Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Mây đen mù mịt, mưa gió triền miên.
Cho dù là ở bên dưới Thiên Không Thành, luôn đươc thánh quang chiếu sáng thì cũng không có được ánh mặt trời tươi sáng, và tràn đầy sức sống được, những ngày này, hầu như là khắp cả đại lục mưa gió triền miên, thánh vực cũng không ngoại lệ.
Sương khói mờ ảo bất định, không khí lúc nào cũng ẩm ướt.
Mưa to gió lớn như thế này sẽ rất dễ khiến cho trời đất âm u, mọi người cũng cảm thấy không có hứng thú để ra ngoài dạo chơi, cho nên tốt nhất là ở trong nhà.
Mưa lại chính là lúc khiến cho các thương nhân chán ghét nhất, bởi vì trong thời gian này thì sinh ý của bọn họ rất thấp, có thể nói là cực kỳ ảm đạm, bất kể là các quán rượu, quán ăn, khách điếm hay các cửa hàng khác cũng đều rất ế ẩm, chỉ duy nhất là cửa hàng bán đồ đi mưa là tốt nhất.
Dựa vào kinh nghiệm, trong mùa mưa thì thường có lúc mưa liên tục hai ba ngày liền, do đó có nhiều cửa hàng tạm thời đóng cửa buôn bán cho đến khi hết mùa mưa, rồi sau đó mới mở cửa bán lại.
Nhưng mà mùa mưa năm này thì lại là một ngoại lệ, sinh ý của thánh vực không có ảm đạm như bình thường mà ngược lại cực kỳ tốt, chẳng khác nào những ngày trước khi thần thánh học viện chiêu sinh, khiến cho các thương nhân rất là hoan hỉ.
Mà nguyên nhân của vấn đề này chính là một dị đoan của Nghịch Thiên Giáo, được đưa đến quang minh tràng của thánh vực để chịu thẩm phán.
Thích náo nhiệt là bản tính của con người, phải biết rằng dã lâu rồi Thánh Điện không có tiến hành thẩm phán, hơn nữa người lần này bị Thánh Điện thẩm phán chính là người của Nghịch Thiên Giáo vô cùng nổi tiếng, và còn là một vong linh pháp sư, chức nghiệp này hâu như đã tuyệt chủng trên đại lục rồi, do đó lần thẩm phán này rất được chú ý, rất nhiều người ngoài thánh vực cũng đến đây xem náo nhiệt, có nhiều người thậm chí còn đến rất sớm để thuê khách sạn, tránh trường hợp không đặt được phòng.
Từ góc độ lợi nhuận thì các thương nhân thật sự cảm kích vong linh pháp sư của Nghịch Thiên Giáo kia, nàng đã giúp cho mùa mưa, thời gian mà sinh ý ảm đạm nhất có được ánh sáng, bọn họ thậm chí còn hy vọng Thánh Điện thường xuyên bắt được người của Nghịch Thiên Giáo vào tiến thành thẩm phán. Như thế thì thật là tốt.
Giữa trưa, cả vạn người ở quang minh nghiễm tràng bắt đầu động, chen lấn xô đẩy nhau đến nỗi một giọt nước cũng khó qua lọt, nhưng mà ở giữa nghiễm tràng thì lại có môt khoảng đất trống khá rộng, đơn giản bởi vì đó chính là nơi thẩm phán.
Mọi người rỉ tai thì thầm, bàn luận về diễn viên tiêu điểm của ngày hôm nay. Vong linh pháp sư bị thẩm phán.
Sắc trời vẫn âm u như cũ. Mây đen dày đặc tựa hồ như giơ tay lên là có thể chạm vào nó vậy. Nhưng mà mây đen của thánh vực trong phút chốc lại biến mất, gió cũng cùng thổi. Những điều này xuất hiện đột ngột không có gì báo hiệu, đến nỗi mọi người đều ngạc nhiên, nhưng mà bọn họ nhanh chóng hiểu được nguyên nhân.
Chính là sức mạnh của thần. Chỉ có thần mới có thể thay đổi được hiện tượng tự nhiên!
Một bóng đen từ phía chân trời dần dần xuất hiện. Đó là một toàn thành - Thiên Không Thành.
Bảy tia sáng rực rỡ phát sáng khắp Thiên Không Thành. Khiến cho nó càng tăng thêm vẻ thần thánh bất khả xâm phạm.
Nhìn tòa thành ngày càng gần trong lòng mọi người tràn ngập sự kính sợ. Nhất là những người lần đầu đến thánh vực. Lần đầu thấy được Thiên Không Thành thì nội tâm lại càng rung động. Có người còn không kềm chế được xúc động mà quỳ xuống bái.
Mọi người không hẹn mà dừng luận bàn, ngoại trừ cảm giác rung động ra thì bọn bọ còn bảy tỏ sự tôn kính của mình đối với thần.
Khi tới phía trên quang minh nghiễm tràng thì thiê không dừng dừng lại, có hơn ba mươi điểm đen xuất hiện trừ trên trời. Bay đến nghiễm tràng, đó là vài đội ngựa bay, là các thánh kỵ sĩ thân mặc bạch khôi, trong tay cầm trường mâu, cùng với một thánh tế ti mặc áo bào trắng.
Thánh kỵ sĩ và thánh tế ti tạo thành một còn tròn, mà ở bên trong là một cột ánh sáng có đường kính chừng hai thước, từ trên không trung bắn thẳng xuống dưới quang minh nghiễm tràng.
Các thánh kỵ sĩ cũng chỉnh tề hạ xuống, đứng ở bốn phía.
Cột ánh sáng tan đi. Lộ ra vật bên trong, là một cái thập tự giá bằng bạc, mà ở trên đó có cột một nử nữ mặc váy đen.
Nữ tử khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo tú lệ, da thịt trắng nõn, nhưng mà trắng có vẻ không bình thường, trắng không một chút máu, mắt sâu. Môi đen, một vẻ đẹp yêu dị.
Một khí tức âm hàn thẩm thấu vào trong không gian, thánh vực bốn mùa như xuân, chưa bao giờ có cảm giác rét lạnh, hơn nữa, cái lạnh này hoàn toàn khác với cái lạnh tự nhiên, nó thấu tận tâm hồn khiến cho người ta có cảm giác run rẩy.
Một số lượng lớn người đứng xem thì thấy được các hình ảnh dữ tợn đáng sợ, các lệ quỷ hung tợn, hoặc các u linh mờ ảo. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Một quang hoa màu trắng sữa từ trong tay của thánh tế ti lan ra, lúc này ảo giác mới biến mất.
Thánh tế ti quát:" Các bằng hữu có tu vi kém cỏi xin đứng cách xa ra nếu không thì sẽ bị vong linh khí của yêu nữ ảnh hưởng, nhẹ thì tinh thần hao tổn, nặng thì có thể lâm bệnh!"
Lời nói của hắn khiến cho đám đông hỗn loạn, các bình dân và người có thực lực kém cỏi lập tức lui về sau, náo nhiệt thì dĩ nhiên là phải xem rồi nhưng mà an toàn tính mạng là trên hết.
Chỉ là khí tức lợi hại như thế thì vong linh pháp sư quả nhiên là danh bất hư truyền, vô cùng tà ác.
Cổ Diêu cũng đang ngụy trang đứng trong đám người, nhìn thấy nữ tử mặc váy đen kia thì lập tức nhận ra, quả thật đó là la thi mị, không biết tại sao nàng lại rơi vào tay của thánh điện.
Ngọc dung của La Thi Mị lộ vẻ mệt mỏi, mái tóc thì rối, nhưng cũng không mất đi vẻ lạnh lùng, cho dù là thân bị ngục tù nhưng nàng vẫn như thế, tựa hồ như không đem thứ gì để vào mắt cả, kể cả tính mạng của chính mình, khiến cho mọi người có cảm giác là vong linh pháp sư đã mất đi tình cảm của nhân loại chỉ còn là một con rối mà thôi.
Trái lại, khi Cổ Diêu thấy bộ dạng của La Thi Mị thì trong lòng đau đớn, có cảm giác như là người thân đang thụ nạn vậy.
Ở một nơi khác trong đám đông, có hai người đang dùng thuật truyền âm trao đổi, trong số đó là một thanh y nữ tử, lo lắng nói:" Thánh Nữ, làm sao bây giờ?"
Bạch y nữ tử được gọi là Thánh Nữ buồn bả nói:" Không có cách nào."
Thân thể mềm mại của thanh y nữ tử chấn động:" Thánh Nữ, vậy lúc trước ..."
Bạch y nữ tử bất đắc dĩ nói:" Kế hoạch hủy bỏ rồi, bởi vì người của chúng ta phát hiện ra, Thánh Điện đã sớm bí mật bố trí một lực lượng khổng lồ ở gần đó, chắc ngươi cũng hiểu rõ ý đồ của bọn chúng." Trên thực tế thì nàng đã sớm dự liệu đến kết quả rồi, chỉ là gặp phải vận khí quá rồi.
Thẩm phán thực ra chỉ là mồi, Thánh Điện muốn là dẫn dụ thế lực đằng sau của La Thi Mị - Nghịch Thiên Giáo để diệt trừ.
Nghe thanh y nữ tử xưng hô thì có thể đoán được bạch y nữ tử chính là Thánh Nữ của Nghịch Thiên Giáo, người có thể đứng trên vạn người thì hiển nhiên không phải là người ngôc nghếch, ý đồ của Thánh Điện nàng hiểu rất rõ.
Thanh y nữ tử vội nói:" Chúng ta ở chỗ này để làm gì?"
" Tiểu sai, ta cũng hiểu rõ tâm tình của ngươi, và cũng biết hồn pháp phương đã đóng góp cho bổn giáo rất nhiều," Bạch y nữ tử thở dài:" Nhưng mà điều duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là tiễn nàng đoạn đường cuối cùng này thôi."
Những lời này tương đương với tuyên bố rồi, thanh y nữ tử nghe thế thì sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, suýt tí nữa là đã té xuống đất.
Lúc này thánh tế ti đã bắt đầu thong thả đi đến chỗ thánh giá bạc, thẩm phán sắp bắt đầu rồi.
Mây đen mù mịt, mưa gió triền miên.
Cho dù là ở bên dưới Thiên Không Thành, luôn đươc thánh quang chiếu sáng thì cũng không có được ánh mặt trời tươi sáng, và tràn đầy sức sống được, những ngày này, hầu như là khắp cả đại lục mưa gió triền miên, thánh vực cũng không ngoại lệ.
Sương khói mờ ảo bất định, không khí lúc nào cũng ẩm ướt.
Mưa to gió lớn như thế này sẽ rất dễ khiến cho trời đất âm u, mọi người cũng cảm thấy không có hứng thú để ra ngoài dạo chơi, cho nên tốt nhất là ở trong nhà.
Mưa lại chính là lúc khiến cho các thương nhân chán ghét nhất, bởi vì trong thời gian này thì sinh ý của bọn họ rất thấp, có thể nói là cực kỳ ảm đạm, bất kể là các quán rượu, quán ăn, khách điếm hay các cửa hàng khác cũng đều rất ế ẩm, chỉ duy nhất là cửa hàng bán đồ đi mưa là tốt nhất.
Dựa vào kinh nghiệm, trong mùa mưa thì thường có lúc mưa liên tục hai ba ngày liền, do đó có nhiều cửa hàng tạm thời đóng cửa buôn bán cho đến khi hết mùa mưa, rồi sau đó mới mở cửa bán lại.
Nhưng mà mùa mưa năm này thì lại là một ngoại lệ, sinh ý của thánh vực không có ảm đạm như bình thường mà ngược lại cực kỳ tốt, chẳng khác nào những ngày trước khi thần thánh học viện chiêu sinh, khiến cho các thương nhân rất là hoan hỉ.
Mà nguyên nhân của vấn đề này chính là một dị đoan của Nghịch Thiên Giáo, được đưa đến quang minh tràng của thánh vực để chịu thẩm phán.
Thích náo nhiệt là bản tính của con người, phải biết rằng dã lâu rồi Thánh Điện không có tiến hành thẩm phán, hơn nữa người lần này bị Thánh Điện thẩm phán chính là người của Nghịch Thiên Giáo vô cùng nổi tiếng, và còn là một vong linh pháp sư, chức nghiệp này hâu như đã tuyệt chủng trên đại lục rồi, do đó lần thẩm phán này rất được chú ý, rất nhiều người ngoài thánh vực cũng đến đây xem náo nhiệt, có nhiều người thậm chí còn đến rất sớm để thuê khách sạn, tránh trường hợp không đặt được phòng.
Từ góc độ lợi nhuận thì các thương nhân thật sự cảm kích vong linh pháp sư của Nghịch Thiên Giáo kia, nàng đã giúp cho mùa mưa, thời gian mà sinh ý ảm đạm nhất có được ánh sáng, bọn họ thậm chí còn hy vọng Thánh Điện thường xuyên bắt được người của Nghịch Thiên Giáo vào tiến thành thẩm phán. Như thế thì thật là tốt.
Giữa trưa, cả vạn người ở quang minh nghiễm tràng bắt đầu động, chen lấn xô đẩy nhau đến nỗi một giọt nước cũng khó qua lọt, nhưng mà ở giữa nghiễm tràng thì lại có môt khoảng đất trống khá rộng, đơn giản bởi vì đó chính là nơi thẩm phán.
Mọi người rỉ tai thì thầm, bàn luận về diễn viên tiêu điểm của ngày hôm nay. Vong linh pháp sư bị thẩm phán.
Sắc trời vẫn âm u như cũ. Mây đen dày đặc tựa hồ như giơ tay lên là có thể chạm vào nó vậy. Nhưng mà mây đen của thánh vực trong phút chốc lại biến mất, gió cũng cùng thổi. Những điều này xuất hiện đột ngột không có gì báo hiệu, đến nỗi mọi người đều ngạc nhiên, nhưng mà bọn họ nhanh chóng hiểu được nguyên nhân.
Chính là sức mạnh của thần. Chỉ có thần mới có thể thay đổi được hiện tượng tự nhiên!
Một bóng đen từ phía chân trời dần dần xuất hiện. Đó là một toàn thành - Thiên Không Thành.
Bảy tia sáng rực rỡ phát sáng khắp Thiên Không Thành. Khiến cho nó càng tăng thêm vẻ thần thánh bất khả xâm phạm.
Nhìn tòa thành ngày càng gần trong lòng mọi người tràn ngập sự kính sợ. Nhất là những người lần đầu đến thánh vực. Lần đầu thấy được Thiên Không Thành thì nội tâm lại càng rung động. Có người còn không kềm chế được xúc động mà quỳ xuống bái.
Mọi người không hẹn mà dừng luận bàn, ngoại trừ cảm giác rung động ra thì bọn bọ còn bảy tỏ sự tôn kính của mình đối với thần.
Khi tới phía trên quang minh nghiễm tràng thì thiê không dừng dừng lại, có hơn ba mươi điểm đen xuất hiện trừ trên trời. Bay đến nghiễm tràng, đó là vài đội ngựa bay, là các thánh kỵ sĩ thân mặc bạch khôi, trong tay cầm trường mâu, cùng với một thánh tế ti mặc áo bào trắng.
Thánh kỵ sĩ và thánh tế ti tạo thành một còn tròn, mà ở bên trong là một cột ánh sáng có đường kính chừng hai thước, từ trên không trung bắn thẳng xuống dưới quang minh nghiễm tràng.
Các thánh kỵ sĩ cũng chỉnh tề hạ xuống, đứng ở bốn phía.
Cột ánh sáng tan đi. Lộ ra vật bên trong, là một cái thập tự giá bằng bạc, mà ở trên đó có cột một nử nữ mặc váy đen.
Nữ tử khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo tú lệ, da thịt trắng nõn, nhưng mà trắng có vẻ không bình thường, trắng không một chút máu, mắt sâu. Môi đen, một vẻ đẹp yêu dị.
Một khí tức âm hàn thẩm thấu vào trong không gian, thánh vực bốn mùa như xuân, chưa bao giờ có cảm giác rét lạnh, hơn nữa, cái lạnh này hoàn toàn khác với cái lạnh tự nhiên, nó thấu tận tâm hồn khiến cho người ta có cảm giác run rẩy.
Một số lượng lớn người đứng xem thì thấy được các hình ảnh dữ tợn đáng sợ, các lệ quỷ hung tợn, hoặc các u linh mờ ảo. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Một quang hoa màu trắng sữa từ trong tay của thánh tế ti lan ra, lúc này ảo giác mới biến mất.
Thánh tế ti quát:" Các bằng hữu có tu vi kém cỏi xin đứng cách xa ra nếu không thì sẽ bị vong linh khí của yêu nữ ảnh hưởng, nhẹ thì tinh thần hao tổn, nặng thì có thể lâm bệnh!"
Lời nói của hắn khiến cho đám đông hỗn loạn, các bình dân và người có thực lực kém cỏi lập tức lui về sau, náo nhiệt thì dĩ nhiên là phải xem rồi nhưng mà an toàn tính mạng là trên hết.
Chỉ là khí tức lợi hại như thế thì vong linh pháp sư quả nhiên là danh bất hư truyền, vô cùng tà ác.
Cổ Diêu cũng đang ngụy trang đứng trong đám người, nhìn thấy nữ tử mặc váy đen kia thì lập tức nhận ra, quả thật đó là la thi mị, không biết tại sao nàng lại rơi vào tay của thánh điện.
Ngọc dung của La Thi Mị lộ vẻ mệt mỏi, mái tóc thì rối, nhưng cũng không mất đi vẻ lạnh lùng, cho dù là thân bị ngục tù nhưng nàng vẫn như thế, tựa hồ như không đem thứ gì để vào mắt cả, kể cả tính mạng của chính mình, khiến cho mọi người có cảm giác là vong linh pháp sư đã mất đi tình cảm của nhân loại chỉ còn là một con rối mà thôi.
Trái lại, khi Cổ Diêu thấy bộ dạng của La Thi Mị thì trong lòng đau đớn, có cảm giác như là người thân đang thụ nạn vậy.
Ở một nơi khác trong đám đông, có hai người đang dùng thuật truyền âm trao đổi, trong số đó là một thanh y nữ tử, lo lắng nói:" Thánh Nữ, làm sao bây giờ?"
Bạch y nữ tử được gọi là Thánh Nữ buồn bả nói:" Không có cách nào."
Thân thể mềm mại của thanh y nữ tử chấn động:" Thánh Nữ, vậy lúc trước ..."
Bạch y nữ tử bất đắc dĩ nói:" Kế hoạch hủy bỏ rồi, bởi vì người của chúng ta phát hiện ra, Thánh Điện đã sớm bí mật bố trí một lực lượng khổng lồ ở gần đó, chắc ngươi cũng hiểu rõ ý đồ của bọn chúng." Trên thực tế thì nàng đã sớm dự liệu đến kết quả rồi, chỉ là gặp phải vận khí quá rồi.
Thẩm phán thực ra chỉ là mồi, Thánh Điện muốn là dẫn dụ thế lực đằng sau của La Thi Mị - Nghịch Thiên Giáo để diệt trừ.
Nghe thanh y nữ tử xưng hô thì có thể đoán được bạch y nữ tử chính là Thánh Nữ của Nghịch Thiên Giáo, người có thể đứng trên vạn người thì hiển nhiên không phải là người ngôc nghếch, ý đồ của Thánh Điện nàng hiểu rất rõ.
Thanh y nữ tử vội nói:" Chúng ta ở chỗ này để làm gì?"
" Tiểu sai, ta cũng hiểu rõ tâm tình của ngươi, và cũng biết hồn pháp phương đã đóng góp cho bổn giáo rất nhiều," Bạch y nữ tử thở dài:" Nhưng mà điều duy nhất chúng ta có thể làm chỉ là tiễn nàng đoạn đường cuối cùng này thôi."
Những lời này tương đương với tuyên bố rồi, thanh y nữ tử nghe thế thì sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, suýt tí nữa là đã té xuống đất.
Lúc này thánh tế ti đã bắt đầu thong thả đi đến chỗ thánh giá bạc, thẩm phán sắp bắt đầu rồi.
/258
|