Hôm nay, Hứa Thiếu Phong dẫn các cán bộ cùng ngành đi tham quan đảo Thiên Vân. Hải Tân được mệnh danh là thành phố trăm đảo, có tất cả hơn trăm hòn đảo lớn nhỏ, những hòn đảo được khai thác thành khu du lịch cũng đến hơn chục nơi. Đảo Thiên Vân cách trung tâm thành phố không xa lắm, nếu đi dọc theo đường bờ biển bằng ô tô cũng chỉ mất không đến 40 phút đồng hồ. Đây là một hòn đảo phong cảnh kỳ vĩ, trên đảo có nhiều rừng cây lá đỏ, có sông có núi, còn có trường học và khu nuôi trồng động thực vật. Đặc biệt là các cửa hàng hải sản rất phong phú đa dạng, những người trong thành phố thường xuyên lái xe đến đây thưởng thức đồ biển, không những thức ăn rẻ, mà quan trọng hơn nó rất tươi ngon. Thông thường những người khách ở xa tới, họ thường dẫn bạn của mình đến đảo Thiên Vân chơi, sau đó ăn đồ hải sản, như thế có thể đạt được sự mãn nguyện rồi.
Buổi tối trên đảo thường hay lạnh, bọn họ ăn đồ hải sản, uống rượu vào là có thể làm cho cơ thể ấm lên. Trên đường về, Thiếu Phong rất nhớ Trần Tư Tư. Cảm giác này, không chỉ có khát vọng về mặt thể xác, mà còn có nhu cầu về tâm hồn, hơn nữa, khao khát đó còn rất mãnh liệt. Anh biết rằng, điều này có liên quan đến kế hoạch của anh. Vốn dĩ anh định đưa Tư Tư đến vịnh Ngọc Tuyền chơi, nhưng kế hoạch đã bị đảo lộn, khiến anh không khỏi mong nhớ sớm được gặp mặt cô ấy.
Vừa mới nghĩ đến vịnh Ngọc Tuyền, anh liền nhớ lại cái đêm huyền ảo được tận hưởng cảm giác vui sướng khoái lạc chưa từng có từ trước đến nay, cảm giác tuyệt vời đó giống như sau khi xem một bộ phim màn ảnh rộng mà dư âm của nó còn để lại mãi. Hơn nữa, nữ chủ nhân trên màn bạc đó không ai khác chính là người phụ nữ mà anh yêu quý, có vẻ đẹp thiên thần, người tràn đầy sức sống, khiến anh lĩnh hội được một cách đầy đủ sức hấp dẫn vô cùng của nghệ thuật cơ thể. Còn nhớ sau khi kết thúc, Trần Tư Tư hỏi anh học được động tác đó ở đâu, tại sao trước đây không thấy thử nghiệm? Đó chính là thứ mà ông đã thu hoạch được trong lần đi họp trước...
Lúc này, khi đang một lần nữa nhớ lại giây phút lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt lúc đó, trong lòng Hứa Thiếu Phong lại không kiềm chế nổi sự kích động, không nén được, anh liền gọi điện cho Tư Tư. Sau khi nhận điện, anh mới biết cô đang ăn cơm với bạn ở bên bờ biển, nghe thấy thế anh liền tắt máy, cô cũng nói là cô có thể về. Anh có thể cảm nhận được sự vội vàng và đợi chờ của cô từ trong giọng nói. Ông cũng tăng tốc, chạy như bay về phía thành phố.
Đến cổng khu hoa viên Di Tình, nhân viên gác cổng chặn xe ông lại, sau khi ông lấy thẻ ra vào từ tay của người bảo vệ, còn phải ký vào bản đăng ký mới được đi qua. Đây là việc chưa từng xảy ra từ trước đến nay, ông thấy bực mình liền nói: “Đăng ký cái gì? Từ trước đến nay có làm như vậy bao giờ đâu, sao bây giờ lại lằng nhằng thế?”
Nhân viên bảo vệ nói: “Thưa ông, xin lỗi, gần đây trong khu có xảy ra một vụ trộm cắp, để tăng cường cảnh giác, chúng tôi phải tiến hành đăng ký với tất cả mọi người”.
Hứa Thiếu Phong đành phải điền tên mình vào cột những người đến thăm. Sau khi đưa cho người bảo vệ xem, anh ta mới để ông đi vào.
Thế nhưng, Hứa Thiếu Phong chẳng hề ngờ được là tất cả những thứ đó, đều do người em vợ Hồ Tiểu Dương bố trí cả, khi ông vừa đi vào khu hoa viên Di Tình cũng đồng nghĩa với việc đi vào một cái bao.
Ngay sau khi Hứa Thiếu Phong lái xe đi vào khu hoa viên Di Tình, người bảo vệ đã gọi điện cho Hồ Tiểu Dương.
Lúc này, Hồ Tiểu Dương đang trên đường đưa Lâm Như về nhà, cô vừa lái xe, vừa nói với Lâm Như về chuyện cổ phiếu. Lâm Như cũng chơi một ít cổ phiếu, bây giờ tình hình rất khó khăn, không biết nên bán ra hay mua thêm vào. Đúng lúc đó điện thoại của Hồ Tiểu Dương rung lên. Di động để ở trong túi của Hồ Tiểu Dương, Lâm Như móc ra đưa cho cô nói, điện thoại này! Sau khi Hồ Tiểu Dương nhận máy, mới biết đó là người bảo vệ ở khu hoa viên Di Tình gọi tới. Người bảo vệ nói với cô: “Hứa Thiếu Phong vừa vào khu hoa viên Di Tình, người ông ta đến thăm tên là Trần Tư Tư, địa chỉ là phòng 15A, tầng 15, lô số 3”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Được được được, tôi biết rồi”.
Tắt máy xong, Hồ Tiểu Dương thấy có chút mâu thuẫn. Cô thấy tâm trạng của Lâm Như hôm nay rất tốt, nếu đem chuyện này kể với chị ấy nhất định sẽ làm chị ấy không vui, không biết nên nói luôn lúc này hay là để sau này mới nói? Đây là một vấn đề. Vấn đề nữa là, lần trước A Xán đã dặn dò cô, không muốn cô đi khắp nơi lo chuyện của chị cô, đặc biệt là việc gia đình, nói không chừng Lâm Như đã sớm biết chuyện này, chỉ là giả vờ không biết mà thôi, nếu làm sự việc quá rõ ràng thì có ảnh hưởng gì tới quan hệ vợ chồng của họ không? Quả thực lúc này cô hơi khó xử, không biết nên làm thế nào mới ổn?
Trong lúc cô không biết nên làm như thế nào cho phải thì Lâm Như đã biết cách mình nên làm.
Đột nhiên Lâm Như nói: “Ông ấy lại đến khu hoa viên Di Tình phải không?”
Hồ Tiểu Dương không muốn nói cho cô biết, bèn né tránh vấn đề nói: “Ai cơ? Đâu… đâu có, là một người bạn của em”.
Lâm Như lạnh lùng nói: “Cô đừng có lừa tôi, lúc nãy tôi đã nghe thấy hết cả rồi, ai gọi cho cô vậy?”
Lúc này Hồ Tiểu Dương mới nói hết mọi chuyện cho Lâm Như nghe về việc cô mua chuộc được nhân viên gác cổng ở khu hoa viên Di Tình. Cuối cùng mới nói: “Chị, em thực sự không có cách nào khác, chỉ biết làm thế thôi”.
Lâm Như nói: “Làm rất tốt! Như thế mới giống em gái chị chứ. Cô nói xem, ông ta đến tìm ai, sống ở tòa nào, số nhà bao nhiêu?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Tên là Trần Tư Tư, phòng 15A, tầng 15, lô số 3”.
Lâm Như nói: “Giờ chúng ta sẽ đến đó. Tôi muốn xem xem, con hồ ly tinh kia có sức hấp dẫn đến đâu!”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị hãy bình tĩnh chút đi”.
Lâm Như nói: “Còn bình tĩnh cái gì nữa? Họ vốn dĩ không coi chị gái cô ra gì, cô còn nói tôi phải bình tĩnh, làm sao bình tĩnh được đây?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, thế chúng ta đến đó rồi thì làm thế nào?”
Lâm Như nói: “Hôm nay, tôi nhất định phải cắt đứt với Hứa Thiếu Phong, nếu ông ta còn tiếp tục qua lại với con hồ ly tinh đó, tôi cũng đồng ý luôn. Nếu ông ta thành tâm ở với tôi, thì phải lập tức cùng tôi về nhà. Tôi có thể không hẹp hòi chuyện đã qua, nhưng ông ta nhất định phải đưa ra thái độ rõ ràng”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Đây cũng là một cách”.
Buổi tối trên đảo thường hay lạnh, bọn họ ăn đồ hải sản, uống rượu vào là có thể làm cho cơ thể ấm lên. Trên đường về, Thiếu Phong rất nhớ Trần Tư Tư. Cảm giác này, không chỉ có khát vọng về mặt thể xác, mà còn có nhu cầu về tâm hồn, hơn nữa, khao khát đó còn rất mãnh liệt. Anh biết rằng, điều này có liên quan đến kế hoạch của anh. Vốn dĩ anh định đưa Tư Tư đến vịnh Ngọc Tuyền chơi, nhưng kế hoạch đã bị đảo lộn, khiến anh không khỏi mong nhớ sớm được gặp mặt cô ấy.
Vừa mới nghĩ đến vịnh Ngọc Tuyền, anh liền nhớ lại cái đêm huyền ảo được tận hưởng cảm giác vui sướng khoái lạc chưa từng có từ trước đến nay, cảm giác tuyệt vời đó giống như sau khi xem một bộ phim màn ảnh rộng mà dư âm của nó còn để lại mãi. Hơn nữa, nữ chủ nhân trên màn bạc đó không ai khác chính là người phụ nữ mà anh yêu quý, có vẻ đẹp thiên thần, người tràn đầy sức sống, khiến anh lĩnh hội được một cách đầy đủ sức hấp dẫn vô cùng của nghệ thuật cơ thể. Còn nhớ sau khi kết thúc, Trần Tư Tư hỏi anh học được động tác đó ở đâu, tại sao trước đây không thấy thử nghiệm? Đó chính là thứ mà ông đã thu hoạch được trong lần đi họp trước...
Lúc này, khi đang một lần nữa nhớ lại giây phút lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt lúc đó, trong lòng Hứa Thiếu Phong lại không kiềm chế nổi sự kích động, không nén được, anh liền gọi điện cho Tư Tư. Sau khi nhận điện, anh mới biết cô đang ăn cơm với bạn ở bên bờ biển, nghe thấy thế anh liền tắt máy, cô cũng nói là cô có thể về. Anh có thể cảm nhận được sự vội vàng và đợi chờ của cô từ trong giọng nói. Ông cũng tăng tốc, chạy như bay về phía thành phố.
Đến cổng khu hoa viên Di Tình, nhân viên gác cổng chặn xe ông lại, sau khi ông lấy thẻ ra vào từ tay của người bảo vệ, còn phải ký vào bản đăng ký mới được đi qua. Đây là việc chưa từng xảy ra từ trước đến nay, ông thấy bực mình liền nói: “Đăng ký cái gì? Từ trước đến nay có làm như vậy bao giờ đâu, sao bây giờ lại lằng nhằng thế?”
Nhân viên bảo vệ nói: “Thưa ông, xin lỗi, gần đây trong khu có xảy ra một vụ trộm cắp, để tăng cường cảnh giác, chúng tôi phải tiến hành đăng ký với tất cả mọi người”.
Hứa Thiếu Phong đành phải điền tên mình vào cột những người đến thăm. Sau khi đưa cho người bảo vệ xem, anh ta mới để ông đi vào.
Thế nhưng, Hứa Thiếu Phong chẳng hề ngờ được là tất cả những thứ đó, đều do người em vợ Hồ Tiểu Dương bố trí cả, khi ông vừa đi vào khu hoa viên Di Tình cũng đồng nghĩa với việc đi vào một cái bao.
Ngay sau khi Hứa Thiếu Phong lái xe đi vào khu hoa viên Di Tình, người bảo vệ đã gọi điện cho Hồ Tiểu Dương.
Lúc này, Hồ Tiểu Dương đang trên đường đưa Lâm Như về nhà, cô vừa lái xe, vừa nói với Lâm Như về chuyện cổ phiếu. Lâm Như cũng chơi một ít cổ phiếu, bây giờ tình hình rất khó khăn, không biết nên bán ra hay mua thêm vào. Đúng lúc đó điện thoại của Hồ Tiểu Dương rung lên. Di động để ở trong túi của Hồ Tiểu Dương, Lâm Như móc ra đưa cho cô nói, điện thoại này! Sau khi Hồ Tiểu Dương nhận máy, mới biết đó là người bảo vệ ở khu hoa viên Di Tình gọi tới. Người bảo vệ nói với cô: “Hứa Thiếu Phong vừa vào khu hoa viên Di Tình, người ông ta đến thăm tên là Trần Tư Tư, địa chỉ là phòng 15A, tầng 15, lô số 3”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Được được được, tôi biết rồi”.
Tắt máy xong, Hồ Tiểu Dương thấy có chút mâu thuẫn. Cô thấy tâm trạng của Lâm Như hôm nay rất tốt, nếu đem chuyện này kể với chị ấy nhất định sẽ làm chị ấy không vui, không biết nên nói luôn lúc này hay là để sau này mới nói? Đây là một vấn đề. Vấn đề nữa là, lần trước A Xán đã dặn dò cô, không muốn cô đi khắp nơi lo chuyện của chị cô, đặc biệt là việc gia đình, nói không chừng Lâm Như đã sớm biết chuyện này, chỉ là giả vờ không biết mà thôi, nếu làm sự việc quá rõ ràng thì có ảnh hưởng gì tới quan hệ vợ chồng của họ không? Quả thực lúc này cô hơi khó xử, không biết nên làm thế nào mới ổn?
Trong lúc cô không biết nên làm như thế nào cho phải thì Lâm Như đã biết cách mình nên làm.
Đột nhiên Lâm Như nói: “Ông ấy lại đến khu hoa viên Di Tình phải không?”
Hồ Tiểu Dương không muốn nói cho cô biết, bèn né tránh vấn đề nói: “Ai cơ? Đâu… đâu có, là một người bạn của em”.
Lâm Như lạnh lùng nói: “Cô đừng có lừa tôi, lúc nãy tôi đã nghe thấy hết cả rồi, ai gọi cho cô vậy?”
Lúc này Hồ Tiểu Dương mới nói hết mọi chuyện cho Lâm Như nghe về việc cô mua chuộc được nhân viên gác cổng ở khu hoa viên Di Tình. Cuối cùng mới nói: “Chị, em thực sự không có cách nào khác, chỉ biết làm thế thôi”.
Lâm Như nói: “Làm rất tốt! Như thế mới giống em gái chị chứ. Cô nói xem, ông ta đến tìm ai, sống ở tòa nào, số nhà bao nhiêu?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Tên là Trần Tư Tư, phòng 15A, tầng 15, lô số 3”.
Lâm Như nói: “Giờ chúng ta sẽ đến đó. Tôi muốn xem xem, con hồ ly tinh kia có sức hấp dẫn đến đâu!”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị hãy bình tĩnh chút đi”.
Lâm Như nói: “Còn bình tĩnh cái gì nữa? Họ vốn dĩ không coi chị gái cô ra gì, cô còn nói tôi phải bình tĩnh, làm sao bình tĩnh được đây?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, thế chúng ta đến đó rồi thì làm thế nào?”
Lâm Như nói: “Hôm nay, tôi nhất định phải cắt đứt với Hứa Thiếu Phong, nếu ông ta còn tiếp tục qua lại với con hồ ly tinh đó, tôi cũng đồng ý luôn. Nếu ông ta thành tâm ở với tôi, thì phải lập tức cùng tôi về nhà. Tôi có thể không hẹp hòi chuyện đã qua, nhưng ông ta nhất định phải đưa ra thái độ rõ ràng”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Đây cũng là một cách”.
/103
|