mâu về nhưng kiếm của Vương Thần đam về hắn không dứt, hơn nữa lại đâm vào góc độ xảo diệu, khó mà tránh bé, hắn làm sao có thể phân tâm.
Tất cả nhìn lên đài đã biết rõ kết cục, trường mâu thứ này tuy mạnh, nhưng Quách Lương cách đánh cũng quá yếu nhược đi, so với Vương Thần cái kia thì kém nhiều lắm.
Các nữ đệ tử ném cho Vương Thần những ánh mắt mến mộ, Vương Thần bình tĩnh bước xuống đài, cứ như vừa rồi chỉ là một cuộc dạo chơi vậy.
Vương Thần nghiền ép đệ tử phái khác làm các trưởng lão Phong Ngân tông rất hài lòng, còn nội môn đẹp tử của Phong Ngân tông không có ai là Luyện khí cảnh nên thực lực của Vương Thần trong hàng ngũ Bát mạch cũng là hàng đầu.
Lần thứ hai, Lục Thi Y lên đài.
Lục Thi Y khí chất lẫn dung mạo đều vô cùng kinh tài tuyệt diễm, thu hút so với Vương Thần cái này thì hơn nhiều lắm. Nàng một thân hồng y đứng trước toàn trường giương kiếm thách đấu.
Đối thủ của Lục Thi Y là một nữ đệ tử của Lăng Hà phái, tu vi Thất mạch đỉnh phong.
Đối với trận chiến của hai nữ nhân, mọi người vẫn rất là chờ mong, bất quá tu vi của Lục Thi Y còn thấp hơn nhiều nữ đệ tử Lang Hà phái kia một cái tiểu cảnh giới.
Lục Thi Y hoàn toàn không chút nào lo lắng. Nàng nâng kiếm lên.
“Phong Ngân tông Lục Thi Y”
“Lăng Hà phái Cung Hồ”
Vút!
Cung Hồ là người xông lên trước tiên. Vũ khí của nàng là một cây pháp tiên, Cung Hồ uốn cổ tay, cánh tay đồng thời vung lên, pháp tiên mềm mại như sóng biển đánh tới, nhưng lại ẩn chứa sắc bén kình thế.
Lục Thi Y ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, nàng chỉ lấy kiếm ra đỡ nhẹ. Cung Hồ cười lạnh, đừng nhìn pháp tiên của nàng trong có vẻ yếu ớt mà coi thường. Pháp tiên phân bố linh khí dàn trải khắp cả một đoạn dài, nhưng khi dùng tiên thuật có thể đem toàn bộ chỗ linh khí dàn trải đó tụ lại một điểm rồi đánh mạnh ra, uy lực rất lớn.
Nhưng rồi, nàng phát hiện ra pháp tiên không cách nào đánh trúng Lục Thi Y được, dù cho Cung Hồ có dồn bao nhiêu lực lượng thì khi đánh đến Lục Thi Y thì như đấm vào bình bông đồng dạng, không làm gì nổi đối phương.
Cuộc đấu này, đã biến thành một bên nhẹ nhàng vẩy ra một sợi dây, một bên đem sợi dây đó hất ra.
Tất cả mọi người đều không hiểu truyện gì xảy ra, các trưởng lão cũng chỉ nhìn được một chút huyền cơ. Chỉ có riêng Vân Hoàng là nắm rõ toàn bộ, nha đầu Lục Thi Y này vậy mà đang màu luyện Cương Nhu ý cảnh.
Cương Nhu ý cảnh là lấy nhu thắng cương, triệt tiêu của đối phương một phần lực lượng, dùng thiên địa làm lá chắn đỡ lại một phần, còn phần nhỏ còn lại mình gánh chịu.
Cương Nhu ý cảnh, cũng là thiên địch của mọi Thể tu.
Cung Hồ linh khí lúc này đã tiêu hao hơn phân nửa, bộ dáng với cùng chật vật, mà Lục Thi Y cơ bản là lông tóc vô thương, linh khí trong cơ thể tràn đầy, không có thiếu hụt.
Cung Hồ thu hồi pháp tiên, lặng lẽ ôm quyền chịu thua, vừa rồi nàng đã lôi hết bài tẩy ra nhưng vẫn không chạm nổi góc áo của đối phương, chi bằng chịu thua luôn cho đỡ mất mặt.
Lục Thu Y cũng thu hồi kiếm đi xuống đài, tiến đến gần chỗ Vân Hoàng và Vương Thần.
Các đệ tử khác nhìn Vương Thần và Lục Thi Y cái này đôi trai tài gái sắc không khỏi cảm thán, những người này về sau có lẽ chính là những nhân vật phong vân a! Hơn nữa lại là một đôi kim đồng ngọc nữ, với cùng xứng đôi.
Mà Vân Hoàng đứng giữa, trong mắt bọn họ đã là vô hình tồn tại, trực tiếp bị coi nhẹ.
Tất cả nhìn lên đài đã biết rõ kết cục, trường mâu thứ này tuy mạnh, nhưng Quách Lương cách đánh cũng quá yếu nhược đi, so với Vương Thần cái kia thì kém nhiều lắm.
Các nữ đệ tử ném cho Vương Thần những ánh mắt mến mộ, Vương Thần bình tĩnh bước xuống đài, cứ như vừa rồi chỉ là một cuộc dạo chơi vậy.
Vương Thần nghiền ép đệ tử phái khác làm các trưởng lão Phong Ngân tông rất hài lòng, còn nội môn đẹp tử của Phong Ngân tông không có ai là Luyện khí cảnh nên thực lực của Vương Thần trong hàng ngũ Bát mạch cũng là hàng đầu.
Lần thứ hai, Lục Thi Y lên đài.
Lục Thi Y khí chất lẫn dung mạo đều vô cùng kinh tài tuyệt diễm, thu hút so với Vương Thần cái này thì hơn nhiều lắm. Nàng một thân hồng y đứng trước toàn trường giương kiếm thách đấu.
Đối thủ của Lục Thi Y là một nữ đệ tử của Lăng Hà phái, tu vi Thất mạch đỉnh phong.
Đối với trận chiến của hai nữ nhân, mọi người vẫn rất là chờ mong, bất quá tu vi của Lục Thi Y còn thấp hơn nhiều nữ đệ tử Lang Hà phái kia một cái tiểu cảnh giới.
Lục Thi Y hoàn toàn không chút nào lo lắng. Nàng nâng kiếm lên.
“Phong Ngân tông Lục Thi Y”
“Lăng Hà phái Cung Hồ”
Vút!
Cung Hồ là người xông lên trước tiên. Vũ khí của nàng là một cây pháp tiên, Cung Hồ uốn cổ tay, cánh tay đồng thời vung lên, pháp tiên mềm mại như sóng biển đánh tới, nhưng lại ẩn chứa sắc bén kình thế.
Lục Thi Y ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, nàng chỉ lấy kiếm ra đỡ nhẹ. Cung Hồ cười lạnh, đừng nhìn pháp tiên của nàng trong có vẻ yếu ớt mà coi thường. Pháp tiên phân bố linh khí dàn trải khắp cả một đoạn dài, nhưng khi dùng tiên thuật có thể đem toàn bộ chỗ linh khí dàn trải đó tụ lại một điểm rồi đánh mạnh ra, uy lực rất lớn.
Nhưng rồi, nàng phát hiện ra pháp tiên không cách nào đánh trúng Lục Thi Y được, dù cho Cung Hồ có dồn bao nhiêu lực lượng thì khi đánh đến Lục Thi Y thì như đấm vào bình bông đồng dạng, không làm gì nổi đối phương.
Cuộc đấu này, đã biến thành một bên nhẹ nhàng vẩy ra một sợi dây, một bên đem sợi dây đó hất ra.
Tất cả mọi người đều không hiểu truyện gì xảy ra, các trưởng lão cũng chỉ nhìn được một chút huyền cơ. Chỉ có riêng Vân Hoàng là nắm rõ toàn bộ, nha đầu Lục Thi Y này vậy mà đang màu luyện Cương Nhu ý cảnh.
Cương Nhu ý cảnh là lấy nhu thắng cương, triệt tiêu của đối phương một phần lực lượng, dùng thiên địa làm lá chắn đỡ lại một phần, còn phần nhỏ còn lại mình gánh chịu.
Cương Nhu ý cảnh, cũng là thiên địch của mọi Thể tu.
Cung Hồ linh khí lúc này đã tiêu hao hơn phân nửa, bộ dáng với cùng chật vật, mà Lục Thi Y cơ bản là lông tóc vô thương, linh khí trong cơ thể tràn đầy, không có thiếu hụt.
Cung Hồ thu hồi pháp tiên, lặng lẽ ôm quyền chịu thua, vừa rồi nàng đã lôi hết bài tẩy ra nhưng vẫn không chạm nổi góc áo của đối phương, chi bằng chịu thua luôn cho đỡ mất mặt.
Lục Thu Y cũng thu hồi kiếm đi xuống đài, tiến đến gần chỗ Vân Hoàng và Vương Thần.
Các đệ tử khác nhìn Vương Thần và Lục Thi Y cái này đôi trai tài gái sắc không khỏi cảm thán, những người này về sau có lẽ chính là những nhân vật phong vân a! Hơn nữa lại là một đôi kim đồng ngọc nữ, với cùng xứng đôi.
Mà Vân Hoàng đứng giữa, trong mắt bọn họ đã là vô hình tồn tại, trực tiếp bị coi nhẹ.
/154
|