Suốt mấy ngày nay Lâm Như luôn trong trạng thái lo lắng và xúc động.
Sau khi trải qua cuộc vui nồng nhiệt trên xe với Trần Chí Cương, cô luôn tự nhắc nhở bản thân lần sau không được thế nữa. Cô cảm thấy chuyện quan hệ giữa nam và nữ cũng giống như nghiện thuốc phiện vậy, khi đã nghiện, nếu không khống chế được bản thân thì sau một lần có cơ hội lại bất chấp sống chết mà lao vào, cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cũng giống như con nghiện, cứ mỗi lần hút xong lại nhắc nhở bản thân lần sau không được thế nữa, nhưng đến lần sau lại thử và lại tự hứa, cứ thế thề đi thề lại rồi lần nào cũng không nhịn được, lại tìm cách giải thoát, cuối cùng trở thành nghiện nặng, kết quả là không chỉ hại bản thân mà còn hại đến cả người khác. Cô rất sợ chuyện này cũng tiếp tục như thế sẽ khiến cô đánh mất danh tiếng và gia đình của mình.
Tất nhiên sự việc nào cũng có hai mặt, mỗi khi gặp Trần Chí Cương, cô lấy lại được sự cân bằng, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn trước nhiều, nghĩ đến chuyện Trần Tư Tư và Hứa Thiếu Phong, cô không còn thấy đau đớn như trước nữa.
Tuy nhiên tâm trạng là tâm trạng, sự việc là sự việc. Đứa con trong bụng Trần Tư Tư sẽ là sự uy hiếp lớn cho Hứa Thiếu Phong khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Buổi trưa hôm đó cô đến trung tâm tư vấn tâm lý của Hồ Tiểu Dương.
Vừa nhìn thấy cô, Hồ Tiểu Dương liền cười nói: “Ô, không ngờ Phó Chủ nhiệm Lâm cũng đến để tư vấn tâm lý”.
Lâm Như cười nói: “Xem cô kìa, chẳng giống bác sỹ tư vấn tâm lý gì cả, đúng là đồ quỷ”.
Đến đây Hồ Tiểu Dương mới cười ha ha nói: “Ngày nào cũng ngồi ở đây đối diện với khách hàng tư vấn tâm lý, nói không ngớt về mấy vấn đề nghiêm túc thế, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút lại nhìn thấy người thân. Chị còn không cho em đùa vài câu sao, thật là…”.
Lâm Như nói: “Như vậy thì việc làm ăn của cô cũng không đến nỗi nào đúng không?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Đương nhiên là tốt rồi, bây giờ chị mới biết à?”. Sau đó lại nói nhỏ: “Chị à, em cảm thấy tâm trạng chị hôm nay rất tốt có phải chị đã giải quyết xong mọi việc rồi không?”
Lâm Như nói: “Làm gì mà đã giải quyết xong. Những cô gái thời nay thật không cần chút thể diện gì nữa rồi, có con với người khác mà không hề thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn nói đó là sự tự do của cô ta, cô ta nói nhất định sẽ sinh đứa con đó”. Sau đó Lâm Như kể cho Hồ Tiểu Dương nghe về lần thứ hai đi gặp Trần Tư Tư.
Hồ Tiểu Dương nghe xong nói: “Em thấy cô ta chỉ là nói miệng thế thôi chứ chắc gì đã muốn sinh con”.
Lâm Như nói: “Sao cô lại nói như vậy?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Cô ta chỉ là đánh đòn tâm lý thôi, để chị biết cô ta có con với anh Thiếu Phong, nếu chị không chấp nhận được sự thật này mà ly hôn với anh Thiếu Phong thì đúng là trúng mưu của cô ta rồi. Thật dễ thấy mà, việc này có gì khó đoán đâu. Từ trước tới giờ anh Thiếu Phong không hứa hẹn với cô ta điều gì cũng không thể vì cô ta mà ly hôn với chị, nếu chị cứ kiên trì, không cần biết cô ta có sinh con ra không, nếu chị không ly hôn với anh Phong thì cô ta chẳng có cách nào đấu với chị được, cũng tự nhiên mà bỏ ý định sinh đứa con ra thôi”.
Lâm Như nói: “Nói thì nói vậy thôi, cô ta cứ tiếp tục phá hoại cuộc đời cô ta thì không nói làm gì, chỉ sợ cô ta làm hại đến Hứa Thiếu Phong. Thực ra trong chuyện này chị cũng mâu thuẫn lắm, vừa muốn cho ông ấy biết ai là người gây ra chuyện thì người đó phải tự đi mà giải quyết, để ông ấy lộ diện làm việc này thì tốt hơn, để Trần Tư tư bỏ hẳn ý định sinh con đó đi. Nhưng chị lại sợ, sự việc này vỡ lở, chị và ông ấy đứt đoạn thì ông ấy cũng chẳng còn mặt mũi nào, nếu bị dồn đến bước đường cùng thì phải làm thế nào?”
Hồ Tiểu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị à, thảo nào mà anh Phong không nỡ bỏ chị, chị đúng là một người phụ nữ lương thiện, rộng lượng, nếu là người phụ nữ khác, quản anh ấy thật chặt, cứ nghi ngờ anh ấy, không làm tốt thì thực sự đúng là đem chồng mình dâng cho người đàn bà khác. Chị làm thế này thật thông minh, cho đối phương lối thoát nghĩa là cũng cho mình lối thoát. Về chuyện Trần Tư Tư có thai chị không nói cũng không sao, sớm muộn gì thì Trần Tư Tư cũng cho anh Phong biết mà thôi”.
Lâm Như nghe Hồ Tiểu Dương nói những lời này xong cũng thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều liền đùa: “Chị còn định làm cách nào để giới thiệu cho Trần Tư Tư một người đàn ông ưu tú khác, để tình cảm của Trần Tư Tư sẽ chuyển sang người đàn ông này, như thế sự việc sẽ dễ giải quyết hơn”.
Hồ Tiểu Dương vui vẻ nói: “Đây đúng là một cách hay”. Nói đến đây cô liền nhanh nhẹn bổ sung thêm: “Hay là giới thiệu anh bạn học cũ Trần Chí Cương của chị cho cô ta là xong, không biết là bọn họ có duyên không nữa?”
Lâm Như cười nói: “Chuyện này… Trần Chí Cương là người đã có gia đình, e rằng không được”.
Hồ Tiểu Dương cố ý nói: “Chị sợ à? Vợ anh ấy có ở bên cạnh đâu, có gia đình rồi thì sao chứ? Chỉ cần bọn họ mà đến với nhau thì chị chẳng phải lo về anh Hứa Thiếu Phong nữa”.
Lâm Như thấy đỏ mặt, nói: “Trần Chí Cương là bạn học cũ của chị, chị không thể hại anh ấy được, cô xem có còn người đàn ông ưu tú nào nữa không, giới thiệu cho cô ta”.
Hồ Tiểu Dương thấy mặt Lâm Như đỏ lên thì đã hiểu hết mọi chuyện, liền nói lảng sang hướng khác: “Chị, bây giờ làm gì có người đàn ông nào tốt như thế chứ, nếu mà có thì chị giới thiệu cho em đây này”.
Lâm Như cười ha ha nói: “Làm gì có ai mặt dày như cô, ăn cơm trong bát còn nhìn cơm trong nồi, cô không sợ A Xán sẽ làm thịt cô sao?”
Hồ Tiểu Dương cười ngặt nghẽo nói: “Thời đại bây giờ ai sợ ai chứ, anh ấy muốn rán em, em cũng xào được anh ấy. Thật đấy”.
Lâm Như nói: “Thôi được rồi, không nói linh tinh nữa, đến giờ chị phải đi làm rồi, đi làm về thì đến nhà chị, chị nấu canh ngon cho mà ăn”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Được thôi, em thích nhất là canh của chị đấy, ăn còn ngon hơn ở quán nhiều”.
Lâm Như nói: “Đừng có nói những lời đường mật như thế, chị biết là cô đang nịnh chị của cô rồi”.
Hồ Tiểu Dương cười hi hi nói: “Để chứng tỏ sự cảm ơn vì được chị nấu canh cho ăn, em sẽ lái xe đưa chị đi làm được không?”. Nói xong cũng y như muốn đóng cửa ngay, Lâm Như cản cũng không được đành phải nghe theo cô.
Sau khi trải qua cuộc vui nồng nhiệt trên xe với Trần Chí Cương, cô luôn tự nhắc nhở bản thân lần sau không được thế nữa. Cô cảm thấy chuyện quan hệ giữa nam và nữ cũng giống như nghiện thuốc phiện vậy, khi đã nghiện, nếu không khống chế được bản thân thì sau một lần có cơ hội lại bất chấp sống chết mà lao vào, cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cũng giống như con nghiện, cứ mỗi lần hút xong lại nhắc nhở bản thân lần sau không được thế nữa, nhưng đến lần sau lại thử và lại tự hứa, cứ thế thề đi thề lại rồi lần nào cũng không nhịn được, lại tìm cách giải thoát, cuối cùng trở thành nghiện nặng, kết quả là không chỉ hại bản thân mà còn hại đến cả người khác. Cô rất sợ chuyện này cũng tiếp tục như thế sẽ khiến cô đánh mất danh tiếng và gia đình của mình.
Tất nhiên sự việc nào cũng có hai mặt, mỗi khi gặp Trần Chí Cương, cô lấy lại được sự cân bằng, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn trước nhiều, nghĩ đến chuyện Trần Tư Tư và Hứa Thiếu Phong, cô không còn thấy đau đớn như trước nữa.
Tuy nhiên tâm trạng là tâm trạng, sự việc là sự việc. Đứa con trong bụng Trần Tư Tư sẽ là sự uy hiếp lớn cho Hứa Thiếu Phong khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Buổi trưa hôm đó cô đến trung tâm tư vấn tâm lý của Hồ Tiểu Dương.
Vừa nhìn thấy cô, Hồ Tiểu Dương liền cười nói: “Ô, không ngờ Phó Chủ nhiệm Lâm cũng đến để tư vấn tâm lý”.
Lâm Như cười nói: “Xem cô kìa, chẳng giống bác sỹ tư vấn tâm lý gì cả, đúng là đồ quỷ”.
Đến đây Hồ Tiểu Dương mới cười ha ha nói: “Ngày nào cũng ngồi ở đây đối diện với khách hàng tư vấn tâm lý, nói không ngớt về mấy vấn đề nghiêm túc thế, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút lại nhìn thấy người thân. Chị còn không cho em đùa vài câu sao, thật là…”.
Lâm Như nói: “Như vậy thì việc làm ăn của cô cũng không đến nỗi nào đúng không?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Đương nhiên là tốt rồi, bây giờ chị mới biết à?”. Sau đó lại nói nhỏ: “Chị à, em cảm thấy tâm trạng chị hôm nay rất tốt có phải chị đã giải quyết xong mọi việc rồi không?”
Lâm Như nói: “Làm gì mà đã giải quyết xong. Những cô gái thời nay thật không cần chút thể diện gì nữa rồi, có con với người khác mà không hề thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn nói đó là sự tự do của cô ta, cô ta nói nhất định sẽ sinh đứa con đó”. Sau đó Lâm Như kể cho Hồ Tiểu Dương nghe về lần thứ hai đi gặp Trần Tư Tư.
Hồ Tiểu Dương nghe xong nói: “Em thấy cô ta chỉ là nói miệng thế thôi chứ chắc gì đã muốn sinh con”.
Lâm Như nói: “Sao cô lại nói như vậy?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Cô ta chỉ là đánh đòn tâm lý thôi, để chị biết cô ta có con với anh Thiếu Phong, nếu chị không chấp nhận được sự thật này mà ly hôn với anh Thiếu Phong thì đúng là trúng mưu của cô ta rồi. Thật dễ thấy mà, việc này có gì khó đoán đâu. Từ trước tới giờ anh Thiếu Phong không hứa hẹn với cô ta điều gì cũng không thể vì cô ta mà ly hôn với chị, nếu chị cứ kiên trì, không cần biết cô ta có sinh con ra không, nếu chị không ly hôn với anh Phong thì cô ta chẳng có cách nào đấu với chị được, cũng tự nhiên mà bỏ ý định sinh đứa con ra thôi”.
Lâm Như nói: “Nói thì nói vậy thôi, cô ta cứ tiếp tục phá hoại cuộc đời cô ta thì không nói làm gì, chỉ sợ cô ta làm hại đến Hứa Thiếu Phong. Thực ra trong chuyện này chị cũng mâu thuẫn lắm, vừa muốn cho ông ấy biết ai là người gây ra chuyện thì người đó phải tự đi mà giải quyết, để ông ấy lộ diện làm việc này thì tốt hơn, để Trần Tư tư bỏ hẳn ý định sinh con đó đi. Nhưng chị lại sợ, sự việc này vỡ lở, chị và ông ấy đứt đoạn thì ông ấy cũng chẳng còn mặt mũi nào, nếu bị dồn đến bước đường cùng thì phải làm thế nào?”
Hồ Tiểu Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị à, thảo nào mà anh Phong không nỡ bỏ chị, chị đúng là một người phụ nữ lương thiện, rộng lượng, nếu là người phụ nữ khác, quản anh ấy thật chặt, cứ nghi ngờ anh ấy, không làm tốt thì thực sự đúng là đem chồng mình dâng cho người đàn bà khác. Chị làm thế này thật thông minh, cho đối phương lối thoát nghĩa là cũng cho mình lối thoát. Về chuyện Trần Tư Tư có thai chị không nói cũng không sao, sớm muộn gì thì Trần Tư Tư cũng cho anh Phong biết mà thôi”.
Lâm Như nghe Hồ Tiểu Dương nói những lời này xong cũng thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều liền đùa: “Chị còn định làm cách nào để giới thiệu cho Trần Tư Tư một người đàn ông ưu tú khác, để tình cảm của Trần Tư Tư sẽ chuyển sang người đàn ông này, như thế sự việc sẽ dễ giải quyết hơn”.
Hồ Tiểu Dương vui vẻ nói: “Đây đúng là một cách hay”. Nói đến đây cô liền nhanh nhẹn bổ sung thêm: “Hay là giới thiệu anh bạn học cũ Trần Chí Cương của chị cho cô ta là xong, không biết là bọn họ có duyên không nữa?”
Lâm Như cười nói: “Chuyện này… Trần Chí Cương là người đã có gia đình, e rằng không được”.
Hồ Tiểu Dương cố ý nói: “Chị sợ à? Vợ anh ấy có ở bên cạnh đâu, có gia đình rồi thì sao chứ? Chỉ cần bọn họ mà đến với nhau thì chị chẳng phải lo về anh Hứa Thiếu Phong nữa”.
Lâm Như thấy đỏ mặt, nói: “Trần Chí Cương là bạn học cũ của chị, chị không thể hại anh ấy được, cô xem có còn người đàn ông ưu tú nào nữa không, giới thiệu cho cô ta”.
Hồ Tiểu Dương thấy mặt Lâm Như đỏ lên thì đã hiểu hết mọi chuyện, liền nói lảng sang hướng khác: “Chị, bây giờ làm gì có người đàn ông nào tốt như thế chứ, nếu mà có thì chị giới thiệu cho em đây này”.
Lâm Như cười ha ha nói: “Làm gì có ai mặt dày như cô, ăn cơm trong bát còn nhìn cơm trong nồi, cô không sợ A Xán sẽ làm thịt cô sao?”
Hồ Tiểu Dương cười ngặt nghẽo nói: “Thời đại bây giờ ai sợ ai chứ, anh ấy muốn rán em, em cũng xào được anh ấy. Thật đấy”.
Lâm Như nói: “Thôi được rồi, không nói linh tinh nữa, đến giờ chị phải đi làm rồi, đi làm về thì đến nhà chị, chị nấu canh ngon cho mà ăn”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Được thôi, em thích nhất là canh của chị đấy, ăn còn ngon hơn ở quán nhiều”.
Lâm Như nói: “Đừng có nói những lời đường mật như thế, chị biết là cô đang nịnh chị của cô rồi”.
Hồ Tiểu Dương cười hi hi nói: “Để chứng tỏ sự cảm ơn vì được chị nấu canh cho ăn, em sẽ lái xe đưa chị đi làm được không?”. Nói xong cũng y như muốn đóng cửa ngay, Lâm Như cản cũng không được đành phải nghe theo cô.
/103
|