Nơi Hứa Thiếu Phong làm việc, đằng sau những cái bắt tay thỏa hiệp vốn là sự lợi dụng, thăm dò, đấu đá lẫn nhau dưới vỏ bọc đồng nghiệp, cấp trên - cấp dưới.
Nhìn dáng vẻ Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong không khỏi thầm nghĩ, anh ta đúng là con cáo ranh mãnh, những việc mình nghĩ ra anh ta cũng nghĩ ra, những việc mình không lường tới anh ta vẫn nghĩ ra được. Đối với kẻ như thế cần phải đối xử tốt với hắn để hắn một lòng một dạ giúp sức cho mình. Bây giờ hắn đang có lợi với mình thì nên mạnh dạn lợi dụng hắn, đợi sau khi sự việc này lắng xuống sẽ tìm cách hất cẳng hắn xuống. Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố về cơ bản có ba vị trí Phó Cục trưởng, một người phụ trách văn hóa, một người phụ trách phát thanh truyền hình, một người nữa phụ trách về thể thao. Bây giờ ở Cục chỉ có một mình Trương Minh Hoa làm Phó Cục trưởng, hai người còn lại người phụ trách công tác thể thao thì đi học ở trên tỉnh, người phụ trách văn hóa thì vừa được điều ra ngoại thành, vừa đúng khuyết một chân. Anh biết, Vương Chính Tài đã nhòm trúng cơ hội này, mới cố hết sức nịnh bợ. Anh cũng có ý muốn đẩy Vương Chính Tài lên, một là để cảm ơn sự ủng hộ của hắn với anh trong nhiều năm công tác, mặt khác, cũng hy vọng rằng bên cạnh có một trợ thủ có thể tin tưởng được. Anh từng nói cho Vương Chính Tài biết dự định của chính mình, hy vọng Vương Chính Tài có thể chạy đến được nơi nên chạy. Vương Chính Tài vui như mở cờ trong bụng, hết lời cảm ơn sự đề bạt của anh, nói liệu có thể leo lên được chức Phó Cục trưởng hay không, cả đời hắn đều dựa vào anh.
Dựa vào sự quan sát và phán đoán của mình, Hứa Thiếu Phong nhận thấy Vương Chính Tài là người vừa có năng lực lại vừa có trí tuệ, việc làm Phó Cục là lẽ đương nhiên, trong tương lai có làm tới vị trí cao hơn nữa cũng không có vấn đề gì. Hắn vốn dĩ đã là một thành phần có thành tích ưu tú, nên nhân lúc giờ mình còn có khả năng đề bạt hắn lên, đợi sau này nghỉ hưu rồi, khi không còn quyền hành nữa, cũng còn có người quan tâm đến. Trên thực tế, mỗi cấp lãnh đạo, trong tiềm thức của họ, có ai lại không có suy nghĩ này? Chỉ là mức độ không giống nhau mà thôi. Có vị lãnh đạo sau khi về hưu rồi, sống như thế thật là thoải mái, con trai con gái của ông ấy dưới sự đỡ đầu của những người được ông đề bạt lúc đương quyền đều thuận lợi chốn quan trường, tiền đồ rộng mở, nguyên nhân chính là ở đây.
Hứa Thiếu Phong dập tắt đầu thuốc, nhấc điện thoại lên gọi cho Trương Minh Hoa.
Rất nhanh, đầu dây điện thoại truyền tới giọng nói của Trương Minh Hoa: “Là Cục trưởng Hứa phải không? Có chuyện gì thế anh?”
Từ sau vụ cách đây hai hôm trước có xảy ra mâu thuẫn tranh luận trên bàn họp hội nghị, giữa họ không có sự tiếp xúc trực tiếp nữa, cũng không gọi điện qua lại, có lúc đụng phải nhau ở hành lang, biểu lộ bên ngoài cũng chỉ gật đầu một cái, trong lòng ai cũng thấy bức xúc. Hứa Thiếu Phong cũng muốn làm dịu bớt mâu thuẫn giữa ông và Trương Minh Hoa, không cần biết có giận nhau đến mức như thế nào, ít nhất thì cũng phải bằng mặt, đợi sau này điều kiện chín muồi, sẽ loại trừ hắn cũng không muộn. Lúc này, nghe giọng của Trương Minh Hoa có thể đoán được ra hắn ta khá nhiệt tình, thậm chí còn có chút ân cần. Bèn nói: “Minh Hoa, cậu có bận không? Nếu không bận mời cậu qua phòng của tôi một lát”.
Trương Minh Hoa nói: “Không bận, tôi qua ngay đây”.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Hứa Thiếu Phong cảm thấy thoải mái. Giọng nói của Trương Minh Hoa tỏ ra vẻ nghiêm trang gấp gáp khiến anh nhận thấy trong đó có sự cung kính trải dài của hắn. Anh gần như tìm lại được cảm giác ngày xưa của mình, nhưng lòng lại luôn tự nhủ với bản thân nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải giữ vững được phong độ và sự tôn nghiêm của một người lãnh đạo, vừa không được để hắn thấy được ý đồ của mình, càng không được để hắn hiểu lầm là mình đang thỏa hiệp với hắn. Anh đang nghĩ như thế, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói một tiếng “Mời vào!” Sau đó, mắt liền nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trên bàn, cố ý giả vờ là đang xem văn kiện.
Anh cảm thấy được anh ta đang bước vào cửa, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Minh Hoa đang móc bao thuốc ra, anh liền gật đầu, nói: “Đã đến rồi đấy à?”
Trương Minh Hoa một mặt cười nói: “Cục trưởng Hứa đang xem tài liệu ạ?”. Nói rồi kính cẩn mời Hứa Thiếu Phong một điếu thuốc lá và vội vàng châm lửa.
Hứa Thiếu Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ cầm lấy điếu thuốc rồi nói: “Bây giờ đẳng cấp hút thuốc của anh cũng tăng lên rồi đấy, chuyển Ngũ Diệp Thần lên loại Trung Hoa mềm từ khi nào vậy?”.
Trương Minh Hoa cười nói: “Đâu có? Đây là loại thuốc tôi vẫn chuẩn bị để mời anh coi như là đến nhận tội”.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong cười thầm, miệng lưỡi tên này uốn nhanh thật? Hôm trước, trước mặt Phó Thị trưởng Chung Học Văn còn dám ngang vai ngang vế với mình, bây giờ đột nhiên biến thành một chú cừu nhỏ, chẳng lẽ hắn thật sự hối hận vì đã chọc giận mình? Cho dù thế nào, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người ở lại, hắn cũng đã chủ động nhận tội với mình, mình cũng không thể đắc ý không nhường người, cần có sự quan tâm và rộng lượng của người lãnh đạo. Liền cười ha ha và nói: “Ngồi đi! Ngồi xuống đi mà! Minh Hoa à, nói nghiêm trọng quá, trong công tác khó tránh khỏi những lúc ý kiến bất đồng, chuyện qua rồi thì cho nó qua đi, nhận tội gì cơ chứ?”..
Trương Minh Hoa ngồi xuống nói: “Anh Hứa, hôm trước trong hội nghị tôi không nên cố chấp như thế, càng không nên chĩa mũi nhọn về phía anh, vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng để người khác nghe được lại cho rằng chúng ta không đoàn kết. Sau việc này, thật sự là tôi rất hối hận, hy vọng Cục trưởng Hứa không vì chuyện đó mà để bụng”.
“Cậu nhìn cậu kìa, trong công việc tranh cãi vài câu cũng là chuyện bình thường, sao tôi có thể để bụng được? Tôi là người hẹp hòi vậy sao? Minh Hoa à, tôi cũng đã tự kiểm điểm lại mình, cũng thấy là trong hội nghị lần trước tôi cũng không đủ bình tĩnh, không nên quá khích như thế, càng không nên đưa ra quyết định quá vội. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây muốn công bằng thẳng thắn nói về cách nghĩ của cả hai”.
Trương Minh Hoa nói: “Anh đúng không hổ danh là thủ trưởng của Cục ta, tâm tính thoáng rộng, đại nhân đại lượng, đứng cao nhìn xa, nghĩ vấn đề gì cũng chu toàn hơn tôi, hiểu biết đại cục, khiến cho tôi học được không ít thứ từ anh. Nói thật ra, lúc đó tôi bị sự cố lớn như thế làm cho sợ quá, nói khó tránh có chút cực đoan, sau đó tôi cũng đã thành thật nghĩ lại, cảm thấy đằng sau sự cực đoan đó, có thể có chút ích kỷ, sợ lửa cháy đến thân, ảnh hưởng tới cấp lãnh đạo cao nhất của Cục chúng ta, muốn vẽ đường cuối cùng từ Trần Nghệ Lâm. Anh phê bình rất đúng, những trách nhiệm chúng ta nên gánh vác thì gánh vác, những trách nhiệm chúng ta không nên chịu thì không nên chủ động gánh lấy”.
Hứa Thiếu Phong nghe xong đúng là có chút khóc dở cười dở, khi mình cứng hắn cũng cứng, mình mềm hắn cũng mềm, đúng là hoạt thiên hạ chi đại kê. Anh ta vốn dĩ nghĩ dựa vào ý kiến của hắn, đồng thời đẩy trách nhiệm lên đầu của hắn, không ngờ sự quay gót 180 độ của Trương Minh Hoa thoái thác một cách sạch sẽ, khiến Hứa Thiếu Phong bị loạn một hồi, đành cười gượng rồi nói: “Minh Hoa à, vụ hỏa hoạn này khiến tôi nhận ra rất nhiều điều, bình thường sự quản lý và yêu cầu của chúng ta đối với đơn vị hạ tầng hơi quá lỏng lẻo, vì thế cho nên mới xuất hiện sự cố lớn như thế. Có lẽ lần trước cậu nói đúng, đối với Trần Nghệ Lâm, Đảng bộ của ta không thể không có động tĩnh gì, chúng ta nên có thái độ rõ ràng. Nên kiên quyết thì kiên quyết, không nên vì sự phát sinh một chút tranh chấp nhỏ giữa chúng ta mà từ bỏ”.
Trương Minh Hoa nói: “Không không không, Cục trưởng Hứa, anh nhất định đừng chú ý đến cảm giác và cách nhìn của tôi, trên nguyên tắc vấn đề, anh nhất định phải kiên quyết. Tôi rất tán thành quan điểm anh nêu ra lần trước, bây giờ là xã hội pháp chế, tất cả đều phải dựa vào pháp luật để làm, mặc dù Trần Nghệ Lâm và Hoàng Đắc Tài có ký kết hợp đồng thì cũng nên dựa vào luật hợp đồng để giải quyết, trách nhiệm của ai thì người đó gánh chịu, chúng ta không nên can thiệp hành chính quá nhiều”.
Hứa Thiếu Phong trong lòng đau từng trận, tên Trương Minh Hoa này, là ngốc thật hay là ngốc giả? Nếu là ngốc thật, cũng xong, thắt hắn lại là xong, nếu là giả ngốc thì không ổn, hay là hắn ta đánh hơi được cái gì? Nghĩ như thế, Hứa Thiếu Phong lại nói: “Minh Hoa, tôi không hề để ý đến cảm nhận của cậu, tôi chỉ là nghĩ cho đại cục thôi, xuất phát từ nguyên tắc. Nếu Đảng ủy không có động tĩnh gì về việc này, ở trên sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Xã hội sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Mà Trần Nghệ Lâm, có cần phải chịu trách nhiệm không? Những thứ này đều không phải một mình cá nhân tôi nói là xong. Cho nên, việc này cậu không cần phải khách khí với tôi, tôi đồng ý ý kiến của cậu, cứ định thế đi nhé. Chiều nay chúng ta mở cuộc họp Đảng ủy, đưa ra nghị quyết, cũng cho thấy rõ thái độ của cấp cao nhất chúng ta”.
Trương Minh Hoa vừa muốn nói gì, Hứa Thiếu Phong liền ngắt luôn lời: “Minh Hoa, nếu là chuyện của Trần Nghệ Lâm, đừng nói thêm nữa. Nói thật, xử lý cấp dưới của chính mình, không phải là mong muốn của tôi, tôi cũng không đành lòng. Nhưng, nếu không kìm nén lại tình cảm của mình, cứ tiếp tục kéo dài, tôi chỉ sợ là đến lúc đó thì Trần Nghệ Lâm sẽ không giữ được nữa, còn liên lụy cả tới cậu. Tôi nghĩ… điều này… cậu nên hiểu rõ ý của tôi”.
Trương Minh Hoa ngạc nhiên nói: “Nghiêm trọng như thế thật sao? Không thể nào?”
Hứa Thiếu Phong không cảm thấy có chút bực mình nào, cũng không dễ động thủ, bèn nói: “Trong thời khắc nghiêm trọng này, không có gì là không thể cả”.
Trương Minh Hoa không biết là thực sự rõ rồi hay chưa, liền gật gật đầu rồi nói: “Được, anh đã định như thế rồi, chúng tôi sẽ làm theo những gì anh nói”.
“Nói gì thế? Sao lại nói là làm theo những gì tôi nói?” - Hứa Thiếu Phong mặc dù rất phản cảm với giọng điệu này của hắn, nhưng trên miệng vẫn cứ nói - “Thế cứ quyết định như thế đi nhé”.
Nhìn dáng vẻ Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong không khỏi thầm nghĩ, anh ta đúng là con cáo ranh mãnh, những việc mình nghĩ ra anh ta cũng nghĩ ra, những việc mình không lường tới anh ta vẫn nghĩ ra được. Đối với kẻ như thế cần phải đối xử tốt với hắn để hắn một lòng một dạ giúp sức cho mình. Bây giờ hắn đang có lợi với mình thì nên mạnh dạn lợi dụng hắn, đợi sau khi sự việc này lắng xuống sẽ tìm cách hất cẳng hắn xuống. Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố về cơ bản có ba vị trí Phó Cục trưởng, một người phụ trách văn hóa, một người phụ trách phát thanh truyền hình, một người nữa phụ trách về thể thao. Bây giờ ở Cục chỉ có một mình Trương Minh Hoa làm Phó Cục trưởng, hai người còn lại người phụ trách công tác thể thao thì đi học ở trên tỉnh, người phụ trách văn hóa thì vừa được điều ra ngoại thành, vừa đúng khuyết một chân. Anh biết, Vương Chính Tài đã nhòm trúng cơ hội này, mới cố hết sức nịnh bợ. Anh cũng có ý muốn đẩy Vương Chính Tài lên, một là để cảm ơn sự ủng hộ của hắn với anh trong nhiều năm công tác, mặt khác, cũng hy vọng rằng bên cạnh có một trợ thủ có thể tin tưởng được. Anh từng nói cho Vương Chính Tài biết dự định của chính mình, hy vọng Vương Chính Tài có thể chạy đến được nơi nên chạy. Vương Chính Tài vui như mở cờ trong bụng, hết lời cảm ơn sự đề bạt của anh, nói liệu có thể leo lên được chức Phó Cục trưởng hay không, cả đời hắn đều dựa vào anh.
Dựa vào sự quan sát và phán đoán của mình, Hứa Thiếu Phong nhận thấy Vương Chính Tài là người vừa có năng lực lại vừa có trí tuệ, việc làm Phó Cục là lẽ đương nhiên, trong tương lai có làm tới vị trí cao hơn nữa cũng không có vấn đề gì. Hắn vốn dĩ đã là một thành phần có thành tích ưu tú, nên nhân lúc giờ mình còn có khả năng đề bạt hắn lên, đợi sau này nghỉ hưu rồi, khi không còn quyền hành nữa, cũng còn có người quan tâm đến. Trên thực tế, mỗi cấp lãnh đạo, trong tiềm thức của họ, có ai lại không có suy nghĩ này? Chỉ là mức độ không giống nhau mà thôi. Có vị lãnh đạo sau khi về hưu rồi, sống như thế thật là thoải mái, con trai con gái của ông ấy dưới sự đỡ đầu của những người được ông đề bạt lúc đương quyền đều thuận lợi chốn quan trường, tiền đồ rộng mở, nguyên nhân chính là ở đây.
Hứa Thiếu Phong dập tắt đầu thuốc, nhấc điện thoại lên gọi cho Trương Minh Hoa.
Rất nhanh, đầu dây điện thoại truyền tới giọng nói của Trương Minh Hoa: “Là Cục trưởng Hứa phải không? Có chuyện gì thế anh?”
Từ sau vụ cách đây hai hôm trước có xảy ra mâu thuẫn tranh luận trên bàn họp hội nghị, giữa họ không có sự tiếp xúc trực tiếp nữa, cũng không gọi điện qua lại, có lúc đụng phải nhau ở hành lang, biểu lộ bên ngoài cũng chỉ gật đầu một cái, trong lòng ai cũng thấy bức xúc. Hứa Thiếu Phong cũng muốn làm dịu bớt mâu thuẫn giữa ông và Trương Minh Hoa, không cần biết có giận nhau đến mức như thế nào, ít nhất thì cũng phải bằng mặt, đợi sau này điều kiện chín muồi, sẽ loại trừ hắn cũng không muộn. Lúc này, nghe giọng của Trương Minh Hoa có thể đoán được ra hắn ta khá nhiệt tình, thậm chí còn có chút ân cần. Bèn nói: “Minh Hoa, cậu có bận không? Nếu không bận mời cậu qua phòng của tôi một lát”.
Trương Minh Hoa nói: “Không bận, tôi qua ngay đây”.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Hứa Thiếu Phong cảm thấy thoải mái. Giọng nói của Trương Minh Hoa tỏ ra vẻ nghiêm trang gấp gáp khiến anh nhận thấy trong đó có sự cung kính trải dài của hắn. Anh gần như tìm lại được cảm giác ngày xưa của mình, nhưng lòng lại luôn tự nhủ với bản thân nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải giữ vững được phong độ và sự tôn nghiêm của một người lãnh đạo, vừa không được để hắn thấy được ý đồ của mình, càng không được để hắn hiểu lầm là mình đang thỏa hiệp với hắn. Anh đang nghĩ như thế, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói một tiếng “Mời vào!” Sau đó, mắt liền nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trên bàn, cố ý giả vờ là đang xem văn kiện.
Anh cảm thấy được anh ta đang bước vào cửa, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Minh Hoa đang móc bao thuốc ra, anh liền gật đầu, nói: “Đã đến rồi đấy à?”
Trương Minh Hoa một mặt cười nói: “Cục trưởng Hứa đang xem tài liệu ạ?”. Nói rồi kính cẩn mời Hứa Thiếu Phong một điếu thuốc lá và vội vàng châm lửa.
Hứa Thiếu Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ cầm lấy điếu thuốc rồi nói: “Bây giờ đẳng cấp hút thuốc của anh cũng tăng lên rồi đấy, chuyển Ngũ Diệp Thần lên loại Trung Hoa mềm từ khi nào vậy?”.
Trương Minh Hoa cười nói: “Đâu có? Đây là loại thuốc tôi vẫn chuẩn bị để mời anh coi như là đến nhận tội”.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong cười thầm, miệng lưỡi tên này uốn nhanh thật? Hôm trước, trước mặt Phó Thị trưởng Chung Học Văn còn dám ngang vai ngang vế với mình, bây giờ đột nhiên biến thành một chú cừu nhỏ, chẳng lẽ hắn thật sự hối hận vì đã chọc giận mình? Cho dù thế nào, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người ở lại, hắn cũng đã chủ động nhận tội với mình, mình cũng không thể đắc ý không nhường người, cần có sự quan tâm và rộng lượng của người lãnh đạo. Liền cười ha ha và nói: “Ngồi đi! Ngồi xuống đi mà! Minh Hoa à, nói nghiêm trọng quá, trong công tác khó tránh khỏi những lúc ý kiến bất đồng, chuyện qua rồi thì cho nó qua đi, nhận tội gì cơ chứ?”..
Trương Minh Hoa ngồi xuống nói: “Anh Hứa, hôm trước trong hội nghị tôi không nên cố chấp như thế, càng không nên chĩa mũi nhọn về phía anh, vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng để người khác nghe được lại cho rằng chúng ta không đoàn kết. Sau việc này, thật sự là tôi rất hối hận, hy vọng Cục trưởng Hứa không vì chuyện đó mà để bụng”.
“Cậu nhìn cậu kìa, trong công việc tranh cãi vài câu cũng là chuyện bình thường, sao tôi có thể để bụng được? Tôi là người hẹp hòi vậy sao? Minh Hoa à, tôi cũng đã tự kiểm điểm lại mình, cũng thấy là trong hội nghị lần trước tôi cũng không đủ bình tĩnh, không nên quá khích như thế, càng không nên đưa ra quyết định quá vội. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây muốn công bằng thẳng thắn nói về cách nghĩ của cả hai”.
Trương Minh Hoa nói: “Anh đúng không hổ danh là thủ trưởng của Cục ta, tâm tính thoáng rộng, đại nhân đại lượng, đứng cao nhìn xa, nghĩ vấn đề gì cũng chu toàn hơn tôi, hiểu biết đại cục, khiến cho tôi học được không ít thứ từ anh. Nói thật ra, lúc đó tôi bị sự cố lớn như thế làm cho sợ quá, nói khó tránh có chút cực đoan, sau đó tôi cũng đã thành thật nghĩ lại, cảm thấy đằng sau sự cực đoan đó, có thể có chút ích kỷ, sợ lửa cháy đến thân, ảnh hưởng tới cấp lãnh đạo cao nhất của Cục chúng ta, muốn vẽ đường cuối cùng từ Trần Nghệ Lâm. Anh phê bình rất đúng, những trách nhiệm chúng ta nên gánh vác thì gánh vác, những trách nhiệm chúng ta không nên chịu thì không nên chủ động gánh lấy”.
Hứa Thiếu Phong nghe xong đúng là có chút khóc dở cười dở, khi mình cứng hắn cũng cứng, mình mềm hắn cũng mềm, đúng là hoạt thiên hạ chi đại kê. Anh ta vốn dĩ nghĩ dựa vào ý kiến của hắn, đồng thời đẩy trách nhiệm lên đầu của hắn, không ngờ sự quay gót 180 độ của Trương Minh Hoa thoái thác một cách sạch sẽ, khiến Hứa Thiếu Phong bị loạn một hồi, đành cười gượng rồi nói: “Minh Hoa à, vụ hỏa hoạn này khiến tôi nhận ra rất nhiều điều, bình thường sự quản lý và yêu cầu của chúng ta đối với đơn vị hạ tầng hơi quá lỏng lẻo, vì thế cho nên mới xuất hiện sự cố lớn như thế. Có lẽ lần trước cậu nói đúng, đối với Trần Nghệ Lâm, Đảng bộ của ta không thể không có động tĩnh gì, chúng ta nên có thái độ rõ ràng. Nên kiên quyết thì kiên quyết, không nên vì sự phát sinh một chút tranh chấp nhỏ giữa chúng ta mà từ bỏ”.
Trương Minh Hoa nói: “Không không không, Cục trưởng Hứa, anh nhất định đừng chú ý đến cảm giác và cách nhìn của tôi, trên nguyên tắc vấn đề, anh nhất định phải kiên quyết. Tôi rất tán thành quan điểm anh nêu ra lần trước, bây giờ là xã hội pháp chế, tất cả đều phải dựa vào pháp luật để làm, mặc dù Trần Nghệ Lâm và Hoàng Đắc Tài có ký kết hợp đồng thì cũng nên dựa vào luật hợp đồng để giải quyết, trách nhiệm của ai thì người đó gánh chịu, chúng ta không nên can thiệp hành chính quá nhiều”.
Hứa Thiếu Phong trong lòng đau từng trận, tên Trương Minh Hoa này, là ngốc thật hay là ngốc giả? Nếu là ngốc thật, cũng xong, thắt hắn lại là xong, nếu là giả ngốc thì không ổn, hay là hắn ta đánh hơi được cái gì? Nghĩ như thế, Hứa Thiếu Phong lại nói: “Minh Hoa, tôi không hề để ý đến cảm nhận của cậu, tôi chỉ là nghĩ cho đại cục thôi, xuất phát từ nguyên tắc. Nếu Đảng ủy không có động tĩnh gì về việc này, ở trên sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Xã hội sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Mà Trần Nghệ Lâm, có cần phải chịu trách nhiệm không? Những thứ này đều không phải một mình cá nhân tôi nói là xong. Cho nên, việc này cậu không cần phải khách khí với tôi, tôi đồng ý ý kiến của cậu, cứ định thế đi nhé. Chiều nay chúng ta mở cuộc họp Đảng ủy, đưa ra nghị quyết, cũng cho thấy rõ thái độ của cấp cao nhất chúng ta”.
Trương Minh Hoa vừa muốn nói gì, Hứa Thiếu Phong liền ngắt luôn lời: “Minh Hoa, nếu là chuyện của Trần Nghệ Lâm, đừng nói thêm nữa. Nói thật, xử lý cấp dưới của chính mình, không phải là mong muốn của tôi, tôi cũng không đành lòng. Nhưng, nếu không kìm nén lại tình cảm của mình, cứ tiếp tục kéo dài, tôi chỉ sợ là đến lúc đó thì Trần Nghệ Lâm sẽ không giữ được nữa, còn liên lụy cả tới cậu. Tôi nghĩ… điều này… cậu nên hiểu rõ ý của tôi”.
Trương Minh Hoa ngạc nhiên nói: “Nghiêm trọng như thế thật sao? Không thể nào?”
Hứa Thiếu Phong không cảm thấy có chút bực mình nào, cũng không dễ động thủ, bèn nói: “Trong thời khắc nghiêm trọng này, không có gì là không thể cả”.
Trương Minh Hoa không biết là thực sự rõ rồi hay chưa, liền gật gật đầu rồi nói: “Được, anh đã định như thế rồi, chúng tôi sẽ làm theo những gì anh nói”.
“Nói gì thế? Sao lại nói là làm theo những gì tôi nói?” - Hứa Thiếu Phong mặc dù rất phản cảm với giọng điệu này của hắn, nhưng trên miệng vẫn cứ nói - “Thế cứ quyết định như thế đi nhé”.
/103
|