôi hảo bằng hữu. Ngược lại, ta vẫn còn nghe đến một chuyện tồi bại nào của ngươi thì ngươi tự biết rồi đó, chớ trách ta không nương tình! Bây giờ ngươi đi đi!
Từ Hoa Lang Quân trầm mặt hồi lâu, không nói một lời nào, quay người bước đi.
- Hãy khoan!
Từ Hoa Lang Quân nghe tiếng quát của Hoàng Bác dừng chân lại nhưng vẫn không quay lui.
Hoàng Bác nói :
- Tối hôm qua, ta nói với ngươi là sư phụ ngươi đã chết dưới tay của Hắc Bạch song ma chỉ là để lừa ngươi thôi, nhưng vẫn còn một điểm đúng sự thật là cây Cửu U Bạch Cốt Lôi của sư phụ ngươi đã rơi vào tay Song Ma. Cứ nhìn vậy là biết bọn ma đầu sẽ dùng đối phó lại với đại hội Ngũ phái vào ngày kia trên Quát Thương sơn, việc này ta đã có kế sách ứng phó. Nhưng nếu ngày đó ngươi cũng lên núi tìm sư phụ ngươi thì tốt nhất không nên quá tiếp cận đỉnh Ngọc Hổ, như vậy là được rồi, ngươi đi đi!
Từ Hoa Lang Quân nghe xong vẫn không một biểu hiện nào trên mặt, mắt vẫn hướng tới trước, cử bộ bước đi.
Hoàng Bác nhìn theo bóng Thiên Phi Vân cho đến khi khuất hẳn sau rừng cây, rồi lại cúi đầu nước mắt trào ra đến khi Tiểu Bình đã quay trở lại từ hồi nào vẫn không hay.
- Đúng thật là! Làm sao mà khóc chứ!?
Nàng lại lấy khăn ra lau nước mắt cho chàng, nói tiếp :
(Thiếu 2 trang)
- Việc này lúc nãy Trúc Lâm tam duật đã đồng ý sẽ giúp thông báo ho Cái bang rồi mà!
Hoàng Bác lắc đầu :
- Lời này không sai, nhưng...
Tiểu Bình giận dỗi, giẩm mạnh chân :
- Hừ! Lại tìm lý do, lúc gặp khó khăn thì một tiếng “Tiểu Bình”, hai tiếng “Tiểu Bình phải làm sao đây?”, bây giờ lại không muốn cho người ta đi!
- Ê! Hãy khoan! Phải để ta nói hết lý do đã chứ!
- Nói đi! Dù sao thì người ta đã biết trong lòng huynh đã có một người khác rồi.
Nàng nói với một giọng nghẹn tuôn, Hoàng Bác lắc đầu cười nói :
- Tùy muội nghĩ thế nào cũng được, nhưng phải để ta hỏi muội một câu, muội dám nói “có thể” ta mới đáp ứng để muội đi.
- Xin lĩnh giáo. - Tiểu Bình nói ngay không chút do dự.
- Hiện tại Đông Kiếm đã đi trước ta, ta phải đi suốt ngày suốt đêm này thì mới có thể đến trước lão ta, xin hỏi đôi chân nàng có rắn như chân ta không?
Tiểu Bình đốp lại ngay :
- Hảo! Vậy muội cũng hỏi huynh một câu, huynh đi suốt đêm nay không nghỉ, Đông Kiếm biết chắc là ngày đi đêm nghỉ hay không? Giả sử lão ta cũng nghĩ như huynh mà đi, thử hỏi huynh có tin chắc vượt qua lão ta không?
- Điều này, có thể mà cũng không có thể. Dù sao thì cũng không nên bỏ rơi phía sau qua xa.
- Vậy thì huynh cứ đáp ứng để muội cùng đi, muội bảo đảm huynh chí thiểu cũng đến Ngũ Long sơn trước lão ta hai ngày!
- Thật chứ?
Hoàng Bác trố mắt hỏi, vẻ ngạc nhiên.
- Đương nhiên là phải thật chứ!
- Đi thế nào đây?
Tiểu Bình bỉu môi nói :
- Huynh phải cho muội đi đã, muội mới nói ra.
Hoàng Bác nhìn người mình yêu, cười âu yếm nói :
- Ừ, nếu thật có khả năng đến trước Đông Kiếm thì không đi, ta cũng bế muội đi!
Tiểu Bình reo lên, nói :
- A! Vậy là huynh đã đồng ý rồi nha!
Hoàng Bác gật đầu, Tiểu Bình nói :
- Hảo! Hãy ghé sát tai vào đây!
/94
|