'' Con ...''
'' Cúp máy đây'' - không để mẹ mình kịp phản ứng, hắn như cơn gió thổi đến rồi bay đi thật nhanh
Châu Vỹ giận đến mức ruột gan lẫn lộn
'' Nghịch tử!!!''
Bà la thét trong oán giận, hậm hực đi xuống lầu với vẻ mặt cực kỳ cáu bẵn, miệng luyên thuyên không ngớt về sự vô phép của đứa con trai mình rứt ruột sinh ra
'' Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì khi đó đáng ra nên sinh ra 1 cái trứng ăn cho bõ tức. Lần sau nếu về đến nhà, việc mẹ làm đầu tiên chính là dùng gậy đánh con cho đến khi toàn thân không thể di chuyển, xương cốt gãy nát, máu thịt lẫn lộn. Để xem lúc đó con còn dám chống đối hay không'' - Tống phu nhân mắng chửi
Người làm trong biệt thự nhiều năm sớm đã quen với cảnh tượng đặc sắc này. Chỉ riêng Cố Giai Lệ, vốn nhút nhát sẵn lại mới vào nhà chẳng thể nào thích ứng kịp
Bao nhiêu sự phòng bị đã buông bỏ, nay lại bị tiếng thét giận dữ từ trên cầu thang kéo vềTrong lòng cô điên cuồng gào thét
Đáng sợ quá, mình không muốn ở đây. Nếu cư xử quá phận, có khi nào sẽ như bà ấy nói. Máu thịt lẫn lộn hay không?
Châu Vỹ gác bỏ cơn thịnh nộ sang 1 bên, ngồi xuống bên cạnh con dâu mình, vẻ mặt tu la lúc nãy nhanh chóng được thay thế bằng biểu cảm vui vẻ của thiên sứ
'' Con có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với ta nhé. Đúng rồi, chúng ta cùng đi mua sắm nào''
Từ lâu bà luôn muốn có 1 đứa con gái để có thể mua tặng những món quà vào dịp lễ. Nhưng ước mơ không thể thành hiện thực. Châu Vỹ cơ thể khó mang thai, sinh ra Tống Tư Duệ thì không được nữa
Cũng may bây giờ có cô con dâu đáng yêu, bà cực kỳ hài lòng
Những điều trước nay chưa thể làm, hiện tại có thể rồi
_________________
Cố Giai Lệ ở nhà họ Tống đã hơn 1 tháng
Hầu như mỗi ngày sau khi thức giấc đều được massage thư giãn. Dùng xong bữa sáng sẽ cùng mẹ chồng đi mua sắm
Bà mua cho cô rất nhiều món, chỉ cần đẹp liền không tiếc vung tiền. Còn mang cô đến nhiều bữa tiệc đấu giá từ thiện rồi giới thiệu khắp nơi
Sau khi về nhà liền được hầu hạ chẳng kém cạnh công chúa là bao. Vốn cô đã rất ngưỡng mộ và ganh tị với chị gái của mình khi cô ả được cung phụng ở Cố gia. Nhưng để so sánh với cô của hiện tại thì cô ta chẳng là gì
Cuộc sống quá thoải mái khiến cho Cố Giai Lệ sinh ra cảm giác tham lam. Cô muốn bản thân có thể như thế này mãi
Suốt từ hôm diễn ra hôn lễ đến tận bây giờ, người chồng đáng lý nên cùng cô trải qua đêm tân hôn và những khoảnh khắc trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày lại chẳng thấy tăm hơi
Cô vẫn chưa gặp được hắn dù chỉ là 1 lần. Cố Giai Lệ ấy vậy mà lại thấy rất vui
Hắn chưa từng về nhà lần nào. Phu nhân từng nói con trai bà bận đến mức bà chỉ gặp hắn vài ba lần trong 1 năm
Buổi trưa đến, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau ra ngoài vườn hoa thưởng trà, trò chuyện. Không khí vô cùng hoà thuận
Bãi cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận mà cô đặt chân xuống mang lại cảm giác êm ái. Cứ như được đi trên mây, Cố Giai Lệ thích lắm
Cô nhìn thảm cỏ phủ kín cả sân trong lòng thầm cảm thán. Phải mất bao nhiêu thời gian, công sức và tiền bạc mới có thể tạo nên 1 tuyệt tác thế này nhỉ?
Châu Vỹ nhấm nháp tách cafe đen nghi ngút khói, trong lòng có chút hứng khởi
'' Ở đây 1 tháng con đã quen chưa? Váy áo đã mua hình như vẫn còn thiếu mẫu mã mới. Phải rồi, còn trang sức nữa, phải đi mua thêm vài chuỗi ngọc trai''
'' Không ... không cần đâu ạ'' - cô lắc đầu
'' Gì mà không cần chứ? Có thứ gì thích thì cứ nói với ta, mà thôi ... ta đưa con thẻ tín dụng, cứ tùy ý đi'' - bà đặt cái thẻ vàng lấp lánh lên bàn
Cố Giai Lệ bị nhốt ở nhà từ bé đến lớn, cô chỉ biết sử dụng tiền mặt vì từng nhìn thấy mọi người làm qua. Còn cách thanh toán bằng thẻ, hầu như chẳng hiểu gì. Nhưng khi thấy cái thẻ trên bàn, cô cũng có thể biết được giá trị của nó không hề nhỏ
Gương mặt trong thoáng chốt bắt đầu lo lắng
'' Không cần đâu, phu nhân''
'' Cúp máy đây'' - không để mẹ mình kịp phản ứng, hắn như cơn gió thổi đến rồi bay đi thật nhanh
Châu Vỹ giận đến mức ruột gan lẫn lộn
'' Nghịch tử!!!''
Bà la thét trong oán giận, hậm hực đi xuống lầu với vẻ mặt cực kỳ cáu bẵn, miệng luyên thuyên không ngớt về sự vô phép của đứa con trai mình rứt ruột sinh ra
'' Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì khi đó đáng ra nên sinh ra 1 cái trứng ăn cho bõ tức. Lần sau nếu về đến nhà, việc mẹ làm đầu tiên chính là dùng gậy đánh con cho đến khi toàn thân không thể di chuyển, xương cốt gãy nát, máu thịt lẫn lộn. Để xem lúc đó con còn dám chống đối hay không'' - Tống phu nhân mắng chửi
Người làm trong biệt thự nhiều năm sớm đã quen với cảnh tượng đặc sắc này. Chỉ riêng Cố Giai Lệ, vốn nhút nhát sẵn lại mới vào nhà chẳng thể nào thích ứng kịp
Bao nhiêu sự phòng bị đã buông bỏ, nay lại bị tiếng thét giận dữ từ trên cầu thang kéo vềTrong lòng cô điên cuồng gào thét
Đáng sợ quá, mình không muốn ở đây. Nếu cư xử quá phận, có khi nào sẽ như bà ấy nói. Máu thịt lẫn lộn hay không?
Châu Vỹ gác bỏ cơn thịnh nộ sang 1 bên, ngồi xuống bên cạnh con dâu mình, vẻ mặt tu la lúc nãy nhanh chóng được thay thế bằng biểu cảm vui vẻ của thiên sứ
'' Con có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với ta nhé. Đúng rồi, chúng ta cùng đi mua sắm nào''
Từ lâu bà luôn muốn có 1 đứa con gái để có thể mua tặng những món quà vào dịp lễ. Nhưng ước mơ không thể thành hiện thực. Châu Vỹ cơ thể khó mang thai, sinh ra Tống Tư Duệ thì không được nữa
Cũng may bây giờ có cô con dâu đáng yêu, bà cực kỳ hài lòng
Những điều trước nay chưa thể làm, hiện tại có thể rồi
_________________
Cố Giai Lệ ở nhà họ Tống đã hơn 1 tháng
Hầu như mỗi ngày sau khi thức giấc đều được massage thư giãn. Dùng xong bữa sáng sẽ cùng mẹ chồng đi mua sắm
Bà mua cho cô rất nhiều món, chỉ cần đẹp liền không tiếc vung tiền. Còn mang cô đến nhiều bữa tiệc đấu giá từ thiện rồi giới thiệu khắp nơi
Sau khi về nhà liền được hầu hạ chẳng kém cạnh công chúa là bao. Vốn cô đã rất ngưỡng mộ và ganh tị với chị gái của mình khi cô ả được cung phụng ở Cố gia. Nhưng để so sánh với cô của hiện tại thì cô ta chẳng là gì
Cuộc sống quá thoải mái khiến cho Cố Giai Lệ sinh ra cảm giác tham lam. Cô muốn bản thân có thể như thế này mãi
Suốt từ hôm diễn ra hôn lễ đến tận bây giờ, người chồng đáng lý nên cùng cô trải qua đêm tân hôn và những khoảnh khắc trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày lại chẳng thấy tăm hơi
Cô vẫn chưa gặp được hắn dù chỉ là 1 lần. Cố Giai Lệ ấy vậy mà lại thấy rất vui
Hắn chưa từng về nhà lần nào. Phu nhân từng nói con trai bà bận đến mức bà chỉ gặp hắn vài ba lần trong 1 năm
Buổi trưa đến, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau ra ngoài vườn hoa thưởng trà, trò chuyện. Không khí vô cùng hoà thuận
Bãi cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận mà cô đặt chân xuống mang lại cảm giác êm ái. Cứ như được đi trên mây, Cố Giai Lệ thích lắm
Cô nhìn thảm cỏ phủ kín cả sân trong lòng thầm cảm thán. Phải mất bao nhiêu thời gian, công sức và tiền bạc mới có thể tạo nên 1 tuyệt tác thế này nhỉ?
Châu Vỹ nhấm nháp tách cafe đen nghi ngút khói, trong lòng có chút hứng khởi
'' Ở đây 1 tháng con đã quen chưa? Váy áo đã mua hình như vẫn còn thiếu mẫu mã mới. Phải rồi, còn trang sức nữa, phải đi mua thêm vài chuỗi ngọc trai''
'' Không ... không cần đâu ạ'' - cô lắc đầu
'' Gì mà không cần chứ? Có thứ gì thích thì cứ nói với ta, mà thôi ... ta đưa con thẻ tín dụng, cứ tùy ý đi'' - bà đặt cái thẻ vàng lấp lánh lên bàn
Cố Giai Lệ bị nhốt ở nhà từ bé đến lớn, cô chỉ biết sử dụng tiền mặt vì từng nhìn thấy mọi người làm qua. Còn cách thanh toán bằng thẻ, hầu như chẳng hiểu gì. Nhưng khi thấy cái thẻ trên bàn, cô cũng có thể biết được giá trị của nó không hề nhỏ
Gương mặt trong thoáng chốt bắt đầu lo lắng
'' Không cần đâu, phu nhân''
/151
|