Văn kiện chuyển đến Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, người đầu tiên nhận được nó không ai khác chính là Chánh văn phòng Vương Chính Tài.
Vừa nhìn thấy đề mục văn kiện viết danh sách bổ nhiệm nhân sự, Vương Chính Tài lập tức mở to mắt tìm tên của mình - Vương Chính Tài! Ba chữ đó đột nhiên hiện ra trước mắt anh ta, tiếp tục đọc thông tin phía dưới: Đảm nhận chức Phó Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố Hải Tân. Anh ta xúc động đến nỗi chút nữa ngất lịm đi, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, hai mắt trở nên mơ hồ hơn. Anh ta không dám tin ở mắt mình bèn nhìn lại thêm một lần nữa, sau khi xác định mình đã lên chức Phó Cục trưởng, suýt chút nữa anh ta hét to lên một tiếng: “Tôi thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!”.
Bao nhiêu năm mong đợi, bao nhiêu năm phấn đấu cuối cùng anh cũng được thăng chức. Điều này đồng nghĩa với việc, từ hôm nay trở đi, anh được hưởng vinh hoa phú quý rồi, phòng làm việc to hơn, tiền lương cao hơn, xe tốt hơn, nhà cũng được cấp thêm. Những điều đó là những mặt lợi có thể nhìn thấy bề ngoài, nhưng quan trọng hơn là còn rất nhiều lợi ích khác mà bình thường không thể nhìn thấy, chẳng hạn như trong quá trình làm việc sẽ nhận được không ít những khoản báo đáp vật chất nồng hậu. Quyền lực, chính là ánh hào quang rực rỡ phát sáng trên đầu người đàn ông, là tờ ngân phiếu giá trị đặt trước ngực họ.
Cũng trong lúc này ông tiếp tục xem kỹ một lượt tờ văn kiện, thấy Trương Minh Hoa được làm Cục trưởng, Hứa Thiếu Phong bị điều sang Phòng Chính trị Hiệp thương thành phố. Kết quả như thế khiến ông không khỏi suy nghĩ, cũng không khỏi cảm thấy tiếc cho Hứa Thiếu Phong. Tuy nhiên, dù gì thì sự việc cũng đã qua rồi, huống hồ nó lại không phải của anh ta, trong lòng anh ta lúc này chỉ có tin vui kia, không còn tâm trí để mà nghĩ sang chuyện của người khác nữa. Anh cầm tờ quyết định đến phòng Hứa Thiếu Phong để thông báo cho ông ấy biết. Lúc sắp ra khỏi cửa, bất giác anh ta nghĩ lại, mình hà tất phải vội đi thông báo cho ông ấy biết cái tin xấu này? Từ nay trở về sau, sếp của mình là Trương Minh Hoa chứ không phải là Hứa Thiếu Phong nữa, tại sao không mang tin này khoe với Trương Minh Hoa trước để ông ấy vui mừng. Nghĩ thế, Vương Chính Tài đến phòng làm việc của Trương Minh Hoa.
Thực ra Trương Minh Hoa đã sớm nhận đực tin vui này rồi. Mấy hôm trước Hội nghị Ban tổ chức họp xong, Chung Học Văn đã thông báo cho ông biết tin này. Dưới sự đề bạt của Chung Học Văn, ông đã được Ban tổ chức quyết định bổ nhiệm lên làm Cục trưởng. Mấy ngày nay, ông luôn thấp thỏm mong Hội nghị Thường vụ nhanh chóng khai mạc, cuối cùng sự mong đợi đó đã đến, ông cũng thông qua tin nhắn của Chung Học Văn gửi đến mà biết được mình chính thức đảm nhận chức Cục trưởng.
Lúc này, Vương Chính Tài mặt mày hớn hở gõ cửa phòng làm việc Trương Minh Hoa. Minh Hoa vừa nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Vương Chính Tài, không cần hỏi cũng biết anh ta nhận được công văn rồi liền cười nói: “Thấy anh mừng ra mặt như vậy chắc là có chuyện gì vui?”.
Vương Chính Tài cười khà khà nói: “Là việc lớn, chúc mừng Cục trưởng Trương trở thành sếp của Cục chúng ta”. Nói xong, anh ta liền đưa tờ quyết định cho Trương Minh Hoa xem.
Trương Minh Hoa không thèm mở ra xem liền cười nói: “Tôi cũng chúc cậu đã trở thành Phó Cục trưởng”.
Vương Chính Tài rất bất ngờ trước câu nói của Minh Hoa: “Cục trưởng Trương, anh không xem sao lại biết điều đó?”.
Trương Minh Hoa cười một cách sảng khoái nói: “Tôi kết bạn với những ai nào, không biết mới là lạ đấy?”
Câu nói này khiến cho Chính Tài không khỏi suy nghĩ, dường như ở trên đã xem xét ý kiến của Trương Minh Hoa xong mới đề bạt anh lên làm Phó Cục trưởng, nếu thực sự như thế, tại sao ông ta không nói sớm cho anh biết, bây giờ mới nói, chẳng phải là khiến anh phải mang tiếng được ông ta giúp đỡ sao? Bất luận thế nào, điều đầu tiên là phải thừa nhận tấm lòng của ông ta, nghĩ vậy liền nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Cục trưởng Trương đã giúp đỡ, anh yên tâm, chỉ cần anh chú ý đến người em Vương Chính Tài này, sau này có phải làm trâu làm ngựa, bảo em đi nịnh bợ lãnh đạo em cũng cam tâm tình nguyện!”.
Trương Minh Hoa “uhm” một tiếng rồi cười phá lên, giống như bánh xe bị người ta đâm cho một cái phát ra tiếng xì hơi, có muốn nghe cũng thật khó để mà thích được. Nhưng Vương Chính Tài vẫn phải cười theo, anh biết rõ, chỉ khi vô cùng đắc chí, Trương Minh Hoa mới có điệu cười này. Cười xong, Trương Minh Hoa mới chỉ Vương Chính Tài nói: “Cậu nói lung tung quá, là kết bạn với lãnh đạo chứ sao lại nói là nịnh hót lãnh đạo. Sau này, hai chúng ta có thể giúp đỡ hỗ trợ cho nhau rồi”.
Vương Chính Tài nói: “Được vậy thì tốt quá”
Trương Minh Hoa hỏi: “Ông ta đã biết chưa?”
Vương Chính Tài biết rõ cái từ “ông ta” mà Trương Minh Hoa vừa nhắc đến chính là ám chỉ Hứa Thiếu Phong, liền lắc đầu nói: “Văn kiện vừa đến đây, là em mang đến cho anh xem ngay, vẫn chưa thông báo cho anh ấy biết”.
Trương Minh Hoa nói: “Cậu mau mang đến cho ông ta xem, để ông ta có thời gian chuẩn bị”.
Vương Chính Tài nói: “Vâng, vậy bây giờ em đi luôn đây”.
Vương Chính Tài ra khỏi cửa đột nhiên nhớ ra hôm nay mình đã trở thành Phó Cục trưởng rồi, không còn là Chánh văn phòng nữa, hà tất khi gặp ông ấy phải kính trọng khúm núm như trước nữa? Sau này, muốn lấy cái gì thì cứ việc lấy, muốn bày biện cái gì thì cứ việc tự nhiên, không cần phải khiêm tốn nữa. Đứng trước cửa phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong, anh nghĩ tạm thời lúc này nên giấu vẻ mặt vui mừng đi thì hơn, kẻo để Hứa Thiếu Phong biết được lại nghĩ mình là kẻ tiểu nhân, cũng không nên để ông ấy hiểu nhầm mình đang cười trên sự đau khổ của người khác. Con người chúng ta trong lúc thất vọng thường hay nghĩ ngợi lung tung, cũng rất hay yếu lòng, ông ấy dù sao cũng là lãnh đạo trước đây thường hay đối tốt với mình, trong lúc này tốt nhất không nên làm ông ấy bị kích động. Nghĩ như vậy, đợi tâm trạng trở về bình thường, anh mới gõ cửa vào phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong.
Dạo này Hứa Thiếu Phong rất hay phiền muộn, từ khi bức thư nặc danh đó xuất hiện, ngày nào tâm trạng anh cũng giống như đang ngồi trên lửa vậy, chỉ sợ ở mặt nào đó để lộ sơ hở, người ta lại bắt thóp được mình. May mà anh đã thông minh nghĩ kế kích động Lâm Như và Trần Tư Tư phối hợp ăn ý diễn thành công vở kịch chị em, khiến cho các đồng chí điều tra trên thành phố không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào từ phía họ, như thế mới tạo ra được một kết cục hoàn hảo đến vậy.
Lạy trời lạy phật, nhờ có ông trời giúp đỡ mới khiến anh qua được cửa ải khó khăn này.
Mấy ngày gần đây anh nghe nói cấp trên đang nghiên cứu vấn đề bố trí sắp xếp lại nhân lực, trong giờ phút quan trọng này, anh phải hết sức thận trọng, không dám gặp mặt Trần Tư Tư, cũng ít khi gọi điện nhắn tin cho cô ấy, anh sợ bị người khác nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa hai người, đến lúc đó có muốn thoát tội cũng không được nữa. Anh định đợi sau khi đợt bổ nhiệm nhân sự lần này kết thúc, cũng sẽ gặp Trần Tư Tư để nói lời chia tay. Anh thấy mệt mỏi lắm rồi, cũng không dám đùa với lửa nữa, anh biết rằng nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này thì kết quả chẳng khác nào câu thành ngữ “chơi với lửa có ngày chết cháy, chơi với dao có ngày đứt tay”.
Điều khiến anh không thể ngờ tới đó là quyết định bổ miễn nhiệm nhân sự đã được chính thức ban bố rồi. Giây phút nhận tờ danh sách bổ miễn nhiệm nhân sự từ tay Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong đã cảm nhận được một điều gì đó không tốt đang đến với mình. Từ cách biểu hiện thái độ của Vương Chính Tài, anh đoán biết được Hội nghị Thường vụ thành phố đã họp xong rồi, việc đại sự như thế mà anh không được người nào thông báo trước. Hứa Thiếu Phong vội vàng xem lướt qua tờ danh sách, lúc nhìn thấy mình bị bãi nhiệm chức vụ, khai trừ chức danh Bí thư chi bộ, trong đầu anh xuất hiện những tiếng ong ong dai dẳng mãi không thôi. Vội vàng xem sang mục đơn vị chuyển đến, cuối cùng anh cũng thấy tên mình bị điều sang Phòng Chính trị Hiệp thương thành phố, vị trí hiện nay của anh đã bị Trương Minh Hoa lên thay, anh cũng thấy tên của Vương Chính Tài, cuối cùng cậu ta cũng lên được chức Phó Cục trưởng như dự định.
Lồng ngực anh lúc này vẫn còn đang đập mạnh, toàn thân dường như vẫn chưa hết bàng hoàng. Hứa Thiếu Phong biết, đến Phòng Chính trị Hiệp thương là đồng nghĩa với việc chức vụ bị lùi xuống phía sau, quyền lực cũng bị giảm sút, cũng đồng nghĩa với việc tiền đồ chính trị của anh đến đây kết thúc.
Anh không hề nghĩ đến, thực sự không hề nghĩ đến, điều nên đến cuối cùng cũng đến, có muốn ngăn cản cũng không được. Không thể hận trời hận đất, nếu muốn hận chỉ có thể oán hận bản thân mà thôi. Hứa Thiếu Phong ngẩng đầu lên quay về phía Chính Tài nói: “Chúc mừng cậu, Chính Tài”.
Từ sắc mặt của Hứa Thiếu Phong, Vương Chính Tài thấu hiểu được sự đau khổ và bất lực của ông ấy, liền nói: “Anh Hứa Thiếu Phong, bất luận thế nào, em cũng nhớ mãi công ơn anh đã giúp đỡ em trong thời gian qua. Có điều… em không ngờ là anh lại bị bãi chức”.
Hứa Thiếu Phong cười một cách đau khổ: “Cuối cùng cũng bị đối thủ tính sổ rồi, cũng đành vậy, tôi thực sự cũng mệt rồi, đến một nơi yên tĩnh, nghỉ ngơi một chút cũng tốt”. Nói xong, Hứa Thiếu Phong liền đẩy nhẹ tờ văn kiện về phía Chính Tài nói: “Hãy mang đến cho ông ta đi, ông ta giờ này chắc đang mong chờ tin tức này lắm đấy”.
Vương Chính Tài không nói ra việc Trương Minh Hoa đã đọc tờ văn kiện này rồi, anh ta cầm tờ giấy lên, gật gật đầu rồi nói: “Cục trưởng Hứa, vậy em xin phép đi ra, lúc nào có thời gian anh em mình lại nói chuyện”.
Hứa Thiếu Phong gật đầu, ánh mắt nhìn theo bước chân Vương Chính Tài ra đến cửa, lúc này anh thở dài một tiếng, dường như trút bỏ được toàn bộ hơi khí trong người, như quả bóng bị xì hơi.
Vừa nhìn thấy đề mục văn kiện viết danh sách bổ nhiệm nhân sự, Vương Chính Tài lập tức mở to mắt tìm tên của mình - Vương Chính Tài! Ba chữ đó đột nhiên hiện ra trước mắt anh ta, tiếp tục đọc thông tin phía dưới: Đảm nhận chức Phó Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố Hải Tân. Anh ta xúc động đến nỗi chút nữa ngất lịm đi, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, hai mắt trở nên mơ hồ hơn. Anh ta không dám tin ở mắt mình bèn nhìn lại thêm một lần nữa, sau khi xác định mình đã lên chức Phó Cục trưởng, suýt chút nữa anh ta hét to lên một tiếng: “Tôi thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!”.
Bao nhiêu năm mong đợi, bao nhiêu năm phấn đấu cuối cùng anh cũng được thăng chức. Điều này đồng nghĩa với việc, từ hôm nay trở đi, anh được hưởng vinh hoa phú quý rồi, phòng làm việc to hơn, tiền lương cao hơn, xe tốt hơn, nhà cũng được cấp thêm. Những điều đó là những mặt lợi có thể nhìn thấy bề ngoài, nhưng quan trọng hơn là còn rất nhiều lợi ích khác mà bình thường không thể nhìn thấy, chẳng hạn như trong quá trình làm việc sẽ nhận được không ít những khoản báo đáp vật chất nồng hậu. Quyền lực, chính là ánh hào quang rực rỡ phát sáng trên đầu người đàn ông, là tờ ngân phiếu giá trị đặt trước ngực họ.
Cũng trong lúc này ông tiếp tục xem kỹ một lượt tờ văn kiện, thấy Trương Minh Hoa được làm Cục trưởng, Hứa Thiếu Phong bị điều sang Phòng Chính trị Hiệp thương thành phố. Kết quả như thế khiến ông không khỏi suy nghĩ, cũng không khỏi cảm thấy tiếc cho Hứa Thiếu Phong. Tuy nhiên, dù gì thì sự việc cũng đã qua rồi, huống hồ nó lại không phải của anh ta, trong lòng anh ta lúc này chỉ có tin vui kia, không còn tâm trí để mà nghĩ sang chuyện của người khác nữa. Anh cầm tờ quyết định đến phòng Hứa Thiếu Phong để thông báo cho ông ấy biết. Lúc sắp ra khỏi cửa, bất giác anh ta nghĩ lại, mình hà tất phải vội đi thông báo cho ông ấy biết cái tin xấu này? Từ nay trở về sau, sếp của mình là Trương Minh Hoa chứ không phải là Hứa Thiếu Phong nữa, tại sao không mang tin này khoe với Trương Minh Hoa trước để ông ấy vui mừng. Nghĩ thế, Vương Chính Tài đến phòng làm việc của Trương Minh Hoa.
Thực ra Trương Minh Hoa đã sớm nhận đực tin vui này rồi. Mấy hôm trước Hội nghị Ban tổ chức họp xong, Chung Học Văn đã thông báo cho ông biết tin này. Dưới sự đề bạt của Chung Học Văn, ông đã được Ban tổ chức quyết định bổ nhiệm lên làm Cục trưởng. Mấy ngày nay, ông luôn thấp thỏm mong Hội nghị Thường vụ nhanh chóng khai mạc, cuối cùng sự mong đợi đó đã đến, ông cũng thông qua tin nhắn của Chung Học Văn gửi đến mà biết được mình chính thức đảm nhận chức Cục trưởng.
Lúc này, Vương Chính Tài mặt mày hớn hở gõ cửa phòng làm việc Trương Minh Hoa. Minh Hoa vừa nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Vương Chính Tài, không cần hỏi cũng biết anh ta nhận được công văn rồi liền cười nói: “Thấy anh mừng ra mặt như vậy chắc là có chuyện gì vui?”.
Vương Chính Tài cười khà khà nói: “Là việc lớn, chúc mừng Cục trưởng Trương trở thành sếp của Cục chúng ta”. Nói xong, anh ta liền đưa tờ quyết định cho Trương Minh Hoa xem.
Trương Minh Hoa không thèm mở ra xem liền cười nói: “Tôi cũng chúc cậu đã trở thành Phó Cục trưởng”.
Vương Chính Tài rất bất ngờ trước câu nói của Minh Hoa: “Cục trưởng Trương, anh không xem sao lại biết điều đó?”.
Trương Minh Hoa cười một cách sảng khoái nói: “Tôi kết bạn với những ai nào, không biết mới là lạ đấy?”
Câu nói này khiến cho Chính Tài không khỏi suy nghĩ, dường như ở trên đã xem xét ý kiến của Trương Minh Hoa xong mới đề bạt anh lên làm Phó Cục trưởng, nếu thực sự như thế, tại sao ông ta không nói sớm cho anh biết, bây giờ mới nói, chẳng phải là khiến anh phải mang tiếng được ông ta giúp đỡ sao? Bất luận thế nào, điều đầu tiên là phải thừa nhận tấm lòng của ông ta, nghĩ vậy liền nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Cục trưởng Trương đã giúp đỡ, anh yên tâm, chỉ cần anh chú ý đến người em Vương Chính Tài này, sau này có phải làm trâu làm ngựa, bảo em đi nịnh bợ lãnh đạo em cũng cam tâm tình nguyện!”.
Trương Minh Hoa “uhm” một tiếng rồi cười phá lên, giống như bánh xe bị người ta đâm cho một cái phát ra tiếng xì hơi, có muốn nghe cũng thật khó để mà thích được. Nhưng Vương Chính Tài vẫn phải cười theo, anh biết rõ, chỉ khi vô cùng đắc chí, Trương Minh Hoa mới có điệu cười này. Cười xong, Trương Minh Hoa mới chỉ Vương Chính Tài nói: “Cậu nói lung tung quá, là kết bạn với lãnh đạo chứ sao lại nói là nịnh hót lãnh đạo. Sau này, hai chúng ta có thể giúp đỡ hỗ trợ cho nhau rồi”.
Vương Chính Tài nói: “Được vậy thì tốt quá”
Trương Minh Hoa hỏi: “Ông ta đã biết chưa?”
Vương Chính Tài biết rõ cái từ “ông ta” mà Trương Minh Hoa vừa nhắc đến chính là ám chỉ Hứa Thiếu Phong, liền lắc đầu nói: “Văn kiện vừa đến đây, là em mang đến cho anh xem ngay, vẫn chưa thông báo cho anh ấy biết”.
Trương Minh Hoa nói: “Cậu mau mang đến cho ông ta xem, để ông ta có thời gian chuẩn bị”.
Vương Chính Tài nói: “Vâng, vậy bây giờ em đi luôn đây”.
Vương Chính Tài ra khỏi cửa đột nhiên nhớ ra hôm nay mình đã trở thành Phó Cục trưởng rồi, không còn là Chánh văn phòng nữa, hà tất khi gặp ông ấy phải kính trọng khúm núm như trước nữa? Sau này, muốn lấy cái gì thì cứ việc lấy, muốn bày biện cái gì thì cứ việc tự nhiên, không cần phải khiêm tốn nữa. Đứng trước cửa phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong, anh nghĩ tạm thời lúc này nên giấu vẻ mặt vui mừng đi thì hơn, kẻo để Hứa Thiếu Phong biết được lại nghĩ mình là kẻ tiểu nhân, cũng không nên để ông ấy hiểu nhầm mình đang cười trên sự đau khổ của người khác. Con người chúng ta trong lúc thất vọng thường hay nghĩ ngợi lung tung, cũng rất hay yếu lòng, ông ấy dù sao cũng là lãnh đạo trước đây thường hay đối tốt với mình, trong lúc này tốt nhất không nên làm ông ấy bị kích động. Nghĩ như vậy, đợi tâm trạng trở về bình thường, anh mới gõ cửa vào phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong.
Dạo này Hứa Thiếu Phong rất hay phiền muộn, từ khi bức thư nặc danh đó xuất hiện, ngày nào tâm trạng anh cũng giống như đang ngồi trên lửa vậy, chỉ sợ ở mặt nào đó để lộ sơ hở, người ta lại bắt thóp được mình. May mà anh đã thông minh nghĩ kế kích động Lâm Như và Trần Tư Tư phối hợp ăn ý diễn thành công vở kịch chị em, khiến cho các đồng chí điều tra trên thành phố không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào từ phía họ, như thế mới tạo ra được một kết cục hoàn hảo đến vậy.
Lạy trời lạy phật, nhờ có ông trời giúp đỡ mới khiến anh qua được cửa ải khó khăn này.
Mấy ngày gần đây anh nghe nói cấp trên đang nghiên cứu vấn đề bố trí sắp xếp lại nhân lực, trong giờ phút quan trọng này, anh phải hết sức thận trọng, không dám gặp mặt Trần Tư Tư, cũng ít khi gọi điện nhắn tin cho cô ấy, anh sợ bị người khác nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa hai người, đến lúc đó có muốn thoát tội cũng không được nữa. Anh định đợi sau khi đợt bổ nhiệm nhân sự lần này kết thúc, cũng sẽ gặp Trần Tư Tư để nói lời chia tay. Anh thấy mệt mỏi lắm rồi, cũng không dám đùa với lửa nữa, anh biết rằng nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này thì kết quả chẳng khác nào câu thành ngữ “chơi với lửa có ngày chết cháy, chơi với dao có ngày đứt tay”.
Điều khiến anh không thể ngờ tới đó là quyết định bổ miễn nhiệm nhân sự đã được chính thức ban bố rồi. Giây phút nhận tờ danh sách bổ miễn nhiệm nhân sự từ tay Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong đã cảm nhận được một điều gì đó không tốt đang đến với mình. Từ cách biểu hiện thái độ của Vương Chính Tài, anh đoán biết được Hội nghị Thường vụ thành phố đã họp xong rồi, việc đại sự như thế mà anh không được người nào thông báo trước. Hứa Thiếu Phong vội vàng xem lướt qua tờ danh sách, lúc nhìn thấy mình bị bãi nhiệm chức vụ, khai trừ chức danh Bí thư chi bộ, trong đầu anh xuất hiện những tiếng ong ong dai dẳng mãi không thôi. Vội vàng xem sang mục đơn vị chuyển đến, cuối cùng anh cũng thấy tên mình bị điều sang Phòng Chính trị Hiệp thương thành phố, vị trí hiện nay của anh đã bị Trương Minh Hoa lên thay, anh cũng thấy tên của Vương Chính Tài, cuối cùng cậu ta cũng lên được chức Phó Cục trưởng như dự định.
Lồng ngực anh lúc này vẫn còn đang đập mạnh, toàn thân dường như vẫn chưa hết bàng hoàng. Hứa Thiếu Phong biết, đến Phòng Chính trị Hiệp thương là đồng nghĩa với việc chức vụ bị lùi xuống phía sau, quyền lực cũng bị giảm sút, cũng đồng nghĩa với việc tiền đồ chính trị của anh đến đây kết thúc.
Anh không hề nghĩ đến, thực sự không hề nghĩ đến, điều nên đến cuối cùng cũng đến, có muốn ngăn cản cũng không được. Không thể hận trời hận đất, nếu muốn hận chỉ có thể oán hận bản thân mà thôi. Hứa Thiếu Phong ngẩng đầu lên quay về phía Chính Tài nói: “Chúc mừng cậu, Chính Tài”.
Từ sắc mặt của Hứa Thiếu Phong, Vương Chính Tài thấu hiểu được sự đau khổ và bất lực của ông ấy, liền nói: “Anh Hứa Thiếu Phong, bất luận thế nào, em cũng nhớ mãi công ơn anh đã giúp đỡ em trong thời gian qua. Có điều… em không ngờ là anh lại bị bãi chức”.
Hứa Thiếu Phong cười một cách đau khổ: “Cuối cùng cũng bị đối thủ tính sổ rồi, cũng đành vậy, tôi thực sự cũng mệt rồi, đến một nơi yên tĩnh, nghỉ ngơi một chút cũng tốt”. Nói xong, Hứa Thiếu Phong liền đẩy nhẹ tờ văn kiện về phía Chính Tài nói: “Hãy mang đến cho ông ta đi, ông ta giờ này chắc đang mong chờ tin tức này lắm đấy”.
Vương Chính Tài không nói ra việc Trương Minh Hoa đã đọc tờ văn kiện này rồi, anh ta cầm tờ giấy lên, gật gật đầu rồi nói: “Cục trưởng Hứa, vậy em xin phép đi ra, lúc nào có thời gian anh em mình lại nói chuyện”.
Hứa Thiếu Phong gật đầu, ánh mắt nhìn theo bước chân Vương Chính Tài ra đến cửa, lúc này anh thở dài một tiếng, dường như trút bỏ được toàn bộ hơi khí trong người, như quả bóng bị xì hơi.
/103
|