Tống Tư Duệ không nói gì, tức tốc đi ra khỏi phòng. Được thôi, dù sao hắn cũng không muốn dính dáng đến những loại chuyện phiền phức
Thế này càng tốt
Cố Giai Lệ tỉnh dậy, xung quanh cô có rất nhiều người vây quanh
Tống phu nhân ngồi bên giường, nắm lấy tay cô với gương mặt lo lắng
''Con thấy trong người thế nào rồi, còn đau không?''
Ánh mắt cô có chút mơ hồ, nhớ đến chuyện lúc sáng mình bị ngất đi liền muốn ngồi dậy
'' Không được khoẻ thì cứ nằm'' - Châu Vỹ vội ngăn cản, tiếp theo liền nói thêm
'' Ở nhà mẹ ruột, con rất hay bỏ bữa đúng không. Dạ dày sắp loét đến nơi. Con bé này, sao không biết chăm lo cho bản thân vậy?''
Cố Giai Lệ cúi đầu. Làm sao cô có thể nói việc mình bị như thế là do bị bỏ đói chứ không phải do bản thân muốn thế?
Những thức ăn được người hầu đem cho chủ yếu đều ôi thiu
Bụng dạ cô vốn không tốt, chỉ đành nhịn đói
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
'' Haizzz, Dung Dung. Từ nay mỗi buổi phải nhìn thấy con bé ăn hết mới thôi'' - bà quay sang nhìn trưởng nữ hầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc
Cô ấy cũng đáp lại với giọng nói dứt khoác
'' Vâng, nếu thiếu phu nhân không dùng hết thì tôi sẽ không đi đâu cả''
Cố Giai Lệ cũng không nói gì. Mọi người ai cũng đều trở nên hung dữ
Từ đó trở đi, trên bàn ăn cô cứ như thú quý hiếm. Tất cả ánh mắt cứ đổ dồn vào người
Châu Vỹ nhìn chằm chằm vào cô rồi xua tay nói với người hầu
'' Các người đừng có làm con bé căng thẳng. Nhìn như vậy làm sao mà ăn''
'' E hèm, phu nhân ... người cũng đừng nên nhìn thì hay hơn'' - Dung Dung đứng bên cạnh cười khổ
'' Cô thì biết gì chứ? Ta chỉ là lo lắng cho con bé'' - bà giải thích
''Chúng tôi cũng vậy a'' - tất cả mọi người từ bác bếp trưởng đến nữ hầu đều đồng thanh lên tiếng, nhưng rất nhanh bị cắt ngang
'' Tạo phản à? Trước mặt Tư Duệ thì chẳng dám thở, còn bên cạnh ta thì quát tháo như vậy''
'' .....''
Cố Giai Lệ vẫn còn bị câu nói ' ta chỉ là lo lắng cho con bé' làm cho ngây ngốc
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ngẩng cao đầu quan sát mọi cử chỉ của những người xung quanh
Cũng là lần đầu tiên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc
Trên thế gian này, còn có nhiều người quan tâm đến cô như thế
Bất giác mỉm cười, âm thanh mềm dịu như tơ tằm trôi chảy phát ra từ cái miệng chúm chím
'' Cảm ơn mọi người''
''......''
Đáng yêu quá đi
Căn phòng bỗng chốc yên lặng. Cô vội vàng cúi đầu
'' Xin ... xin lỗi''
Mình lại làm sai nữa rồi
Lúc này, cả Tống phu nhân lẫn người làm ở nơi này đều luống cuống
'' Ách ... không, sao thiếu phu nhân lại xin lỗi?''
'' Vì ... mọi người ... có vẻ không vui'' - cô lắp bắp
'' Không phải đâu, do giọng cô quá mức dễ thương cho nên chúng tôi có chút kinh ngạc'' - bếp trưởng lên tiếng
'' Đúng đó, giọng của người khi không nói lắp... á'' - nữ hầu tươi cười
'' Điên hả? Cô ấy không có ý gì đâu,'' - Dung Dung húych vai cô ta rồi chen lời
'' Tuy mẹ không biết vì sao con có vẻ không thích nói chuyện. Nhưng giọng nói hay thế này mà không được sử dụng thì chẳng phải rất phí hay sao?'' - Châu Vỹ ngồi 1 bên xoa đầu cô, dịu dàng cười
'' Vậy nên, nếu có thể thì hãy cố gắng nói chuyện với mọi người. Con nhé!''
Ánh mắt cô chìm đắm trong ngọt ngào. Ở Cố gia, mọi người đều chê bai giọng nói của cô thôi. Vì tự ti cho nên mỗi lần giao tiếp, Cố Giai Lệ đều lẩm nhẩm trong miệng
Câu nói phát ra không lắp bắp thì cũng chẳng trọn vẹn
Ở nhà họ Tống, ai ai cũng thật kỳ lạ nhỉ?
Giọng nói khó nghe của cô trong mắt họ lại đáng yêu
Bàn tay đang vỗ về cô thật ấm áp
Vậy nên trong lòng cô càng dâng lên quyết tâm mãnh liệt
Dù tương lai có ra sao, cô cũng phải cố gắng để có thể ở lại nơi đây
Chỉ cần không chọc giận Tống Tư Duệ, thì có thể được hưởng dụng sự yêu thương mà cô hằng khao khát rồi
Bếp trưởng Tô dùng ngón tay chỉ vào chính mình, sốt sắng nói
'' Nè nè, thiếu phu nhân. Thử dùng giọng nói ngọt ngào gọi thử ... tiểu ca ca đi''
'' Ông im miệng đi! Đã gần 40 tuổi rồi đó!'' - nữ phụ bếp Hy Hy cáu lên, sau đó cũng quay sang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh ánh sao
'' Thiếu phu nhân, đừng có nghe lão già này nói nhảm. Người thử gọi ... tiểu Hy Hy ...á''
Thế này càng tốt
Cố Giai Lệ tỉnh dậy, xung quanh cô có rất nhiều người vây quanh
Tống phu nhân ngồi bên giường, nắm lấy tay cô với gương mặt lo lắng
''Con thấy trong người thế nào rồi, còn đau không?''
Ánh mắt cô có chút mơ hồ, nhớ đến chuyện lúc sáng mình bị ngất đi liền muốn ngồi dậy
'' Không được khoẻ thì cứ nằm'' - Châu Vỹ vội ngăn cản, tiếp theo liền nói thêm
'' Ở nhà mẹ ruột, con rất hay bỏ bữa đúng không. Dạ dày sắp loét đến nơi. Con bé này, sao không biết chăm lo cho bản thân vậy?''
Cố Giai Lệ cúi đầu. Làm sao cô có thể nói việc mình bị như thế là do bị bỏ đói chứ không phải do bản thân muốn thế?
Những thức ăn được người hầu đem cho chủ yếu đều ôi thiu
Bụng dạ cô vốn không tốt, chỉ đành nhịn đói
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
'' Haizzz, Dung Dung. Từ nay mỗi buổi phải nhìn thấy con bé ăn hết mới thôi'' - bà quay sang nhìn trưởng nữ hầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc
Cô ấy cũng đáp lại với giọng nói dứt khoác
'' Vâng, nếu thiếu phu nhân không dùng hết thì tôi sẽ không đi đâu cả''
Cố Giai Lệ cũng không nói gì. Mọi người ai cũng đều trở nên hung dữ
Từ đó trở đi, trên bàn ăn cô cứ như thú quý hiếm. Tất cả ánh mắt cứ đổ dồn vào người
Châu Vỹ nhìn chằm chằm vào cô rồi xua tay nói với người hầu
'' Các người đừng có làm con bé căng thẳng. Nhìn như vậy làm sao mà ăn''
'' E hèm, phu nhân ... người cũng đừng nên nhìn thì hay hơn'' - Dung Dung đứng bên cạnh cười khổ
'' Cô thì biết gì chứ? Ta chỉ là lo lắng cho con bé'' - bà giải thích
''Chúng tôi cũng vậy a'' - tất cả mọi người từ bác bếp trưởng đến nữ hầu đều đồng thanh lên tiếng, nhưng rất nhanh bị cắt ngang
'' Tạo phản à? Trước mặt Tư Duệ thì chẳng dám thở, còn bên cạnh ta thì quát tháo như vậy''
'' .....''
Cố Giai Lệ vẫn còn bị câu nói ' ta chỉ là lo lắng cho con bé' làm cho ngây ngốc
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ngẩng cao đầu quan sát mọi cử chỉ của những người xung quanh
Cũng là lần đầu tiên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc
Trên thế gian này, còn có nhiều người quan tâm đến cô như thế
Bất giác mỉm cười, âm thanh mềm dịu như tơ tằm trôi chảy phát ra từ cái miệng chúm chím
'' Cảm ơn mọi người''
''......''
Đáng yêu quá đi
Căn phòng bỗng chốc yên lặng. Cô vội vàng cúi đầu
'' Xin ... xin lỗi''
Mình lại làm sai nữa rồi
Lúc này, cả Tống phu nhân lẫn người làm ở nơi này đều luống cuống
'' Ách ... không, sao thiếu phu nhân lại xin lỗi?''
'' Vì ... mọi người ... có vẻ không vui'' - cô lắp bắp
'' Không phải đâu, do giọng cô quá mức dễ thương cho nên chúng tôi có chút kinh ngạc'' - bếp trưởng lên tiếng
'' Đúng đó, giọng của người khi không nói lắp... á'' - nữ hầu tươi cười
'' Điên hả? Cô ấy không có ý gì đâu,'' - Dung Dung húych vai cô ta rồi chen lời
'' Tuy mẹ không biết vì sao con có vẻ không thích nói chuyện. Nhưng giọng nói hay thế này mà không được sử dụng thì chẳng phải rất phí hay sao?'' - Châu Vỹ ngồi 1 bên xoa đầu cô, dịu dàng cười
'' Vậy nên, nếu có thể thì hãy cố gắng nói chuyện với mọi người. Con nhé!''
Ánh mắt cô chìm đắm trong ngọt ngào. Ở Cố gia, mọi người đều chê bai giọng nói của cô thôi. Vì tự ti cho nên mỗi lần giao tiếp, Cố Giai Lệ đều lẩm nhẩm trong miệng
Câu nói phát ra không lắp bắp thì cũng chẳng trọn vẹn
Ở nhà họ Tống, ai ai cũng thật kỳ lạ nhỉ?
Giọng nói khó nghe của cô trong mắt họ lại đáng yêu
Bàn tay đang vỗ về cô thật ấm áp
Vậy nên trong lòng cô càng dâng lên quyết tâm mãnh liệt
Dù tương lai có ra sao, cô cũng phải cố gắng để có thể ở lại nơi đây
Chỉ cần không chọc giận Tống Tư Duệ, thì có thể được hưởng dụng sự yêu thương mà cô hằng khao khát rồi
Bếp trưởng Tô dùng ngón tay chỉ vào chính mình, sốt sắng nói
'' Nè nè, thiếu phu nhân. Thử dùng giọng nói ngọt ngào gọi thử ... tiểu ca ca đi''
'' Ông im miệng đi! Đã gần 40 tuổi rồi đó!'' - nữ phụ bếp Hy Hy cáu lên, sau đó cũng quay sang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh ánh sao
'' Thiếu phu nhân, đừng có nghe lão già này nói nhảm. Người thử gọi ... tiểu Hy Hy ...á''
/151
|