Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Trên đường đi chấp hành nhiệm vụ mới, Cổ Diêu không ngừng nghĩ đến một vấn đề.
Lúc trước hắn toàn lực tìm kiếm thất lạc đại lục, nhưng lại quên đi một điểm quan trọng – đồng đội.
Nếu như hôm qua không phải ở địa hạ thành đụng phải cuồng thần Chiến Thiên thì hắn cũng vẫn sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Cho dù có một ngày may mắn tìm ra được thất lạc đại lục, nhưng đại lục kia cũng rộng lớn như là tạp địch đại lục. Trong thế giới rộng lớn đó tìm kiếm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển, cứ nghĩ đến tạp địch đại lục là biết đại lục kia rộng lớn cỡ nào.
Hơn nữa ở thất lạc đại lục thì loài người chính là dị loại, ma tộc có thể đối với nhân loại như là đạo tặc ở tạp địch đại lục. Cho nên, tất cả hành động cũng chỉ có thể là len lén mà thôi, không thể đường đường chính chính tìm người mà hỏi, như vậy thì khó khăn lại tăng thêm không ít.
Còn nữa, người bắt Hàn Đan đi là một ác ma cường đại, đối với tên ác ma đó Cổ Diêu hoàn toàn không biết gì cả, hắn có thể có nhiều đồng bọn cường đại như thế, đây cũng là một vấn đề cần phải lo lắng.
Bất luận là từ góc độ nào thì cũng cần phải có đồng đội.
Nhưng là, đồng đội thì không phải là dễ kiếm, vả lại phải thỏa vài điều kiện.
Thứ nhất, phải đủ mạnh.
Những cái khác không nói, đây chính là điều kiện tiên quyết, ở một nơi mà còn bạo lực, dã man hơn cả địa hạ thành, người yếu đối với Cổ Diêu không có tác dụng gì ngược lại còn trở nên vướng víu.
Thứ hai, không để ý đến cấm kỵ cấp S.
Cao thủ trên đại lục thật sự không ít, nhưng điều kiện này liền loại ra tuyệt đại đa số người. từ xưa đến nay, trên đại lục không ai dại đột đắc tội thánh điện, trừ khi hắn chán sống. ngay cả la áo đế quốc thống nhất cả đại lục cũng đối với thánh điện cung kính, thế lực khác thì không phải nói rồi.
Thứ ba, thất lạc đại lục phải đối với hắn có lực hấp dẫn rất mạnh.
Nếu như không thì cho dù có biết thất lạc đại lục ở nơi nào thì cũng sẽ không đi đến nơi quỷ quái đó.
Thứ tư, chịu ước thúc.
Cao thủ đa số đều là cao ngạo, khiến bọn họ vào thất lạc đại lục đã là chuyện lạ rồi, với thực lực của Cổ Diêu hiện nay rất khó có thể thao túng để bọn họ phục vụ cho mình, trừ khi có lợi ích hoặc mục tiêu của bọn họ cùng với mình.
Thứ năm, hiện tại vẫn chưa nghĩ ra.
Điều kiện cũng không nhiều nhưng hiện tại xem ra, cả đại lục cũng rất khó tìm người thích hợp.
Chiến Thiên một cuồng nhân chỉ yêu thích chiến đấu không để ý đến hết thảy đương nhiên là người rất thích hợp, nếu như có thể dẫn hắn đến thất lạc đại lục, thì trao đổi điều kiện là cùng hợp tác với mình hẳn là không thành vấn đề, nhưng trên đời lại có được mấy cuồng nhân như thế.
Điều này làm cho Cổ Diêu rất là đau đầu, cũng may là hắn có thời gian.
Sữa bò rồi sẽ có, bánh mì rồi cũng sẽ có, chỉ cần từ từ nghĩ biện pháp thì sẽ tìm được thôi. Cổ Diêu tự an ủi chính mình như thế.
Trong khi nghĩ đến làm thế nào để tìm được một đồng đội thích hợp thì hai chân của hắn cũng không nhàn rỗi, lướt trên mặt đất nhanh như gió hướng về phía A Lang Đa thành.
Hắn đã sớm luyện thành nhất tâm nhị dụng, trong lúc thi triển khinh công cũng có thể nghĩ đến chuyện khác, tỷ như là kế hoạch cho nhiệm vụ. Phân tâm cũng không ảnh hưởng đến tu luyện, trái lại quỷ bộ ngày càng thuần thục, gần như là biến thành một bộ phận của quân thể.
Cuối cùng sự trầm tư của Cổ Diêu bị cắt đứt, cũng không phải là đụng phải ma thú hay tiểu động vật, mà là tiếng người.
Phía trước cách đó không xa có người?
Nhân số lại không ít, bởi vì thanh âm dường như rất ồn ào.
Cổ Diêu đã xem qua bản đồ về lộ tuyến của mình, gần đây hẳn là không có thành thị hoặc thôn trấn nào.
Thanh âm được gió mang đến cũng không có hài hòa, trong đó bao gồm cả tiếng kêu thảm thiết, cầu khẩn, cuồng tiếu, nhục mạ, còn có tiếng kim loại va chạm, hình như là có xung đột.
Chẳng lẽ là thương nhân gặp nạn?
Hắc, lại là một người có một bí mật giá trị.
Cổ Diêu tạm thời dẹp phiền não về đồng đội sang một bên, đẩy nhanh tốc độ, chạy đến hiện trường, sau đó thì phát hiện ra mình đã phán đoán sai.
Đó không phải là một thương đội mà là một tiểu thôn.
Trên bản đồ, tiểu thôn nhỏ hơn nhiều so với trấn cho nên sẽ không được ghi lại, vì thế cũng sẽ không có tư liệu về thôn.
Một thôn trang cũng có khoảng mấy ngàn người, mà tiểu thôn này ở nơi hẻo lánh vô danh cho nên thành viên càng ít, địa thế bằng phẳng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy chỉ có khoảng bảy tám mươi hộ, tính ra chỉ khoảng ba bốn trăm người.
Sự yên tĩnh của tiểu sơn thôn đã bị người từ bên ngoài đến phá hủy, trở thành một đống hỗn độn.
Hơn mười gian nhà bốc cháy, khói đen cuồn cuộn, giữa thôn có một đống thi thể, bọn họ chỉ vừa chết không bao lâu, máu vẫn chưa đông lại, vẫn còn một màu đỏ tươi.
Hung thủ rất tàn nhẫn, đa số tử thi đều không nguyên vẹn, tứ chi tách rời, trong tay các tử thi chỉ là sừ đầu hoặc cung tên săn bắn, những vũ khí thô thiển hiển nhiên là không thể nào giúp bọn họ tự vệ được.
Chỉ cần nhìn qua là biết bọn họ chỉ là những thôn dân bình thường.
Cổ Diêu nhíu mày, đến tốt cùng là ai, lại tàn nhẫn hạ độc thủ đối với các thôn dân vô tội không hề biết vũ lực, lại còn huyết tẩy cả thôn? Quả đúng là không còn nhân tính.
Cổ Diêu liền nhanh chónh phát hiện ra những kẻ này, chính giữa thôn có một đám người, xem ra không phải là thiện nam tính nữ gì, bọn họ la hét reo hò xông vào các gian nhà, giết người phóng hỏa, tựa như đó là một trò chơi giải trí cho vui.
Cách đó không xa còn có mười hai con ngựa, tất cả đều có móng sắt, không phải là của thôn dân, khẳng định là của người bên ngoài đến.
Mã tặc!
Cùng đều có một chữ tặc nhưng mã tặc và đạo tặc hoàn toàn bất đồng.
Đạo tặc nói trắng ra chính là trộm, bọn họ rất tuân thủ quy tắc, chỉ thông qua phương thức "đạo" để lấy đồ vật mà mình muốn hoặc là tiền chứ ít khi nào dùng vũ lực để giết người.
Mà mã tặc cùng thổ phỉ, cường đạo thì không khác nhau, đều là dùng kỵ mã để hành động, đến nhanh rút cũng nhanh.
Bên cạnh mấy chục thước có môt gian nhà tranh, từ trong đó truyền ra tiếng kinh hô của một nữ tử.
Còn có người còn sống? Cổ Diêu không chút do dự lao đến gian nhà tranh đó.
Người phát ra tiếng kinh hô đó là một cô gái khoản mười sáu tuổi, thôn tử sơn linh thủy tú, sinh ra một tiểu mỹ nữ thanh lệ thoát tục.
Dung mạo thanh lệ mang đến cho thiếu nữ niềm kiêu ngạo nhưng nó cũng hấp dẫn các ánh mắt bất thiện.
Mã tặc, không chuyện ác nào không làm dĩ nhiên là không buông tha cho một cô gái xinh đẹp như thế, xiêm y của thiếu nữ rối loạn, chiếc váy còn bị xé rách một mảng to, lộ ra một bắp đùi trắng noãn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trước mặt nàng là một tên mã tặc lưng hùm vai gấu, trên mặt có một vết sẹo dài thể hiện sự hung ác không cần tả bằng lời.
Tên mã tặc nở nụ cười dâm đãng, khuôn mặt đầy thẹo nhìn chằm chằm vào chỗ da thịt bị lộ của thiếu nữ một cách ướt át:"Hé hé, ta quả nhiên là có diễm phúc, ở một nơi mà đi ị cũng ra không này không ngờ lại có thể có được một tiểu cô nương xinh đẹp."
Đối mặt với trên mã tặc đang từng bước tiến đến, thiếu nữ tựa như chim sợ cành cong, loay hoay che váy, từng bước lui về phía sau, cho đến khi không thể thối lui được nữa, bởi vì phía sau chính là một bức tường.
Từ những trang sức lãnh đạm trang nhã của gian phòng thì có thể nhận ra được đây chính là phòng ngủ của thiếu nữ.
Nhìn giữa phòng có một chiếc giường được làm từ da thú gã mặt sẹo cười càng dâm đãng hơn:"Tiểu cô nương, quả thật là biết điều, biết chọn một nơi thật tốt! He he, ta sẽ làm theo sự mong muốn của cô!"
Nói xong hắn tựa như không thể chờ đợi thêm nữa lập tức đi tới, nếu như trễ một chút, đồng bọn đến đây thì "miếng thịt" này chưa chắc đã được nếm.
Lúc này hắn đột nhiên cảnh giác, mã tặc cũng là một người sống dưới lưỡi gươm cho nên khứu giác của hắn cũng rất là nhạy cảm.
Lập tức quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có một thiếu niên, sài đao trong tay được giơ lên, đao phong the thé dường như có đấu khí.
Chiếc tủ quần áo ở giữa phòng mở ra, thì ra thiếu niên vừa rồi ẩn nấp ở trong đó.
"Hắc! Thì ra còn có một tiếu tạp chủng, lại có biết được đấu khí!"
Tên mặt thẹo miệng thì la nhưng căn bản là không thèm để đối phương trong mắt, xuất ra một cước như chớp, đá văng thiếu niên lên, rơi xuống đụng vào vách tường, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại bị té ngã, trong miệng hô lên:"Mau thả tỷ tỷ ta ra, tên khốn!"
Mặc dù có chút đấu khí, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, kinh nghiệm lâm trận không đủ, nhưng cũng có dũng khí, đối mặt với mã tặc mà mặt cũng không đổi sắc.
"Vẫn chưa chết? Xem ra ngươi cũng may mắn, chờ ta chơi đùa với tỷ tỷ ngươi rồi sẽ thu thập ngươi! Ngươi hãy chậm rãi mà xem, trước khi chết còn có thể chiêm ngưỡng được mỹ cảnh, chưa thấy qua tỷ tỷ ngươi lỏa thể sao? Yên tâm, sẽ nhanh chóng được thấy thôi, hé hé!"
Đao ba quay đầu đi, trước mắt đột nhiên lóe lên hàn quang, tiếp theo một cảm giác đau nhức truyền đến, trước mặt bỗng nhiên tối sầm.
Một con mắt của hắn đã bị đâm mù.
Thiếu nữ nhu nhược lúc nãy bây giờ nét mặt đầy vẻ băng lãnh, trong tay cầm một cây trâm cài tóc, đao ba lúc này mới phát hiện mắt mình đã mất một mắt, một thiếu nữ nhìn qua tựa như không có lực phản kháng không ngờ lại cũng có thể tàn nhẫn như thế.
Trên chiếc trâm cài tóc cũng ẩn hiện đấu khí, chứng tỏ nàng cũng có vũ kỹ, mặc dù không mạnh mẽ hơn đệ đệ bao nhiêu.
Cô gái ngây người, trong dự tính thì một cái đâm này có thể giết chết mã tặc, không nghĩ đến đấu khí của mình chỉ có thể chọc mù một mắt của hắn.
Khi mã tặc phá cửa vào nhà thì nàng bảo đệ đệ trốn vào tủ quần áo, thừa dịp đánh lén, nếu như đệ đệ không thành công thì cũng có thể thu hút sự chú ý của hắn tạo một cơ hội cho mình.
Kết hoạch rất hoàn mỹ, đáng tiếc là thiếu kinh nghiệm cho nên không thể như dự tính được.
Tên mặt thẹo bị mất một mắt một cách lãng nhách như thế thì thú khí công tâm, không thèm để ý đến sắc đẹp nữa, giận dữ hét lên:"Lão tử giết chết ngươi, tiểu tiện nhân!"
Rút đại đao bên hông ra chém về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ không biết làm sao, khi thấy đại đao hạ xuống, nghĩ đến sẽ bị "hương tiêu ngọc vẫn" thì vào lúc này cánh tay của tên mặt thẹo bị bắt lại.
"Lão huynh, vùi dập một đóa hoa như thế thì không phải là chuyện tốt đâu!"
Cơn giận của tên mặt thẹo lúc này đã lên đến đỉnh điểm:"Mẹ nó, đừng nói nhảm, không thấy lão tử bị mất một mắt sao? Con tiểu tiện nhân này không thể lưu …"
Nói đến đây hắn đột nhiên có cảm giác không đúng, bởi vì thanh âm của người này cũng không phải là của đồng bọn.
Ngạc nhiên quay đầu lại thì chỉ thấy một người xa lạ ở phía sau.
"Nếu như ta muốn lưu lại thì sao?" vừa dứt lời, người đó liền nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra.
Lần này thì không phải chỉ đơn giản là bị mất một con mắt, cái đầu của đao ba tựa như một quả dưa hấu bị nổ tung, não tương bắn tung tóe khắp nơi, thi thể cũng không có lập tức ngã xuống mà co giật liên hồi.
Mặc dù người đó cứu mình nhưng thiếu nữ lại bị hành động tàn nhẫn đó dọa khiếp.
Mùi máu tươi nồng nặc, thiếu nhiên nhịn không được phải nôn mửa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng người:"Tên Đao Ba kia, sao lâu vậy còn chưa chịu ra nữa hả?"
"Tám phần là hắn đã tìm được thú vui rồi, ***, còn hưởng thụ một mình nữa chứ!"
"Chúng ta nhanh lên một chút nào, tên hỗn đãn đó là hứng lên giết chết cả người thì chúng ta ngay cả đồ thừa cũng không còn!"
Người này hiển nhiên chính là Cổ Diêu, đóng cửa phòng ngủ lại, ánh mắt hắn lướt qua hai người:"không được nói chuyện, cũng không được làm gì, mọi chuyện để ta xử lý, rõ không?"
Thiếu nữ lúc này đã thất thần, chỉ theo tiềm thức mà gật đầu.
Giọng nói càng ngày càng gần, bên ngoài sảnh đã nghe được cước bộ.
Không phải chỉ có một mã tặc đến, ít nhất là có bốn năm người, hắn có thể đối phó với nhiều người như thế sao?
Thiếu nữ khẩn trương hẳn lên nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi.
Cánh cửa phòng ngủ rốt cục cũng bị phá ra.
"Hắc, đao ba, chúng ta đến đây."
Bọn mã tặc nhìn thấy đầu tiên chính là thiếu nữ, hai con mắt sáng ngời, nhưng dâm niệm nhanh chóng biến mất, bởi vì trên mặt đất có nằm một người, mà người đó chính là đồng bọn của bọn hắn.
"Đao Ba, ngươi làm sao thế?"
Thi thể vốn không thể nào trả lời được, nhưng đã có người thay hắn trả lời, quyền kình dày đặc từ bên sườn cửa bay đến.
Cao thủ!
Đây chính là ý niệm trong đầu các mã tặc, chỉ tiếc là tình cảnh hiện tại giống như lúc trước bọn họ hành hạ các bình dân không hề có sức kháng cự vậy.
Dưới các quyền kình, tiếng kêu răng rắc của xương gãy vang lên, đám mã tặc thậm chí không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết đã bị biến thành một đống thịt vụn, đầu khớp xương toàn bộ đều nát bấy.
Đối với đám mã tặc chỉ biết ức hiếp các thôn dân bình thường, một đám ô hợp này có trình độ nhiều nhất cũng chỉ tương đương với trung cấp vũ giả mà thôi, thực lực so với Cổ Diêu có cách biệt một trời một vực.
Có thể nói Cổ Diêu căn bản không cần mai phục, trực tiếp đánh chết đám mã tặc này, nhưng như thế thì sẽ có chút phiền toái, chi bằng đợi bọn họ tập trung lại một chỗ cho tiện.
Một, hia, ba, bốn, năm, sáu, bảy, cộng thêm đao ba nữa là tám, ngựa có tổng cộng mười hai con, vậy còn lại bốn người.
Cổ Diêu nhanh chóng tính ra số còn lại.
Lần này hắn đã không còn phải ôm cây đợi thỏ nữa.
Lập tức ra khỏi gian nhà tranh, đi đến chỗ trung tâm của thôn.
Lại có hai mã tặc đang hướng về phía này, vừa đi vừa oán giận nói:"mẹ nó, đầu tiên là đao ba, sau đó là lão thất cùng với bọn sơn hổ cũng không biết là đi đâu, giờ còn chưa về, chắc hẳn là đang lạc thú!"
"Đúng, nhanh lên một chút, nếu như để cho bọn chúng giết chết hết nữ nhân thì chúng ta còn gì để chơi đùa!"
Mã tặc trong miệng phun ra những lời thô tục đột nhiên phát hiện Cổ Diêu đang đi đến trước mặt, không khỏi ngây người một chút, người này tựa hồ như bất đồng với thôn dân, hắn rất bình tĩnh, hơn nữa trên người hắn có khí tức nguy hiểm, cho nên bọn họ cũng không có lập tức động thủ:"Ngươi là ai?"
Trả lời cho bọn chúng là một đôi thiết quyền, trực tiếp đánh vào mặt hai tên mã tặc.
Thật sự là quá nhanh, khoảng cách mấy trượng nhưng lại đến trước mặt trong nháy mắt, thật giống như là khoảng cách bị rút ngắn vậy.
Hai tên mã tặc căn bản là không có phản ứng, binh khí còn chưa rút ra thì đầu đã rời khỏi cổ, hóa thành một màn huyết vụ trên không.
Cổ Diêu đã động nộ, nếu không thì đối với đám mã tặc này hắn vốn không cần phải dùng đến nguyên tử bạo liệt quyền.
Đang ở bên cạnh các tuấn mã tính toán chiến lợi phẩm, hai tên mã tặc đối với phụ nữ vốn không có hứng thú thấy thế thì thất kinh.
Không thể nghi ngờ được, đó chính là một cao thủ mà bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc được!
Các đồng bọn khác không thấy trở lại phỏng chừng là đã gặp nạn rồi.
Hai tên mã tặc lập tức nhảy lên ngựa chạy gấp, ngay cả chiến lợi phẩm trên mặt đất cũng bỏ đó, phải biết rằng cái gì cũng không thể so được với cái mạng nhỏ của chính mình.
Tuấn mã chạy chưa được mười thước thì đã có hai đạo hắc tuyến từ phía sau bay đến, xuyên thủng yếu hầu bọn chúng.
Tuấn mã chấn kinh hí vang vứt hai thi thể xuống đất, sau đó điên cuồng phi nước đại rời khỏi thôn. Toàn bộ đám mã tặc xâm nhập thôn trang đã bị diệt.
Cổ Diêu nhanh chóng kiểm tra tất cả các ngôi nhà còn lại của thôn, không hề có người nào sống, ngay cả gà vịt heo chó cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn, lũ mã tặc hung ác này đúng là chém giết để tìm vui.
Trở lại giữa thôn, thiếu niên đã được tỷ tỷ dìu đi đến, bọn họ thừ người ra mà nhìn thôn trang, cơ hồ như không dám tin vào chính đôi mắt của mình.
Chỉ một giờ trước, những hàng xóm thân thiếu của họ vẫn còn sống khỏe mạnh, thôn trang tràn ngập sức sống, nhưng tất cả đề đã bị phá hủy.
"Cám ơn đã cứu chúng ta!"
Nhìn thấy Cổ Diêu thiếu nữ lập tức tạ ơn, nhưng trong long lại vô cùng khiếp sợ, thủ đoạn của Cổ Diêu gây cho thiếu nữ ấn tượng mạnh hơn sự cảm kích, người này quả giống như một ma thần, giết người không chớp mắt, còn hơn cả đám mã tặc.
"A, Sơn Mỗ đại thúc!"
Thiếu niên nhìn quanh đột nhiên phát hiện điều gì đó, liền lảo đảo chạy về phía xa, ngã xuống trước một người:"Sơn Mỗ đại thúc! Sơn Mỗ đại thúc! Người làm sao vậy?"
Người kia, hoặc phải nói đúng hơn là cổ thi thể vì người đó đã ko còn hô hấp, Cổ Diêu rất dễ dàng nhận ra được, càng huống chi ở vị trí trái tim có một vết thủng lớn loang lổ máu, người nào cũng ko thể nào sống nổi với vết thương chí mạng như thế.
Thiếu niên cũng nhanh chónh nhận ra điều này, hắn nằm lên thi thể khóc rống lên.
Thi thể chính là người duy nhất trong thôn trang có võ trang, áo giáp, chỉ là tuổi đã già, mặt đầy nếp nhăn, thủy chung ko địch lại mã tặc, xem ra có lẽ là thân nhân của hai tỷ đệ này.
Thiếu nữ đứng yên bên cạnh, hai hốc mắt đỏ bừng, không có khóc rống lên như đệ đệ, chỉ là hai hàm răng phía sau đôi môi anh đào cắn chặt lại.
Cổ Diêu có chút kinh ngạc, đi đến bên cạnh nàng:"Tại sao cô lại không khóc?"
"Trước khi chính tay giết chết kẻ thù, ta sẽ không rơi lệ!" Giọng nói của thiếu nữ trầm thống nhưng lại ẩn chứa ý chí kiên định không thể dao động.
Cổ Diêu chỉ vào thi thể của đám mã tặc:"Mối thù của các người ta đã báo giúp rồi!"
"Không, vẫn chưa!" thiếu nữ nghiến răng nói:"Bọn chúng chỉ là đám tiểu tốt, người sai khiến đám mã tặc kia mới chính là người đã khiến cho thôn của ta diệt vong, chính là hung thủ chính thức khiến cho chúng ta mất đi thân nhân!"
Thật không nghĩ đến, một thiếu nữ thuần khiết lớn lên ở một sơn thôn lại có được tâm tư như thế, đúng là đã xem thường nàng rồi.
Thiếu nữ nói không sai, Cổ Diêu kiểm tra qua thi thể của đám mã tặc thì phát hiện bọn chúng có đeo huy chương chứng minh thân phận –Hắc Phong Mã Tặc Đoàn.
Bọn chúng vốn hoạt động ở phía tây bắc của Đạt Lạp Tư Quận, xú danh vang xa, bởi vì hung tàn bạo lệ, nửa năm trước rốt cục cũng khiến cho thống lĩnh của Đạt Lạp Tư quận phẫn nộ, phái ra đại quân tiêu diệt.
Hắc Phong Mã Tặc đoàn thế lực tuy lớn nhưng dù sao cũng kém hơn so với quân đội, nguyên khí đại thương, bị đuổi đến phía tây, và cũng mang đến đại họa cho tiểu sơn thôn này.
Đương nhiên, đám mã tặc này chỉ là môt tiểu đội trong Hắc Phong Mã Tặc đoàn mà thôi, nên nhân số mới ít như thế. Cổ Diêu nói:"Được rồi, có lẽ cô nói đúng, nhưng có một vấn đề, cho dù sau lưng đám mã tặc này còn có thủ lĩnh, các người yếu như thế thì dựa vào cái gì để báo thù?"
Thiếu nữ không nói nhiều lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Cổ Diêu:"Tiên sinh, xin hãy dạy cho ta vũ kỹ!"
Nàng vốn là một thiếu nữ thông tuệ, vừa rồi nhìn thấy thân thủ của Cổ Diêu, giết chết đám mã tặc như giết chết một con kiến, trong lòng đã biết là gặp được cao thủ hàng đầu. Nếu như được người này dạy vũ kỹ thì sẽ có hy vọng báo thù.
"Không, tỷ tỷ, là chúng ta!" thiếu niên cũng chạy đến quỳ xuống trước mặt Cổ Diêu:"Xin ngài hãy dạy vũ kỹ cho chúng ta!"
Hắn liều mạng dập đầu, hơn nữa còn rất mạnh, viên đá lót đường cũng run lên, cho dù máu tươi tuôn ra cũng không màng đến, hoàn toàn không hề giả dối.
Cổ Diêu giơ tay, một cổ lực lượng làm cho hai người không tự giác được mà đứng lên.
Trước ánh mắt mong chờ của hai người, Cổ Diêu thản nhiên nói:"Thôi được rồi, bây giờ các người tạm thời đi theo ta!"
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 10 : Bạo Phong Thiết Vệ
Trên đường đi chấp hành nhiệm vụ mới, Cổ Diêu không ngừng nghĩ đến một vấn đề.
Lúc trước hắn toàn lực tìm kiếm thất lạc đại lục, nhưng lại quên đi một điểm quan trọng – đồng đội.
Nếu như hôm qua không phải ở địa hạ thành đụng phải cuồng thần Chiến Thiên thì hắn cũng vẫn sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Cho dù có một ngày may mắn tìm ra được thất lạc đại lục, nhưng đại lục kia cũng rộng lớn như là tạp địch đại lục. Trong thế giới rộng lớn đó tìm kiếm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển, cứ nghĩ đến tạp địch đại lục là biết đại lục kia rộng lớn cỡ nào.
Hơn nữa ở thất lạc đại lục thì loài người chính là dị loại, ma tộc có thể đối với nhân loại như là đạo tặc ở tạp địch đại lục. Cho nên, tất cả hành động cũng chỉ có thể là len lén mà thôi, không thể đường đường chính chính tìm người mà hỏi, như vậy thì khó khăn lại tăng thêm không ít.
Còn nữa, người bắt Hàn Đan đi là một ác ma cường đại, đối với tên ác ma đó Cổ Diêu hoàn toàn không biết gì cả, hắn có thể có nhiều đồng bọn cường đại như thế, đây cũng là một vấn đề cần phải lo lắng.
Bất luận là từ góc độ nào thì cũng cần phải có đồng đội.
Nhưng là, đồng đội thì không phải là dễ kiếm, vả lại phải thỏa vài điều kiện.
Thứ nhất, phải đủ mạnh.
Những cái khác không nói, đây chính là điều kiện tiên quyết, ở một nơi mà còn bạo lực, dã man hơn cả địa hạ thành, người yếu đối với Cổ Diêu không có tác dụng gì ngược lại còn trở nên vướng víu.
Thứ hai, không để ý đến cấm kỵ cấp S.
Cao thủ trên đại lục thật sự không ít, nhưng điều kiện này liền loại ra tuyệt đại đa số người. từ xưa đến nay, trên đại lục không ai dại đột đắc tội thánh điện, trừ khi hắn chán sống. ngay cả la áo đế quốc thống nhất cả đại lục cũng đối với thánh điện cung kính, thế lực khác thì không phải nói rồi.
Thứ ba, thất lạc đại lục phải đối với hắn có lực hấp dẫn rất mạnh.
Nếu như không thì cho dù có biết thất lạc đại lục ở nơi nào thì cũng sẽ không đi đến nơi quỷ quái đó.
Thứ tư, chịu ước thúc.
Cao thủ đa số đều là cao ngạo, khiến bọn họ vào thất lạc đại lục đã là chuyện lạ rồi, với thực lực của Cổ Diêu hiện nay rất khó có thể thao túng để bọn họ phục vụ cho mình, trừ khi có lợi ích hoặc mục tiêu của bọn họ cùng với mình.
Thứ năm, hiện tại vẫn chưa nghĩ ra.
Điều kiện cũng không nhiều nhưng hiện tại xem ra, cả đại lục cũng rất khó tìm người thích hợp.
Chiến Thiên một cuồng nhân chỉ yêu thích chiến đấu không để ý đến hết thảy đương nhiên là người rất thích hợp, nếu như có thể dẫn hắn đến thất lạc đại lục, thì trao đổi điều kiện là cùng hợp tác với mình hẳn là không thành vấn đề, nhưng trên đời lại có được mấy cuồng nhân như thế.
Điều này làm cho Cổ Diêu rất là đau đầu, cũng may là hắn có thời gian.
Sữa bò rồi sẽ có, bánh mì rồi cũng sẽ có, chỉ cần từ từ nghĩ biện pháp thì sẽ tìm được thôi. Cổ Diêu tự an ủi chính mình như thế.
Trong khi nghĩ đến làm thế nào để tìm được một đồng đội thích hợp thì hai chân của hắn cũng không nhàn rỗi, lướt trên mặt đất nhanh như gió hướng về phía A Lang Đa thành.
Hắn đã sớm luyện thành nhất tâm nhị dụng, trong lúc thi triển khinh công cũng có thể nghĩ đến chuyện khác, tỷ như là kế hoạch cho nhiệm vụ. Phân tâm cũng không ảnh hưởng đến tu luyện, trái lại quỷ bộ ngày càng thuần thục, gần như là biến thành một bộ phận của quân thể.
Cuối cùng sự trầm tư của Cổ Diêu bị cắt đứt, cũng không phải là đụng phải ma thú hay tiểu động vật, mà là tiếng người.
Phía trước cách đó không xa có người?
Nhân số lại không ít, bởi vì thanh âm dường như rất ồn ào.
Cổ Diêu đã xem qua bản đồ về lộ tuyến của mình, gần đây hẳn là không có thành thị hoặc thôn trấn nào.
Thanh âm được gió mang đến cũng không có hài hòa, trong đó bao gồm cả tiếng kêu thảm thiết, cầu khẩn, cuồng tiếu, nhục mạ, còn có tiếng kim loại va chạm, hình như là có xung đột.
Chẳng lẽ là thương nhân gặp nạn?
Hắc, lại là một người có một bí mật giá trị.
Cổ Diêu tạm thời dẹp phiền não về đồng đội sang một bên, đẩy nhanh tốc độ, chạy đến hiện trường, sau đó thì phát hiện ra mình đã phán đoán sai.
Đó không phải là một thương đội mà là một tiểu thôn.
Trên bản đồ, tiểu thôn nhỏ hơn nhiều so với trấn cho nên sẽ không được ghi lại, vì thế cũng sẽ không có tư liệu về thôn.
Một thôn trang cũng có khoảng mấy ngàn người, mà tiểu thôn này ở nơi hẻo lánh vô danh cho nên thành viên càng ít, địa thế bằng phẳng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy chỉ có khoảng bảy tám mươi hộ, tính ra chỉ khoảng ba bốn trăm người.
Sự yên tĩnh của tiểu sơn thôn đã bị người từ bên ngoài đến phá hủy, trở thành một đống hỗn độn.
Hơn mười gian nhà bốc cháy, khói đen cuồn cuộn, giữa thôn có một đống thi thể, bọn họ chỉ vừa chết không bao lâu, máu vẫn chưa đông lại, vẫn còn một màu đỏ tươi.
Hung thủ rất tàn nhẫn, đa số tử thi đều không nguyên vẹn, tứ chi tách rời, trong tay các tử thi chỉ là sừ đầu hoặc cung tên săn bắn, những vũ khí thô thiển hiển nhiên là không thể nào giúp bọn họ tự vệ được.
Chỉ cần nhìn qua là biết bọn họ chỉ là những thôn dân bình thường.
Cổ Diêu nhíu mày, đến tốt cùng là ai, lại tàn nhẫn hạ độc thủ đối với các thôn dân vô tội không hề biết vũ lực, lại còn huyết tẩy cả thôn? Quả đúng là không còn nhân tính.
Cổ Diêu liền nhanh chónh phát hiện ra những kẻ này, chính giữa thôn có một đám người, xem ra không phải là thiện nam tính nữ gì, bọn họ la hét reo hò xông vào các gian nhà, giết người phóng hỏa, tựa như đó là một trò chơi giải trí cho vui.
Cách đó không xa còn có mười hai con ngựa, tất cả đều có móng sắt, không phải là của thôn dân, khẳng định là của người bên ngoài đến.
Mã tặc!
Cùng đều có một chữ tặc nhưng mã tặc và đạo tặc hoàn toàn bất đồng.
Đạo tặc nói trắng ra chính là trộm, bọn họ rất tuân thủ quy tắc, chỉ thông qua phương thức "đạo" để lấy đồ vật mà mình muốn hoặc là tiền chứ ít khi nào dùng vũ lực để giết người.
Mà mã tặc cùng thổ phỉ, cường đạo thì không khác nhau, đều là dùng kỵ mã để hành động, đến nhanh rút cũng nhanh.
Bên cạnh mấy chục thước có môt gian nhà tranh, từ trong đó truyền ra tiếng kinh hô của một nữ tử.
Còn có người còn sống? Cổ Diêu không chút do dự lao đến gian nhà tranh đó.
Người phát ra tiếng kinh hô đó là một cô gái khoản mười sáu tuổi, thôn tử sơn linh thủy tú, sinh ra một tiểu mỹ nữ thanh lệ thoát tục.
Dung mạo thanh lệ mang đến cho thiếu nữ niềm kiêu ngạo nhưng nó cũng hấp dẫn các ánh mắt bất thiện.
Mã tặc, không chuyện ác nào không làm dĩ nhiên là không buông tha cho một cô gái xinh đẹp như thế, xiêm y của thiếu nữ rối loạn, chiếc váy còn bị xé rách một mảng to, lộ ra một bắp đùi trắng noãn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trước mặt nàng là một tên mã tặc lưng hùm vai gấu, trên mặt có một vết sẹo dài thể hiện sự hung ác không cần tả bằng lời.
Tên mã tặc nở nụ cười dâm đãng, khuôn mặt đầy thẹo nhìn chằm chằm vào chỗ da thịt bị lộ của thiếu nữ một cách ướt át:"Hé hé, ta quả nhiên là có diễm phúc, ở một nơi mà đi ị cũng ra không này không ngờ lại có thể có được một tiểu cô nương xinh đẹp."
Đối mặt với trên mã tặc đang từng bước tiến đến, thiếu nữ tựa như chim sợ cành cong, loay hoay che váy, từng bước lui về phía sau, cho đến khi không thể thối lui được nữa, bởi vì phía sau chính là một bức tường.
Từ những trang sức lãnh đạm trang nhã của gian phòng thì có thể nhận ra được đây chính là phòng ngủ của thiếu nữ.
Nhìn giữa phòng có một chiếc giường được làm từ da thú gã mặt sẹo cười càng dâm đãng hơn:"Tiểu cô nương, quả thật là biết điều, biết chọn một nơi thật tốt! He he, ta sẽ làm theo sự mong muốn của cô!"
Nói xong hắn tựa như không thể chờ đợi thêm nữa lập tức đi tới, nếu như trễ một chút, đồng bọn đến đây thì "miếng thịt" này chưa chắc đã được nếm.
Lúc này hắn đột nhiên cảnh giác, mã tặc cũng là một người sống dưới lưỡi gươm cho nên khứu giác của hắn cũng rất là nhạy cảm.
Lập tức quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có một thiếu niên, sài đao trong tay được giơ lên, đao phong the thé dường như có đấu khí.
Chiếc tủ quần áo ở giữa phòng mở ra, thì ra thiếu niên vừa rồi ẩn nấp ở trong đó.
"Hắc! Thì ra còn có một tiếu tạp chủng, lại có biết được đấu khí!"
Tên mặt thẹo miệng thì la nhưng căn bản là không thèm để đối phương trong mắt, xuất ra một cước như chớp, đá văng thiếu niên lên, rơi xuống đụng vào vách tường, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại bị té ngã, trong miệng hô lên:"Mau thả tỷ tỷ ta ra, tên khốn!"
Mặc dù có chút đấu khí, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, kinh nghiệm lâm trận không đủ, nhưng cũng có dũng khí, đối mặt với mã tặc mà mặt cũng không đổi sắc.
"Vẫn chưa chết? Xem ra ngươi cũng may mắn, chờ ta chơi đùa với tỷ tỷ ngươi rồi sẽ thu thập ngươi! Ngươi hãy chậm rãi mà xem, trước khi chết còn có thể chiêm ngưỡng được mỹ cảnh, chưa thấy qua tỷ tỷ ngươi lỏa thể sao? Yên tâm, sẽ nhanh chóng được thấy thôi, hé hé!"
Đao ba quay đầu đi, trước mắt đột nhiên lóe lên hàn quang, tiếp theo một cảm giác đau nhức truyền đến, trước mặt bỗng nhiên tối sầm.
Một con mắt của hắn đã bị đâm mù.
Thiếu nữ nhu nhược lúc nãy bây giờ nét mặt đầy vẻ băng lãnh, trong tay cầm một cây trâm cài tóc, đao ba lúc này mới phát hiện mắt mình đã mất một mắt, một thiếu nữ nhìn qua tựa như không có lực phản kháng không ngờ lại cũng có thể tàn nhẫn như thế.
Trên chiếc trâm cài tóc cũng ẩn hiện đấu khí, chứng tỏ nàng cũng có vũ kỹ, mặc dù không mạnh mẽ hơn đệ đệ bao nhiêu.
Cô gái ngây người, trong dự tính thì một cái đâm này có thể giết chết mã tặc, không nghĩ đến đấu khí của mình chỉ có thể chọc mù một mắt của hắn.
Khi mã tặc phá cửa vào nhà thì nàng bảo đệ đệ trốn vào tủ quần áo, thừa dịp đánh lén, nếu như đệ đệ không thành công thì cũng có thể thu hút sự chú ý của hắn tạo một cơ hội cho mình.
Kết hoạch rất hoàn mỹ, đáng tiếc là thiếu kinh nghiệm cho nên không thể như dự tính được.
Tên mặt thẹo bị mất một mắt một cách lãng nhách như thế thì thú khí công tâm, không thèm để ý đến sắc đẹp nữa, giận dữ hét lên:"Lão tử giết chết ngươi, tiểu tiện nhân!"
Rút đại đao bên hông ra chém về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ không biết làm sao, khi thấy đại đao hạ xuống, nghĩ đến sẽ bị "hương tiêu ngọc vẫn" thì vào lúc này cánh tay của tên mặt thẹo bị bắt lại.
"Lão huynh, vùi dập một đóa hoa như thế thì không phải là chuyện tốt đâu!"
Cơn giận của tên mặt thẹo lúc này đã lên đến đỉnh điểm:"Mẹ nó, đừng nói nhảm, không thấy lão tử bị mất một mắt sao? Con tiểu tiện nhân này không thể lưu …"
Nói đến đây hắn đột nhiên có cảm giác không đúng, bởi vì thanh âm của người này cũng không phải là của đồng bọn.
Ngạc nhiên quay đầu lại thì chỉ thấy một người xa lạ ở phía sau.
"Nếu như ta muốn lưu lại thì sao?" vừa dứt lời, người đó liền nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra.
Lần này thì không phải chỉ đơn giản là bị mất một con mắt, cái đầu của đao ba tựa như một quả dưa hấu bị nổ tung, não tương bắn tung tóe khắp nơi, thi thể cũng không có lập tức ngã xuống mà co giật liên hồi.
Mặc dù người đó cứu mình nhưng thiếu nữ lại bị hành động tàn nhẫn đó dọa khiếp.
Mùi máu tươi nồng nặc, thiếu nhiên nhịn không được phải nôn mửa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng người:"Tên Đao Ba kia, sao lâu vậy còn chưa chịu ra nữa hả?"
"Tám phần là hắn đã tìm được thú vui rồi, ***, còn hưởng thụ một mình nữa chứ!"
"Chúng ta nhanh lên một chút nào, tên hỗn đãn đó là hứng lên giết chết cả người thì chúng ta ngay cả đồ thừa cũng không còn!"
Người này hiển nhiên chính là Cổ Diêu, đóng cửa phòng ngủ lại, ánh mắt hắn lướt qua hai người:"không được nói chuyện, cũng không được làm gì, mọi chuyện để ta xử lý, rõ không?"
Thiếu nữ lúc này đã thất thần, chỉ theo tiềm thức mà gật đầu.
Giọng nói càng ngày càng gần, bên ngoài sảnh đã nghe được cước bộ.
Không phải chỉ có một mã tặc đến, ít nhất là có bốn năm người, hắn có thể đối phó với nhiều người như thế sao?
Thiếu nữ khẩn trương hẳn lên nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi.
Cánh cửa phòng ngủ rốt cục cũng bị phá ra.
"Hắc, đao ba, chúng ta đến đây."
Bọn mã tặc nhìn thấy đầu tiên chính là thiếu nữ, hai con mắt sáng ngời, nhưng dâm niệm nhanh chóng biến mất, bởi vì trên mặt đất có nằm một người, mà người đó chính là đồng bọn của bọn hắn.
"Đao Ba, ngươi làm sao thế?"
Thi thể vốn không thể nào trả lời được, nhưng đã có người thay hắn trả lời, quyền kình dày đặc từ bên sườn cửa bay đến.
Cao thủ!
Đây chính là ý niệm trong đầu các mã tặc, chỉ tiếc là tình cảnh hiện tại giống như lúc trước bọn họ hành hạ các bình dân không hề có sức kháng cự vậy.
Dưới các quyền kình, tiếng kêu răng rắc của xương gãy vang lên, đám mã tặc thậm chí không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết đã bị biến thành một đống thịt vụn, đầu khớp xương toàn bộ đều nát bấy.
Đối với đám mã tặc chỉ biết ức hiếp các thôn dân bình thường, một đám ô hợp này có trình độ nhiều nhất cũng chỉ tương đương với trung cấp vũ giả mà thôi, thực lực so với Cổ Diêu có cách biệt một trời một vực.
Có thể nói Cổ Diêu căn bản không cần mai phục, trực tiếp đánh chết đám mã tặc này, nhưng như thế thì sẽ có chút phiền toái, chi bằng đợi bọn họ tập trung lại một chỗ cho tiện.
Một, hia, ba, bốn, năm, sáu, bảy, cộng thêm đao ba nữa là tám, ngựa có tổng cộng mười hai con, vậy còn lại bốn người.
Cổ Diêu nhanh chóng tính ra số còn lại.
Lần này hắn đã không còn phải ôm cây đợi thỏ nữa.
Lập tức ra khỏi gian nhà tranh, đi đến chỗ trung tâm của thôn.
Lại có hai mã tặc đang hướng về phía này, vừa đi vừa oán giận nói:"mẹ nó, đầu tiên là đao ba, sau đó là lão thất cùng với bọn sơn hổ cũng không biết là đi đâu, giờ còn chưa về, chắc hẳn là đang lạc thú!"
"Đúng, nhanh lên một chút, nếu như để cho bọn chúng giết chết hết nữ nhân thì chúng ta còn gì để chơi đùa!"
Mã tặc trong miệng phun ra những lời thô tục đột nhiên phát hiện Cổ Diêu đang đi đến trước mặt, không khỏi ngây người một chút, người này tựa hồ như bất đồng với thôn dân, hắn rất bình tĩnh, hơn nữa trên người hắn có khí tức nguy hiểm, cho nên bọn họ cũng không có lập tức động thủ:"Ngươi là ai?"
Trả lời cho bọn chúng là một đôi thiết quyền, trực tiếp đánh vào mặt hai tên mã tặc.
Thật sự là quá nhanh, khoảng cách mấy trượng nhưng lại đến trước mặt trong nháy mắt, thật giống như là khoảng cách bị rút ngắn vậy.
Hai tên mã tặc căn bản là không có phản ứng, binh khí còn chưa rút ra thì đầu đã rời khỏi cổ, hóa thành một màn huyết vụ trên không.
Cổ Diêu đã động nộ, nếu không thì đối với đám mã tặc này hắn vốn không cần phải dùng đến nguyên tử bạo liệt quyền.
Đang ở bên cạnh các tuấn mã tính toán chiến lợi phẩm, hai tên mã tặc đối với phụ nữ vốn không có hứng thú thấy thế thì thất kinh.
Không thể nghi ngờ được, đó chính là một cao thủ mà bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc được!
Các đồng bọn khác không thấy trở lại phỏng chừng là đã gặp nạn rồi.
Hai tên mã tặc lập tức nhảy lên ngựa chạy gấp, ngay cả chiến lợi phẩm trên mặt đất cũng bỏ đó, phải biết rằng cái gì cũng không thể so được với cái mạng nhỏ của chính mình.
Tuấn mã chạy chưa được mười thước thì đã có hai đạo hắc tuyến từ phía sau bay đến, xuyên thủng yếu hầu bọn chúng.
Tuấn mã chấn kinh hí vang vứt hai thi thể xuống đất, sau đó điên cuồng phi nước đại rời khỏi thôn. Toàn bộ đám mã tặc xâm nhập thôn trang đã bị diệt.
Cổ Diêu nhanh chóng kiểm tra tất cả các ngôi nhà còn lại của thôn, không hề có người nào sống, ngay cả gà vịt heo chó cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn, lũ mã tặc hung ác này đúng là chém giết để tìm vui.
Trở lại giữa thôn, thiếu niên đã được tỷ tỷ dìu đi đến, bọn họ thừ người ra mà nhìn thôn trang, cơ hồ như không dám tin vào chính đôi mắt của mình.
Chỉ một giờ trước, những hàng xóm thân thiếu của họ vẫn còn sống khỏe mạnh, thôn trang tràn ngập sức sống, nhưng tất cả đề đã bị phá hủy.
"Cám ơn đã cứu chúng ta!"
Nhìn thấy Cổ Diêu thiếu nữ lập tức tạ ơn, nhưng trong long lại vô cùng khiếp sợ, thủ đoạn của Cổ Diêu gây cho thiếu nữ ấn tượng mạnh hơn sự cảm kích, người này quả giống như một ma thần, giết người không chớp mắt, còn hơn cả đám mã tặc.
"A, Sơn Mỗ đại thúc!"
Thiếu niên nhìn quanh đột nhiên phát hiện điều gì đó, liền lảo đảo chạy về phía xa, ngã xuống trước một người:"Sơn Mỗ đại thúc! Sơn Mỗ đại thúc! Người làm sao vậy?"
Người kia, hoặc phải nói đúng hơn là cổ thi thể vì người đó đã ko còn hô hấp, Cổ Diêu rất dễ dàng nhận ra được, càng huống chi ở vị trí trái tim có một vết thủng lớn loang lổ máu, người nào cũng ko thể nào sống nổi với vết thương chí mạng như thế.
Thiếu niên cũng nhanh chónh nhận ra điều này, hắn nằm lên thi thể khóc rống lên.
Thi thể chính là người duy nhất trong thôn trang có võ trang, áo giáp, chỉ là tuổi đã già, mặt đầy nếp nhăn, thủy chung ko địch lại mã tặc, xem ra có lẽ là thân nhân của hai tỷ đệ này.
Thiếu nữ đứng yên bên cạnh, hai hốc mắt đỏ bừng, không có khóc rống lên như đệ đệ, chỉ là hai hàm răng phía sau đôi môi anh đào cắn chặt lại.
Cổ Diêu có chút kinh ngạc, đi đến bên cạnh nàng:"Tại sao cô lại không khóc?"
"Trước khi chính tay giết chết kẻ thù, ta sẽ không rơi lệ!" Giọng nói của thiếu nữ trầm thống nhưng lại ẩn chứa ý chí kiên định không thể dao động.
Cổ Diêu chỉ vào thi thể của đám mã tặc:"Mối thù của các người ta đã báo giúp rồi!"
"Không, vẫn chưa!" thiếu nữ nghiến răng nói:"Bọn chúng chỉ là đám tiểu tốt, người sai khiến đám mã tặc kia mới chính là người đã khiến cho thôn của ta diệt vong, chính là hung thủ chính thức khiến cho chúng ta mất đi thân nhân!"
Thật không nghĩ đến, một thiếu nữ thuần khiết lớn lên ở một sơn thôn lại có được tâm tư như thế, đúng là đã xem thường nàng rồi.
Thiếu nữ nói không sai, Cổ Diêu kiểm tra qua thi thể của đám mã tặc thì phát hiện bọn chúng có đeo huy chương chứng minh thân phận –Hắc Phong Mã Tặc Đoàn.
Bọn chúng vốn hoạt động ở phía tây bắc của Đạt Lạp Tư Quận, xú danh vang xa, bởi vì hung tàn bạo lệ, nửa năm trước rốt cục cũng khiến cho thống lĩnh của Đạt Lạp Tư quận phẫn nộ, phái ra đại quân tiêu diệt.
Hắc Phong Mã Tặc đoàn thế lực tuy lớn nhưng dù sao cũng kém hơn so với quân đội, nguyên khí đại thương, bị đuổi đến phía tây, và cũng mang đến đại họa cho tiểu sơn thôn này.
Đương nhiên, đám mã tặc này chỉ là môt tiểu đội trong Hắc Phong Mã Tặc đoàn mà thôi, nên nhân số mới ít như thế. Cổ Diêu nói:"Được rồi, có lẽ cô nói đúng, nhưng có một vấn đề, cho dù sau lưng đám mã tặc này còn có thủ lĩnh, các người yếu như thế thì dựa vào cái gì để báo thù?"
Thiếu nữ không nói nhiều lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Cổ Diêu:"Tiên sinh, xin hãy dạy cho ta vũ kỹ!"
Nàng vốn là một thiếu nữ thông tuệ, vừa rồi nhìn thấy thân thủ của Cổ Diêu, giết chết đám mã tặc như giết chết một con kiến, trong lòng đã biết là gặp được cao thủ hàng đầu. Nếu như được người này dạy vũ kỹ thì sẽ có hy vọng báo thù.
"Không, tỷ tỷ, là chúng ta!" thiếu niên cũng chạy đến quỳ xuống trước mặt Cổ Diêu:"Xin ngài hãy dạy vũ kỹ cho chúng ta!"
Hắn liều mạng dập đầu, hơn nữa còn rất mạnh, viên đá lót đường cũng run lên, cho dù máu tươi tuôn ra cũng không màng đến, hoàn toàn không hề giả dối.
Cổ Diêu giơ tay, một cổ lực lượng làm cho hai người không tự giác được mà đứng lên.
Trước ánh mắt mong chờ của hai người, Cổ Diêu thản nhiên nói:"Thôi được rồi, bây giờ các người tạm thời đi theo ta!"
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 10 : Bạo Phong Thiết Vệ
/258
|